Edit: Brandy
Quan Tinh Nhiên đã đổ gục hoàn toàn trước dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều của Dung Nhi cô nương.
Hôm qua chỉ là ham mê sắc đẹp, vừa vào quán rượu đã thấy bóng dáng một thiếu nữ thướt tha, cái ngoái đầu lại mỉm cười như thiên tiên hạ phàm nên mới mượn cớ chung bàn để lôi kéo làm quen. Thân phận thiếu trang chủ của Ngọc Kiếm sơn trang, cùng với dung mạo phong lưu cử chỉ phóng khoáng và thân thủ bất phàm của chàng ta, không biết đã khiến bao nữ tử giang hồ xiêu lòng.
Lúc này nghe cô nói vậy, tâm trạng lại càng nhộn nhạo: “Dung Nhi cô nương đáng yêu như thế sao lại không có ai thương cho được? Trừ phi kẻ đó mù mắt mù tâm.”
Tước Âm ngồi bên cạnh đã cay cú xù cả lông: Ta thấy tim chàng mới mù ấy!
Lâm Phi Lộc ngượng ngùng cười, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt vừa phức tạp lại vừa tức cười của Lâm Đình, vụng trộm nháy mắt với đại huynh.
Nét cười trong mắt Lâm Đình càng sâu, thầm hạ quyết tâm diễn trò với cô em gái này tới cùng.
Đối phó với loại người như Tước Âm, Lâm Phi Lộc chẳng cần dốc toàn lực, thuận miệng bông đùa hai ba câu cũng đủ khiến bệnh tim của nàng ta tái phát. Trên hành trình nhàm chán có người để tiêu khiển, quả là sáng khoái.
Giữa trưa, cả đoàn dừng lại nghỉ chân giữa rừng. Lâm Đình thấp giọng nói: “Muội không thích bọn họ thì chúng ta tách ra là được, sao cứ phải trêu chọc cô nương kia làm gì?”
Lâm Phi Lộc vừa nhai miếng thịt bò khô vừa tức giận đáp: “Hôm qua nàng ta mắng muội không biết liêm sỉ.”
Một Lâm Đình luôn ôn hòa, nghe vậy lập tức nổi nóng. Da chàng vốn trắng, vừa tức giận là đỏ từ cổ lên mặt, rất dễ thấy, chàng thấp giọng trách: “Thật vậy ư? Rõ ràng là cái tên Quan Tinh Nhiên kia không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Ta còn chưa so đo với bọn họ mà nàng ta lại dám cắn quàng à?”
Lâm Phi Lộc thấy đại huynh nổi giận, lập tức vỗ về: “Ấy ấy cũng không sao mà, muội trêu nàng ta cũng vui lắm, huynh không thấy bộ dạng tức giận của nàng ta y hệt con vẹt xù lông sao?”
Lâm Đình bị phép so sánh của cô chọc cười, lắc đầu rồi ôn tồn vuốt tóc cô: “Chơi chán rồi thì thôi, tên Quan Tinh Nhiên cũng chẳng có gì tốt lành, không nên dây dưa nhiều.”
Lâm Phi Lộc cười tủm tìm gật gù: “Vâng ạ.”
Chạng vạng tối, cả đoàn đã đặt chân tới thành Ngân Châu, chỉ còn cách Kim Lăng nửa ngày đường. Hai thành Kim Lăng và Ngân Châu được phân cách bởi một con sông, gọi là sông Ngân Hà. Vì ở rất gần Kim Lăng, nơi đây cũng không quá phồn hoa mà lại đượm vị dân dã chốn giang hồ, có thể bắt gặp từng toán nhân sĩ giục ngựa phi nhanh, thắt lưng giắt bội kiếm.
Lâm Phi Lộc cạy miệng Quan Tinh Nhiên cả chiều, cũng hiểu được đại khái giang hồ võ hiệp ở thế giới này là như thế nào.
Tất nhiên mấy thứ Kim Dung lão gia viết thì làm gì có, nhưng cũng chia hai phe chính tà, tam giáo cửu lưu (1), cây cao bóng cả trong chốn giang hồ là một số gia tộc, môn phái và sơn trang lớn, dùng võ nghệ để luận thứ bậc.
Quan Tinh Nhiên kể một loạt tên, đều là những cái Lâm Phi Lộc chưa nghe bao giờ, nhưng cô nhạy bén để ý một họ: Kỷ.
Quan Tinh Nhiên nói tiếp: “Mấy năm trước, ngươi vẫn luôn giữ vị trí đứng đầu trong bảng Đệ nhất anh hùng là kiếm khách Kỷ Lương, Kỷ đại hiệp được thiên hạ tôn xưng Đệ nhất kiếm khách. Kiếm pháp của ngài xuất quỷ nhập thần biến hóa khôn lường, hàng năm có không ít kẻ tới xin thỉnh giáo nhưng đều cam bái hạ phong. Chỉ tiếc những năm gần đây Kỷ đại hiệp đã mai danh ẩn tích, núi Thương Tùng nơi ngài ấy từng định cư cũng chỉ là cảnh còn người mất. Có người nói ngài ấy đã trọng thương bỏ mình trong một lần tỷ võ, có kẻ lại đồn ngài ấy ẩn cư để dứt bỏ hồng trần. Haizz, không biết đời này Quan mỗ có thể có cơ hội được lĩnh giáo kiếm ý của Kỷ đại hiệp hay không?”
Lâm Phi Lộc thầm nghĩ, không phải chứ, mình vớ bừa thôi mà cũng đụng trúng Thiên hạ đệ nhất kiếm khách cơ à?
Thảo nào Tiểu Khả Ái lại lợi hại đến vậy!
Thế thì mình cũng coi như may mắn được lĩnh giáo đệ nhất kiếm khách rồi đấy nhỉ?
Lâm Phi Lộc thầm nghĩ lần sau gặp lại Tiểu Khả Ái đó, nhất định phải hỏi han cẩn thận mới được! Tiện thể xem xem có thể học lỏm được chút kiếm pháp nào của Kỷ đại hiệp hay không, kiếm chút lợi lộc thì có sao!
Chẳng qua chỉ là lảm nhảm mấy câu nhưng trong mắt Tước Âm, hành động của cô chẳng khác nào mắt đi mày lại kiếm chuyện quyến rũ vị hôn phu của nàng ta, không xem nàng ta ra gì. Nàng ta đã hờn dỗi cả chiều, đến khi xe ngựa vào thành dừng chân trước của quán trọ, Tước Âm nhảy thẳng xuống xe, không thèm nói câu nào với Quan Tinh Nhiên, cũng chẳng mảy may quay đầu lại.
Quan Tinh Nhiên thở dài: “Lại giở tính trẻ con.”
Lâm Phi Lộc làm bộ tự trách: “Thực sự xin lỗi, Quan công tử, do lỗi của Dung Nhi nên Tước Âm tỷ tỷ mới giận. Dung Nhi không cố ý đâu, hai người đừng cãi vã vì ta nữa, có được không?”
Quan Tinh Nhiên: “Không phải do nàng đâu, Dung Nhi cô nương ngàn vạn lần không nên tự trách.”
Lâm Phi Lộc cười ngọt xớt rồi thản nhiên xoay người đi.
Rong ruổi cả ngày đường, cô cũng hơi mệt, dùng xong bữa tối liền về phòng đi ngủ. Cô không hề hay biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đánh một giấc ngon lành. Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi Lộc vừa rửa mặt vừa tính toán làm sao để hất cẳng Quan Tinh Nhiên không chút dấu vết trong ngày hôm nay.
Nhưng đến khi cô vệ sinh xong xuôi, xuống lầu ăn sáng mới phát hiện hình như cũng không cần mình ra tay?
Quan Tinh Nhiên đã biến mất hút rồi.
Lâm Phi Lộc dương dương tự đắc ngồi húp cháo bên cửa sổ, dặn dò Tiểu Bạch chuẩn bị xe ngựa.
Mới ăn được nửa bát thì bắt gặp Quan Tinh Nhiên và hộ vệ của chàng ta trở về một lần rồi lại hớt ha hớt hải đi luôn.
Lâm Phi Lộc hỏi hộ vệ Tiểu Hắc đứng cạnh: “Bọn họ sao thế?”
Vì an toàn của chủ tử, Tiểu Hắc luôn chú ý mọi việc xung quanh, tất nhiên sẽ biết có chuyện gì xảy ra, bẩm lại: “Cô nương Tước Âm đồng hành cũng bọn họ đột nhiên biến mất, tối hôm qua sau khi ra ngoài thì không thấy về, Quan công tử đang đi tìm.”
Suýt chút nữa thì Lâm Phi Lộc nghẹn: “Từ tối hôm qua đã không thấy đâu? Sao thế? Hay là đi mất?”
Tiểu Hắc trả lời: “Quan công tử đã nghe ngóng, Tước Âm cô nương chưa ra khỏi thành, mà biến mất ngay trong thành.”
Lâm Phi Lộc nhìn bát cháo trước mặt, bắt đầu thấy không ngon miệng, lắp bắp hỏi Lâm Đình: “Đại ca, có phải muộn đùa hơi quá trớn không?”
Lâm Đình suy nghĩ chốc lại rồi dặn Tiểu Hắc: “Đi giúp tìm người đi.”
Chờ khi Tiểu Bạch chuẩn bị xong xuôi xe ngựa trở về, Tiểu Hắc lập tức ra ngoài tìm người.
Dù Lâm Phi Lộc chẳng phải người tốt gì, nhưng không đến mức muốn mạng người ta.
Mấy nàng nữ nhi giang hồ này cũng thật là, sao mà dễ dỗi thế...
Xảy ra chuyện như thế, cô cũng không thể bỏ mặc mà đi được, đành phải ngồi chờ tin tức ở quán trọ với Lâm Đình. Chẳng mấy chốc đã tới giữa trưa, thấy Quan Tinh Nhiên trở về, sắc mặt vội vã, nhưng vừa thấy cô liền lập tức đổi sắc mặt, vui vẻ lại gần: “Hoàng cô nương, ta còn tưởng nàng đi mất rồi, nàng đang chờ ta sao?”
Lâm Phi Lộc: “... Đã tìm thấy Tước Âm cô nương chưa?”
Nét mặt Quan Tinh Nhiên thoáng một tia cổ quái, một lúc sau mới đáp: “Nàng... nàng ấy ra khỏi thành rồi.” Sau đó lại tha thiết nhìn cô: “Hoàng cô nương, chúng ta cũng lên đường thôi.”
Lâm Phi Lộc nhủ thầm: Có quỷ mới tin.
Cũng may Tiểu Hắc cũng về tới, ghé tai nói nhỏ với cô mấy câu, sắc mặt Lâm Phi Lộc tức khắc thay đổi, nhìn về phía Quan Tinh Nhiên giận dữ: “Ngươi nói Tích Âm cô nương đã ra khỏi thành rồi? Sao ta lại nghe nói hiện giờ nàng ấy vẫn đang bị người ta giữ lại trong thành?”
Sắc mặt Quan Tinh Nhiên thay đổi liên tục, hết đỏ lại trắng, hồi lâu sau mới quanh co giải thích: “Hoàng cô nương, cô mới bước chân vào giang hồ, không hiểu một luật bất thành văn là chớ đối địch với triều đình. Người bắt giữ Tước Âm là Bình Dự vương, Quan mỗ thực sự lực bất tòng tâm.”
Lâm Phi Lộc mắng: “Nàng ấy là vị hôn thê của ngươi cơ mà? Đối phương là vương gia nên không cứu nữa à? Ngươi