Chương 171: Anh rất đáng ghét
Chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ, Tống Nhã đã chuẩn bị đầy đủ thông tin để Tô Lạc Lạc vào nhận việc, tên trên giấy tờ tùy thân giả của Tô Lạc Lạc là Mạc Tiểu Du, cái tên dễ thương và chân chất này rất phù hợp đối với cô.
Cô Tô, từ bây giờ trở đi, tên của cô khi làm ở trong công ty là cái tên Mạc Tiểu Du này, hy vọng cô có thể nhanh chóng thích nghi.” Tống Nhã nói với cô.
Tô Lạc Lạc nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, cảm ơn trợ lý Tống.”
“Tôi qua chào hỏi giám đốc bộ phận đã, chiều nay hai giờ cô có thể tới văn phòng của tôi, công việc của cô với tài liệu nhân sự của bộ phận tương đối nhẹ nhàng, làm từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, nghỉ hai ngày cuối tuần, đãi ngộ lương bổng tôi sẽ yêu cầu bộ phận tính toán cho cô cao một chút, nếu như cô gặp vấn đề gì có thể trực tiếp nói với tôi hoặc là nói với giám đốc Long.”
“Cảm ơn cô nhiều, có vấn đề gì tôi sẽ tìm cô nhé!” Tô Lạc Lạc cười khan một tiếng.
“Được rồi!” Tống Nhã có chút ngạc nhiên, người phụ nữ này rõ ràng dựa vào giám đốc là có thể sống, tại sao cô lại muốn tự mình tới đây làm việc?
Tô Lạc Lạc từ trong văn phòng của Tống Nhã đi ra, trong tay cô đã thêm một giấy chứng nhận công tác giả, chứng minh thư giả, còn có một bản lý lịch, khoảng hai giờ chiều nay, cô có thể tới văn phòng của cô ta làm việc.
Tô Lạc Lạc gõ cửa phòng làm việc của Long Dạ Tước, đẩy cửa ra, nhìn người đàn ông đang bận rộn ở bàn làm việc, cô lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, cầm chiếc iPad Tống Nhã đưa cho, tìm được lịch trình làm việc dày đăc của vị trí cô làm việc, xem xét cẩn thận.
Thân hình Long Dạ Tước uy nghiêm ngồi trên ghế ông chủ, cao lớn đẹp trai, tràn đầy phong thái lãnh đạo, Tô Lạc Lạc thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đáy lòng thầm khắc họa nhân vật nam chính của cô.
Cô đột nhiên thấy một bóng đen bao trùm trên đầu mình, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Long Dạ Tước đã đứng trước mặt cô.
“Có chuyện gì sao?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu hỏi.
“Ăn trưa thôi.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Long Dạ Tước hơi mở.
Tô Lạc Lạc lập tức cầm lấy điện thoại ở trên bàn xem qua, quả nhiên là vậy! Cô đột nhiên lấy chứng minh thư giả từ trong cặp đưa cho anh, có chút vui vẻ cười ha ha với anh: “Anh xem, đây là tên mới của em, thấy thế nào?”
Long Dạ Tước cầm lên xem lướt qua, nhẹ nhàng nói: “Mạc Tiểu Du, khá thích hợp với tính cách ngốc nghếch và ngọt ngào của em.”
Tô Lạc Lạc có chút không khuất phục ngẩng đầu nhìn anh: “Chỗ nào của em giống cô gái trong sáng ngốc nghếch ngọt ngào?”
“Chỗ nào của em cũng giống.” Long Dạ Tước không khách khích nhìn chằm chằm ngược lại cô.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng giành lại chứng minh thư, không cam lòng mắng lại một câu: “Anh mới là đồ xấu xa ngốc nghếch.”
Long Dạ Tước nghe xong, không tức giận mà lại cười, anh ở trong mắt cô giống như đã khiến bản thân mình trở thành hình tượng của một tên khốn, nếu không làm chuyện khốn nạn, xem như anh có lỗi với cái tên này!
Tô Lạc Lạc vừa đứng dậy, đột nhiên có một cánh tay dài ngang tàng ở trên eo cô, kéo một cái, cô lao thẳng vào vòng tay của người đàn ông, chưa tới một giây, chiếc cằm tinh xảo của cô bị anh nâng lên, hơi thở tràn ngập hương vị đàn ông hạ xuống, đôi môi ấm áp của người đàn ông hôn xuống môi cô.
Con ngươi của Tô Lạc Lạc trợn trừng, nhìn thấy sự xâm chiếm tùy tiện này, cả kinh thở một hơi, ngược lại khiến cho người đàn ông trực tiếp tiến sâu hơn vào bên trong khoang miệng của cô, hơi thở nhẹ nhàng rõ ràng cũng chuyển thành hơi thở trầm đục: “Ưm…”
Long Dạ Tước đã sớm biết mùi vị ngọt ngào của cô, khiến anh hôn xuống không muốn dễ buông ra, tùy ý khám phá sự ngọt ngào của cô.
Sau nụ hôn kéo dài gần hai phút, khi Tô Lạc Lạc đã gần nghẹt thở, người đàn ông cuối cùng cũng tốt bụng buông cô ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô bực bội đẩy anh ra: “Long Dạ Tước, đồ khốn nạn.”
“Nếu anh đã là đồ khốn nạn, đương nhiên phải làm những chuyện khốn nạn rồi!” Ngón tay thon dài của Long Dạ Tước ưu nhã nhẹ nhàng lau khóe miệng, cười một cách đáng ghét.
Tô Lạc Lạc không còn lời nào để nói, nhìn anh, cô đeo ba lô lên lưng, đi trước về phía cửa lớn.
Sau lưng, Long Dạ Tước chớp chớp mắt cười theo sau.
Tô Lạc Lạc tới cửa thang máy, giơ tay ra ấn, lại phát hiện thang máy không hoạt động, lúc Long Dạ Tước gần đi tới, thang máy mới có phản ứng, đây là thang máy cảm ứng tự động, ngoại trừ anh và một vài nhân vật cấp cao được chỉ định, không ai có thể sử dụng.
Bước vào trong thang máy, Tô Lạc Lạc cố ý di chuyển cơ thể, cách xa anh một chút.
Người đàn ông nào đó bắt đầu có chút không vừa lòng, cánh tay mạnh mẽ kéo cô qua: “Cách xa anh như vậy làm gì?”
Tô Lạc Lạc loạt xoạt đứng không vững, cả người bị kéo vào trong vòng tay của anh, Long Dạ Tước nhếch môi giễu cợt: “Tư thế ôm ấp yêu thương càng mãnh liệt, anh thích.”
“Đồ khốn nạn nhà anh…”
“Ngoại trừ mắng đồ khốn nạn ra, em còn có thể nghĩ ra từ nào mới mẻ chút không?” Long Dạ Tước cười tới mức xấu xa.
Tô Lạc Lạc vội vàng đẩy anh ra: “Chỉ trách em được dạy dỗ tốt, anh muốn chọc giận em, những gì có thể mắng chửi em đều nói ra hết rồi.”
Long Dạ Tước cười khẩy một tiếng, lại bị cô chọc cười rồi: “Em đây cũng gọi là giáo dưỡng tốt sao? Thục nữ sẽ không chửi người đâu.”
Tô Lạc Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh thích thục nữ như vậy, thì mau đi tìm những thiên kim tiểu thư kia, đừng chọc phá em.”
Mà lúc này cửa thang máy tinh một tiếng mở ra, người đàn ông nào đó một bên bước ra ngoài, một bên để lại lời nói: “Đáng tiếc anh chỉ thích những con mèo hoang nhỏ như em này.”
Tô Lạc Lạc không cảm thấy vui vẻ, ngược lại lộ ra vẻ chán ghét: “Ai bắt anh thích đâu.”
Long Dạ Tước mở cửa chiếc xe thể thao của mình, ngang tàng như chính con người anh, chiếc duy nhất trên thế giới.
Tô Lạc Lạc hít thở một hơi, có tiền không có lỗi.
Đẩy cửa ngồi vào ghế phụ, Tô Lạc Lạc liền cảm nhận được cảm giác chạm đất, người đàn ông bước vào, không gian vốn rộng rãi lập tức trở nên chật hẹp, hơn nữa còn tràn đầy áp lực.
Đôi mắt to của Tô Lạc Lạc nhìn trái phải, đây cũng là mẫu xe hạng xe cô muốn viết trong truyện, đặc biệt liếc nhìn nhiều lần, Long Dạ Tước khởi động siêu xe, chiếc xe như con mãnh thú gầm một tiếng, lập tức rung động.
Bước ra khỏi gara, Tô Lạc Lạc ngoái đầu hỏi người đàn ông ở bên cạnh: “Chúng ta đi đâu ăn đây?”
“Nhà hàng lần trước.”
Long Dạ Tước biết hương vị ở đó vẫn phù hợp với khẩu vị của cô, Tô Lạc Lạc cũng không phản đối, chỉ là quá đắt đỏ.
Lúc dùng bữa, Tô Lạc Lạc vẫn còn một chút lo lắng về những ngày đi làm sắp tới mà cô phải đối mặt, vì sau khi cô tốt nghiệp, cô không chính thức làm việc ở trong văn phòng, trước đó, cô sống cuộc sống vui vẻ thoải mái ở trong tiệm trang điểm, cũng rất khó để đón tiếp một vài khách trong một ngày.
Ăn xong, trên đường quay trở về công ty, Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh: “Lỡ như em phạm sai lầm, anh có mắng em không?”
“Em làm ở trong bộ phận nhỏ đó, anh không có thời gian rảnh để quản lý.” Long Dạ Tước thẳng thừng nói ra, giọng điệu có chút ruồng bỏ.
Tô Lạc Lạc có chút không nói nổi, anh ở trong công ty cao cao tại thượng, mà cô chẳng qua chỉ là một nhân viên cấp dưới nho nhỏ không đáng để mắt tới, anh đương nhiên không có thời gian rảnh quan tâm.
Long Dạ Tước tới bãi đỗ xe, Tô Lạc Lạc theo anh đi lên văn phòng của anh, khoảng hai giờ, Tống Nhã gõ cửa bước vào, nói với Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha chuẩn bị: “Cô Tô, đi với tôi! Tôi đưa cô xuống. ”
“Được rồi, cảm ơn cô!” Tô Lạc Lạc có chút vui mừng.
Mà lúc này, một giọng nói có chút lạnh lùng vang lên: “Không cần đâu, để cô ấy tự đi xuống.”
Chương 172: Chính thức đi làm rồi
Tô Lạc Lạc quay đầu, chỉ thấy ánh mắt của Long Dạ Tước lạnh lùng có chút hà khắc, Tống Nhã cũng cảm nhận được ông chủ cố ý, lẽ nào cô Tô một lúc nào đó đã làm phật ý anh rồi? Rõ ràng cô là mẹ của các con anh, anh cũng không đối xử tốt hơn sao?
Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, nói với Tống Nhã: “Trợ lý Tống, để tôi tự đi xuống báo cáo là được rồi.”
“Được rồi!” Tống Nhã gật gật đầu.
Tô Lạc Lạc vừa ra khỏi cửa liền tức giận, nhưng là tức không nổi, Long Dạ Tước thật sự không cần phải giúp đỡ mình đâu!
Cô ấn thang máy của nhân viên xuống lầu, một mạch xuống tới tầng mười hai, nơi này chẳng qua chỉ là một bộ phận nhỏ trực thuộc doanh nghiệp sản xuất nội địa của Long Dạ Tước, còn toàn bộ tòa nhà rộng lớn này là tòa nhà trụ sở công nghiệp quy mô lớn trên toàn thế giới của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc tới tầng mười hai, một mình cô đi tới bộ phận nhân sự báo danh, Tống Nhã đã xử lý mọi việc xong xuôi trong buổi phỏng vấn của cô, mọi thứ rất thuận lợi, một cô gái có tính cách không tồi đã dẫn cô đến ô bàn làm việc ở trong văn phòng chung: ” Bàn làm việc của cô ở đây, còn danh sách công việc ở trong máy tính, cô có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, tôi làm cùng với cô. ”
“Chào cô! Tôi tên là Tô…Mạc Tiểu Du.” Tô Lạc Lạc suýt tiết lộ tên thật của mình.
“Chào cô, tôi tên là Phương Phương.”
Tô Lạc Lạc vừa nhìn đã là kiểu người khiến người ta yêu thích, xinh đẹp với nụ cười ngọt ngào, ánh mắt của một vài đồng nghiệp nam chưa vợ bên cạnh bỗng sáng ngời, một cô gái xinh đẹp ở văn phòng như vậy, rõ ràng chính là phong cảnh mê hoặc lòng người.
Có điều, trong mỗi văn phòng làm việc luôn có một hai người con gái vừa thanh cao vừa hiền lành như vậy, nhìn thấy nhân viên mới trẻ trung xinh đẹp, bọn họ không hề chào đón, bởi vì sự tồn tại của những người con gái này đã là làm nổi bật lên sự già cả của bọn họ, tuy rằng chẳng qua cũng mới qua ba mươi tuổi.
Sau khi Tô Lạc Lạc chào hỏi các đồng nghiệp xung quanh một tiếng, điện thoại di động của cô vang lên, cô cầm lên xem, có chút ngạc nhiên, đó là cuộc gọi của Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc vội vàng hạ giọng nghe máy: “Alo!”
“Chiều nay đi dạo phố cùng anh được không?’
“Chân của anh lành rồi sao?”
“Có thể đi bộ được rồi.”
“Sợ là không được rồi! Bây giờ em phải làm việc rồi, ban ngày em không có thời gian, thật xin lỗi!” Tô Lạc Lạc có chút áy náy.
“Em đi làm gì thế?”
“Hiện tại em đang làm việc trong công ty của Long Dạ Tước.”
“Cái gì? Anh ta thật sự bắt em tới công ty anh ta làm việc sao?” Giọng điệu của Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia rõ ràng vô cùng tức giận, cho rằng cô bị Long Dạ Tước ép tới làm việc.
Tô Lạc Lạc nghe ra được sự tức giận của anh ta, lập tức cười nói: “Không phải là anh ấy ép tôi tới, là do tôi rảnh rỗi quá muốn tìm công việc để làm, Dạ Trạch Hạo, anh cố gắng chăm sóc bản thân, sau này, chúng ta có khả năng không thể gặp mặt được rồi.”
Dạ Trạch Hạo cũng không phải tên ngốc: “Là anh ta ra lệnh cho em không được gặp anh đúng không!”
“Ơ…Tại sao anh biết?” Tô Lạc Lạc có chút bối rối cười hỏi.
“Tôi đương nhiên biết chứ.”
“Dạ Trạch Hạo, anh cố gắng chăm sóc bản thân, quay phim phải cẩn thận, đi du lịch cũng phải cẩn thận, bây giờ tôi bận rồi, gặp lại sau.” Nói xong, Tô Lạc Lạc ngắt máy, Dạ Trạch Hạo biết cô không thể gặp anh ta, anh ta có thể hiểu là tốt rồi.
Tô Lạc Lạc vừa mới tới, cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua chỉ cần xem hiểu danh sách chuyển giao công việc là được rồi, những chỗ khác chưa hiểu, cô sẽ đi làm phiền Phương Phương.
“Người mới đến, đi photo cho tôi một thứ được không?” Đột nhiên, một giọng nữ có phần kiêu ngạo vang lên trên đầu cô.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, chỉ thấy chỉ thấy một người phụ nữ trong bộ đồ công sở thời thượng và trang điểm cũng hợp mốt mỉm cười với cô và hỏi.
“Cái này…”
“Đây là một trong những việc trong phạm vi công việc của cô. Những người bận rộn như tôi không có thời gian đi photo, chỉ những người ở vị trí của cô mới có thời gian.” Sau đó, cô ta ném hai trang giấy cần sao chép xuống: “Nhớ này, mỗi trang photo mười bản, chút nữa tôi sẽ dùng trong cuộc họp.”
Tô Lạc Lạc sững sờ, Phương Phương từ phía trước thò đầu vào nói: “Tiểu Du, cô có biết tại sao những người ở vị trí của cô lại nghỉ việc không? Đó là do nhóm người của cô ta, bọn họ không làm việc gì cả, nhưng họ tra tấn những người mới đến, đó là bậc nhất. ”
“Lẽ nào cấp trên không quan tâm sao?” Tô Lạc Lạc có chút không nói thành lời, đây đơn giản là bắt nạt!
“Cấp trên làm sao coi trọng những nhân viên nhỏ bé như chúng ta chứ? Hơn nữa, công việc mà bọn họ phụ trách quan trọng hơn nhiều so với chúng ta, chúng ta chỉ phụ trách văn kiện tài liệu mà thôi.”
Tô Lạc Lạc nhìn hai trang giấy: “Vậy tôi phải đi photo sao?”
“Đi đi! Đây là một trong những công việc của chúng ta.”
Tô lạc Lạc cầm hai trang giấy đi photo, nhưng cô rất ít khi dùng máy photo, đành nhờ một đồng nghiệp nam giúp đỡ dạy cô cách sử dụng một chút, người đồng nghiệp nam đó vô cùng vui vẻ, hơn nữa sau khi dạy cô xong, cũng không lập tức rời đi.
“Cô là Mạc Tiểu Du mới đến phải không! Mỹ nữ nha!” Đồng nghiệp nam lão luyện bắt chuyện với cô.
Tô Lạc Lạc mím môi cười: “Tôi mới tới, xin được giúp đỡ nhiều hơn.”
“Yên tâm đi! Tôi thích nhất là chăm sóc người mới tới, có vấn đề gì không hiểu, cứ việc hỏi tôi.” Nói xong, còn không quên lưu luyến lại vài giây trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tô Lạc Lạc photo xong đem tới để trên bàn làm việc của người phụ nữ kia, vừa quay về, Phương Phương lập tức chồm đến hỏi: “Này! Tiểu Du, cô đã nộp đơn xin việc như thế nào? Có vẻ như công ty chúng ta gần đây không tuyển dụng người, chỉ tuyển dụng nội bộ.”
Trái tim Tô Lạc Lạc thắt một cái: “Có tuyển dụng mà! Tôi từ thị trường nhân tài bên kia tuyển dụng qua đây.”
“Ừ! Vậy có thể là tôi nghe nhầm rồi.”
“Cô nghe nhầm cái gì?”
“Lúc nãy ở trong phòng uống trà, tôi nghe người ta nói, cô dựa vào quan hệ để vào đây.”
“Không phải…Làm sao có thể…Tôi chỉ làm theo thủ tục đăng ký bình thường thôi.” Tô Lạc Lạc nở một nụ cười khô khốc, cô không nghĩ mới vào làm việc đã gặp sự việc như thế này, nếu biết cô dựa vào quan hệ để làm, những nhân viên khác sẽ coi thường.
Tô Lạc Lạc cùng với Phương Phương vào trong phòng tài liệu, dạy cô cách lưu trữ dữ liệu trong tương lai, Tô Lạc Lạc cũng học rất nghiêm túc.
Cô đang cầm sổ tay ghi nhớ, đột nhiên có đồng nghiệp bước vào, “Mạc Tiểu Du, có người tìm cô.”
“Hả? Tìm tôi sao?”
“Đúng vậy! Gọi điện thoại nội bộ cho tôi, mau tới đây nghe.”
Tô Lạc Lạc vội vàng đi theo anh ta ra ngoài, bước tới trước bàn làm việc của anh ta, giơ tay đón lấy điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Điện thoại của em tại sao không mang theo người?” Đầu bên kia, giọng nói trầm thấp không vui của Long Dạ Tước vang lên.
Tô Lạc Lạc lập tức kinh ngạc vài giây, có chút gấp gáp nói: “Anh gọi em làm gì thế?”
“Mười phút nữa tới bãi giữ xe.”
“Em…em có thể nghỉ làm sớm không?”
“Được.” Đầu bên kia hạ thấp giọng, cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc có chút căng thẳng nhìn xung quanh, lúc này, nam đồng nghiệp kia có chút tò mò hỏi: “Bạn trai của cô sao?”
“A…không phải.” Tô Lạc Lạc vội vã phủ nhận, cô bước tới bên cạnh Phương Phương, nói với cô ta: “Tôi có thể phải tan làm sớm.”
“Năm rưỡi chúng ta mới tan ca đó!”
Tô Lạc Lạc liếc đồng hồ, bốn rưỡi rồi, đến giờ đón hai đứa nhỏ, cô cầm túi lên nói với Phương Phương: “Sáng mai tôi sẽ đến sớm làm việc, tạm biệt.”
Phương Phương nhìn bóng cô rời đi có chút ngạc nhiên, nếu cô làm như vậy thì mấy ngày nữa cô sẽ phải rời đi.
Chương 173: Tiểu Hinh đáng yêu
Long Dạ Tước ngồi trong xe thể thao của mình, nhìn cô gái lén lút đi từ thang máy ra như ăn trộm, sau đó nhìn trái ngó phải bốn phía rồi mới vội vã đi đến ngồi vào ghế lái phụ trên xe anh. Vừa ngồi xuống, Tô Lạc Lạc đã vỗ vỗ ngực: “Làm em sợ gần chết, nhỡ để người ta nhìn thấy em ngồi lên xe của anh thì thảm lắm.”
Nhưng câu nói này lọt vào tai của người đàn ông bên cạnh lại biến thành nghĩa khác. Anh không vui nhíu chặt đôi mày kiếm lại: “Làm sao? Ngồi xe của anh khiến em mất mặt như vậy à?”
Tô Lạc Lạc im lặng nhìn anh: “Không phải đâu! Ý em là em không muốn để người khác biết em dựa vào anh mới được vào công ty làm.”
Long Dạ Tước không khỏi buồn cười lườm cô một cái: “Chẳng lẽ điều này không đúng à?”
Tô Lạc Lạc lập tức ngậm miệng, im lặng nhìn anh, rồi lại vẫn hơi không cam lòng nên phản bác: “Em dựa vào quan hệ với trợ lý Tống.”
Long Dạ Tước càng cười bất đắc dĩ hơn: “Thôi được rồi!”
Tô Lạc Lạc thấy rõ ràng là anh đang đùa cợt mình, gương mặt xinh đẹp của cô hơi đỏ lên. Nói cho cùng, chẳng phải vẫn là cô dựa vào quan hệ của anh sao? Cô cắn môi nói: “Về sau em có thể tan tầm vào khung giờ này không?”
“Ừ! Anh sẽ bảo Tống Nhã nói một tiếng với cấp trên của em.”
“Vâng!”
Long Dạ Tước không tiện ra mặt, bởi vì anh cũng không muốn để Tô Lạc Lạc được đối đãi quá đặc biệt. Tính tình của cô nhóc này khá bướng bỉnh, phải để cô đi làm để mài bớt góc nhọn đi, đây cũng là chuyện quan trọng.
Đến nhà trẻ, hai đứa bé đã đứng đợi hai người. Hôm nay hai đứa bé đã bắt đầu được học bài, mặc dù mới là trẻ con bốn tuổi, nhưng cũng nên bắt đầu được dạy viết chữ.”
“Mommy, hôm nay con và anh trai có việc làm rồi nhá!” Tiểu Hinh lấy vở bài tập trong cặp ra, đắc ý vẫy sách.
“Tốt lắm! Vậy thì tối nay các con về nhà rồi bắt đầu làm bài tập nhé, mommy sẽ kiểm tra các con.”
“Dạ!”
“Đề bài quá đơn giản.” Tô Tiểu Sâm đứng bên cạnh oán trách một tiếng.
Tô Lạc Lạc nhìn con trai mà không biết nên nói gì, trên đời này còn có kiểu học sinh ghét bỏ thầy cô vì đề bài quá đơn giản sao?
Quay về biệt thự, Tô Lạc Lạc thấy chị Trương đã về và nấu cơm xong rồi, lần này cô không cần làm việc nhà nữa. Hai đứa bé thì đang ngồi trên bàn nhỏ trong phòng khách, bắt đầu chăm chú làm bài tập. Long Dạ Tước ngồi bên cạnh hai đứa, nhìn hai đứa trẻ làm bài tập.
Đề bài lần này của hai đứa khá dễ dàng, chỉ làm phép trừ từ một đến mười rất đơn giản. Tô Tiểu Hinh gặp khó khăn ngay từ bài đầu tiên, cô bé nhìn chằm chằm vào đầu bài, vẻ mặt cực kỳ phong phú. Có lẽ là do cô bé không chú ý nghe giảng!
Cô bé quay sang nhìn anh trai ở bên cạnh đang làm hết bài này đến bài khác, không khỏi ngó cái đầu nhỏ qua, muốn nhìn bài anh trai mình.
Long Dạ Tước thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn thể hiện biểu cảm nhìn con gái chăm chú, nói: “Tiểu Hinh, việc của con thì con phải tự hoàn thành, nếu không biết thì daddy có thể dạy cho con.”
“Daddy, con muốn đi tiểu.” Tô Tiểu Hinh bắt đầu cổ quái, nhìn ba mình bằng ánh mắt đáng thương.
Long Dạ Tước gật đầu nói: “Đi toilet đi!”
“Dạ!” Tô Tiểu Hinh lập tức nhảy nhót chạy băng băng tới chỗ toilet.
Lúc Tô Tiểu Hinh quay lại phòng khách thì đã thấy anh trai đã làm bài xong, daddy thì đang kiểm tra bài cho anh trai! Khuôn mặt nhỏ của cô bé có hơi bối rối, tranh thủ thời gian ngồi vào bàn, cô bé còn một đề chưa làm xong nữa!
“Anh trai, anh làm xong rồi ạ?”
“Ừm! Tiểu Hinh cố lên nha!” Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không phát hiện ra sự bối rối của em gái mình. Với cậu bé mà nói, đề bài này thật sự rất đơn giản.
Tô Tiểu Hinh hơi hoang mang ngồi xuống bàn học, ngẩng đầu lên thì đã thấy daddy đang mỉm cười nhìn mình, cô bé lập tức cảm thấy có chút áp lực. Tô Tiểu Hinh cầm bút chì, nhìn đề bài cộng trừ trên bàn, không biết nên bắt đầu làm từ đâu.
“Tiểu Hinh, duỗi tay ra, daddy dạy con làm.” Long Dạ Tước nhìn thấu tâm trạng không biết làm bài của con gái nhà mình, anh dịu dàng lên tiếng.
Tô Tiểu Hinh duỗi mười ngón tay nhỏ múp míp ra, Long Dạ Tước chỉ vào đề bài, đọc rồi giải thích cho cô bé: “Năm với hai tương đương với mấy, đếm số ngón tay của con đi.”
Tô Tiểu Hinh nháy mắt to nhìn Long Dạ Tước. Giờ phút này, trong mắt cô bé thì daddy rất là uy nghiêm.
“Hình như là sáu…” Tô Tiểu Hinh nhỏ giọng nói, trả lời một cách không chắc chắn, chớp đôi mắt to sợ sẽ bị ba mắng.
“Không đúng.” Long Dạ Tước lắc đầu, cười dịu dàng duỗi ngón tay thon dài ra trước mặt cô bé, làm mấy động tác dạy Tô Tiểu Hinh: “Năm ngón tay cộng thêm hai ngón tay là mấy? Con đếm thử xem.”
Sau khi Tô Tiểu Hinh đếm xong, lập tức trở nên hưng phấn: “Là bảy ngón tay.”
“Đúng rồi, con viết vào bài đi!” Tô Tiểu Hinh cầm bút chì viết một số bảy rất to vào bài.
Viết xong rồi, cô bé lại gượng cười: “Daddy, con viết to quá rồi.”
“Vậy thì con tẩy đi, viết lại một lần nữa! Daddy tin con có thể viết đẹp hơn.”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Hinh lập tức tẩy đi, viết lại số, quả nhiên trông đẹp hơn lúc trước. Có daddy dạy học, cô bé cũng tự tin hơn nhiều.
Tô Lạc Lạc không tham gia trận náo nhiệt này, có Long Dạ Tước ở đây, việc giáo dục các con không còn là vấn đề. Cô đứng ở lan can lầu hai nhìn con gái ở dưới lầu, chắc con trai đã ra sân