Làm hoàng đế rồi tự chủ cũng khác hẳn.
Lâm Phi Lộc tê liệt một lúc, cô phải mượn lực cánh tay Tống Kinh Lan mới chầm chậm ngồi dậy được.
Tống Kinh Lan nhìn dáng vẻ đầu tóc rối loạn cùng ánh mắt ướt sũng của cô, vẻ âm u dưới đáy mắt chàng càng sâu, nhưng lại chẳng hề làm gì.
Chỉ dịu dàng vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trên trán cô, giúp cô chỉnh sửa lại mái tóc dài rối loạn.
Lâm Phi Lộc quỳ gối trên thảm, váy tản loạn xạ trên thềm xe, lại bắt đầu làm nũng: Môi đều bị chàng cắn đau rồi nè!
Chàng giúp cô chỉnh lại mái tóc dài xong lại cúi người khẽ hôn lên môi cô, giọng nói vừa trấn an vừa dịu dàng: Thật xin lỗi.
Cô chống nạnh giả bộ đanh đá: Phạt chàng từ đây đến khi hồi cung không được hôn ta.
Con ngươi sắc bén của Tống Kinh Lan ngưng lại, một lúc sau mới ung dung chậm rãi nói: Công chúa đã từng nghe qua chỉ có thể trì hoãn nhưng không thể tiêu diệt hoàn toàn chưa?
Lâm Phi Lộc:......
Cả đoạn đường sau đó môi của cô không hề đỡ hơn mà vẫn bị giày vò đến đau nhức.
Đầu ngày hè, đoàn sứ giả đón dâu đến thành Lâm.
Người dân trong thành đều ùa ra đường vây xem, vô cùng háo hức mong chờ được nhìn thấy Vĩnh An công chúa, nhưng cửa xe đóng chặt, đoàn đón dâu xe ngựa điêu khắc long phượng thiên mã đi một đường thẳng đưa Vĩnh An công chúa từ cổng thành vào hoàng cung.
Trong cung tất cả đã được an bài ổn thỏa, mấy năm trước Tống Kinh Lan đã hạ chỉ tu sửa lại cung điện Lâm Phi Lộc sắp chuyển vào ở, nơi này rất gần điện Lâm An của chàng, sau này chàng lại ban cho nơi này bảng hiệu Vĩnh An công chúa.
Nơi này mấy năm nay vẫn không có ai, bây giờ cuối cùng cũng nghênh đón được chủ nhân của nó đến ở.
Lúc còn ở Đại Lâm, xe ngựa không được tùy tiện đi lại trong cung.
Lâm Phi Lộc không biết Tống quốc có quy củ này không, hay là Tiểu Khả Ái dung túng cô, dù sao cô vẫn luôn chỉ ngồi trên xe ngựa đi thẳng đến của cung Vĩnh An, xe ngựa lắc lư cuối cùng cũng mới dừng lại.
Sau khi xe ngựa vào cung, đoàn sứ giả đón dâu đã tản bớt, bây giờ bên ngoài chỉ có bốn cung nữ hầu hạ cùng với cung nhân lái xe ngựa, và những người theo cô từ Đại Lâm đến đây.
Trước cung điện có một nhóm người gồm cung nữ thái giám được điều đến cung Vĩnh An hầu hạ công chúa đang quỳ chờ nghênh đón công chúa đến.
Sau khi xe ngựa dừng lại, bọn họ đều đồng thanh cung kính nói: Nô tỳ/ Nô tài cung nghênh công chúa điện hạ.
Cô chưa được sắc phong vì chưa làm lễ thành hôn, tất nhiên vẫn xưng hô theo thân phận cũ.
Những người này không biết bệ hạ của bọn họ đang ngồi trong xe sao?
Lâm Phi Lộc chọc học người nhàn hạ bên cạnh: Chàng định cùng ta xuống xe sao? Sẽ không hù dọa những người khác chứ?
Tống Kinh Lan cười cười, nắm chặt lấy ta của cô: Sẽ không đâu, đi thôi.
Tùng Vũ ở bên ngoài vén màn xe lên, Lâm Phi Lộc được Tống Kinh Lan dắt xuống xe ngựa.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người hắn quan sát một vòng xung quanh, sau đó mới nhìn những cung nhân đang quỳ gối, nói: Tất cả đứng lên đi.
Nhóm người được cho phép, lúc này mới lần lượt đứng dậy.
Lúc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn vị công chúa đi đường xa đến đây nụ cười cung kính, bọn họ lại nhìn thấy công chúa đứng ngay bên cạnh bệ hạ.
Nhóm cung nhân:?
A, bọn họ muốn bùng nổ!!!
Sau đó Lâm Phi Lộc nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của những cung nhân này cứng đờ lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng run rẩy buông thõng đầu xuống.
Cô quay đầu trừng Tống Kinh Lan một cái.
Chàng còn nói sẽ không dù dọa bọn họ!
Kẻ gây ra lại không hề có chút tự giác, nắm tay cô đi vào bên trong: Nàng nhìn xem có thích nơi này không.
Lâm Phi Lộc vừa đến đã nhìn thấy ba chữ Cung Vĩnh An trong lòng liền ngọt ngào, cô biết chàng nhất định sẽ an bài chỗ ở của cô thật tốt.
Nhưng cho dù có nghĩ thế nào cô cũng không thể tưởng tượng nổi sau khi bước vào bên trong cung điện sẽ là cảnh tượng khiến cô kinh ngạc đến không thốt nên lời.
Đây không phải là cung Minh Nguyệt sao???
Từ ngọn cây cho đến cọng cỏ, hay một cái mái ngói một viên gạch, vườn hoa, bên vườn hoa có ngôi nhà gỗ cho động vật nhỏ, ngay cả cây lựu trong vườn đều giống nhau như đúc.
Nhưng khi nhìn kỹ lại, lại có điểm khác nhau.
Bởi vì tất cả đều là đồ mới, những đồ vật ở đây đều tinh xảo hoa lệ hơn so với cung Minh Nguyệt.
Cô quay đầu nhìn người bên cạnh.
Tống Kinh Lan mỉm cười, giọng trầm ấm, hỏi: Thích không?
Cô không thể nói rõ được cảm xúc trong lòng của cô hiện giờ là gì, vừa chua lại ngọt.
Rõ ràng cô không có nỗi nhớ quê nhà khi lấy chồng xa, nhưng bây giờ lại bị những thứ này của chàng khiến trong lòng cô thấy chua xót.
Cô nhỏ giọng hỏi: Chàng sửa lại lúc nào?
Tống Kinh Lan nói: Một năm sau khi ta đăng cơ.
Lâm Phi Lộc không thể tin được: Khi đó chàng đã chắc rằng ta sẽ gả cho chàng sao?
Chàng cười cười, nắm tay cô đi vào bên trong: Là từ khi đó ta muốn cưới nàng.
Mặc dù bọn họ đã rất thân mật, nhưng mỗi lần Tống Kinh Lan nói mấy câu như vậy, Lâm Phi Lộc đều không nhịn được đỏ mặt.
Nhưng sau khi đi vào trong chính điện, mọi thứ đã không còn giống cung Minh Nguyệt, tất cả đều được bày biện theo phân vị Hoàng hậu, cực kỳ tráng lệ.
Đi qua chính điện còn có cả sân sau, có điện sau, phía sau này hoàn toàn được xây dựng theo kiến trúc của Tống quốc, tổng thể thì rộng hơn cung Minh Nguyệt rất nhiều.
Bên ngoài truyền đến tiếng nghẹn ngào của Tùng Vũ.
Lâm Phi Lộc mới điều chỉnh là tâm tình của bản thân, đẩy chàng ra ngoài: Chàng rời cung đi lâu như vậy rồi, chàng đi xử lý chính sự trước đi, ta ở đây làm quên một chút là được.
Tống Kinh Lan sờ sờ đầu cô: Được, nàng nghỉ ngơi một lúc đi, buổi tối chờ ta đến cùng ăn tối.
Cô gật đầu liên tục.
Tống Kinh Lan vừa đi, cuối cùng bầu không khí trong cung Vĩnh An cũng không còn quá nghiêm trọng như ban nãy.
Những cung nhân được điều đến cung Vĩnh An để hầu hạ công chúa đều là do bệ hạ tự mình chọn, siêng năng, cơ trí, biết suy nghĩ, đều là người có thâm niên trong cung.
Bọn họ chưa từng thấy bệ hạ đối với người nào ôn hòa như vậy, bọn họ cũng bị kinh hãi không nhỏ giống với đoàn sứ giả đón dâu.
Nhưng không ai dám hỏi nhiều, bọn họ ở trong thâm cung lạnh lẽo này đã sớm hình thành thói quen nói ít, nhìn ít, hỏi ít.
Lâm Phi Lộc đi dạo một vòng, cô nhìn những cung nhân này là dáng vẻ cụp mắt ngoan ngoãn đứng một bên, cảm giác bọn họ không hề có chút sức sống nào.
Lần này đến đây cô mang không ít đồ từ Đại Lâm đến, bao gồm cả động vật nhỏ cô nuôi bao nhiêu năm nay.
Sau khi Tùng Vũ khiếp sợ xong liền bắt đầu vô cùng cao hứng sắp xếp đồ vật.
Lâm Phi Lộc được cung nhân hầu hạ ngâm nước nóng rồi đi tắm, cô leo lên giường lớn mềm mại ngủ hai canh giờ mới khôi phục lại được tinh thần ban đầu.
Tuổi tác của hai cung nhân hầu hạ cô rửa mặt trang điểm đều lớn tuổi hơn cô rất nhiều, tính cách trầm ổn, một người tên là Thính Xuân, người còn lại là Thập Hạ.
Mặc dù cô và Tùng Vũ rất thân thiết nhưng ở đây là Tống quốc, vẫn cần có hai người địa phương ở đây để sớm nhập gia tùy tục.
Lâm Phi Lộc thuận tiện hỏi hai câu liên quan đến sinh hoạt hàng ngày, phát hiện bản thân hoàn toàn không cần phải quan tâm cái gì hết, ngay cả đầu bếp riêng Tống Kinh Lan cũng đã chuẩn bị xong cho cô.
Thính Xuân khéo tay, chải cho cô một kiểu búi tóc