Triệu Hải Bình thấp thỏm nhấn vào trang web chính thức của Ám Sa, xem xét kết quả rút thăm tư cách thử nghiệm.
“Chúc mừng ngươi đã trở thành nhóm người chơi thử nghiệm đầu tiên của Ám Sa! Mười giờ tối nay, kính mong đăng nhập trò chơi đúng giờ.
Thời gian dài không đăng nhập thì có thể tư cách thử nghiệm sẽ bị thu lại.
”Triệu Hải Bình không khỏi đập tay xuống mặt bàn thể hiện tâm trạng hưng phấn của mình.
“Được chọn rồi!”Lại nhìn diễn đàn là một mảnh tiếng oán than ngập trời.
Hình như tỷ lệ được chọn trong lần thử nghiệm này rất thấp, phần lớn mọi người đều chỉ nhìn thấy một tin nhắn.
“Thật đáng tiếc, ngươi không rút được tư cách thử nghiệm! Nhưng xin hãy yên tâm, sau này trò chơi sẽ mở ra càng nhiều tư cách thử nghiệm hơn, xin hãy theo dõi Ám Sa nhé!”Triệu Hải Bình không khỏi cảm thán, không ngờ xui xẻo nghìn năm như mình cuối cùng cũng được làm Âu hoàng một lần rồi à?Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, cũng có thể là do hơn một nghìn giờ chơi game cùng với vài cái cúp bạc của trò chơi thực tế ảo kia làm tăng xác suất của hắn.
Tóm lại, nghĩ nhiều như vậy làm gì, vào trò chơi thôi!Triệu Hải Bình đi rửa mặt, thay áo ngủ, sau đó đội mũ giáp giúp kết nối ý thức của mình với trò chơi rồi nằm trên giường, sau khi tìm được tư thế thoải mái nhất bèn đi vào thế giới trò chơi của Ám Sa.
…Trong tầm mắt là đếm ngược trước khi bắt đầu chính thức thử nghiệm, còn có đặc hiệu hoa lệ giống như thời không hỗn loạn vờn quanh, giống như hắn đang chuẩn bị xuyên qua thời gian và không gian vậy.
Dường như bên tai còn có thể nghe thấy chiến ca tấu vang, một cảm giác trào dâng đột nhiên sinh ra.
Đếm ngược nhanh chóng kết thúc.
Những đặc hiệu thời không hoa lệ đó cũng dần dần ngưng tụ lại và hội tụ thành một cánh cửa di chuyển giống như lốc xoáy.
Vừa chớp mắt, cánh cửa đó đã mở ra, giống như muốn cắn nuốt ý thức của Triệu Hải Bình vào bên trong vậy!Tầm nhìn của Triệu Hải Bình lập tức trở nên trống rỗng, giai điệu mơ hồ bên tai cũng đột nhiên im bặt, thời gian giống như dừng lại.
Mà ở trong hiện thực, Triệu Hải Bình đang nằm trên giường đã ngủ say.
Một lúc sau, tầm nhìn của Triệu Hải Bình mới khôi phục.
Chẳng qua lúc này hắn vẫn không lấy được quyền khống chế của cơ thể, mà là dùng một góc nhìn cố định nhìn thấy vô số cảnh tượng không ngừng thay đổi trước mặt, hơi giống quảng cảo của một bộ phim điện ảnh.
Rồi sau đó, hình ảnh cuối cùng dừng lại trong tầm nhìn là một góc độ quan sát từ trên cao, xuyên qua tầng mây mù có thể nhìn thấy hình dáng của vùng đất Cửu Châu.
Dãy núi chạy dài, núi non trùng điệp đứng sừng sững, sông lớn đổ về.
Tầm nhìn lướt qua trên sơn hà cẩm tú,