Một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua trong đầu Triệu Hải Binh lần hai, nhưng lúc này thị vệ giáp đỏ đã vọt tới muốn bắt lấy hắn.Hắn đành phải hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng.
Hắn mở hộp đựng Mặc Ngọc Kỳ Lân và nhanh chóng lấy ra bảo kiếm!Kết quả cầm trong tay nhưng cả người lại ở trong trạng thái choáng váng.
Cái thứ gọi là bảo kiếm cũng không dài hơn bàn tay hắn bao nhiêu, ngắn hơn dao găm một đoạn, cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Gọi là bảo kiếm còn không bằng gọi là một cái dùi cỡ lớn.Điều may mắn là dù “bảo kiếm” có hình dáng như vậy nhưng vẫn có thể sử dụng được kỹ năng [Tinh Thông Kiếm Pháp].
Triệu Hải Bình phí sức chín trâu hai hổ mới giết được hai người và làm bị thương sáu bảy người, sau đó lập tức bị chém chết.Còn về Yến Linh Đế, Triệu Hải Bình cũng muốn phi bảo kiếm về phía hắn lắm, nhỡ đâu nhân phẩm bùng nổ một kiếm mất mạng thì sao?Kết quả chỉ chớp mắt cái thôi đã phát hiện ra hoàng đế chạy đi từ lâu rồi.Thứ nhát gan!Lại về tới điểm bắt đầu.Lần này Triệu Hải Bình không vội vàng đi xem kỹ năng thiên phú mới mà bắt đầu nghiêm túc tự hỏi yêu cầu để vượt qua phó bản này là gì.Tuy rằng lần trước hắn dựa vào trí nhớ cơ bắp của kỹ năng thiên phú [Tinh Thông Kiếm Pháp] giết được hai tên thị vệ, nhưng chuyện này cũng làm hắn càng cảm thấy rõ ràng hơn: Khoảng cách tiến độ trước mắt của hắn với vượt qua phó bản này cách xa vạn dặm.“Tố chất cơ thể của Nhiếp Nhượng cộng thêm tinh thông kiếm pháp là chiến lực cao nhất mà hiện giờ mình có thể có được.“Trừ khi nhân phẩm của mình bùng nổ rút ra kỹ năng màu Vàng, và phải là kỹ năng chiến đấu có liên quan tới kiếm pháp thì mới có cơ hội.“Xác suất này quá thấp, không biết chết bao nhiêu lần mới có thể rút ra.
Huống hồ trong kho kỹ năng thiên phú của phó bản này có kỹ năng chiến đấu cấp Nhâm màu Vàng hay không vẫn còn chưa biết được.“Mình chỉ có thể dùng chiến lực trước mắt để nghĩ ra cách vượt phó bản.“Nhưng ngoài sức chiến đấu thì còn quá nhiều vấn đề khó giải quyết.“Nếu