Chương 181: Trẹo chân
Tô Lạc Lạc xoay người định chạy đi, nhưng lại không biết mặt đất không bằng phẳng như trước, chân cô đi giày cao gót dẫm phải một cành trúc nên ngã một phát trông rất khó coi.
Hơn nữa, cổ chân Tô Lạc Lạc còn đau đến nỗi khiến cô hít vào một hơi thật sâu.
Long Dạ Tước không ngờ chỉ trong chớp mắt người phụ nữ này đã ngã xuống đất. Anh nhanh chóng chạy tới, cúi người ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy Tô Lạc Lạc che cổ chân, anh nhíu mày kiếm một cái.
“Trẹo chân à? Để anh xem thử.” Long Dạ Tước nói xong, duỗi tay ra nâng chân cô lên.
Tô Lạc Lạc lập tức kêu lên một tiếng: “Đừng lộn xộn, đau quá…”
“Ai bảo em không chú ý.” Long Dạ Tước khẽ trách một câu.
Tô Lạc Lạc oán mà không có chỗ phát tiết, rõ ràng là anh ta kéo cô đến nơi này, bây giờ lại trách cô là sao?
Long Dạ Tước cúi người xuống, duỗi tay bế cô vào ngực, Tô Lạc Lạc vội vàng ôm lấy cổ anh.
“Thấy em ăn cũng được, nhưng sao lại nhẹ như vậy?” Long Dạ Tước nhíu mày nói.
“Em có thế chất ăn mãi không béo, không được à?” Tô Lạc Lạc thở dốc, tội đồ khiến cô phải chịu cảnh bị thương này chính là anh.
Nơi này cách chỗ để xe khá xa, ít nhất cũng phải một kilomet! Nhưng suốt dọc đường Long Dạ Tước vẫn bế cô đi qua đám người náo nhiệt. Bên cạnh thỉnh thoảng lại có người liếc mắt nhìn khiến Tô Lạc Lạc xấu hổ đến nỗi chỉ dám chúi đầu vào ngực anh, không dám lộ mặt ra.
Cô gái trong lòng người đàn ông kia hạnh phúc thật đấy!
“Oa! Đẹp trai quá.” Có cô gái còn không nhịn được mà khẽ thốt lên.
Long Dạ Tước vẫn như không nghe thấy, bế Tô Lạc Lạc vững bước rời khỏi nơi đây. Còn Tô Lạc Lạc nghe thấy rõ sự hâm mộ đối với mình trong giọng nói của các cô gái kia, nhưng cô lại đau đến nỗi chỉ muốn khóc.
Long Dạ Tước bế Tô Lạc Lạc đến tận xe của anh, sau khi đặt cô vào ghế lái phụ, Tô Lạc Lạc bật đèn xe lên thì thấy chỗ cổ chân đã sưng đỏ lên, trẹo chân.
“Anh đưa em đến bệnh viện.” Long Dạ Tước ngồi vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe, định đưa cô đến bệnh viện gần nhất.
Tô Lạc Lạc đành phải đi bệnh viện, ai bảo cô xui xẻo như vậy làm gì?
Tới bệnh viện, Tô Lạc Lạc định đi cà nhắc đến tìm bác sĩ, nhưng chưa đi được mấy bước thì người đàn ông nào đó đã cúi người xuống, ôm cô vào lòng. Tô Lạc Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn chiếc cằm gợi cảm mê người của anh. Được anh ôm, cô bỗng có cảm giác an toàn khó tả.
Dường như Long Dạ Tước cũng biết cô đang nhìn mình, anh hơi rũ mắt xuống, trong đôi mắt vừa sâu thẳm lại vừa nguy hiểm như lốc xoáy của anh bỗng xẹt qua một sự vui vẻ: “Đừng cảm động quá.”
Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, người đàn ông này còn có thể đáng ghét hơn nữa không?
Có một điều dưỡng dẫn bọn họ đến phòng băng bó ngoại khoa. Lúc Long Dạ Tước đi đăng ký khám chữa bệnh đã mê hoặc một đám nhân viên trực ban. Bọn họ chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy đến bệnh viện, hơn nữa người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn có rất nhiều tiền!
Cô gái được anh ấy đưa đến là bạn gái của anh ấy sao?
Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế, thấy bác sĩ nam mang rượu thuốc đến, trái tim cô đập rất nhanh. Đừng nói bác sĩ nam này sẽ dùng rượu thuốc xoa bóp thật mạnh cho cô nhé!
Nghĩ như vậy, chỉ thấy bác sĩ nam kia nói: “Ở đây bị ứ máu, tôi phải xoa tan máu bầm cho cô. Tạm thời sẽ hơi đau một chút, cô cố gắng chịu đựng!”
Lúc này, Long Dạ Tước vừa tiến vào, Tô Lạc Lạc vội vàng khẩn cầu bác sĩ: “Bác sĩ, có thể bôi thuốc luôn cho tôi không?”
“Không được, nếu làm như cô nói thì máu bầm sẽ rất khó tan ra, chỉ đau xíu thôi, cố chịu đi.” Bác sĩ kiên định phải xoa bóp cho cô.
Tô Lạc Lạc lập tức trưng đôi mắt to ngập nước ra cầu cứu người đàn ông bên cạnh. Long Dạ Tước thấy vẻ mặt đáng thương này của cô rất giống vẻ mặt bất lực của một đứa trẻ con. Anh cố nhìn cười, tiến lên duỗi tay ra trước mặt cô: “Đau thì cắn anh.”
Bác sĩ ở bên cạnh cười rộ lên: “Này cô gái, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy.”
Tô Lạc Lạc nắm lấy tay Long Dạ Tước theo bản năng, mà lúc này bác sĩ cũng đổ một lớp rượu thuốc lên chân cô, bắt đầu dùng sức,
“A…” Tô Lạc Lạc đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ co rúm, há miệng cắn lên cánh tay anh như việc này có thể giảm bớt cơn đau của cô vậy.
Sau khi bác sĩ xoa bóp đánh tan máu bầm, Tô Lạc Lạc cũng đau đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, còn trộm lau nước mắt một cái.
Bác sĩ băng bó cho cô xong rồi nói: “Trong vòng hai ngày tốt nhất đừng đi đâu cả, trong một tháng cũng không được đi giày cao gót.”
Tô Lạc Lạc gật đầu, Long Dạ Tước cầm lấy đôi giày cao gót của cô ra ném thẳng vào thùng rác.
“Ôi! Giày của em!” Tô Lạc Lạc trừng mắt.
“Em không cần nó nữa.” Nói xong, Long Dạ Tước cúi người bế cô lên một lần nữa.
Lúc này Tô Lạc Lạc đang bị đau đến mặt mũi trắng bệch, cô cũng mệt mỏi, đành phải dựa sát vào người Long Dạ Tước, không còn sức nói chuyện.
Long Dạ Tước đặt cô vào trong xe rồi khởi động xe đi về biệt thự. Về đến biệt thự thì đã là mười giờ tối, Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh thì đã ngủ quên từ trên đường về nhà rồi.
Long Dạ Tước dừng xe lại, nghiêng người cẩn thận ngắm gương mặt khi ngủ của cô. Một lát sau, anh đi đến bế người phụ nữ đang ngủ lên.
Lúc Tô Lạc Lạc đang ngủ nhưng vẫn ôm lấy cổ anh theo bản năng, rồi lại ngủ tiếp.
Long Dạ Tước bế Tô Lạc Lạc lên lầu, đang định đưa cô về phòng thì lại dừng chân mấy giây, rồi bế cô đi vào phòng ngủ của mình.
Tô Lạc Lạc thì cứ nghĩ người đàn ông này đang bế cô về phòng của cô, nên cô cũng không buồn mở mắt ra mà cứ ngủ tiếp.
Long Dạ Tước cởi cúc áo sơ mi ra, xắn tay áo lên thì thấy một loạt dấu răng sâu đến nỗi nhìn mà ghê người. Có điều ở trong mắt của anh thì anh đau lòng vì cô phải chịu đau hơn, bởi vì chỉ khi đau đến mức tột cùng thì cô mới vô thức cắn ra dấu răng sâu như vậy.
Long Dạ Tước cởi áo ra, cất bước đi vào nhà tắm.
Tô Lạc Lạc nghiêng người ngủ say, nửa tiếng sau thì Long Dạ Tước đang gối hai tay ra sau đầu, nằm ở chỗ khác. Anh nghiêng mắt nhìn, anh biết muốn cô ngủ ở đây cả đêm thì tốt nhất là đừng đánh thức cô dậy.
Nếu không chắc chắn người phụ nữ này sẽ tức giận đi về phòng.
Tô Lạc Lạc lật người một cái, khuôn mặt nhỏ đã đối diện với khuôn mặt của anh. Người phụ nữ đang ngủ say này có một vẻ đẹp không chút phòng vệ, không giống dáng vẻ giơ nanh múa vuốt như lúc cô tỉnh dậy, giống như một con mèo con khó huấn luyện.
Cô ngủ yên tĩnh, ngoan ngoãn, khiến người ta nhịn không được muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng anh không thể làm vậy được, bởi vì anh hi vọng đêm nay cô sẽ ngủ bên cạnh anh, yên tĩnh như thế, để anh có thể thoải mái ngắm nhìn, thưởng thức dáng vẻ lúc cô ngủ.
Tô Lạc Lạc đang ngủ, nhưng có vẻ cơn đau chân đang ảnh hưởng đến cô. Cô nhíu mày thật chặt, nhíu đến nỗi người khác cũng thấy đau lòng.
Long Dạ Tước duỗi tay ra định xoa bóp cho cô, nhưng cuối cùng lại do dự thu tay về.
Chương 182: Sáng sớm
Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc Lạc mở to mắt.
Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, bị bức màn che mất một nửa, mà Long Dạ Tước cũng bị chiếu sáng một nửa, còn một nửa vẫn chìm trong bóng tối, tỏa ra khí chất xen lẫn giữa thiên sứ và ác ma.
Khuôn mặt anh đẹp như được Thượng đế tự tay điêu khắc ra, hoàn mỹ không tỳ vết. Mặc dù anh đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, khiến người khác không dám tùy tiện trêu chọc.
Cô lập tức kinh ngạc che miệng lại, mở to mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Trời đất ơi, cô đang ngủ trong phòng của anh, hơn nữa còn nằm trên giường của anh.
Cô cúi đầu xuống cẩn thận kiểm tra quần áo của mình, cực kỳ gọn gàng, chứng tỏ đêm qua hai người không phát sinh bất cứ quan hệ không nên phát sinh nào.
Ngay sau đó, trong đầu Tô Lạc Lạc bỗng nảy lên ý tưởng định chuồn êm. Nhân lúc anh còn chưa tỉnh lại, cô có thể trộm quay về phòng mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đặt chân xuống đất để chuẩn bị xuống giường, nhưng cô đã quên một bên chân mình đang bị thương. Vừa đặt chân xuống đất, cô đã đau mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Vừa quay đầu lại, cô thình lình chạm phải một đôi mắt sắc bén và u ám. Dù Long Dạ Tước bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm: “Muốn chạy?”
“Cái gì mà muốn chạy? Em có cố ý vào phòng của anh đâu.” Cô nhớ rõ hôm qua đã ngủ quên trên xe, chắc chắn là do anh bế cô vào đây.
“Tô Lạc Lạc, em năm lần bảy lượt bò lên giường anh, đã trái với quy tắc mà anh đặt ra năm đó rồi, giờ là lúc phải trừng phạt em.” Long Dạ Tước híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm.
Tô Lạc Lạc lập tức sợ đến nỗi muốn chạy trốn, nhưng chân vừa chạm đất cô lại đau không đứng vững nổi, ngã “phịch” một cái xuống đất.
Long Dạ Tước vội vàng xuống giường, đi vòng qua giường đến trước mặt cô. Lúc Tô Lạc Lạc còn chưa bị thương đã không đánh lại được anh, giờ cô đã bị thương rồi, người đàn ông này có muốn làm gì thì chẳng phải sẽ càng thuận tiện hơn sao?
“Tránh ra… đừng đụng vào em, tránh ra…” Tô Lạc Lạc cho rằng anh định làm gì mình, vội đẩy anh ra.
Long Dạ Tước bắt lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, buồn bực xoa một cái: “Tô Lạc Lạc, đừng trẻ con như thế, để anh xem chân em một chút.”
Tô Lạc Lạc lập tức rút tay về, nhìn Long Dạ Tước nhẹ nhàng nắm chân bị thương của mình lên, cô cố nén nước mắt.
“Bác sĩ nói hai ngày nay em đừng xuống đất, em chạy làm cái gì? Chẳng lẽ anh ăn thịt được em sao?” Long Dạ Tước tức giận trách móc.
“Nhưng vừa nãy anh nói muốn trừng phạt em mà.”
“Đúng vậy, nhưng anh trừng phạt em cả đời này phải ở bên cạnh anh, không được chạy.” Mặt Long Dạ Tước lập tức tối sầm, mở miệng nói.
Đôi mắt ngập nước của Tô Lạc Lạc lại trừng to hơn một chút: “Anh… vừa nãy anh cũng định nói như vậy sao?”
“Chứ không thì sao? Em nghĩ anh sẽ cưỡng ép em được chắc?” Long Dạ Tước nhìn cô, cười lạnh: “Xem ra tư tưởng của em còn ác tục hơn anh nghĩ.”
“Em…”
Tô Lạc Lạc bị mắng đến ngậm miệng không nói được câu nào.
Long Dạ Tước cúi người bế cô đi xuống lầu. Hôm nay hai con không ở nhà, người giúp việc cũng chưa tới, cả biệt thự chỉ có hai người bọn họ. Chân Tô Lạc Lạc bị thương nên không thể đi ra ngoài được, vì vậy ba bữa sáng, trưa, tối đều phải giải quyết tại nhà.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, làm vẻ đáng thương nhìn Long Dạ Tước: “Em đói bụng rồi, anh có thể lấy cho em chút đồ ăn không?”
“Để anh xem tủ lạnh còn gì không.” Trước giờ mười ngón tay của Long Dạ Tước vẫn chưa từng động đến bếp núc.
Hiện giờ chân Tô Lạc Lạc lại sưng phù lên thế kia, tốt nhất là đừng lộn xộn, nếu không vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Long Dạ Tước lấy một gói mì Ý ra cùng với nước chấm, anh nói với Tô Lạc Lạc đang ngồi trên sô pha: “Anh sẽ làm mì Ý.”
“Được! Cái gì em cũng thích ăn cả.” Lúc này Tô Lạc Lạc cũng không kén chọn, có đồ ăn là tốt lắm rồi.
Long Dạ Tước nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, không khỏi cong môi mỉm cười, quả nhiên cô phải chịu chút thiệt thòi mới ngoan hơn một chút.
Tô Lạc Lạc cực kỳ nhàm chán, cô cầm lấy điều khiển từ xa, định xem TV giết thời gian một chút.
Mà đúng lúc này cô lại chuyển đúng kênh truyền hình, trên TV đang chiếu tin tức tài chính kinh tế. Tô Lạc Lạc vốn định chuyển kênh do không có hứng thú với giới kinh doanh. Nhưng cô vừa định chuyển kênh thì nghe thấy tiếng nữ MC hưng phấn nói: “Tôi nghĩ chắc mọi người đều đã từng nghe đến danh tiếng của tập đoàn châu báu nhà họ Đan rồi, nhưng hôm nay còn có tin đồn cô chủ của nhà họ Đan sắp tiếp quản sự nghiệp châu báu của nhà họ Đan. Tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh như vậy, đúng là khiến người ta kinh ngạc.”
Màn hình cũng thay đổi theo giọng nói của MC, trên hình ảnh là một cô gái trẻ mặc lễ phục dạ hội cao cấp đang đang kính rượu với các khách khứa ở một khách sạn cực kỳ xa hoa.
Lúc này, hình ảnh được phóng to lên, khiến cái tay đang định ấn nút chuyển kênh của Tô Lạc Lạc hơi cứng lại, đồng thời, cô trừng mắt thật lớn, nhìn gương mặt chiếm nửa màn hình kia. Nụ cười và gương mặt của cô cái trên màn hình giống cô đến chín mươi phần trăm.
Tay nắm điều khiển của Tô Lạc Lạc lập tức dừng lại.
Cô nhìn màn hình mà không dám tin tưởng, mà lúc này màn hình lại tiếp tục chiếu những hình ảnh khác của cô gái kia. Tuy rằng cô ta trang điểm như những cô gái nhà giàu, nhưng gương mặt của cô ta vẫn khiến Tô Lạc Lạc khiếp sợ.
Trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy sao?
Tô Lạc Lạc duỗi tay ra sờ lên mặt mình một chút, mà lúc này TV tiếp tục chuyển một hình ảnh khác, Tô Lạc Lạc nhất thời khiếp sợ không thể bình tĩnh lại được.
Cô gái kia họ Đan sao? Lại còn là con của một nhà giàu trong giới tài chính? Cô không khỏi cười khổ một tiếng, trên đời này có đến ba người giống nhau như đúc vậy sao?
Thế giới nhỏ như vậy, trong cả châu Á này, không ngờ cô với cô gái giống mình như hai giọt nước này lại ở cùng một thành phố.
Tô Lạc Lạc bấm chuyển kênh có phim truyền hình khác, tuy phim vẫn được chiếu nhưng tâm trí cô đã sớm quay về lúc sinh sống với mẹ mình trước kia.
Mẹ cô quá lương thiện, gần như đã trả giá tất cả vì cô, nhưng cuối cùng cô lại không cứu được bà ấy.
Tô Lạc Lạc rũ mắt xuống, tràn ngập ưu tư.
Long Dạ Tước bưng hai đĩa mì Ý ra, nhìn cô nàng đang ủ rũ cụp đuôi ngồi trên sô pha, anh nao nao, đi đến trước mặt cô, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì ạ!” Tô Lạc Lạc phồng má lên đáp một câu.
Long Dạ Tước cúi người xuống bế cô lên, Tô Lạc Lạc nhìn anh hỏi: “Anh có tin trên thế giới này có người rất giống anh không?”
“Không tin.”
Tô Lạc Lạc không khỏi nghĩ đến anh với Dạ Trạch Hạo giống nhau đến năm phần. Mà chẳng phải cô chủ nhà họ Đan mà cô vừa nhìn thấy trên TV cũng giống cô như hai giọt nước đó sao?
Mặc dù Tô Vũ Phỉ với cô là hai chị em cùng một ba sinh ra, nhưng cô và Tô Vũ Phỉ lại khác nhau hoàn toàn.
Nghĩ đến Tô Vũ Phỉ, giờ cũng đã qua một tháng rồi, chắc cô ta cũng an phận hơn một chút rồi.
Ngồi trước bàn cơm, Tô Lạc Lạc cầm đũa ăn mì Ý do người đàn ông nào đó đang trưng bộ mặt đắc ý kia xào, không ngờ hương vị cũng không tệ. Cô hơi bất ngờ, người đàn ông này đúng là có thiên phú nấu ăn.
Chương 183: Nghiện ôm
Tô Lạc Lạc ăn mì, cảm thấy không khí quá nặng nề, không khỏi muốn tìm đề tài nói chuyện: “Lúc trước anh nói anh và Tô Vũ Phỉ kết giao năm năm nhưng lại không ở bên nhau, là vì chuyện gì thế?” Nếu anh không thích cô ta, tại sao lại kết giao với cô ta suốt năm năm?”
Long Dạ Tước hơi ngừng đũa một chút, rồi ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Em không tin anh sao?”
“Em chỉ thấy tò mò tại sao anh với Tô Vũ Phỉ lại đi đến nước đính hôn rồi lại chia tay thôi.”
“Một tháng trước khi đính hôn, bà nội anh lấy lý do mắc bệnh nan y không chữa trị được để thúc giục anh kết hôn.”
“Nên anh với Tô Vũ Phỉ mới đính hôn cho bà nội anh vui lòng sao?”
“Trước khi gặp em, anh không có hứng thú với phụ nữ, lại càng không để tâm đến chuyện hôn nhân. Cũng chỉ là có thêm một người phụ nữ ở chung nhà mà thôi, nếu việc anh kết hôn có thể khiến người nhà anh vui vẻ, vậy thì anh cũng không có ý kiến gì.”
Tô Lạc Lạc nhìn anh mà đầy khó hiểu: “Có phải trước kia anh từng phải chịu nỗi đau tình yêu gì không? Nên giờ anh mới hết hi vọng với tình yêu như vậy.”
Long Dạ Tước buồn bực liếc Tô Lạc Lạc một cái: “Đừng nói linh tinh.”
Tô Lạc Lạc bĩu môi: “Với anh mà nói, chỉ cần một người phụ nữ là đủ. Mặc kệ anh có yêu hay không yêu người ta, chỉ cần người ta có giá trị cho anh lợi dụng thì anh sẽ cưới. Tô Vũ Phỉ là người anh chuẩn bị cưới để làm hài lòng bà nội và người nhà của anh. Hiện giờ anh lại nói muốn cưới em, xem ra người có giá trị cho anh lợi dụng là em rồi.”
Tuy Long Dạ Tước không thích những lời này, nhưng cô lại phân tích được rất sâu sắc về tâm tư của anh đối với Tô Vũ Phỉ, chỉ là những câu sau đó anh không thích nghe cho lắm.
“Nếu em thích tự so sánh bản thân với hàng hoá, anh cũng không có ý kiến. Đúng vậy, em có giá trị lợi dụng cao hơn Tô Vũ Phỉ nhiều.” Long Dạ Tước hừ lạnh một tiếng.
Tô Lạc Lạc nghẹn lời, mặt hồng lên: “Em không phải hàng hóa nhé!”
“Tóm lại, em chỉ cần biết anh và Tô Vũ Phỉ không có bất cứ quan hệ gì là được. Anh không muốn khiến em hiểu lầm.”
“Vậy thì tiếc cho anh quá, Tô Vũ Phỉ xinh đẹp như vậy, anh có thể ăn chút đậu hủ của cô ta trong lúc hai người đang kết giao mà.” Tô Lạc Lạc không khỏi bỡn cợt một tiếng.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước lập tức tối sầm: “Em nghĩ anh thiếu đàn bà hả?”
“Đương nhiên là anh không thiếu rồi! Vật nên phiền anh đi mà tán tỉnh những người phụ nữ có hứng thú với anh đi! Chúng ta làm bạn bè là được.” Tô Lạc Lạc cười hì hì nhìn Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước sắp bị cô đánh bại đến nơi rồi: “Em mà còn nói thêm câu nữa thì đừng hòng được ăn cơm.”
Tô Lạc Lạc còn chưa ăn no! Nghe anh nói vậy xong, cô lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp tục vùi đầu xuống ăn mì Ý.
Ăn mì xong, Long Dạ Tước dọn mâm, Tô Lạc Lạc thì đi tập tễnh đến chỗ ghế sô pha trước mặt, nhìn chằm chằm vào TV, tiếp tục nghĩ về cô gái vừa nãy. Cô nghĩ chắc là hai người chỉ trùng hợp nên giống nhau thôi!
Cục Công An.
Tô Vũ Phỉ từng là cô cả nhà họ Tô, lại đột nhiên bị tạm giam suốt một tháng. Một tháng qua, Tô Vũ Phỉ ăn không ngon, ngủ không yên, trên người bốc lên mùi hôi thối. Làn da được cô ta chăm sóc cẩn thận hàng ngày giờ đã xanh xao vàng vọt.
Lúc Uông Nguyệt Dung và Tô Vĩ Khâm đến đón Tô Vũ Phỉ thì đau lòng muốn chết. Tô Vũ Phỉ lập tức ôm chầm lấy mẹ mình mà khóc lớn một trận. Trải qua lần giáo huấn này, trong lòng Tô Vũ Phỉ hận Tô Lạc Lạc thấu xương, nhưng cô ta cũng không dám làm mấy chuyện ngu xuẩn kia nữa.
Ngay cả khi ở trên xe, Tô Vĩ Khâm cũng lớn tiếng dạy dỗ Tô Vũ Phỉ một trận. Ông ta nghĩ chuyện Long Dạ Tước khấu trừ đơn đặt hàng của ông ta là có liên quan đến những chuyện mà con gái ông ta làm. Hiện giờ nhà họ Tô đã ngã xuống đáy, còn định đưa công ty ra thị trường, đúng là không biết lượng sức.
Tô Lạc Lạc ngồi trên sô pha, Long Dạ Tước ném một quyển sách cho cô xem. Tô Lạc Lạc cầm sách lên đọc, đột nhiên chuông cửa vang lên. Long Dạ Tước đang làm việc trong phòng sách, không nghe thấy tiếng chuông.
Tô Lạc Lạc đành phải đi tập tễnh đến cửa xem video giám sát, thấy có một cô gái vừa cao gầy lại vừa thời thượng đang đứng trước cửa nhà, hô lên với camera trước mặt: “Dạ Tước, em là Tĩnh Như, anh có ở nhà không?”
Tô Lạc Lạc nhìn cô gái trong video, nội tâm âm thầm khinh bỉ người đàn ông nào đó, còn dám nói không có hứng thú với phụ nữ, nhưng nhìn xem, giờ bạn gái của anh đã tìm đến tận nhà rồi đây!
Tô Lạc Lạc không muốn mở cửa cho lắm, cô đang do dự thì thấy bóng Long Dạ Tước ở phía sau. Nhìn cô đứng trước video, anh nhíu mày nói: “Không được mở cửa.”
“Cô gái này là ai? Bạn gái cũ của anh à?” Tô Lạc Lạc nhướng mày chất vấn.
“Chẳng phải ai cả.” Long Dạ Tước lạnh nhạt trả lời.
“Không cho cô ta vào thật hả? Nếu cô ta đi rồi, anh không hối hận chứ?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Long Dạ Tước vốn đã đứng rất gần cô rồi, mà ngay sau đó cơ thể cường tráng của anh đã sấn đến sát người cô. Tô Lạc Lạc lập tức dựa lưng vào tường, hít sâu một hơi: “Có gì thì từ từ nói chuyện, anh dựa gần như vậy làm gì?”
“Tô Lạc Lạc, em nghe cho rõ đây, hiện giờ anh chỉ cần một người phụ nữ là em thôi.” Long Dạ Tước cúi xuống nói vào tai cô cực kỳ chắc chắn.
Tô Lạc Lạc tránh đi hơi thở nóng rực của anh, mặt đỏ đến tận mang tai. Người đàn ông này nói thẳng quá.
“Sau này em không được cho bất cứ người phụ nữ nào đến quấy rầy anh vào nhà.”
“Nói vậy thì chẳng lẽ anh không chỉ trêu chọc một người phụ nữ này thôi sao? Ê, em không ngờ anh lại lăng