Chương 8: Bí ẩn chưa có lời giải ở hậu cung
Mới đầu Lâm Đế còn tưởng cuốn Luận Ngữ này là giả, không chừng trong sách lại có gì đấy nhăng cuội. Ông còn lạ gì cái nết của Tứ hoàng tử, biết rõ rành rành ép nó học chẳng bằng đòi mạng nó. Vì muốn trốn học nên cả trò giả vờ bất tỉnh nó cũng từng thử qua rồi.
Ông đưa tay lấy quyển sách kia mở ra xem thử, thế mà là sách thật!
Mấy lời định quở trách tự nhiên bị tắc trong miệng.
Sách này trông hơi cũ kỹ, bên mép có vết hằn, đó là vết lưu lại khi lật giở nhiều. Thứ dị thường duy nhất là bông hải đường khô héo được kẹp trong sách. Lâm Đế hỏi: “Đây là gì?”
Lâm Cảnh Uyên thật thà trả lời: “Thứ này gọi là đánh dấu sách.”
Lâm Đế hỏi tiếp: “Dùng để làm gì?”
Lâm Cảnh Uyên cúi đầu, tròng mắt đảo một vòng, “Nhi thần dùng nó để đánh dấu tiến độ đọc sách, như thế thì đỡ phải gấp mép sách.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Đế nghe thấy phương pháp này, nhướng mày, chẳng biết là khen thật hay ngầm chê: “Trẫm không hề nhận ra con là người yêu sách như vậy đấy. Bông hải đường kẹp ở trang này tức là con học đến trang đấy rồi phải không?”
Lâm Cảnh Uyên đâm lao thì phải theo lao: “Vâng.”
Lâm Đế cười tủm tỉm: “Vậy con đọc lại đoạn này cho ta nghe đi.”
Lâm Cảnh Uyên: “…”
Cậu dập đầu thưa: “Nhi thần chưa đọc thuộc lòng hết, con định đọc hết quyển sách này từ đầu đến cuối rồi mới học thuộc lòng sau.”
Nhàn phi lập tức phụ họa: “Đứa nhỏ này từ trước đến nay không ưa học hành, bây giờ lại bắt đầu đọc sách, lại còn mang theo bên mình, xem ra đã thật lòng rồi. Chi bằng Bệ hạ cho nó thêm chút thời gian nữa.”
Nét bực dọc trên mặt Lâm Đế đã tản đi. Ông vốn yêu thương Tứ hoàng tử, thấy cậu bây giờ đã mang lòng hiếu học, cảm thấy vô cùng hài lòng, trả cuốn Luận Ngữ cho cậu rồi khen một câu: “Sĩ biệt tam nhật, tức cánh quát mục tương đãi.”
(Tạm dịch: Kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải dùng con mắt khác mà đối đãi.
Ý nói rằng, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật.)
Long nhan vui mừng, ở lại điện Trường Minh dùng bữa tối luôn. Lâm Đế si mê dung mạo trẻ trung xinh đẹp của các phi tần, còn Nhàn phi thì nhập cung từ rất sớm, hơi lớn tuổi, mấy năm nay rất ít khi được sủng, nếu không phải con trai nàng ta được Lâm Đế yêu mến thì chắc là đã bị thất sủng rồi.
Ấy vậy mà thằng con này đẻ ra không biết phấn đấu, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện chơi. Hiện tại nó còn nhỏ, Lâm Đế lại là người có khuynh hướng cho con cái phát triển tự nhiên nên chưa làm sao, nhưng nếu cứ để mặc nó thì tương lai có khi nó sẽ trở thành kẻ thất học, từ đó đánh mất hoàng ân.
Hôm nay chỉ bằng mỗi một quyển Luận Ngữ đã khiến Lâm Đế hài lòng đến vậy, còn khen nàng biết cách dạy con hay, thưởng vô số lộc. Nhàn phi khấp khởi trong lòng, nhưng nàng rõ tính con mình hơn ai hết. Đợi Lâm Đế rời đi, nàng lập tức gọi Lâm Cảnh Uyên hỏi thẳng: “Sách này con lấy từ đâu ra?”
Đối mặt với mẫu phi, Lâm Cảnh Uyên trả lời đàng hoàng hơn: “Là do Ngũ hoàng muội đưa con.” Cậu nghĩ đến thứ gì đó, mắt bừng bừng: “Ngũ hoàng muội phong ấn may mắn trong cuốn sách này để tặng con, mẫu phi, đúng là quá may mắn phải không ạ? Phụ hoàng chẳng mắng con nữa!”
Nhàn phi sực nhớ đến chuyện chiều nay con trai phái người lấy đồ mang sang tặng cung Minh Nguyệt.
Ban đầu nàng cũng hơi bực mình, định sáng mai gọi Lam Quý nhân tới giáo huấn một trận. Nhưng hiện tại cơn giận bay biến, nàng răn dạy Lâm Cảnh Uyên mấy câu thúc cậu chăm chỉ học hành, khi cậu lui ra, nàng nói với đại cung nữ Toái Ngọc: “Sáng mai đừng truyền Lam Quý nhân nữa, gọi Ngũ công chúa đến đây.”
Vì vậy nên mới sớm hôm sau, thái giám chưởng sự của điện Trường Minh đã lặn lội chạy đến cung Minh Nguyệt truyền tin.
Tiêu Lam vừa nghe Nhàn phi nương nương cho vời tiểu công chúa thì mặt đã tái nhợt đi, nắm lấy tay Vân Du cuống cả lên: “Phải làm sao bây giờ? Nhất định là chuyện ngày hôm qua đã chọc giận nương nương rồi. Mau, Thanh Yên, chuẩn bị cho ta, để ta và Lộc Nhi qua thỉnh tội với nương nương.”
Lâm Phi Lộc thấy bệnh của Tiêu Lam mãi không dứt hẳn là vì sợ bóng sợ gió cái hậu cung này.
Thái giám thấy Tiêu Lam cũng đi ra cùng, cười nói: “Lam Quý nhân, nương nương chỉ cho gọi Ngũ công chúa.”
Tiêu Lam tiến thoái lưỡng nan, nàng tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra, đó là vật mẹ nàng cho ngày tiến cung, cũng là trang sức duy nhất của nàng, nàng dúi vào tay thái giám, hỏi khẽ khàng: “Công công, công chúa đã phạm lỗi gì để khiến nương nương giận?”
Thái giám cười tủm tỉm, nhận cái vòng kia, “Quý nhân an tâm, tâm tình nương nương rất tốt, công chúa là người có phúc, không sao đâu.”
Tiêu Lam nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, sau đó dặn dò Lâm Phi Lộc mấy câu rồi lo lắng nhìn cô rời đi theo thái giám.
Hiện tại vẫn sớm, sáng mùa thu se se hơi lạnh, Lâm Cảnh Uyên đã dậy đi học bên Thái Học từ sớm, lúc Lâm Phi Lộc theo thái giám đặt chân vào Điện Trường Minh thì Nhàn phi đang ngồi trên sập dùng cháo tuyết liên bách hợp.
Trong căn phòng được tô điểm bằng minh châu, hương thơm phảng phất, so với cung Chiêu Dương của Tĩnh Tần còn sa hoa hơn nhiều. Xem ra chất lượng cuộc sống nơi hậu cung này gắn liền với cả địa vị. Lâm Phi Lộc chỉ nhìn lướt qua rồi không nhìn thêm nữa, cụp mắt đi đến bên người Nhàn Phi, hành lễ một cách sinh động: “Tiểu Lộc bái kiến Nhàn Phi nương nương.”
Nhàn Phi biết Ngũ công chúa này đã lâu nhưng đây mới là lần đầu tiên thấy mặt.
Cô bé mặc bộ y phục màu trắng, dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt, trên đỉnh đầu búi hai bím tóc tròn xoe, vẫn còn nét trẻ thơ nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo, lanh lợi đáng yêu, nhất là cặp mắt tựa như dạ minh châu, lấp la lấp lánh tràn đầy linh khí.
Tuy cô bé trông hơi hồi hộp nhưng vẫn rất lễ phép, thoặt nhìn đúng là một tiểu cô nương ngoan ngoãn và đơn thuần.
Nhàn Phi thân thiện nói: “Mau đứng dậy đi.” Tiếp đó xoay sang nói với Toái Ngọc: “Nó giống mẫu phi, cũng là mỹ nhân.”
Toái Ngọc gật đầu, cười theo: “Nương nương nói phải ạ.”
Nhàn Phi kéo tay cô, cho cô ngồi cùng mình rồi hỏi: “Ngũ công chúa đã dùng bữa sáng chưa?”
Lâm Phi Lộc hơi cụp mắt, khẽ lắc đầu: “Chưa ăn ạ.”
Nhàn phi bèn lệnh cho Toái Ngọc đi múc một bát cháo tuyết liên bách hợp tới, mỉm cười: “Mau nếm thử món cháo này.”
Lâm Phi Lộc cắn môi dưới, quan sát vẻ mặt của Nhàn Phi một hồi, giọng vô cùng trẻ con: “Cảm ơn Nhàn Phi nương nương” rồi mới từ từ cầm muỗng lên, cúi xuống.
Cô ăn gì cũng lễ phép, nhai kỹ nuốt chậm, không phát ra tiếng động nào. Hình như đây là món cháo thơm ngon nhất mà cô từng được ăn, mắt cũng sáng rực lên. Trẻ con chẳng bao giờ che giấu niềm yêu thích của chúng, thích thú ra mặt.
Sau khi cô ăn xong bát cháo, Nhàn phi cho người dọn trà lên, ăn kèm với