Vào ngày tất niên, các sư huynh của phái Thiên Nhận tổ chức một buổi đốt lửa trại lớn ở sân luyện võ.
Đương nhiên đó là ý của Lâm Phi Lộc.
Trong số các đệ tử của phái Thiên Nhận có rất nhiều cô nhi, họ lớn lên ở môn phái, coi nơi đây là nhà, khi nhà nhà cùng đoàn tụ thì họ chỉ có người thân là các sư huynh sư đệ khác.
Các đại sư phụ lại cứng nhắc quá, mấy năm qua đều chỉ nấu mấy bàn đồ ăn, mọi người tùy ý ăn uống rồi lại quay về phòng ngủ, chẳng có tí không khí chào mừng năm mới nào.
Lâm Phi Lộc vừa tới nơi đã dẫn Tống Kinh Lan và Lâm Chiêu Viễn nhanh chóng xuống phố sầm uất mua sắm đồ Tết, cứ như đi buôn, mua một hơi trăm cái đèn lồng, trăm tấm tranh Tết dán cửa.
Sau cùng chẳng trở về nổi, phải gọi cậu mập trong thôn chạy lên núi báo tin cho các sư huynh xuống núi mang về giúp.
Một ngày trước năm mới, mấy trăm đệ tử lần đầu tiên được nghỉ luyện đao pháp, cùng treo đèn lồng, cùng dán tranh Tết lên những cánh cửa.
Toàn phái Thiên Nhận hân hoan vui mừng.
Lâm Phi Lộc bàn bạc với các sư huynh phụ trách bếp núc một hồi, giảng giải về buổi tiệc lửa trại, sau đó đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Nói thẳng ra thì cô thèm món thịt heo rừng nướng lâu lắm rồi.
Chú heo rừng khi trước đã lớn lên phổng phao, bị mọi người săm soi nhìn chằm chằm một cách thèm thuồng, chú ta bèn rúc mặt vào lùm cây, chỉ để lộ cái mông run lẩy bẩy.
Lâm Phi Lộc đứng ngoài hàng rào, nuốt nước miếng, quay đầu lại nhìn Lâm Chiêu Viễn với vẻ tiếc nuối: "Thật sự không được ăn nó sao?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Chiêu Viễn phản đối muội muội, y chống nạnh, quả quyết nói: "Không được ăn Đại Hắc!"
Lâm Phi Lộc thở dài thườn thượt: "Haiz, được rồi, muội đành ăn thịt nướng ngũ hoa vậy."
Lâm Chiêu Viễn tán thành, gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Được ăn hoa! Ta sẽ hái hoa cho muội ăn!
Thế là Lâm Phi lộc được cho một mớ hoa dại.
Heo rừng không thể ăn, thế thì ăn mấy con gà nuôi cũng được.
Các sư huynh lo việc bếp đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, rau dưa thịt thà được sắp xếp gọn gàng trên giá.
Lâm Phi Lộc tự tay pha chế mấy loại sốt thịt nướng, tuy thiếu vị hương thảo nhưng nếm cũng khá ổn.
Trời vừa tối, một ngọn lửa trại lớn liền được đốt trên sân luyện võ, cháy rừng rực, khiến đêm đông chợt sáng bừng lên, ấm áp vô cùng.
Trước đó Lâm Phi Lộc đã tìm Nghiên Tâm bàn bạc một hồi, tuyển một số đệ tử tập tiết mục biểu diễn.
Tất nhiên chẳng phải ca hát, khiêu vũ rồi, nhưng để mười mấy người lập thành tốp bày trận múa kiếm pháp của phái Thiên Nhận cũng rất thú vị.
Tất cả mọi người đều chưa bao giờ được chào năm mới như này, không chỉ được ăn thịt nướng mà còn được uống rượu, xem biểu diễn, có chút men vào nên có người còn tự tin lên trổ tài.
Lâm Đình bị Lâm Phi Lộc đẩy lên thổi một khúc tiêu trong sự cổ vũ của mọi người, giữa những đám đông náo nhiệt vui đùa, tiếng tiêu da diết vang lên, tựa như gợi lên hình ảnh thanh tịnh cõi Niết Bàn trong lòng những người đã quen bôn ba hành tẩu dân gian khói lửa.
Lâm Phi Lộc uống vài chén rượu, lại bị lửa trại sưởi cho hai má nóng bừng.
Cô phát hiện ra bàn tay Tống Kinh Lan hơi lành lạnh, bèn kéo tay chàng áp lên má mình, cười tủm tỉm, hỏi: "Có ấm không?"
Da dẻ cô vốn mềm mịn, mỗi lần chàng dùng lực chạm vào cũng lưu lại dấu hồng.
Lòng bàn tay toàn vết chai sạn, bàn tay áp lên má cô không hề nhúc nhích, chỉ nhấc ngón cái khẽ vuốt ve làn mi cong của cô: "Ấm, đã uống mấy chén rồi?"
Lâm Phi Lộc trầm ngâm, giơ lên ba ngón tay, nhưng miệng lại nói: "Bốn chén!"
Tống Kinh Lan cố nén cười: "Còn uống được thêm mấy chén?"
Lâm Phi Lộc kiêu ngạo ra mặt: "Chàng có biết ta có biệt hiệu Ngàn chén không say không!" Cô săm soi nụ cười của Tống Kinh Lan, nhìn quai hàm chàng: "Có phải chàng không tin ta?"
Tống Kinh Lan đáp: "Ta tin."
Lâm Phi Lộc vẫn chưa buông tha: "Trên mặt chàng in rõ ba chữ Ta không tin! Không được, ta phải chứng minh cho chàng xem!"
Cô buông tay chàng ra bỏ đi uống rượu tiếp.
Nghiên Tâm ngồi bên cạnh thẳng thắn nói: "Muội ấy say rồi."
Lâm Phi Lộc đã say mà không biết lại uống cạn ba chén rượu nữa mới lịm đi hẳn, ngã vào lòng Tống Kinh Lan, túm lấy cổ áo chàng lẩm bẩm.
Chàng cười một cách bất đắc dĩ: "Ngàn chén không say?"
Dù say không biết trời trăng nhưng cô vẫn không cam lòng, hổn hển phản bác: "Do rượu ở nơi này có vấn đề! Ta uống cả ngàn ly cocktail cũng không say được!"
Trên sân lửa trại, kha khá người đã bị rượu đánh gục, nhưng chẳng ai về nghỉ, bởi vì ai cũng muốn cùng nhau đón giao thừa.
Chúng đệ tử càng ném thêm củi vào, đống lửa vì thế càng cháy hừng hực, xung quanh nóng lên bừng bừng, kết hợp với rượu nồng, nên chẳng lạnh chút nào.
Lâm Phi Lộc nép trong lòng Tống Kinh Lan ngủ một giấc.
Chung quanh huyên náo không ngừng, các sư phụ uống càng nhiều lại càng ồn ào, cười ha hả khuấy đảo màn đêm.
Còn cô cứ nằm trong ngực chàng, ngủ một giấc tròn, tựa như chỉ cần có chàng ở đây thì dù cùng trời cuối đất cũng luôn yên lòng.
Đến nửa đêm, một đệ tử đánh vang chuông đồng mà Lâm Phi Lộc chuẩn bị.
Nghe tiếng chuông ngân, cô mơ màng thức giấc, vừa mở mắt ra đã thấy có người trìu mến ngắm nhìn mình.
Thấy cô tỉnh lại, ánh mắt dịu dàng của chàng tràn ra ý cười.
Lâm Phi Lộc đưa tay lên, chàng cũng phối hợp mà cúi đầu xuống, cô ôm choàng cổ chàng, hơi nhấc người lên, hôn lên khóe môi đối phương, vui vẻ nói: "Chúc mừng năm mới, đây là năm đầu tiên chúng ta đón giao thừa cùng nhau."
Tống Kinh Lan tựa lên trán cô, cười hiền hòa: "Ừm, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đón rất nhiều năm mới nữa."
Lâm Phi Lộc nửa tỉnh nửa say bật dậy từ lòng hắn, đưa móng vuốt chộp lấy bình rượu bên người, gọi: "Tỉnh hết đi! Cùng dậy nào!"
Lửa trại rộn rã đến quá nửa đêm, khi trời hửng sáng thì mọi người mới đỡ đần, lôi kéo nhau về phòng ngủ.
Tống Kinh Lan bế Lâm Phi Lộc về phòng, trên người cô toàn là mùi rượu và khói hun, thịt nướng.
Chàng đặt cô lên giường rồi đi ra đun nước nóng cho cô tắm.
Qua một đêm huyên náo, Tần Sơn lúc này lại yên tĩnh quá đỗi, toàn phái Thiên Nhận to lớn chỉ nghe thấy chim tước hót.
Sợ cô bị cảm lạnh, chàng chờ than đượm mới bồng cô lên từ chăn rá.
Cả người Lâm Phi Lộc mềm nhũn, nép vào ngực chàng, để chàng cởi y phục giúp rồi được đặt vào bồn nước.
Tống Kinh Lan xắn tay áo lên, nhẹ nhàng dùng khăn chà lên cơ thể nương tử.
Giống như một đứa trẻ ranh ma, cô ngồi xổm trong nước, nheo mắt, lấy tay vẩy nước lên người chàng.
Chàng mỉm cười, bắt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, "Đừng quậy nữa, tắm xong mới được ngủ."
Lâm Phi Lộc say khướt, nhìn chàng, vừa dò xét, dường như chợt nảy ra ý xấu nào đó, nở nụ cười, bàn tay nhỏ bé túm lấy cổ áo chàng, nũng nịu nói: "Tống Kinh Lan, thiếp muốn..."
Tay chàng khựng lại, bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Ngoan ngoãn đi, xong ngay thôi."
Tay chàng vẫn để trên đầu cô, lại nghe thấy tiểu cô nương đang ngâm mình nói: "Phu quân, thiếp muốn..."
Tống Kinh Lan trầm mặc.
Sau đó bế người trong bồn nước ra.
Bình minh dần ló dạng trên đỉnh núi, ánh ban mai thưa thớt xuyên vào phòng qua cửa sổ.
Chàng đưa tay sờ tấm lưng đẫm mồ hôi của cô, ghé vào tai cô hỏi: Muốn nữa không?
Người làm bậy thì không thể sống tốt, thút tha thút thít: "Thôi, thôi! Để ta đi ngủ đi hu hu hu..."
Năm mới này vừa vui tận trời nhưng cũng mỏi mệt quá.
Mùng một đầu năm, những hộ gia đình trong thôn dưới chân Tần Sơn lần lượt đến chúc Tết nhau, năm mới trong dân gian náo nhiệt rực rỡ muôn màu hơn cả trong cung cấm.
Dưới sự quản lý của Lâm Đình, đời sống của dân chúng lân cận ngày càng khấm khá.
Ai nấy cũng kính trọng vị Tề Vương đôn hậu ấy, hộ nào cũng dâng lễ vật đến vương phủ.
Nào là thức ăn tự làm, nào là xiêm áo tự may, chẳng phải vật quý báu xa hoa gì, nhưng lại chứa đầy tâm ý.
Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn ngày nào cũng tung tăng đi chơi với nhau.
Y sống ở đây được khá lâu, đã rong chơi trên dưới núi này không biết bao nhiêu lần, chẳng khác nào ông vua nhỏ của đám trẻ con.
Người dân địa phương đều biết thân phận của y, cũng biết cả chuyện y là một cậu ngốc, nhưng họ đều là người chất phác, Lâm Chiêu Viễn tuấn tú, tính tình lại đáng yêu, cho nên người gặp người thích.
Cả đoạn đường này, Lâm Phi Lộc nhìn ca ca chào hỏi mọi người, nhìn họ cười đáp lại y.
Y coi tất cả họp là người thân, mà họ cũng mong ngóng nụ cười mỉm của y.
Y có thể luôn trong sáng và hạnh phúc như thế này là mong ước lớn nhất của cô.
Mấy ngày sau, Lâm Phi Lộc dẫn theo Tống Kinh Lan mang túi bi ra ngoài, theo Lâm Chiêu Viễn đến cổng thôn chơi bắn bi cùng các bạn nhỏ, muốn