Chương 11: Cũng... đáng yêu phết.
Lâm Chiêu Viễn thích chú thỏ con này vô cùng tận.
Từ nhỏ cậu đã không được bước chân ra cửa, chưa từng quen bạn mới, chỉ vì chỉ số thông minh thấp hơn ngưỡng bình thường, trên thế gian này có vô số thứ cậu không biết cũng như chưa từng thấy qua.
Hiện tại được giao cho chú thỏ bé nhỏ này, nó biết chạy nhảy, biết nhúc nhích, lại còn vừa trắng vừa mềm, đáng yêu biết mấy. Nó là cánh cửa dẫn đến thế giới mới cho cậu nhóc. Trừ thời gian ăn ngủ ra cậu đều ngồi túc trực bên ổ chơi cùng bé thỏ.
Chú thỏ lặng lẽ gặm cải xanh, cậu cũng lặng lẽ ngắm nhìn.
Bé thỏ nhảy tung tăng trong sân, cậu cũng chạy theo sau, cứ thế vui vui vẻ vẻ chơi trọn một ngày.
Có cậu giúp chăm sóc thỏ nhỏ tận tình, Lâm Phi Lộc cũng bớt lo. Đại hoàng tử Lâm Đình qua thăm thú cưng của mình, thấy nó béo béo trắng trắng chắc hẳn cũng sẽ vui lòng lắm.
Mùa đông ở phương Bắc tới rất mau, cảm tưởng như thể mới ngủ một giấc thì không khí mùa thu héo tàn mất rồi. Nhiệt độ đột ngột giảm sâu, lạnh đến khó tin. Năm ngoái cung Minh Nguyệt không được nhận than bạc, than củi phủ Nội Vụ cấp cho lại ra nhiều khói quá, chẳng thể dùng được. Mùa đông quả là quãng thời gian khó khăn nhất với mọi người.
Nhưng năm nay phủ Nội Vụ đã phái người mang than bạc đến từ sớm, quả là khách khí, còn gửi kèm vật dụng sưởi ấm mà năm ngoái các nàng không được nhận.
Cách đây không lâu Lâm Đế có kiểm tra tình hình học tập của Tứ hoàng tử, ngài nhận ra cậu đã thuộc lòng cuốn Luận Ngữ, không chỉ đọc suông mà còn giải nghĩa được từng câu từng chữ. Lâm Đế vui lòng ban thưởng cho Nhàn Phi hậu hĩnh, còn khen nàng khéo dạy con.
Nhàn Phi được ban thưởng, tất nhiên sẽ chẳng quên phần của cung Minh Nguyệt, may mắn phái người gửi đồ ấm, thuốc bổ, trái cây qua. Vân Du chế đồ bổ Nhàn Phi thưởng thành thuốc. Hiện tại Tiêu Lam đã không còn bệnh tật xanh xao như trước, mặt mũi ngày càng hồng hào tươi tắn, còn xinh hơn ngày xưa.
Đến Lâm Phi Lộc cũng được tẩm bổ mũm mĩm, cô véo thịt trên bụng, bật thốt: “Giảm cân phải giảm từ bé thôi.”
Trời rét, các cung đều chẳng muốn ra ngoài . Hơn nữa tuyết còn chưa rơi, chỉ có gió lạnh tiêu điều, cảnh sắc hẩm hiu, bên ngoài bắt đầu trở nên vắng lặng. Lâm Phi Lộc vẫn kiên trì với thói quen mỗi ngày ra ngoài chạy một vòng . Thứ nhất là để rèn luyện sức khoẻ và giữ dáng, thứ hai là vì tăng cơ hội chạm mặt NPC.
Kết quả là chẳng đụng cái NPC nào, mà là BOSS.
Trưởng công chúa Lâm Niệm Tri đã rình cô rất lâu rồi.
Nói đến là thấy bực. Ban đầu nàng đã phái người giám sát cung Minh Nguyệt , Lâm Phi Lộc vừa thò mặt ra là có người bám theo sau, sau đó sẽ báo về cho nàng vị trí của con nhóc ấy.
Kết quả là mỗi lần nàng bừng bừng khí thế chạy tới nơi thì Lâm Phi Lộc đã mất dạng rồi. Thái giám thở hồng hộc bẩm: “Trưởng công chúa, người tới Cao Phong các đi.”
Thế là Lâm Niệm Tri dẫn người lao tới Cao Phong các.
Lúc chạy đến nơi, chẳng thấy tăm hơi Lâm Phi Lộc đâu, thái giám khóc ròng: “Trưởng công chúa, người tới đình Ngự Cảnh đi ạ.”
Chẳng khác trò mèo vờn chuột, suýt nữa thì làm Lâm Niệm Tri mệt chết.
Nha đầu này ăn gì mà chạy khỏe thế?!! Nó có tận bốn cái chân à????
Trái lại, Lâm Phi Lộc không hề cố tình né tránh nàng, cô chẳng hay biết Lâm Niệm Tri nuôi ý rình mình, cô chỉ hứng chí đi dạo loăng quăng thôi. Lần lữa mấy lượt, đến tận bây giờ Lâm Niệm Tri mới đoạt được cơ hội.
Thái giám chạy phăm phăm tới bẩm: “Trưởng công chúa, người đang ở đình Trường Khê cho cá ăn, hẳn là không rời đi ngay đâu.”
Lâm Niệm Tri chẳng buồn húp cháo nóng nữa, lau miệng qua loa, phi thẳng đến đình Trường Khê.
Lúc chạy đến nơi, gió lạnh vẫn đang gầm gào. Đình Trường Khê là cụm chín mái đình tọa trên dòng suối trên cung cấm, từ xa nhìn lại trông từa tựa Cửu Liên Hoàn (1), đan xen với nhau, hết sức đặc biệt. Lâm Phi Lộc ủ mình trong một chiếc áo choàng lớn, ngồi một góc đình giữa, chân tung tẩy đung đưa trên không trung, tay rắc thức ăn cho cá.
Lâm Niệm Tri dẫn người đến mái đình xa nhất, nàng ngồi ngay ngắn rồi nháy mắt một cái, một cung nữ lập tức cao giọng hỏi: “Người bên kia là ai? Tại sao thấy Trưởng công chúa mà không qua đây thỉnh an?”
Lâm Phi Lộc quay đầu nhìn, mới liếc qua đã biết người này không có ý tốt rồi.
Trưởng công chúa?
Con gái của Huệ Phi? Con của đối thủ Nhàn Phi?
Cô hiểu rồi.
Cô rắc hết thức ăn cho cá xuống nước, phủi lòng bàn tay, kéo gọn áo choàng tiến sang bên đó.
Gió rét thổi vù vù như lưỡi dao cắt da cắt thịt trên mặt. Lâm Niệm Tri sinh ra đã là cành vàng lá ngọc được nâng niu nuôi dưỡng mà lớn, có bao giờ phải ngồi nơi đầu suối chảy hứng gió quật như vậy? Y như chịu tội! Nàng hấp tấp ra ngoài, chẳng kịp đem theo lò sưởi tay (2), nàng thấy hình như mình sắp bị đông cứng rồi.
Lòng hơi hơi hối hận.
Sao mình không đợi đến mùa xuân mới dạy dỗ nó chứ? Đây rốt cuộc là ai giáo huấn ai?
Càng nghĩ càng tức, thấy Lâm Phi Lộc càng ngày càng gần, nàng định nổi cơn tam bành, nhưng bất chợt thấy lúc tới trước mặt mình, Lâm Phi Lộc đột nhiên ngẩn người. Cô nhóc ngước cái đầu nhỏ xíu lên ngơ ngác nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đần cả ra.
Lâm