Gió tuyết rơi xuống đầu tường, binh Man Bắc Địch sắp tấn công.
Lần này Triệu Hải Bình không muốn lãng phí thời gian, chưa đợi tướng quân đi tìm mình đã chủ động xin ra trận, muốn phá vây tìm viện quân.
Hiển nhiên tướng quân Cảnh Trung cũng có ý này, vậy nên Triệu Hải Bình không mất thời gian thuyết phục như giai đoạn hai, hắn nhanh chóng lén lút rời khỏi thành từ một lỗ hổng trong tường thành.
Cơn gió lạnh thấu xương cuốn theo bông tuyết làm hắn không nhìn thấy rõ con đường phía trước.
Một người một ngựa bị đông lạnh đến nỗi run bần bật.
Trước khi ra khỏi thành, tướng quân cũng chỉ một phương hướng đại khái, nói là quân đóng giữ ở toà thành phía Đông Nam có thể còn ở đó.
Nhưng sau khi rời khỏi thành hắn mới phát hiện ra, má nó phía nào mới là Đông phía nào mới là Nam?Không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo cảm giác.
Lớp tuyết đọng trên mặt đất phải dày mấy mét, cho dù cưỡi ngựa cũng rất khó để tiến lên.
Kết quả Triệu Hải Bình còn chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng trống thùng thùng vang lên, binh Man Bắc Địch lại tiếp tục công thành!Không chỉ có như thế mà trong bầu trời gió tuyết phía trước cũng xuất hiện bóng dáng của binh Man.
Hiển nhiên chúng cũng chú ý tới Triệu Hải Bình nên lập tức đuổi theo!Triệu Hải Bình cắn răng, vừa cưỡi ngựa vừa thử xoay người lại kéo cung.
Hai chân hắn kẹp chặt bụng ngựa cố gắng giữ thăng bằng, kết quả mũi tên vừa bắn ra đã trực tiếp biến mất trong gió tuyết mênh mông, căn bản không biết bắn tới đâu.
“Má!”Triệu Hải Bình cạn lời.
Đây là kết quả sau