Trans: Tiểu Kê
Lâm Đế là người chú trọng thanh danh, tất nhiên ông sẽ không để chuyện Đại Lâm khinh thường ngược đãi con tin của Tống quốc truyền ra ngoài. Ngược lại, ông khiến tất cả mọi người đều biết, con tin của Tống quốc này sống vô cùng thoải mái ở trong hoàng cung của Đại Lâm, đãi ngộ của cậu và các hoàng tử của Đại Lâm là giống nhau không có gì khác biệt.
Cho nến ông ban thưởng cho cậu đến thái học viện đọc sách, ban thưởng cho cậu đi đến bãi săn tập võ, bình thường có quốc yến gì lớn, cũng đều sẽ mời cậu tham dự, để người khắp thiên hạ đều tán dương Đại Lâm đối với một tên con tin cũng có thể tiếp đón hòa nhã.
Bề ngoài tất nhiên là làm được, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết được dưới lớp vỏ này ẩn chứa dã tâm lớn đến thế nào.
Tống Kinh Lan tuổi nhỏ đã vào cung, đàn sói vây quanh, sớm cậu đã luyện thành thói quen giấu tài giả vờ kém cỏi. Bất luận là ở thái học viện hay ở bãi săn, cậu đều làm một người không nổi bật.
Hôm nay Lâm Tế Văn bị Lâm Phi Lộc châm biếm ở thái học viện, tất nhiên tội này sẽ đổ lên đầu của cậu, lúc ở bãi săn luyện võ, Lâm Tế Văn chỉ điểm tên cậu muốn lên đài đọ sức với cậu ta.
Đây cũng là hoạt động luyện tập thường xuyên, tất nhiên Tống Kinh Lan không có cách nào cự tuyệt, trước mặt mọi người cậu càng không thể bộc lộ công phu mà cậu học được khi đi theo Kỷ Lương, chỉ có thể phòng thủ. Lâm Tế Văn bình thường đã rất khỏe, hôm nay rõ ràng muốn cho cậu một bài học, nên ra chiêu nào cũng đều là chiêu hiểm.
Cuối cùng nếu không phải Hề Hành Cương phi thân lên đài ngăn cản, chỉ sợ hôm nay cậu sẽ không còn lành lặn.
Cũng may cậu không yếu đuối như vẻ ngoài, bị thương không quá nghiêm trọng, vừa rồi ho ra máu cũng chỉ là khạc ra máu tụ trong phổi. Thiên Đông như gặp một cú sốc lớn, liên lụy tiểu cô nương cũng phải lo lắng.
Lúc tiểu cô nương tức giận, khuôn mặt nhỏ mềm mại hơi phồng lên, giống như đang cắn răng, đôi mắt luôn linh động lại giống như cất giấu lưỡi dao, vừa hung dữ vừa trẻ con, mang đến một loại đáng yêu khác thường.
Cô bé không hề giống tất cả mọi người trong cung này.
Dưới sự ngây thơ đó là tâm cơ không hề che đậy, trong vẻ ngoan ngoãn kia cũng có cả ngang bướng.
Những điều vừa mâu thuẫn vừa phức tạp ở trên người cô lại kết hợp vô cùng hoàn mỹ, cuối cùng tạo ra một tiểu cô nương độc nhất vô nhị.
Tống Kinh Lan lấy khăn bọc bánh ở trong tay áo ra, sau khi mở ra, bên trong có hai cái bánh đào xốp giòn hơi nát, nhưng rất thơm. Cậu cười hỏi: "Đây là cái gì?"
Lâm Phi Lộc vẫn không có biểu cảm gì, khuôn mặt nhỏ hơi xị xuống: "Bánh ngọt hoa đào xốp giòn, là loại bánh mới, muội lấy cho điện hạ nếm thử."
Tống Kinh Lan tỏ vẻ đã hiểu gật đầu, cầm lấy một cái ăn, sau khi ăn xong, ngón tay trỏ chùi vụn bánh khóe miệng, mỉm cười: "Ăn rất ngon."
Mặc kệ như thế nào, cậu vẫn luôn cười như vậy.
Lâm Phi Lộc tức giận trong lòng, bỗng nhiên cô cảm thấy trong nụ cười này có phiền muộn và bất đắc dĩ.
Có thể không ư? Đây chính là cách để cậu sống ở chỗ này.
Mặc dù cô biết cậu không thật sự vui vẻ, biết có lẽ cậu không thích cười, nhưng sinh ra ở thời đại này, ai cũng bất lực. Không phải cô cũng đang cố gắng đánh phó bản hay sao?
Lâm Phi Lộc nhìn cậu ăn xong nốt cái bánh đào xốp giòn còn lại, đột nhiên mở miệng hỏi: "Điện hạ, huynh xếp thứ bảy ở Tống quốc sao? Huynh có sáu người ca ca à?"
Tống Kinh Lan đang định lấy chén trà, ngón tay lướt quay chén trà, ma sát một chút: "Đúng vậy, phụ hoàng của huynh có nhiều phi tần, sau huynh còn có tám đệ đệ."
"Vậy tại sao lại là huynh?" Lâm Phi Lộc hỏi: "Bởi vì huynh giống như muội, mẫu phi không được sủng ái sao?"
Sau khi đến nơi này chưa từng có người nào hỏi cậu câu này, tại sao lại là ngươi?
Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, cậu là đứa con bị bỏ rơi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên chợt nở nụ cười kỳ quái: "Không, mẫu thân của huynh là phi vị, nhà ngoại thế lực khổng lồ, từng có hai vị hoàng hậu đều là từ nhà ngoại của huynh."
Lâm Phi Lộc có chút không tin lắm: "Vậy huynh..."
Cậu cụp mắt nhìn ly trà có một chút gợn trà nổi trên mặt nước, khóe môi hơi hạ xuống: "Là huynh, bởi vì bốc thăm được tên của huynh."
Cậu điềm nhiên như không có chuyện gì, "Mỹ nhân bên cạnh phụ hoàng đề nghị, dùng phương thức bốc thăm chọn ra hoàng tử đến Đại Lâm, có lẽ là do huynh không may, bị bốc trúng."
Trên mặt Lâm Phi Lộc lộ vẻ giống như nghe được chuyện hoang đường.
Mặc dù cô sớm nghe nói hoàng đế Tống quốc là một tên hoang dâm vô đạo, nhưng cô không ngờ hắn có thể hoang đường đến mức như này.
Cô nhớ khi nãy ở cung Cẩm Vân Hề quý phi có nói đã từng giao chiến với Tống quốc, binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, tướng lĩnh tinh thông bài binh bố trận, tổ tiên Đại Lâm từng bại trận ở sông Hoài khi giao chiến với Tống quốc, ba ngàn kỵ binh của Ung quốc cũng bị đánh bại ở đây.
Một quốc gia huy hoàng như vậy sao bây giờ lại giao vào tay một tên hôn quân ngu ngốc như này, nếu cứ thế này ngày vong quốc cũng sẽ không còn xa.
Lâm Phi Lộc cảm thấy tiểu xinh đẹp thật sự có chút thảm.
Nhưng mà bây giờ nói gì an ủi cũng là vô dụng, dù sao cậu cũng đã đến đây rồi. Cô không thể tiếp tục nhắc về cái đề tài này được, cô nhìn vết thương trên mặt cậu, hỏi: "Thái y vừa đến xem vết thương cho điện hạ là ai?"
Tống Kinh Lan nói ra một cái tên, Lâm Phi Lộc chưa từng nghe thấy cái tên này, lại nhìn kim sang dược trong phòng một chút, quanh miệng bình đã mốc hết cả lên, không biết là thuốc đã hết hạn bao lâu rồi.
Xem ra thái độ qua loa của thái y viện cũng giống với lúc trước đối xử với mình.
Cô cố gắng đánh phó bản lâu như vậy, tất nhiên là có chút thu hoạch, bây giờ nói chuyện đã có sức nặng hơn trước rất nhiều, giả bộ đáng thương ở giai đoạn này đã không phải là kỹ năng duy nhất có thể áp dụng, cũng nên tùy lúc cường ngạch một chút.
Sau khi cô dặn dò tiểu xinh đẹp vài câu nhớ dưỡng thương, cô rời Thúy Trúc cư đi thẳng đến thái y viện.
Thái y viện cũng là nơi không thể tách biệt của các phi tần chốn hậu cung, các cung của những phi tần khác nhau đều có thái y tín nhiệm riêng, hỗ trợ qua lại, Lâm Phi Lộc tạm thời chưa có kiểu giao tiếp này, bình thường xem bệnh cho cô đều là Nhàn phi chuyển lời nhắn nhủ Trần thái y.
Nơi này yên tĩnh hơn những cung khác nhiều, mỗi người quản lý một khu vực riêng của mình, các thái y không được truyền triệu thì ở trong phòng nhỏ của mình nghiên cứu sách thuốc.
Cô đi thẳng vào trong sân mới có thể thấy người, người kia nhanh chóng hành lễ nói: "Ngũ công chúa sao lại đến đây? Công chúa cần truyền thái y sao?"
Lâm Phi Lộc gật đầu, giọng nói trẻ con của cô vang lên: "Ta muốn tìm thái y am hiểu việc trị thương nhất."
Quan viên liền hỏi: "Công chúa bị thương ở đâu sao?"
Không ngờ tiểu nữ hài tức giận nói: "Chẳng lẽ ta không bị thương thì không thể tìm thái y sao?"
Tiểu nữ hài đáng yêu tức giận cũng rất đáng yêu, quan viên cười nói: "Tất nhiên là có thể, công chúa chờ một lát, hạ quan sẽ đi truyền triệu người cho công chúa."
Quan viên dứt lời liền đi vào trong, rất nhanh đã trở lại còn dẫn theo một thái y trẻ tuổi đeo hòm thuốc đi tới, Lâm Phi Lộc nhìn hắn, cảm thấy quen quen. Cô nghĩ một lúc, đây không phải thái y chữa phong hàn cho mình sao?
Thảo nào khi đó Nhàn phi, Đại hoàng tử, trưởng công chúa liên tục phái thái y đến xem bệnh lại cho cô, hóa ra thái y viện thật sự rất qua loa, vậy mà phái một người am hiểu trị thương đến trị phong hàn cho cô.
Thái y trẻ tuổi hành lễ với cô: "Bái kiến Ngũ công chúa, là Lam quý nhân bị thương sao?"
Lâm Phi Lộc ra vẻ người lớn: "Ngươi đi theo ta."
Dứt lời cô quay người đi về phía trước.
Thái y trẻ tuổi đi sau lưng cô, lúc đi đến giao lộ, tiểu nữ hài đột nhiên quay đầu hỏi thái y trẻ tuổi: "Đại ca ca, huynh tên gì vậy?"
Thái y trẻ tuổi kinh sợ: "Hạ quan là Mạnh Phù Tật, không dám nhận xưng hô này của công chúa."
Lâm Phi Lộc cười một tiếng, gió thổi tóc mái cắt ngang trán của cô, để lộ con ngươi sáng lấp lánh, "Đại ca ca tên của huynh thật độc đáo, chăm sóc người bị thương, trị bệnh dữ, huynh nhất định là một đại phu giỏi!"
Mạnh Phù Tật nói: "Công chúa quá khen rồi, hạ quan không dám nhận."
Hắn ngước mắt nhìn một chút, phát hiện con đường này hình như không phải đi về cung Minh Nguyệt, đang định mở miệng hỏi, lại nghe thấy tiểu nữ hài nói: "Đại ca ca, trước kia muội đọc trong sách thuốc có một đoạn văn."
Mạnh Phù Tật theo bản năng hỏi lại: "Trong đó viết gì?"
Hắn nghe thấy tiểu cô nương nói: "Phàm là thầy thuốc, bất luận đến nơi nào, gặp nam hay nữ, quý nhân hay nô tỳ, chỉ có một mục đích duy nhất là vì hạnh phúc của bệnh nhân. Cũng tự kiểm điểm lại bản thân, không đi hại người vì đủ loại sa đọa, càng không vì chuyện dâm dục. Phàm Dư chứng kiến tất cả, bất kể là có liên quan đến nghề nghiệp hay không, Dư cho là không nên tiết lộ, sẵn sàng giữ chặt miệng. Nếu Dư tuân thủ lời thề, nguyện thần trên cao có thể khiến cho cuộc sống và y thuật của vô trở nên vinh quang, nếu như vi phạm lời thề, nguyện chết cùng ma cùng quỷ."
Mạnh Phù Tật nghe được những lời này, hắn lập tức chấn động.
Mạnh gia của hắn mấy đời đều làm nghề y, đến đời của hắn may mắn được vào thái y viện. Mạnh cha thường treo tấm lòng thầy thuốc như tấm lòng của cha mẹ bên miệng, thật ra ông không tán thành hắn vào cung.
Mạnh cha nói bên cạnh quân vương không thiếu đại phu y thuật cao siêu, ngược lại là thiên hạ chúng sinh thường nhiều bệnh tật, cần bọn họ hơn, cho nên ông mới đặt tên hắn là Phù Tật.
Nhưng người trẻ tuổi luôn hy vọng bản thân mình có thể làm được cái gì đó to lớn, sau khi hắn tiến cung dường như phụ thân đã thất vọng về hắn, quan hệ cha con cũng không thân cận như lúc trước.
Mạnh Phù Tật tuổi còn trẻ, tất nhiên sẽ kém hơn những thái y có kinh nghiệm lâu năm trong cung, nên cũng không được trọng dụng, đôi khi hắn nghi ngờ có phải con đường này bản thân chọn sai rồi hay không.
Lúc này bất lình thình hắn lại nghe được Lâm Phi Lộc nói những lời này, tâm đức của một thầy thuốc nên có trỗi dậy, nó trùng khớp với ý tưởng mà Mạnh cha đã dạy cho hắn.
Không biết là vị tiền bối nào, có thể có quan niệm giác ngộ khiến người ta kính trọng ngưỡng mộ như vậy.
Mạnh Phù Tật vội vàng hỏi: "Không biết công chúa đọc được từ quyển sách thuốc nào? Có thể cho hạ quan mượn đọc được không?"
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn đáp: "Muội trở về tìm lại một chút, nếu tìm được liền tặng cho ca ca." Cô nhìn hắn, ngoẹo đầu ngây thơ hỏi: "Nhưng mà đại ca ca, các huynh là thầy thuốc, cũng giống như người trong quyển sách, sẽ tuân thủ lời thề sao?"
Mạnh Phù Tật đối diện với ánh mắt chân thành và sùng bái của tiểu nữ hài có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật đáp: "Hạ quan vẫn kém hơn vị tiền bối y đức cao thượng này, nhưng hạ quan sẽ xem đây là một tấm gương, nghiêm túc kỷ luật lại bản thân."
Đôi mắt xinh đẹp của tiểu nữ hài ngập nước, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bốn phía không có người, lặng lẽ vẫy vẫy tay với hắn, nhỏ giọng nói: "Đại ca ca, huynh khom người xuống chút, muội nói nhỏ cho huynh nghe chuyện này."
Mạnh Phù Tật thấy biểu hiện này của tiểu nữ hài có chút buồn cười, làm theo lời của cô cúi người xuống.
Tiểu nữ hài ghé vào tai hắn, dùng âm thanh mềm mại khe khẽ nói với hắn: "Đại ca ca, vừa rồi muội lén thấy vị con tin của Tống quốc kia bị thương, hắn rất đáng thương, thế nhưng các vị thái y lại không trị thương thật tốt cho hắn, huynh có thể giúp hắn không?"
Cô nói xong, hai tay nhỏ còn chắp lại, giọng nói mềm mại lại vang lên: "Xin huynh đó, giúp hắn đi mà."
Mạnh Phù Tật vừa bị một màn lời thề của thầy thuốc vừa rồi làm chấn động tinh thần, vốn đang suy nghĩ lại về cuộc sống này. Lúc này hắn thấy tuổi cô nhỏ như vậy nhưng tâm địa lại vô cùng thiện lương, lập tức việc nhân đức không nhường ai nói: "Tất nhiên rồi! Với tâm đức của thầy thuốc, đây là chuyện nên làm!"
Đôi mắt to trong của tiểu công chúa long lanh nhìn hắn không chớp,