Chương 31: Tô Vũ Phỉ tìm đến nhà.
– Mẹ, con đi đây.
– Nhớ con là cô chủ của nhà họ Tô, đừng mất khí thế, Tô Lạc Lạc kia chỉ là đứa con hoang.
– Hừ, chuyện này con vẫn ghi nhớ trong lòng.
Tô Vũ Phỉ nhướng mày nói, cô ta là cao quý, Tô Lạc Lạc là ti tiện.
Lúc này là 9 giờ 40 phút, khi cô đến chỉ tầm 10 giờ 30 phút. Cô phải nhân dịp Long Dạ Tước chưa về cảnh cáo Tô Lạc Lạc một phen, nói không chừng Long Dạ Tước còn giữ cô lại ăn cơm.
Tính toán như vậy xong Tô Vũ Phỉ lái chiếc xe thể thao màu đỏ lao thẳng đến biệt thự của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc để hai đứa bé chơi một mình bên ngoài, cô cầm di động ngồi ở ghế nghỉ trong vườn tìm trường học. Cô muốn tìm trường ở gần đây, đưa đón cũng tiện.
10 giờ 30 phút, cô nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, cô nghĩ thầm chẳng lẽ Long Dạ Tước đã trở lại? Cô ngẩng đầu nhìn qua tán cây thấy một chiếc xe màu đỏ tiến vào.
Tô Lạc Lạc giật mình, cô có dự cảm xấu người tới có lẽ là Tô Vũ Phỉ.
Cô nhìn bọn trẻ chơi đùa trên bãi cỏ, cô đứng dậy đi qua đó, cô cũng không muốn Tô Vũ Phỉ đến gần con cô.
Hơn nữa, rõ ràng cô đã nói với Long Dạ Tước không được để Tô Vũ Phỉ đến đây, sao anh không ngăn cô ta lại?
Nhưng ngẫm lại lời nói của cô tính cái gì. Anh đã kết giao với Tô Vũ Phỉ 5 năm, bàn chuyện đính hôn. Trong lòng anh địa vị của Tô Vũ Phỉ chắc chắn rất quan trọng, cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ xa lạ sinh cho anh hai đứa con.
– Mẹ, người kia là ai?
Tô Tiểu Hinh chạy đến trước mặt cô, chỉ vào người phụ nữ đang đi về phía họ hỏi.
Tô Lạc Lạc quay đầu thấy Tô Vũ Phỉ mặc một chiếc váy màu xanh dương thời thượng, dáng người dong dỏng kiêu ngạo đúng một tiểu thư con nhà giàu.
– Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, hai đứa chơi ngoan ở đây nhé, mẹ gặp bạn một chút.
Tô Lạc Lạc không muốn bọn nhỏ biết ân oán của cô và nhà họ Tô.
– Cô ấy là bạn mẹ sao?
Tô Tiểu Sâm cảm giác mẹ mình không thích bạn như vậy.
– Ừ, là một người bạn cũ lâu không gặp.
Tô Lạc Lạc nói với Tiểu Sâm và dặn dò:
– Chăm sóc em cho tốt mẹ sẽ quay lại ngay.
– Anh, chúng ta đi bắt bướm được không?
Tô Tiểu Hinh phát hiện ở vườn hoa có rất nhiều con bướm xinh đẹp đang bay qua bay lại.
– Được rồi.
Tô Tiểu Sâm chỉ có thể đi cùng nó.
Nhìn bọn trẻ rời đi ý cười trên mặt Tô Lạc Lạc dần dần thay thế bởi vẻ mặt không biểu cảm. Cô xoay người nhìn Tô Vũ Phỉ đang đi về phía mình lạnh lùng nói:
– Cô đến đây làm gì?
Đôi mắt tràn ngập oán hận của Tô Vũ Phỉ nhìn chằm chẳm cô, lạnh lùng nói:
– Tôi đến làm gì? Cô còn có mặt mũi hỏi. Cô cũng không nhìn xem đây là đâu. Đây là biệt thự của vị hôn phu của tôi, tôi đương nhiên muốn tới thì tới, cô có quyền ngăn cản sao?
– Tôi hỏi cô muốn làm gì?
Tô Lạc Lạc không để ý đến sự đùa cợt của cô ta.
Tô Vũ Phỉ sắc mặt âm trầm nhìn cô:
– Tô Lạc Lạc, năm đó cô mang thai vì sao không nói cho chúng tôi biết? Không được sự cho phép của nhà họ Long, cô đã sinh ra bọn trẻ, rốt cuộc cô có rắp tâm gì.
Sắc mặt Tô Lạc Lạc cũng không tốt, cô cắn răng nói
– Đứa nhỏ trong bụng tôi, sinh hay không sinh là quyết định của tôi, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào.
– Hừ, tôi nói cho cô biết không phải cô muốn sinh bọn trẻ sau đó một ngày kia ỷ vào bọn trẻ có được cuộc sống vinh hoa phú quý sao? Rắp tâm của cô rất rõ ràng, đừng nghĩ tôi và người nhà họ Long là kẻ ngốc.
Tô Vũ Phỉ có thể nói là nhìn thấu cô, một người lớn lên cùng với một kẻ điên đương nhiên khát khao tiền bạc.
Tô Lạc Lạc cảm thấy Tô Vũ Phỉ nói thật buồn cười, cô thản nhiên nói:
– Mặc kệ cô nghĩ thế nào, đều không liên quan gì đến tôi.
Tô Vũ Phỉ thầm giật mình, cô nhỡ rõ 5 năm trước Tô Lạc Lạc người gầy yếu, nhát gan, không biết gì về tương lai không giống cô gái lạnh lùng trước mặt, dường như thời gian đã thay đổi.
-Tô Lạc Lạc, tôi coi cô là em gái cho nên tốt bụng đến đây cảnh cáo cô, tốt nhất hiện giờ cô giao đứa nhỏ cho nhà họ Long sau đó rời đi. Nếu không nhà họ Long ra tay cô sẽ không có được gì.
Tô Vũ Phỉ ra vẻ suy nghĩ thay cô.
Tô Lạc Lạc nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Vũ Phỉ giọng kiên định:
– Trên thế giới này ngoài bọn trẻ tôi không cần gì cả, tuyệt đối tôi sẽ không rời bỏ bọn chúng.
Chương 32: Cô bị oan.
Tô Vũ Phỉ thấy cô thức thời như vậy lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói:
– Tô Lạc Lạc cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Cô nghĩ mình chỉ đối mặt với nhà họ Long sao? Cô nghĩ rằng tôi và nhà họ Tô sẽ bỏ qua cho cô sao?
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn cô ta:
– Trước kia tôi từng cầu xin các người, hiện giờ tôi không cầu xin bất luận kẻ nào. Cứ việc đến đây, đừng cho rằng tôi sợ các người.
Tô Vũ Phỉ hơi giật mình kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ta nói mấy câu có thể khiến Tô Lạc Lạc sợ. Nhưng cô gái trước mặt này lúc nào lại trở nên kiên cường và dũng cảm như vậy?
Không, cô nhất định đang giả vờ, cô muốn dựa vào Long Dạ Tước nên không sợ gì.
– Tô Lạc Lạc cô quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy Dạ Tước sẽ che chở cô sao? Cô không biết Dạ Tước rất có hiếu sao? Nếu lựa chọn cô và người nhà, anh ấy sẽ không chút do dự đẩy cô xuống vực sâu, không để ý đến cảm nhận cũng như sống chết của cô. Đến lúc đó cô mất đi bọn trẻ, cũng mất đi số tiền lớn, không phải là cô mất nhiều hơn được sao?
Tô Vũ Phỉ đắc ý cười lạnh nhìn cô.
Tô Lạc Lạc nheo mắt vì sao Tô Vũ Phỉ nói như cô rất thân thiết với Long Dạ Tước. Sai rồi cô không có quan hệ gì với người đàn ông này.
Nhưng cô sẽ không nói với cô ta, cứ để Tô Vũ Phỉ hiểu lầm đi, tốt nhất là đau lòng. Đây là người nhà họ Tô tự tìm, cô sẽ không báo thù bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô để họ sống thoải mái.
– Đây là chuyện của tôi, cô lo lắng như vậy làm gì?
Tôi có được cái gì hay không không liên quan đến cô.
Tô Lạc Lạc nói xong cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta nữa.
Cô xoay người muốn đi đột nhiên ngoài cửa có tiếng xe vang lên. Tô Vũ Phỉ rất tinh cô ta biết đó là xe của Long Dạ Tước, đáy mắt cô ta hiện lên nụ cười giả tạo, cô ta gọi Tô Lạc Lạc
– Cô đứng lại tôi còn có chuyện chưa nói xong.
Tô Lạc Lạc không phản ứng lại, liền thấy Tô Vũ Phỉ bước lên cầm tay cô, Tô Lạc Lạc giãy dụa, Tô Vũ Phỉ hung hăng tự tát mình một cái.
Tô Lạc Lạc nhăn mắt, lúc này Tô Vũ Phỉ làm bộ lui về phía sau dừng lại ngay bên cạnh xe của Long Dạ Tước. Tô Vũ Phỉ ngẩng đầu nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô ta ôm nửa khuôn mặt hồng lên của mình quay đầu đi đến xe của Long Dạ Tước.
Tô Lạc Lạc đứng phía sau cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tô Vũ Phỉ tâm cơ cũng quá sâu, tự tát mình để hãm hại cô?
Long Dạ Tước mới đẩy cửa xe xuống liền thấy Tô Vũ Phỉ vẻ mặt đau khổ bước tới, còn chưa kịp nói gì Tô Vũ Phỉ đã nhào vào ngực anh:
– Dạ Tước… anh cuối cùng đã về rồi.
Long Dạ Tước nhìn thấy cô ôm mặt nhăn mày hỏi:
– Làm sao vậy?
Lúc này nước mắt của Tô Vũ Phỉ tuôn rào rạt, cô dịu dàng ngẩng đầu, để anh nhìn thấy khuôn mặt bị tát kia
– Em bị người ta đánh.
Long Dạ Tước nhìn thấy rõ năm ngón tay hằn trên mặt cô ta, lập tực nhăn mày, trầm giọng hỏi:
– Ai đánh?
Tô Vũ Phỉ chỉ về phía Tô Lạc Lạc đứng dưới gốc cây cách đó không xa nói
– Là cô ta, đau quá. Dạ Tước, anh phải làm chủ cho em.
Nói xong cô vòng tay qua eo anh khóc sướt mướt.
Tô Lạc Lạc thấy Tô Vũ Phỉ làm như vậy không chê vào đâu được, cô thậm chí không có cơ hội phản bác, trên mặt cô ta thật sự có hình năm ngón tay.
Long Dạ Tước ôm Tô Vũ Phỉ đi tới ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắt kiên cường của cô gái
– Vì sao cô lại đánh người.
Tô Vũ Phỉ lập tức khóc thút thít, ra vẻ là kẻ yếu
– Vừa rồi em chỉ muốn nói sau khi em gả cho anh sẽ nuôi con của cô cô lại đột nhiên tức giận đánh tôi, vì sao cô lại phải làm như vậy?
Chương 33: Anh thật sự tức giận.
Tô Lạc Lạc nghiến răng, cả người run lên nhìn thấy Tô Vũ Phỉ độc ác tố cáo, lại nhìn tay Long Dạ Tước vẫn đang nắm tay cô ta, cô chợt nhận ra bọn họ chính là một đôi. Cô sao có thể phản bác lại, người đàn ông này che chở vị hôn thê của mình, cô chỉ cười mỉa mai một tiếng:
– Đúng vậy, tôi đã làm, Tô Vũ Phỉ, cô nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối không giao con tôi cho một người độc ác như cô nuôi nấng.
Tô Vũ Phỉ tức giận chỉ vào cô nói
– Hiện giờ là cô độc ác hay tôi độc ác? Cô còn dám đánh người, ai biết người phụ nữ như cô có tư cách làm mẹ bọn trẻ hay không?
Tô Lạc Lạc không nghĩ còn bị cô ta cắn ngược trở lại. Long Dạ Tước hơi nhăn mày, trầm giọng hỏi Tô Lạc Lạc
– Cô thật sự đánh người?
Tô Vũ Phỉ vội vàng giành trả lời trước
– Dạ Tước, thật sự là cô ta đánh, anh xem năm ngón tay trên mặt em chính là của cô ta.
Tô Lạc Lạc thầm nghĩ, người đàn ông này định làm chủ cho cô ta dạy cho cô một bài học sao?
– Đánh thì sao? Không đánh thì sao?
Tô Lạc Lạc hừ một tiếng.
Sắc mặt Long Dạ Tước âm trầm vài phần, anh buông tay Tô Vũ Phỉ bắt lấy tay cô. Tô Lạc Lạc lập tức ghê tởm lùi lại phía sau vài bước:
– Anh đừng động vào tôi.
Sắc mặt Long Dạ Tước nháy mắt tối sầm đến cực điểm. Người phụ nữ này đánh người trước còn không nhận sai còn dám ghét bỏ anh ta đụng vào?
– Tô Lạc Lạc!
Long Dạ Tước buồn bực khẽ quát một tiếng.
Nhưng không nghĩ hai đứa trẻ trốn ở bên cạnh bị tiếng khóc của Tô Vũ Phỉ làm cho giật mình, vốn muốn xem xảy ra chuyện gì nhưng lại thấy ba quát mẹ mình bọn chúng đã hoảng sợ.
Tô Tiểu Sâm chạy đến trước em gái, cậu ta trực tiếp chạy đến trước mặt Tô Lạc Lạc giang cánh tay nhỏ trừng mắt nhìn người đàn ông:
– Không được tổn thương mẹ tôi.
– Ba đừng mắng mẹ.
Tô Tiểu Hinh cũng chạy tới hai khôn mặt nhỏ tức giận ngẩng đầu nhìn Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước thầm giật mình nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép mẹ của bọn trẻ con là một người đánh người mà mặt không đổi sắc. Anh cần có một người phụ nữ giáo dục tốt cho con anh.
Tô Vũ Phỉ cũng có cơ hội nhìn thấy hai đứa bé này. Vừa thấy trong lòng cô cũng lập tức đố kỵ. Tô Lạc Lạc sao có thể sinh ra hai đứa trẻ dễ thương như vậy? Khó trách Long Dạ Tước để cô đến đây sống.
Mà lúc này cô đang chờ xem trò hay. Cô đã theo Long Dạ Tước 5 năm còn không hiểu rõ tính tình của anh sao? Hiện giờ anh rất tức giận.
Tiếp theo Tô Lạc Lạc sẽ thừa nhận sự tức giận của anh, cô chờ xem anh sẽ trừng phạt Tô Lạc Lạc như thế nào.
– Hai đứa quay lại phòng khách đi, đây không phải chỗ của bọn con.
Long Dạ Tước nghiêm khắc ra lệnh cho hai đứa trẻ.
Mặc dù hai đứa trẻ đang bảo vệ cô nhưng anh cũng không thể để cô tùy hứng không hối lỗi như vậy. Sau này cô gái như cô dạy dỗ bọn trẻ nên anh mới lo lắng.
– Không cần, con không đi.
Tô Tiểu Sâm thở phì phì nói mặc kệ mẹ làm gì bọn họ đều tin tưởng mẹ không sai.
Đây là sự tin tưởng và bảo vệ của con đối với mẹ.
– Mẹ các con đánh người, hiện giờ không nhận sai, hai đứa vẫn muốn bảo vệ?
Long Dạ Tước bắt đầu nhắc nhở con.
Tô Tiểu Hinh lập tức lớn tiếng nói:
– Mẹ sẽ không đánh người.
Tô Vũ Phỉ lập tức nhìn bọn trẻ dịu dàng nói:
– Mẹ bọn con vừa đánh dì, hiện giờ cô ấy không chịu nhận sai.
Tô Tiểu Sâm lập tức trừng mắt nhìn cô ta:
– Mẹ tôi không tùy tiện đánh người, chắc chắn cô đã làm gì sai khiến mẹ tôi tức giận.
– Đúng, mẹ tôi sẽ loạn đánh người.
Tô Tiểu Hinh ưỡn ngực thẳng lưng rất chắc chắn.
Chương 34: Bảo vệ mẹ.
Ánh mắt Long Dạ Tước đầy lo lắng. Nghe giọng của hai đứa trẻ thật sự giống mẹ chúng, đây là cách cô dạy bọn trẻ sao? Đánh người còn không nhận sai?
– Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ngoan, hai đứa đi chơi đi.
Tô Lạc Lạc cảm thấy chuyện này không thể để bọn trẻ con tham dự.
– Tô Lạc Lạc, xem ra tôi nên lo lắng việc cô và các con tôi sống cùng nhau. Nếu hôm nay cô không nhận sai tôi chỉ có thể mời cô rời khỏi nhà tôi.
Long Dạ Tước lạnh lùng nói.
Tô Lạc Lạc vốn đang tức giận, cô tức giận đến hốc mắt đỏ lên, cô chỉ có thể tự nhận sai, ai bảo bọn họ là một đôi? Cho dù cô không đánh Tô Vũ Phỉ, anh chắc chắn vẫn bảo vệ cô ta.
– Ba, ba không thể đuổi mẹ đi, con không để ba đuổi mẹ đi.
– Tiểu Hinh, chúng ta đi dọn đồ, chúng ta cùng đi với mẹ.
Tô Tiểu Sâm nói với em gái.
Tô Tiểu Hinh đôi mắt đầy nước sắp khóc nhìn anh trai, cuối cùng cô ra sức gật đầu
– Được, anh chúng ta đi cùng mẹ.
Người đàn ông lúc này tức giận sắp phá điên, anh đột nhiên nói với ba người giúp việc:
– Đưa đứa nhỏ vào phòng tôi không cho bọn chúng xuống tầng.
Ba người giúp việc lập tức chạy đến. Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh cũng chỉ là đứa trẻ hơn bốn tuổi đã bị người giúp việc bế lên:
– Cô chủ cậu chủ ngoan.
– Buông ra, mấy người buông ra, tôi muốn mẹ.
Tô Tiểu Sâm dùng sắc giãy dụa muốn xuống.
– Mẹ…
Tô Tiểu Hinh lập tức khóc to hai tay giang ra không muốn bị người khác bế đi.
Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con bị Long Dạ Tước bắt bế đi như vậy trong ánh mắt kiên cường của cô lập tức rơi hai hàng nước mắt, cô mở to mắt đẫm lệ trừng mắt nhìn Long Dạ Tước
– Tôi có thể đi, anh không cần tổn thương con tôi.
– Cô yên tâm, Dạ Tước yêu bọn trẻ bao nhiêu cô không thấy sao? Chỉ là bọn chúng không hiểu chuyện Dạ Tước mới làm như vậy.
Tô Vũ Phỉ đứng bên cạnh nói giúp.
Tô Lạc Lạc đã bị Tô Vũ Phỉ làm cho tức giận thật sự muốn đánh người, cô cắn răng nén giận nói
– Cô câm miệng cho tôi!
Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô:
– Tô Lạc Lạc, cô có thể rời khỏi nhà tôi, không được sự cho phép của tôi không được gặp bọn trẻ.
Tô Lạc Lạc lập tức tức giận đến sắp khóc, cô không nên đến đây sống với anh, càng không nên giao bọn trẻ cho anh, cô hối hận cực kỳ.
– Được, tôi sẽ đi, nhưng tôi không thể để anh cho cô ta nuôi con của tôi.
Tô Lạc Lạc tức giận chỉ vào Tô Vũ Phỉ.
– Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt con của Dạ Tước.
Tô Vũ Phỉ càng nói thêm.
Long Dạ Tước nhìn người hầu bên cạnh nói:
– Lý tẩu, phiền cô đưa cô ta đi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ta.
Tô Lạc Lạc cắn răng nói
– Tôi đi lấy đồ của tôi.
Cô vội vàng lên phòng chỉ thấy trong phòng ngủ của Long Dạ Tước vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của bọn trẻ con, cô lập tức che miệng khóc, không muốn rời bọn trẻ.
Cô đi tới cửa nói vòng vào:
– Tiểu Sâm, tiểu Hinh, mẹ đi tìm dì Tần Tần, hai đứa đừng khóc, chờ mẹ quay trở lại.
– Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng đi.
Phía sau cửa Tiểu Hinh khóc đập cửa.
– Đừng khóc, đừng khóc không phải mẹ không cần các con, mẹ sẽ nhanh chóng trở về. Tiểu Sâm nhớ chăm sóc em gái.
Nói xong, Tô Lạc Lạc nén khóc, xuống tầng. Tô Vũ Phỉ lúc này đang ngồi trong phòng khách tỏ vẻ đáng thương, thấy cô xuống đáy mắt của cô ta hiện lên một tia đắc ý, nhưng miệng lại ra vẻ rộng lượng:
– Cô yên tâm, tôi sẽ tha thứ cho cô, tôi cũng sẽ chăm sóc con của cô.
– Cô đừng động đến bọn chúng.
Tô Lạc Lạc nắm tay cảnh cáo.
– Đêm nay tôi sẽ ở lại cùng Dạ Tước chăm sóc bọn chúng.
Chương 35: Cô bị đuổi đi.
– Cô…
Tô Lạc Lạc nói xong nhìn người đàn ông đẹp trai từ thư phòng đi tới cảnh cáo:
– Long Dạ Tước, nếu bọn trẻ có gì sơ xuất, tôi thành quỷ cũng không buông tha anh.
Long Dạ Tước sắc mặt hung ác nham hiểm nhìn cô
– Cô cứ lo cho mình đi, học thế nào làm người, làm thế nào làm một người mẹ tốt đi.
Tô Lạc Lạc hừ một tiéng
– Không cần anh phải dạy.
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, chết tiệt, cô gái này sao không nói được vậy?
– Dạ Tước, anh tha thứ cho cô ấy đi. Cũng bởi vì từ nhỏ cô ấy không có ba bên cạnh, mẹ lại mất sớm không có giáo dục cũng có nguyên do.
Tô Vũ Phỉ vẻ mặt tốt bụng khuyên nhủ.
Lúc này Tô Lạc Lạc thực sự hận không thể giết chết Tô Vũ Phỉ. Cô ta nói cô thì được sao còn nói đến mẹ cô.
– Cô Tô, đi thôi.
Lý tẩu đứng bên cạnh nói với cô, xe cô ấy đã chuẩn bị xong rồi.
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn Long Dạ Tước
– Tốt nhất anh nên chú ý bọn trẻ con.
Nói xong, cô lên xe, từ từ rời khỏi biệt thự.
Lý tẩu hỏi cô muốn đi đâu, Tô Lạc Lạc bảo cô ấy tùy ý thả mình xuống một chỗ nào đó là được.
Nhìn thấy Tô Lạc Lạc rời đi trong lòng Tô Vũ Phỉ cực kỳ sung sướng. Cô ta lập tức đứng dậy đong đưa eo đi đến trước mặt Long Dạ Tước, kéo tay anh nói
– Dạ Tước, anh đừng lo lắng, em sẽ ở lại chăm sóc bọn trẻ. Em sẽ cố gắng chăm sóc bọn chúng, dạy dỗ chúng.
Ánh mắt Long Dạ Tước thản nhiên nhìn cô ta một cái:
– Bọn nhỏ hiện giờ sợ người lạ, tạm thời không cần em chăm sóc. Em về đi.
Tô Vũ Phỉ sắc mặt hơi thay đổi:
– Cái gì, anh bảo em về? Em không muốn đi, em cũng không đi, em sẽ ở đây với anh và bọn trẻ.
Long Dạ Tước không kiên nhẫn nhìn thẳng cô nói:
– Vì sao em không nói trước cho tôi một tiếng đã đến đây?
– Em… em chỉ muốn đến gặp bọn trẻ, không nghĩ Tô Lạc Lạc hận em như vậy.
– Vì sao hận em chẳng lẽ em không rõ sao? Đêm năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì không phải em nên cho tôi một lời giải thích sao?
Long Dạ Tước lạnh lùng rút tay ra. Anh bước đến sô pha ánh mắt dò hỏi
Dưới ánh mắt của Long Dạ Tước Tô Vũ Phỉ hơi bối rối nhưng tất nhiên cô ta vẫn dùng cách nói ở nhà họ Long để giải thích:
– Dạ Tước, anh không nhớ sao? Đêm đó em cũng uống rất nhiều rượu, em đã ngủ ở sô pha trong phòng nghỉ.
– Sau đó?
– Sau đó thẻ phòng phụ trong túi em không thấy.
– Bị Tô Lạc Lạc lấy đi?
– Khoảng ba giờ sáng em quay trở lại phòng anh, lúc ấy thấy Tô Lạc Lạc đang vội vàng ra khỏi phòng anh, quấn áo không chỉnh tề…
Nói xong Tô Vũ Phỉ lập tức che miệng khóc thút thít.
– Hiện giờ ngay cả con anh cô ta đã sinh ra, đêm đó xảy ra việc gì căn bản không cần đoán.
Nói xong Tô Vũ Phỉ lập tức làm bộ lo lắng, nói:
– Nhưng anh yên tâm, em sẽ không để ý, em sẽ không để ý đêm đó xảy ra chuyện gì, em vẫn yêu anh.
Long Dạ Tước nheo mắt nhìn Tô Vũ Phỉ nói anh tiếp tục hỏi:
– Lúc ấy Tô Lạc Lạc có đòi tiền nhà họ Tô không?
– Tiền? Cho dù cô ấy không cần ba cũng sẽ cho cô ấy.
Tô Vũ Phỉ nói tốt cho ba mình.
Long Dạ Tước trầm tư vài giây
– Em cho rằng vì sao Tô Lạc Lạc lại làm như vậy?
– Em không biết… có lẽ là do ba ba lúc đó không chịu đưa tiền để chữa bệnh cho mẹ cô ấy.
– Sao lại không đưa tiền?
– Bác sĩ đã nói không thể cứu, cứu cũng là tra tấn người bệnh. Nhưng Tô Lạc Lạc lại không hiểu cho là ba em không chịu đưa tiền nên hận ba em, cũng hận cả nhà em.
Chuyện xảy ra đối với Tô Lạc Lạc, nếu cô ta không nói, đến giờ chỉ có nhà họ Tô nói. Chẳng lẽ thực sự vì Tô Vĩ Khâm không cứu mẹ cô ấy?
Chương 36: Mẹ không đánh người.
– Dạ Tước, em thật sự không quan tâm. Buổi tối hôm đó, mặc dù biết Tô Lạc Lạc làm gì nhưng em vẫn chịu đựng. Em biết đối với em việc này đã gây ra thương tổn lớn cũng không công bằng nhưng em thật sự không muốn cho anh biết chuyện này. Cho nên em làm bộ tối hôm đó ngủ bên cạnh anh chính là em.
Tô Vũ Phỉ ôm ngực vẻ mặt đau lòng nói.
Lúc này người hầu đi xuống nói với Long Dạ Tước
– Cậu chủ và cô chủ khóc rất thương tâm, cậu Long, ngài có muốn đi xem bọn họ không?
– Được, tôi sẽ lên.
Long Dạ Tước gật gật đầu.
Tô Vũ Phỉ lập tức vui vẻ nói
– Em đi cùng anh.
– Không cần, em về trước đi, sau này trước khi đến gọi điện thoại cho tôi. Bọn nhỏ sợ người lạ, tôi không muốn làm bọn chúng sợ.
Tô Vũ Phỉ lập tức im lặng không nói gì, làm bọn trẻ sợ? Cô không phải quái vật, cô vẫn không từ bỏ ý định:
– Dạ Tước để em lên cùng anh, có khi bọn nhỏ thích em.
Long Dạ Tước có một dự cảm, bọn nhỏ tuyệt đối không thích cô ta. Hiện giờ hai đứa trẻ khóc đã làm cho anh đau đầu, anh tất nhiên không để cô ta thêm phiền. Anh nhướng mày kiên quyết nói:
– Không cần, giờ em về đi.
– Dạ Tước.
Tô Vũ Phỉ tức giận giậm chân. Khó khăn lắm mới đuổi được Tô Lạc Lạc đi, cô ta nghĩ mình có thể có cơ hội tiếp cận bọn trẻ và Long Dạ Tước nào biết anh lại đuổi cô ta đi.
Nhưng cô ta không vội cô ta biết mình có nhiều thời gian để làm chuyện này. Hiện giờ chỉ cần Tô Lạc Lạc rời đi, hơn nữa bị Long Dạ Tước chán ghét, cô không thể ở bên cạnh bọn trẻ, nhà họ Long sớm hay muộn cũng chặt đứt quan hệ giữa cô và bọn trẻ.
– Được, rồi, em về trước, mai em sẽ quay lại.
– Không