Chương 206: Anh ấy đang ôm một người con gái khác
Nụ cười trên gương mặt Tô Lạc Lạc hơi chững lại. Cô có phải cô Thiện gì đâu?
Long Dạ Tước nhanh chóng giải quyết sự hiểu nhầm này, bàn tay đầy rắn chắc của anh khẽ nắm lấy tay của cô gái bên cạnh mình, giới thiệu với chủ tịch Dương: “Đây là bạn gái của cháu, cô ấy họ Tô.”
Chủ tịch Dương lập tức đẩy cặp kính nặng độ của mình lên rồi cẩn thận nhìn, một lúc sau giật mình, thay đổi giọng điệu: “Ơ! Mắt tôi kém quá, nhận lầm người rồi, xin lỗi cô Tô!”
Tô Lạc Lạc vội vàng lắc đầu cười: “Không sao đâu ạ.”
“Hai người nhìn giống nhau quá, tôi mới vừa nhìn không phân biệt được, cô Tô cũng rất xinh đẹp!”
“Cảm ơn lời khen của bác ạ.” Tô Lạc Lạc mỉm cười đáp lại.
“Dạ Tước, mấy ngày trước bác vừa uống trà nói chuyện phiếm với ba cháu, toàn nói về cháu không à, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!”
“Cảm ơn bác Dương đã khen ngợi, hôm nay được may mắn tới đây là niềm vinh hạnh của cháu.”
“Dẫn cô Tô đi ăn uống thật ngon, qua một đêm vui vẻ đi.” Nói xong, Chủ tịch Dương vỗ vào vai anh một cái: “Bác đi gọi mấy ông bạn khác đây.”
Long Dạ Tước gật đầu, quay lại nhìn Tô Lạc Lạc thì thấy cô đang hơi thất thần.
“Sao thế?” Long Dạ Tước khẽ trầm giọng hỏi.
“Không có gì.” Tô Lạc Lạc nhoẻn môi cười rồi lắc đầu, cô chỉ đang hơi buồn vì bị nhầm với người khác thôi.
Hôm nay có hơn hai trăm vị khách đến tham dự, đứng ở hai tầng trên và dưới đang tùy ý đi lại trò chuyện với nhau. Mà giờ phút này, trên một ban công được chạm trổ tỉ mỉ trên tầng hai có một cô gái mặc váy dạ hội màu đen, cô ta đang ưu nhã cầm ly rượu vang mà nhìn đôi nam thanh nữ tú bên dưới, nheo hai mắt lại với ánh mắt đầy đố kỵ.
Long Dạ Tước tới đây, không những vậy còn dẫn theo cô bạn gái có bề ngoài giống cô ta. Chẳng qua, cho dù tối nay cô gái kia ăn mặc tàm tạm thì cô ta cũng không sợ, vì cô ta đã điều tra ra được bối cảnh của cô gái kia rồi.
Cô gái kia tên Tô Lạc Lạc, một cô gái không tiếng tăm không địa vị, vô cùng bình thường.
Chẳng qua chỉ là nhìn giống cô ta, mà cho dù cô mặc đồ hiệu hàng thật từ trên xuống dưới đi chăng nữa thì vẻ cao quý mà cô thể hiện ra ngoài đều là giả, toàn bộ.
Nếu không được Long Dạ Tước dẫn vào, cô sẽ không hề có tư cách tham dự một buổi yến hội cao cấp thế này.
Chị em tốt của Thiện Oánh đi tới bên cạnh cô ta, cũng trông thấy Tô Lạc Lạc, khuôn mặt lập tức tỏ ra như đang xem trò hay: “Cái cô này đến thật à, chà, Tiểu Oánh, trông chờ vào em đấy.”
Thiện Oánh cố giữ bản thân bình tĩnh. Cô ta sắp được thừa kế vị trí của ba mình rồi, nếu lúc này có thể leo lên được một quý tộc đích thực như Long Dạ Tước thì có khi sau này cô ta có thể dẫn dắt gia đình đi lên vị trí cao hơn cũng không chừng, ba cũng sẽ tự hào về cô ta nữa.
Trong nhà họ Thiện chỉ có một đứa con duy nhất là cô ta, tương lai của gia đình còn cần một chỗ để dựa vào, mà Long Dạ Tước chính là ứng cử viên thích hợp nhất.
Đã thế đứa con gái đang ở bên cạnh anh lại có bề ngoài y hệt cô ta, thử hỏi có người đàn ông nào không thích sự mới mẻ đâu?
Nói không chừng anh ấy đã chán ngán cô kia rồi ấy chứ.
Hôm nay Thiện Oánh có vài cô bạn trợ giúp, kế hoạch của mấy cô gái sẽ là vào lúc Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc tách ra, Thiện Oánh sẽ nhân cơ hội tìm cơ hội tán gẫu với Long Dạ Tước.
Cơ hội này rất nhanh đã được Tô Lạc Lạc tạo ra, vì cô thật sự thấy hơi căng thẳng nên muốn đi vệ sinh.
Cô kéo Long Dạ Tước bên cạnh mình lại, kề vào bên tai anh và nói: “Em đi toilet một lát.”
Dường như Long Dạ Tước cũng nhận ra cô đang căng thẳng, đôi môi mỏng mím lại nhịn cười. Tô Lạc Lạc thấy anh còn cười thì cảnh cáo trừng anh một cái rồi mới tìm nhân viên phục vụ hỏi lối đi đến phòng vệ sinh.
Cùng lúc đó, Thiện Oánh cùng với mấy cô bạn thân đang vây quanh cô ta tiến về phía Long Dạ Tước. Anh đang trò chuyện với vài người bạn trong giới kinh doanh, Thiện Oánh nhìn chằm chằm vào anh, vào gương mặt điển trai đang trò chuyện vui vẻ của anh mà mắt sáng rực. Khí chất đầy mị lực của một người đàn ông trưởng thành quả là một sự hấp dẫn chết người đối với phụ nữ mà.
Không chỉ Thiện Oánh mê muội anh mà ngay cả mấy chị em tốt của cô ta cũng lén lén lút lút liếc mắt đưa tình với Long Dạ Tước, họ cũng khát vọng được nhận một cái liếc mắt từ người đàn ông này.
Suy cho cùng, tình bạn giữa họ và Thiện Oánh hoàn toàn chỉ dựa trên tiền bạc và lợi ích, không phải thật lòng. Ai mà không muốn trở thành vợ của chủ nhân Tập đoàn Long thị chứ?
“Lát nữa đẩy tớ một cái.” Thiện Oánh thì thầm với cô gái bên cạnh.
Cô gái đó gật đầu, lúc Thiện Oánh sắp đến bên cạnh Long Dạ Tước, cô gái đó cố ý đẩy cô ta một cái, Thiện Oánh cũng theo đà ngã về phía anh, còn làm như sợ hãi mà hét lên một tiếng.
“Á…”
Long Dạ Tước là một thân sĩ nên đương nhiên sẽ không tránh đi khi có người ngã vào mình, anh đưa tay đỡ lấy cô gái sắp đụng vào ngực mình. Mà lúc này, Thiện Oánh ngẩng mặt lên hoảng hốt nhìn anh, khuôn mặt vô cùng tương tự với Tô Lạc Lạc.
“Xin lỗi… Tôi không đụng vào anh chứ!” Mắt Thiện Oánh mờ mịt hơi nước nhìn anh.
Gương mặt điển trai của Long Dạ Tước hơi căng ra, con ngươi rõ ràng đã co rút lại, nhìn Thiện Oánh thật kỹ. Quả thật cô ta trông y hệt Tô Lạc Lạc nhưng cô hoàn toàn không sở hữu đôi mắt như cô ấy, trong đôi mắt này tràn đầy tâm cơ và dã tâm, còn có kiểu thích ai là nhào vào lòng người đó làm Long Dạ Tước nhìn mà chán ngấy.
Xung quanh anh lúc nào cũng có loại con gái như vậy, hết người này đến người khác, anh đã sớm khó chịu rồi.
Long Dạ Tước đỡ cô ta lại rồi lập tức rút tay về. Sau khi đứng vững, Thiện Oánh vui vẻ nói: “Anh Long, lại gặp anh rồi, xem ra chúng ta rất có duyên đấy. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Thiện, tôi tên là Thiện Oánh.”
Long Dạ Tước khẽ gật đầu với cô ta, khuôn mặt cao quý mà đầy lạnh lùng.
Thiện Oánh cũng không muốn cứ thế mà kết thúc cuộc nói chuyện, vội vàng tỏ ra tò mò hỏi: “Anh Long, tối nay anh không dẫn bạn gái theo sao?”
“Có.” Long Dạ Tước đáp, sau đó anh nghiêng đầu nhìn về phía cô ta. Nghe giọng nói của Thiện Oánh, anh thấy nó rất giống với giọng của Tô Lạc Lạc, điều này làm anh không thể không nghi ngờ Tô Lạc Lạc và Thiện Oánh là chị em sinh đôi.
Thiện Oánh giả vờ nhìn trái nhìn phái: “Sao tôi không thấy nhỉ!”
“Cô ấy đi toilet rồi.” Long Dạ Tước trả lời.
Thiện Oánh cắn môi. Cô ta đang đứng cạnh Long Dạ Tước, nhân viên phục vụ bên cạnh không cẩn thận đạp trúng váy của một vị khách nữ, anh ta vội vàng lùi về phía sau, vừa lúc lại đụng phải Thiện Oánh, thế là Thiện Oánh gần như lại sa vào lòng Long Dạ Tước.
Ngay lúc đó, Tô Lạc Lạc ở cách đó không xa đang tiến về phía Long Dạ Tước, ngẩng đầu lên thì trông thấy hình ảnh này, nhưng lúc nhân viên phục vụ nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi thì cô lại không thấy.
Tô Lạc Lạc kinh ngạc đứng đó, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua trước mặt cô nhưng cô vẫn thấy rõ lúc này trong lòng Long Dạ Tước đang có một người mảnh khảnh màu đen ôm lấy anh, Long Dạ Tước thì cúi đầu nhìn cô ta.
Lòng Tô Lạc Lạc như bị ai siết chặt.
Chương 207: Cô ấy ăn giấm rồi
Ngay lúc đó, cô gái lùi bước thoát khỏi vòng tay Long Dạ Tước, quay đầu lại không biết đang nhìn cái gì. Hai mắt Tô Lạc Lạc mở lớn, cô gái có vẻ ngoài giống cô đó hình như là Thiện Oánh, hôm nay cô ta cũng đến chỗ này hơn nữa còn mặc một bộ lễ phục màu đen, đeo trang sức quý báu nhìn vô cùng gợi cảm và mê hoặc.
Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước, chỉ thấy anh đang nhìn vào gương mặt Thiện Oánh bằng ánh mắt phức tạp.
Tô Lạc Lạc đi về phía Long Dạ Tước rồi dừng lại, tim cô giống như có một cây kim đang nhẹ nhàng đâm vào, tuy không đau nhưng lại khiến ngực cô căng tức, vô cùng khó chịu.
Cô không biết tại sao khi đứng trước mặt Thiện Oánh, tự nhiên cô lại có cảm giác tự ti.
Lúc này vẻ mặt Tô Lạc Lạc ngơ ngác, Long Dạ Tước đứng trong đoàn người nhưng lại cao lớn nên đúng lúc nhìn thấy cô đứng đó không động đậy còn ánh mắt ảm đạm, anh nhanh chóng rời khỏi bên người Thiện Oánh rồi đi nhanh về phía cô.
Tô Lạc Lạc nhận ra anh đang đi đến, không biết thần kinh bị gì mà cô quay người đi về phía ít người như đang né tránh anh.
“Lạc Lạc.” Ở phía sau Long Dạ Tước thấp giọng gọi cô.
Tô Lạc Lạc không muốn để ý đến anh, đi thẳng đến phòng tiệc búp-phê rồi tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi một mình. Long Dạ Tước đi đến cạnh cô, thấy cô đang chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ra ngoài cửa sổ, nét mặt tức giận. Anh đột nhiên vừa vui, vừa có chút lo lắng.
Vui là bởi vì cô gái này cuối cùng cũng biết ăn giấm rồi, mà lo là vì vừa rồi Thiện Oánh dựa vào lòng anh lại bị cô nhìn thấy, sợ cô sẽ nghĩ nhiều.
“Sao anh không đi tìm cái cô tiểu thư nhà giàu đó đi, đi theo em làm gì?” Lời Tô Lạc Lạc nói quả thật hơi chua, bản thân cô cũng vì lời mình nói mà ngớ ra mấy giây.
Long Dạ Tước kéo ghế dựa rồi ngồi xuống bên cạnh, híp mắt nhìn cô: “Bạn gái của anh là ai anh còn không phân biệt được à?”
Tô Lạc Lạc tiếp tục phớt lờ anh, hừ một tiếng: “Dù sao thì đêm nay cũng có người nào đó nhận nhầm Thiện tiểu thư là em, vừa hay anh cùng cô tiểu thư đó chân chính ở bên nhau mới danh chính ngôn thuận là một đôi.”
Long Dạ Tước không ngờ mỗi lần cô ăn giấm lại ăn nhiều như vậy, gương mặt tuấn tú nghiêm túc lại: “Vừa rồi những gì em thấy đều là hiểu lầm hết, ban nãy có nhân viên đụng phải cô ta nên cô ta mới ngã lên người của anh.”
Đích thực Tô Lạc Lạc không nhìn thấy những chuyện xảy ra ban đầu, cô chỉ nhìn thấy thời điểm Thiện Oánh ngã vào lòng ôm Long Dạ Tước mà thôi.
“Em thấy anh cũng thích bị cô ấy ôm lắm chứ, em thấy anh nhìn cô ấy không chớp mắt luôn mà.” Tô Lạc Lạc tiếp tục phồng má trách móc.
Long Dạ Tước khẽ nhíu mày, anh nhìn cô ta lâu vậy à? Nhưng mà chỉ có mình anh biết lí do anh nhìn Thiện Oánh là vì anh muốn xác nhận thử suy đoán trong lòng, anh thở dài một hơi rồi nói: “Anh nhìn cô ta là bởi vì anh nghĩ đến một chuyện, anh đang nghĩ xem em với cô ta có phải là chị em song sinh không.”
Vẻ mặt Tô Lạc Lạc giật mình, lúc quay lại nhìn Long Dạ Tước khuôn mặt đã không còn tức giận nữa: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy? ”
“Bởi vì hai người thật sự quá giống nhau, anh ở chung với em lâu như vậy rồi, cũng hiểu rõ ngoại hình của em, cho dù trên thế giới có mấy người giống nhau thì cũng sẽ không giống đến mức giọng nói, chiều cao lẫn tuổi tác cũng giống nhau hết. Bình thường bọn họ chỉ giống nhau về ngũ quan khuôn mặt, mà hai người thì thanh âm nhã nhặn cũng đều giống nhau.
Tô Lạc Lạc lắc đầu và nói, giọng chắc nịch: “Không có khả năng, em đã từng điều tra qua tư liệu của Thiện gia, nhà bọn họ chỉ có một cô con gái là Thiện Oánh.”
Long Dạ Tước cảm thấy cô thật ngây thơ, chỉ nhìn bề ngoài thì làm sao chứng minh được điều này chứ. Cho dù bọn họ từng có con gái đi chăng nữa thì họ sẽ để người khác biết việc đó sao?
“Nếu như em muốn thì để hôm nào anh hẹn gặp ông bà họ Thiện nói chuyện với em, từ đó có thể biết em có phải con gái của bọn họ không.” Long Dạ Tước bằng lòng giúp cô tìm kiếm thân thế.
Từ trước đến nay, Tô Lạc Lạc bị gánh cái danh con riêng nên giờ phút này, chuyện thừa nhận quan hệ họ hàng với cô mà nói đã trở thành bóng ma. Cô đang nghĩ mẹ cô nhận nuôi cô là năm nào? Cho dù cô có quan hệ với nhà họ Thiện vậy có khi nào cô lại là con riêng hay không?
Tô Lạc Lạc không muốn một lần nữa rơi vào cuộc sống bị người khác chỉ trỏ. Bây giờ cô đã thoát khỏi nhà họ Tô, một mình rất thoải mái nên cô không muốn nghĩ đến cảm giác thân phận bị nghi ngờ lại lo lắng hốt hoảng nữa.
Lỡ như cuộc sống của cô lại một lần nữa bị đảo lộn thì sao?
“Không cần đâu.” Tô Lạc Lạc lắc đầu.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy vài bóng dáng quyến rũ gợi cảm đi từ ngoài cửa chính vào, Thiện Oánh là người đi đầu, bọn họ đi đến chỗ tiệc búp-phê, mà ngay lúc Thiện Oánh bước vào, Tô Lạc Lạc ngồi đối diện cửa chính, ánh mắt hai người chạm phải nhau.
Mỗi lần Tô Lạc Lạc gặp phải Thiện Oánh đều kinh ngạc, bởi vì hai người giống tới mức làm cho cô nghi ngờ.
Điểm này Thiện Oánh cũng giống với Tô Lạc Lạc, nhưng lại chỉ có bài xích và chán ghét. Ai cũng đều muốn trở thành người độc nhất vô nhị, chẳng ai muốn có thêm một bản sao xinh đẹp giống mình cả.
Long Dạ Tước không phát hiện mấy người Thiện Oánh đang đến, anh trầm giọng nói với Tô Lạc Lạc: “Em có đói không? Có muốn đi ăn chút gì không? ”
Tô Lạc Lạc không muốn đứng chung một chỗ với Thiện Oánh nên lắc đầu nói: “Em không đói, chúng ta ra ngoài đi.”
Lúc này Long Dạ Tước mới phát hiện ánh mắt của cô dừng ở phía bên cạnh, ánh mắt lóe lên. Hai mắt đen của anh đảo qua vừa đúng lúc va chạm với Thiện Oánh đang cười nhìn anh. Thiện Oánh liền lập tức tỏ vẻ nhiệt tình, nhìn về phía anh vẫy tay: “Anh Long, anh có muốn ăn chút điểm tâm không, qua đây ăn với chúng tôi này.”
“Không cần.” Long Dạ Tước từ chối. Anh đứng dậy vươn tay về phía Tô Lạc Lạc, ý muốn cô cầm tay mình, Tô Lạc Lạc sửng sốt, bàn tay thon nhỏ rơi vào trong lòng bàn tay anh, ngay lập tức bị anh nắm chặt lấy. Tô Lạc Lạc cảm thấy bên cạnh có một cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô, cô không cần nhìn cũng biết là ai rồi.
Kỳ thực cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra Thiện Oánh có ý với Long Dạ Tước, cô cũng không nhìn về bên kia mà đứng dậy đi theo Long Dạ Tước ra ngoài.
Ở phía sau, Thiện Oánh nhìn bóng dáng Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước rời đi, nét tươi cười trên mặt lập tức biến mất, trở nên ảo não. Dựa vào đâu mà Tô Lạc Lạc lại có thể được Long Dạ Tước thích, mặt hai người đều giống nhau mà anh ta lại lạnh nhạt với cô như vậy?
“Thiện Oánh, tôi có một suy nghĩ to gan, nhưng mà cô cũng đừng giận nha, tôi có cảm giác cô gái kia giống như chị em sinh đôi của cô vậy, hai người thật sự quá giống.”
“Im miệng, ai nói hai người bọn tôi giống nhau chứ, giống chỗ nào chứ? Dựa vào cô ta mà cũng muốn đem so sánh với tôi à?” Vẻ mặt Thiện Oánh vô cùng ghét bỏ.
Cô gái kia cười gượng một tiếng, giải thích: “Tôi chỉ là suy đoán mà thôi, cô đừng giận mà.”
“Sau này đừng có đem cô ta ra so sánh với tôi, tôi rất nhanh sẽ tiếp quản công ty của ba tôi, tôi còn là đại tiểu thư của Tập đoàn Thiện thị, cô ta chỉ là một con nhỏ vô danh thì làm sao có thể so với tôi.”
“Đúng, cô ta làm sao so được với cô chứ. Chẳng qua chỉ đến trước một bước mới làm cho Long Dạ Tước vừa ý mà thôi. Nói không chừng sau khi cảm giác mới mẻ không còn nữa thì trực tiếp đá cô ta luôn.”
Chương 208: Xem phim cùng cô ấy
Tuy Thiện Oánh bảo mấy chị em bên cạnh im miệng, nhưng trong lòng cô ta cũng như họ đều cảm thấy rất tò mò. Trên thế giới này tại sao lại có người giống cô ta đến như vậy? Chẳng lẽ cô ta thật sự có chị em song sinh ư?
Nếu thật sự như vậy thì cô ta thật không hoan nghênh chút nào, thậm chí là vô cùng chán ghét. Cô ta không muốn bất kì kẻ nào đến nhà họ Thiện giành lấy địa vị của mình. Hiện tại cô ta là viên ngọc quý duy nhất được nhà họ Thiện nâng trên tay.
Khi theo Long Dạ Tước ra ngoài, tâm trạng của Tô Lạc Lạc vẫn còn buồn rầu. Hơn mười phút sau, Long Dạ Tước quyết định dẫn cô rời đi nên chào hỏi người tổ chức bữa tiệc rồi dẫn cô đi khỏi bữa tiệc.
Cả hai ngồi vào trong xe thể thao, bây giờ mới có bảy giờ tối, vốn có thể ở lại bữa tiệc ăn tối nhưng bây giờ Long Dạ Tước lại quyết định đưa cô ra ngoài ăn.
Không biết tại sao trong lòng Tô Lạc Lạc cứ cảm thấy buồn bực.
“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, về sau những bữa tiệc có Thiện Oánh xuất hiện anh sẽ không đến nữa, anh cũng sẽ không dẫn em đến.” Long Dạ Tước an ủi cô.
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh: “Anh nghĩ em có phải là con của nhà họ Thiện không? Nếu em thật sự là con của họ thì tại sao em lại bị họ vứt bỏ? ”
Về chuyện này Long Dạ Tước cũng không dám tùy tiện suy đoán, chắc có lẽ năm ấy đã xảy ra chuyện gì đó khác thường mà bây giờ khó có thể tưởng tượng được.
“Cũng có thể em không phải.” Long Dạ Tước ngăn không cho cô nghĩ lung tung nữa.
“Sau khi ăn tối thì em muốn làm gì? Khó khăn lắm hai đứa nhỏ mới không ở bên cạnh, em có muốn đi thả lỏng một chút không? ”
“Chúng ta đi xem phim đi. Sau khi sinh bọn nhỏ thì cũng lâu rồi em chưa đến rạp chiếu phim xem đàng hoàng một bộ phim rồi.” Tô Lạc Lạc thật sự rất muốn đi xem phim.
“Được, vậy đi ăn xong anh xem với em.” Long Dạ Tước đồng ý với cô.
Tìm một nhà hàng gần đó để ăn uống xong, Tô Lạc Lạc mở mạng lên tìm đặt vé xem phim lúc chín giờ rưỡi để vừa ăn tối xong là có thể xem phim ngay.
Mong đợi xem phim một lúc khiến tâm trạng Tô Lạc Lạc cũng trở nên thả lỏng không ít.
Ăn tối xong là khoảng hơn tám giờ bốn mươi, Long Dạ Tước đậu xe ở ven đường, định cùng đi bộ vào trung tâm mua sắm lớn, rạp chiếu phim ở lầu trên của trung tâm.
Lúc qua đường, Tô Lạc Lạc cẩn thận phát hiện Long Dạ Tước đang đi bên trái cô đã chuyển sang đi bên phải khiến cô cảm động mất mấy giây. Hóa ra anh di chuyển đến phần sát lề đường, hành động bảo vệ theo ý thức này làm tim cô ấm áp.
Bước vào quảng trường lớn của trung tâm thương mại, nơi đây có rất nhiều người chen chúc nhau. Long Dạ Tước nắm chặt tay cô tránh để cô bị va phải. Càng huống hồ đêm nay Tô Lạc Lạc thật sự rất xinh đẹp, cũng rất thanh lịch, ở bên cạnh bọn họ có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm nãy giờ.
Cô chưa từng ăn mặc giống công chúa đi lại ở chốn đông người như thế này bao giờ. Trình độ hấp dẫn ánh mắt người khác như thế này chắc chắn biến cô trở thành minh tinh, là tâm điểm chú ý trong đám người.
Long Dạ Tước đương nhiên cũng là tiêu điểm của các cô gái, vì vậy Tô Lạc Lạc có hơi bực mình. Lần sau nếu như cùng anh đi xem phim thì nên ăn mặc bình thường một chút vẫn tốt hơn là quá trang trọng.
Lúc hai người đi đến rạp chiếu phim thì vừa vặn vào rạp, Tô Lạc Lạc cầm lấy hai tấm phiếu đồng thời đi đến trước quầy rượu gọi bỏng ngô, cô quay đầu hỏi Long Dạ Tước muốn uống cái gì, anh nói muốn uống nước suối, còn Tô Lạc Lạc vẫn như cũ thích trà sữa.
Long Dạ Tước cầm giúp cô hộp đựng bỏng ngô nhỏ, cầm lấy chai nước suối. Anh một thân áo vest cùng giày da đứng giữa đám người thật sự là vô cùng bắt mắt, hơn nữa còn có người nhận ra anh mà nhỏ giọng cảm thán.
Nhưng mặc dù bị người khác nhận ra anh là người giàu nhất thì cũng chỉ có thể xúc động trong giây lát, bởi vì khí chất trời sinh trên người Long Dạ Tước quá mạnh mẽ nên chỉ cần bị ánh mắt anh lướt qua một cái thì mấy vị khách đều trở nên căng thẳng.
Đi vào phòng chiếu phim có bật đèn, Tô Lạc Lạc tìm thấy vị trí của hai người. Đây là bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, tâm trạng phấn khích khi còn trẻ của Tô Lạc Lạc trở lại. Sau khi cô ngồi xuống, đặt trà sữa vào chỗ rồi cầm kính 3D lên đeo vào.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, về cơ bản kính 3D khá giống kính râm nên người đàn ông bên cạnh cô thoạt nhìn rất phong độ, trong ánh sáng mờ nhạt, quả thật người đàn ông này so với mấy nam diễn viên phim