Chương 22: Phản sát
(反杀 Phản sát: thuật ngữ game. Ở trạng thái sắp cạn thanh máu hoặc ở tình thế bất lợi với mình nhưng lại có thể tiêu diệt được đối thủ.)
Ấy rõ ràng là một nụ cười ngoan ngoãn và đẹp đẽ, nhưng Tĩnh tần lại bị nụ cười này dọa cho phát run, lời phân bua mắc kẹt trong cổ họng.
Sao có thể, sao có thể thế được?
Nó chẳng qua là một con nha đầu miệng còn hôi sữa, sao lại có thể phá mưu kế của ả và chơi trò gậy ông đập lưng ông được? Nếu đó là sự thực thì đây đâu phải đứa trẻ nào? Phải là ác quỷ mới đúng!
Đúng rồi! Tất cả đều bắt đầu kể từ cái ngày Lâm Hi đẩy nó xuống nước.
Ả đương nhiên biết con gái mình đẩy Ngũ công chúa xuống nước, suýt nữa khiến nó chết đuối, cũng biết con nha đầu này phát sốt, hôn mê bất tỉnh. Con nha đầu này vừa tỉnh thì Lâm Hi gặp quỷ, cung của ả xuất hiện tà ám. Thất sủng, cấm túc, rồi đến cả việc mưu hại bây giờ cứ nối nhau mà tới, há chẳng phải là ác quỷ đang báo thù đòi đoạt mạng đấy thôi?
Bấy giờ Tĩnh tần sợ đến hồn xiêu phách lạc, Lâm Hi nhào vào kêu khóc cũng không phản xạ nổi. Nhân lúc ả đương sững sờ, các cung nhân đã tìm được cô cung nữ bị đánh ngất nọ ở bên cạnh rừng hoa.
Cung nữ này trước nay đều nhất mực theo hầu Tĩnh tần, bị người lay tỉnh xong còn sửng sốt một hồi, đến khi nhìn rõ tình hình trước mắt, sắc mặt nàng ta trắng nhợt, ngay lập tức quỳ xuống.
Hoàng hậu lớn tiếng quát: “Bản cung hỏi ngươi, vừa nãy đã xảy ra cái gì, cớ sao ngươi lại ngất xỉu? Mau nói thật ra!”
Cung nữ vốn chẳng biết chuyện vừa xảy ra, run rẩy thuật lại sự việc một lần: “Nô tỳ... Nô tỳ ban nãy đi theo Tĩnh tần nương nương đến vườn Thiên tinh, đến chỗ này đột nhiên nghe thấy trong rừng hoa có... có người gọi nương nương. Nương nương bảo nô tỳ đứng chờ tại chỗ, nô tỳ bèn đứng mãi, chẳng biết sao đột nhiên bị người ta đánh ngất xỉu đi.”
Nguyễn quý phi xen miệng: “Nếu theo lời ngươi thì là Tĩnh tần tự đi qua? Ngươi có nhìn được là ai gọi nàng ta không?”
Cung nữ nọ xưa nay an phận thủ thường, nào đâu gặp phải tình thế như này, không dám nói dối, khóc nói: “Nô tỳ không nhìn thấy, chỉ nghe ra là giọng của một người đàn ông...”
Lời này chẳng giống lời Tĩnh tần vừa nói chút nào.
Đây đâu phải là bị bắt, rõ ràng là tự ả ta đi qua.
Sắc mặt Hoàng hậu đã khó coi đến cùng cực, hậu cung do nàng cai quản lại nảy sinh chuyện tục tĩu như vậy, hơn nữa còn bị bao người chứng kiến, thật là tổn hại thể diện của hoàng gia.
Giờ phút này Tĩnh tần mới dứt được nụ cười khủng bố của Lâm Phi Lộc, ả hoàn hồn, nghe lời tường thuật của cung nữ, như điên như dại gào thét nhào lên đánh nàng ta: “Tiện tì! Nói láo! Ngươi vu khống ta! Các ngươi đều vu khống ta!”
Ả trông thấy thị vệ vốn nên ở rừng trúc lại xuất hiện trong rừng hoa, nhất thời sợ hãi, mới đi qua chất vấn gã sao lại tự tiện bỏ đi. Nào ngờ thị vệ đột ngột ra tay đánh ngất cung nữ, còn kéo ả vào trong rừng, che miệng che mũi.
Nhưng lời này biết nói với Hoàng hậu ra sao? Nói rằng ả bày mưu hãm hại Tiêu Lam nhưng bị hại ngược lại?
Cung nữ khóc nức nở, liên tục dập đầu, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Hoàng hậu sai cung nhân bước lên kìm chế Tĩnh tần, giọng vẫn còn giữ được vẻ trấn tĩnh, lớn tiếng chất vấn thị vệ nãy giờ không hé miệng lấy nửa lời: “Ngươi là thị vệ ở khu nào? Có quan hệ gì với Tĩnh tần?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn qua, sắc mặt thị vệ tái nhợt, nhưng vẫn lý trí hơn Tĩnh tần: chỉ thấy gã ghì chặt hai tay, cắn răng, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, dập đầu với Hoàng hậu: “Thuộc hạ không quen Tĩnh tần nương nương, ban nãy ma xui quỷ khiến mới ép buộc nương nương, thuộc hạ nguyện lấy chết để tạ lỗi!”
Dứt lời, gã ngoái đầu nhìn Tĩnh tần vẫn đang kêu khóc một cái thật sâu, rồi không đợi mọi người kịp phản ứng, đột nhiên rút bội đao bên hông, tự vẫn.
Động tác của gã quá nhanh, không ai ở đây kịp cản lại, hòa trong từng tiếng lại từng tiếng thét chói tai, máu tươi túa ra, thân người thị vệ ngã bịch xuống đất, ánh mắt gã còn cố chấp trợn to, nhìn vào trong đám người.
Cuối cùng chẳng biết gã dừng mắt ở đâu, nở một nụ cười rồi trút hơi thở cuối cùng.
Các phi tần phải chứng kiến cảnh này thì sợ đến độ hoa dung thất sắc, có người thậm chí sợ đến ngất xỉu. Hoàng hậu cũng không dự đoán được sự việc lại phát triển thành thế này, hiện trường hỗn loạn vô cùng, cũng may cấm vệ tuần tra tới kịp lúc, các cung nhân nhanh chóng đưa chủ nhân nhà mình rời đi, để lại hiện trường cho cấm vệ xử lý.
Lâm Phi Lộc đi ở đằng sau cùng, trong đám người toán loạn, cô vẫn nhìn chằm chằm Tĩnh tần đang bị giải đi, lại nhìn về phía thi thể đang bị nâng đi. Cuối cùng Lâm Đình đành dắt cô, dùng bàn tay ấm áp che mắt cô lại, thấp giọng nói: “Muội đừng nhìn nữa, đi thôi nào.”
Cô trông có vẻ ngơ ngẩn, Lâm Đình không thấy cung nữ bên người cô đâu. Cậu vốn định tự dắt cô về, nhưng Nguyễn quý phi cũng bị kinh sợ không ít, đang vội hỏi xem Đại hoàng tử ở đâu.
Lâm Đình đành phải để cung nhân bên người đưa cô về cung Minh Nguyệt, nửa đường thì gặp phải Thanh Yên được phái đi đón cô, Thanh Yên cám ơn cung nhân cung Vân Hi rồi dắt tay Lâm Phi Lộc trở về.
Nàng hốt hoảng không thôi: “Công chúa, nô tỳ nghe nói có người mất mạng, làm nô tỳ sợ chết đi được.”
Lúc này Lâm Phi Lộc mới tìm lại được giọng mình: “Mẫu phi đâu rồi?”
Thanh Yên đáp: “Tiệc tối hôm nay nương nương uống rượu nên có hơi đau đầu, đã sớm về cung nghỉ ngơi. Nương nương nghe nói đã xảy ra chuyện nên sai nô tỳ đến đón ngài. Công chúa chắc không nhìn đến điềm xấu gì chứ?”
Bây giờ tin tức còn chưa truyền ra, Lâm Phi Lộc yên lặng lắc lắc đầu.
Về đến cung Minh Nguyệt, Tiêu Lam đã chờ sẵn ở cửa, vẻ mặt lo lắng. Thấy cô trở về, nàng nhào lên ôm lấy cô, vỗ vỗ sau lưng cô như trấn án, bế cô vào phòng.
Lâm Phi Lộc vùi đầu vào cổ nàng, vào phòng cả buổi mới hé môi: “Mẫu phi, hắn ta đã chết rồi.”
Người Tiêu Lam có hơi run rẩy, chỉ ôm lấy cô không nói lời nào.
Cô nói tiếp: “Trước khi chết, hắn nhìn con, là đang nhắc nhở về lời hứa giữa con và hắn.”
Tiêu Lam chẳng biết là đang sợ hay là đang khó chịu, chảy nước mắt, cắn chặt răng: “Không phải tại Lộc Nhi, không phải lỗi của chúng ta. Chúng ta chỉ là đang tự bảo vệ mình, là do ả muốn hại chúng ta trước, hôm nay nếu không phải nàng thì người chết sẽ là chúng ta!”
Lâm Phi Lộc ôm lấy cổ nàng, mệt mỏi buông tiếng thở dài, cuối cùng mới nói lí nhí: “Mẫu phi, đây là lần đầu con thấy người chết, con sợ.”
Tiêu Lam ôm cô thật chặt: “Lộc Nhi đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.”
Cô gật gật đầu, đến khi cả hai người đều trấn tĩnh lại, mới hỏi tiếp: “Mẫu phi, cung nữ kia liệu có thấy gì khác lạ không?”
Tiêu Lam lắc đầu: “Không, mẹ lấy cớ đau đầu để thoát khỏi nàng ta. Nhưng ngày mai chuyện của Tĩnh tần truyền ra, hẳn nàng ta sẽ nhận ra điều gì đó.”
Lâm Phi Lộc nở nụ cười: “Biết thì sao? Chẳng lẽ nàng ta dám nói sự thật ra? E là từ nay sẽ chẳng dám bước vào cửa cung Minh Nguyệt mất.”
Nào có Tiêu phu nhân hay Tiêu cô mẫu gì, chẳng qua là cớ để lừa Tiêu Lam ra ngoài. Biết mấy năm nay Tiêu Lam mong nhớ mẹ, bèn dùng cớ này lừa nàng ra rừng trúc gần chỗ ngắm pháo hoa.
Tĩnh tần sắp xếp cho thị vệ núp ở trong, chờ thời cơ thích hợp sẽ lôi Tiêu Lam vào rừng trúc.
Nếu không phải nhờ có người ném đá báo chuyện này lại cho Lâm Phi Lộc, đêm nay kẻ thông dâm bị các phi tần bắt gặp sẽ là Tiêu Lam.
Chiêu này của Tĩnh tần vốn không định chừa