EDIT: BRANDY
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi Lộc mang tâm trạng hào hứng phấn khởi, thẳng tiến về phía Lục gia xem náo nhiệt.
Lục gia cũng là thế gia võ học truyền thừa đã nhiều đời, là cây cổ thụ nhiều năm sừng sững chốn giang hồ, danh vọng rất cao. Nếu không thì sao năm đó Tức Mặc kiếm khách lại giao kiếm phổ cho nhà họ chứ.
Nhưng vị gia chủ được phó thác di ngôn năm đó đã qua đời, lòng người khó lường, đời này qua đời khác, nắm giữ trong tay tuyệt thế võ công, lòng sinh dị tâm cũng là chuyện thường tình ở đời.
Từ khi tin tức bị lộ ra ngoài, Lục gia biết đại sự không ổn. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (1), vì Tức Mặc kiếm pháp mà lâu nay giang hồ vẫn luôn chú ý đến nhà họ, nhưng do thế lực các phương kiềm chế lẫn nhau nên mới không xảy ra chuyện tranh đoạt. Giờ chuyện đã đến nước này, chắc chắn kiếm phổ không thể giữ lại lâu hơn.
(1) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Suốt thời gian qua bọn họ luôn cố gắng tìm kiếm một cách giải quyết hợp lý cho mọi việc.
Sáng sớm, ngoài cổng lớn Lục gia đã tụ tập đông đủ.
Lâm Phi Lộc tới sớm, dễ dàng chiếm được một vị trí tốt tầm nhìn thoáng đãng. Cô chia một nửa số hạt dưa cho Nghiên Tâm, vừa cắn vừa hỏi: “Tỷ nỏi xem, Lục gia phải làm sao mới trấn áp được lòng người đây?”
Nghiên Tâm trả lời: “Tất nhiên là phải giao kiếm phổ ra.”
Lâm Phi Lộc hỏi tiếp: “Nhưng giao cho ai?”
Nghiên Tâm nhìn xuống dưới, đâu đâu cũng người là người: “Đây chính là mục đích mà hôm nay mọi người tới.”
Có mấy kẻ thực sự phẫn nộ vì Lục gia làm trái di ngôn của Tức Mặc đại hiệp chứ?
Lâm Phi Lộc nhớ lại những lời miêu tả vị Tức Mặc đại hiệp can trường nghĩa khí của Nghiên Tâm hôm qua, trong lòng không khỏi cảm thán. Cảm thán xong mới để ý Nghiên Tâm chỉ cầm nắm hạt dưa chứ không ăn, cô tò mò: “Nghiên Tâm tỷ tỷ, tỷ không thích ăn hạt dưa à?”
Nghiên Tâm thầm nhủ trong lòng: “Thích, chỉ là...”
Không phải nàng ngại ăn trước mặt nhiều người, tối qua còn cầm cây kẹo bông chạy khắp phố cũng chẳng vấn đề. Nhưng tiếng cắn hạt dưa thực sự hơi vang, ở đây toàn là kẻ tập võ, nhĩ lực hơn người, ban nãy tiếng Lâm Phi Lộc cắn hạt dưa canh cách đã nhận được không ít ánh mắt phẫn nộ.
Trong bầu không khí nghiêm trang như hiện giờ mà ngươi còn thoải mái cắn hạt dưa, có hợp lý không?
Lâm Phi Lộc không phải người trong giang hồ thì thôi không sao, nhưng nàng còn có tên trong bảng xếp hạng Anh hùng, vẫn nên thu liễm một chút thì hơn.
Lâm Phi Lộc gật đầu, hiểu được “gánh nặng hình tượng” của nàng: “Thế để ta cầm cho, lỡ như tỷ giao thủ với người ta cũng không thể phóng hạt dưa làm ám khí được.”
Nghiên Tâm bị cô chọc cười, đang định trả lại thì Lâm Đình ngồi cạnh đột nhiên đưa tay ra, giọng ấm áp: “Cho ta đi.”
Nghiên Tâm tưởng chàng cũng muốn ăn, không nghĩ ngợi gì nhiều dốc hết vào lòng bàn tay chàng.
Ngón tay chàng thon dài, trắng trẻo, nhìn không giống đôi tay của kẻ vung đao múa thương. Nhưng bàn tay lại lớn hơn của nàng nhiều, vốc hạt dưa đầy ắp tay nàng mà khi sang tay chàng chỉ còn một nắm nhỏ.
Lâm Phi Lộc vô cùng hiếu kỳ chuyện giang hồ, Nghiên Tâm liền chỉ cho cô biết từng vị cao thủ.
Một lúc lâu sau, Nghiên Tâm thấy ống tay áo mình bị ai kéo khẽ. Nàng quay đầu lại, ngay lập tức trông thấy Lâm Đình đưa tới một chiếc khăn tay lam nhạt, bên trên là hạt dưa đã được tách vỏ sạch sẽ.
Hạt dưa chắc mẩy màu xanh ngọc nằm gọn trong chiếc khăn trên tay chàng, bốn góc khăn rủ xuống, nhè nhẹ lay theo gió.
Chàng nói rất dịu dàng: “Cô nương ăn đi.”
Nghiên Tâm có thể cảm nhận được rõ ràng hai tai mình nóng rát như phải bỏng, nàng lặng im đón lấy, mắt cúi gằm nhìn tay chàng: “Cảm ơn.”
Lâm Đình cười: “Đừng khách khí.”
Mặt trời lên cao, phủ thứ nắng vàng chói chang lên đám đông chầu chực ở tràng luyện võ. Đợi đã lâu, nhiều người đâm ra bực bội, tiếng mắng chửi trách móc bốn phía càng xôn xao.
Lúc Lâm Phi Lộc thấy sắp đánh nhau tới nơi rồi, cổng lớn Lục gia đang đóng chặt thình lình mở rộng.
Một vị trung niên cằm yến râu hùm bước ra.
Nghiên Tâm quay lại, thấp giọng nói: “Đây chính là gia chủ đương nhiệm của Lục gia.”
Gia chủ Lục gia vừa xuất hiện, quần hùng tứ phía lập tức bùng nổ, ai cũng lên tiếng quở mắng Lục gia bội bạc hèn hạ vô liêm sỉ.
Lục gia chủ không phản bác, mặc cho bọn họ buông lời thóa mạ, ông chỉ quét đôi mắt âm trầm nhìn một lượt, chờ khi tiếng mắng nhỏ lại mới lên tiếng: “Các vị, Lục mỗ biết hôm nay các vị tề tựu về đây vì việc gì. Sự việc lần này đúng là do Lục mỗ không biết dạy con, không xứng với sự tín nhiệm của Tức Mặc đại hiệp. Lục mỗ tự thấy hổ thẹn vô cùng, đã nghiêm phạt khuyển tử. Nhưng các vị cũng biết, khuyển tử chỉ luyện được thức thứ nhất của Tức Mặc kiếm pháp, cả đời này tuyệt sẽ không dùng lại. Hôm nay, trước sự chứng kiến của chư vị, Lục mỗ sẽ giao lại Tức Mặc kiếm pháp cho một người khác.”
Đám đông tức khắc xao động.
Sự dứt khoát của Lục gia làm mấy lý do thoái thác mà mọi người đã chuẩn bị từ trước trở nên vô dụng.
Nhưng Lục gia đã nói sẽ giao ra, lập tức có người rục rịch muốn ứng chiến.
Tất cả đều là danh môn chính phái lừng lẫy giang hồ, ai cũng tự thấy mình mới là người xứng đáng có được Tức Mặc kiếm phổ. Thao thao bất tuyệt một hồi, vừa có tiếng nói muốn tỷ võ thẳng thua, tràng cảnh lại càng hỗn loạn.
Lâm Phi Lộc xem một hồi, đột nhiên cảm thấy chẳng ra sao cả.
Thế này thì có khác gì tranh hoàng vị?
Đều để lòng tham bôi nhọ lòng son, vì tranh đoạt một thứ độc tôn mà người chém ta giết.
Cô quay sang nhìn Lâm Đình, không biết có phải vì ánh nắng chiếu vào hay không mà sắc mặt chàng thoáng nhợt nhạt, hàng mi dày cụp xuống, không biết đang nhìn đi đâu.
Nghiên Tâm đứng giữa hai người, phát hiện ánh mắt lo lắng của Lâm Phi Lộc nên cũng quay sang nhìn Lâm Đình.
Dường như chàng đang thất thần, hàng lông mày lúc nào cũng ôn hòa khẽ nhíu, không còn nét cười ấm áp thường trực.
Đột nhiên Nghiên Tâm rất muốn đưa tay lên xoa mi tâm chàng.
Nàng siết chặt tay, nghiêng người sang hỏi han đầy quan tâm: “Huynh không khỏe à?”
Một lúc sau Lâm Đình mới ý thức được nàng đang nói chuyện với mình, cong môi cười đáp: “Không sao, ta thấy hơi ầm ĩ thôi.”
Sắc mặt và cánh môi chàng bợt bạt, trông thực sự không ổn lắm.
Nghiên Tâm quay mặt lại, nàng xoay người, tay phải vòng ra sau rút thanh đao bản rộng mình đeo trên lưng, mặt không đổi sắc phi thẳng về phía trước.
Khoảng cách xa như thế, thanh đao xé giao lao nhanh như một mũi tên, xoẹt qua tung bụi đất rồi cắm phập vào cửa lớn phía sau Lục gia chủ.
Xung quanh đồng loạt yên tĩnh, hai cao thủ đang lời qua tiếng lại tranh cãi khí thế cũng phải kinh ngạc nhìn theo.
Không ai không hiểu đao bản rộng chân truyền Thiên Nhận, không ai không biết Võ si Nghiên Tâm.
Ánh mắt toàn trường đổ dồn về một phía, ngay cả Lâm Phi Lộc đang hăng say cắn hạt dưa cũng phải câm nín buông tay.
Nữ hiệp! Tỷ làm cái quái gì thế!? Muốn cướp kiếm phổ cũng đừng trắng trợn vậy chứ!
Đã có kẻ không giữ được bình tĩnh: “Nghiên Tâm cô nương, đây là ý gì?”
Nghiên Tâm thầm nhủ: “Các người ồn quá đấy.”
Nàng nhìn gia chủ họ Lục, giọng nói tuy còn mang âm sắc thiếu nữ nhưng bình tĩnh vô cùng: “Lục gia chủ nếu đã có quyết định, cần gì phải phải đứng xem các vị tiền bối giằng co, chẳng bằng nói thẳng tên người mà ngài muốn giao phó đi.”
Nghe nàng nói vậy, đám đông lại chuyển cái nhìn về phía Lục gia chủ.
Lúc này Lục gia nở nụ cười, tay ôm quyền thi lễ với Nghiên Tâm ở đằng xa. Sau đó, ông cất cao giọng: “Lục gia đã gánh vác di nguyện của Tức Mặc đại hiệp nhiều năm, hôm nay nhân sự có mặt của đông đảo anh hùng hảo hán võ lâm, giao lại Tức Mặc kiếm phổ cho Kỷ Lương đại hiệp. Từ nay về sau, Lục gia và Tức Mặc kiếm phổ không còn liên quan gì nữa.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều cả kinh.
Kỷ Lương?
Hắn chưa chết sao? Cũng không phải ẩn cư?
Cú cua cực gắt như trời giáng làm hạt dưa trong tay Lâm Phi Lộc rơi hết ráo.
Người ta chỉ còn thấy cánh cổng sau lưng Lục gia chủ chậm rãi mở, một bóng người cao gầy cô độc bước ra.
Lúc tới cửa, người nọ rút thanh đao cắm trên cổng xuống không tốn chút sức lực rồi tiện tay ném lại.
Thanh đao bản rộng một lần nữa về tay Nghiên Tâm.
Nghiên Tâm ôm quyền hành lễ với người nọ: “Đa tạ Kỷ tiền bối.”
Kỷ Lương vừa xuất hiện, mấy gia tộc lớn ban nãy còn đòi tranh đoạt kiếm phổ đều lùi bước.
Thiên hạ đệ nhất kiếm khách không phải hư danh, người nhận thua ở núi Thương Tùng nhiều vô kể. Cái danh xưng đệ nhất của Kỷ Lương không phải giang hồ cho không, mà là do hắn từng kiếm lấy được.
Trước mặt mọi người, Lục gia chủ lấy quyển kiếm phổ từ trong ngực áo ra, cung kính dâng cho Kỷ Lương.
Kỷ Lương nhận lấy