Tiểu cô nương giọng nói non nớt chưa dứt mùi sữa, mà dáng vẻ hung dữ kia cũng chỉ là dáng vẻ của trẻ con tức giận, hờn dỗi, nhưng tất cả mọi người ở đây đều bị lí lẽ hùng hồn và miệng lưỡi lanh lợi của cô làm cho sợ ngây người.
Lúc nào không nói, Ngũ công chúa lại khăng khăng nói những lời này vào lúc này.
Vẫn là dáng vẻ ngọt ngào đó, ánh mắt tha thiết lại đơn thuần, khiến Lâm Tế Văn nhất thời không phân biệt được cô đang chế giễu mình hay đang chỉ thật sự đặt câu hỏi thôi.
Ngược lại Lâm Cảnh Uyên thấy Tiểu Lộc bình thường trước mặt cậu lúc nào cũng mềm yếu ngoan hiền, trước mặt người khác thì là dáng vẻ giương nanh múa vuốt.
Biểu cảm của cậu rất đắc ý "Quả nhiên ta mới là ca ca Tiểu Lộc yêu nhất".
Tất cả vẻ ngoan ngoãn hiền lành đều chỉ dành riêng cho một mình ta mà thôi!
Độc hưởng sự dịu dàng của muội muội! Không hổ là Lâm Cảnh Uyên ta mà!
Hề Hành Cương sớm biết Tiểu Hồng Đậu rất nhanh mồm nhanh miệng, trước mặt các hoàng huynh của muội ấy đều ngoan ngoãn còn trước mặt cậu dáng vẻ ngoan ngoãn đó đều mất tiêu không còn một chút gì.
Bây giờ cuối cùng cũng xuất hiện một người có đãi ngộ giống mình, cậu thật mong Tiểu Lộc có thể mắng thêm vài câu, tốt nhất nên mắng đến mức để Lâm Tế Văn hoài nghi về cái nhân sinh này luôn đi, để tên đó nếm thử cảm giác của cậu.
Ý đồ đứng ngoài xem kịch vui của hai người này đã quá rõ ràng, Lâm Tế Văn vốn đang buồn bực càng thêm khó chịu, với trí thông minh có hạn của cậu, thật sự không biết nên phản bác lại như thế nào.
Cậu luôn nhặt quả hồng mềm để bóp, nhìn Tống Kinh Lan cụp mắt không nói gì, cậu thẹn quá hóa giận: "Chẳng qua chỉ là một con tin của một nước yếu mà thôi, cuối cùng Tống quốc cũng sẽ thuần phục Đại Lâm chúng ta, đến lúc đó tên này chính là tù nhân của vong quốc! Đừng nói là thái học viện, ngay cả thiên lao cũng không có chỗ cho hắn ta đâu!"
Lời Lâm Tế Văn vừa nói ra, ngay cả Lâm Cảnh Uyên cũng biến sắc, cùng Hề Hành Cương đồng thanh nói: "Nhị ca ăn nói cẩn thận!"
"Nhị điện hạ ăn nói cẩn thận!"
Mặc dù bây giờ Tống quốc ở thế yếu hơn, nhưng thời gian lập quốc lâu hơn Đại Lâm rất nhiều.
Vì nằm ở phía nam nên được văn nhân khắp thiên hạ gọi là chính đạo.
Nhớ ngày đó tổ tiên xây dựng lên Đại Lâm còn bị coi là loạn thần tặc tử.
Chỉ là từ đời này qua đời khác, Đại Lâm dần dần cường đại, cuối cùng tách ra khỏi Tống quốc và lấy biên giới là sông Hoài, từ đó cũng dần dần nổi danh và thay đổi cục diện bấy giờ.
Thiên hạ ngày nay thanh danh rất được nhấn mạnh, tôn nho thủ lễ, Lâm Đế một lòng muốn ghi tên sử sách mình là một vị vua nhân từ, cho nên mặc dù thèm nhỏ dãi Tống quốc màu mỡ, cũng chưa từng thể hiện ý đồ xâm lược, muốn giữ gìn hình tượng vị vua nhân từ của mình thật hoàn hảo.
Lâm Tế Văn ở trước mặt hoàng tử Tống quốc nói những lời này, thực sự như đánh vào vẻ mặt đạo mạo của Lâm Đế và văn hóa tôn thờ nho giáo thờ cúng phật của Đại Lâm.
Lâm Cảnh Uyên ngày thường ngang bướng cũng biết được mấy lời này không ổn, thái học viện có nhiều người như vậy, nếu như lời này truyền ra ngoài, truyền đến tai Lâm Đế cùng lắm thì cũng chỉ bị trách phạt.
Nhưng nếu truyền đến tai người dân, tất cả mọi người đều biết, thì đây mới thật sự là mất mặt mũi của hoàng thất.
Thật ra cậu và Lâm Tế Văn không thân lắm, lúc này cũng không muốn đoái hoài đến cậu ta, vừa kéo cánh tay hoàng huynh vừa túm lưng quần: "Nhị ca huynh trở về đi, đệ cảm thấy Ngũ muội ngồi đây rất tốt, huynh đừng quấy nhiễu Ngũ muội đọc sách!"
Lúc này Lâm Tế Văn cũng biết mình nói sai, cứng cổ đỏ mặt, phất áo bỏ đi.
Lâm Phi Lộc lạnh lùng nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Tế Văn, cô phát hiện ánh mắt dò xét của Hề Hành Cương, quay đầu cười với cậu một cái, lại quay qua làm mặt quỷ với bóng lưng của Lâm Tế Văn.
Trong các trận chiến là một trà xanh, mồm miệng nhanh nhạy hạng nhất, vật lộn level max, miệng đầy văn vẻ có thể xé nát bạch liên hoa, tay không có thể đánh bại cả nam cặn bã, giả vờ ngây thơ và chèn ép người khác không thể khoe khoang được.
Hề Hành Cương cũng nhìn cô cười một tiếng, làm động tác cố lên động viên với cô.
Ở bên này phá sinh mâu thuẫn nhỏ nên hình như cũng không gây chú ý với mọi người xung quanh cho lắm, Lâm Phi Lộc sửa lại váy của mình, lần nữa ngồi ngăn ngắn trên đệm cói.
Cô thấy Tống Kinh Lan đang chấm mực viết chú thích lên sách, sắc mặt thản nhiên tư thế ưu nhã, giống như không hề để ý đến những lời vừa rồi.
Chắc là do cậu đã nghe rất nhiều, rất nhiều lời giống như vậy rồi.
Cô thở dài trong lòng, hơi nhích lại gần cậu, chống cằm nhỏ an ủi cậu: "Điện hạ, những lời đó, điện hạ không cần để trong lòng đâu."
Ngòi bút của cậu dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt dừng như thương tiếc của cô, ánh mắt của cậu có chút nhạt dần, giống như không hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao công chúa ra mặt giúp ta?"
Lâm Phi Lộc nhìn cậu, giải thích đâu ra đấy: "Vừa nãy khi học thái phó mới giảng giải còn gì, người có nhân muốn thành người nhân đức thì cũng muốn người khác như mình, người có nhân đã làm được việc gì cũng muốn người khác đạt như thế.
Rõ ràng là Nhị hoàng huynh không đúng."
Tống Kinh Lan nhìn ánh mắt vô tội của cô, lại cúi đầu đọc sách, sau đó nói: "Câu đó ở trang thứ bảy." Lâm Phi Lộc ngây người, thấy cậu khẽ cười nói: "Thái phó mới giảng đến trang hai."
Lâm Phi Lộc: "..." Cô chống cái cằm nhỏ, thở dài yếu ớt, đổi theo chiều gió, khéo léo nói: "Haiz, đều tại muội quá thông minh."
Tống Kinh Lan không nhịn được bật cười.
Chương trình học ở thái học viện chưa kết thúc, buổi sáng là lớp văn, buổi chiều là lớp võ.
Cấm quân của hoàng gia mỗi ngày đều ở trong bãi săn luyện binh, quý tộc danh gia cũng đưa con trai trưởng vào quân đội luyện tập, các hoàng tử ngày thường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cũng sẽ thường đến bãi săn theo tướng võ luyện võ.
Công chúa không tham gia lớp võ, dù sao ở thời đại này vẫn rất ít nữ tử cầm kiếm, Hề quý phi là một trong ít người khác người đó.
Mặc dù bây giờ Lâm Đế để cho cô theo Hề quý phi học võ, nhưng chắc chắn ông sẽ không để tiểu Ngũ đáng yêu chạy đến nơi đao kiếm không có mắt chịu khổ luyện binh đâu.
Sau khi ăn trưa xong, Lâm Phi Lộc rất tự giác đến cung Cẩm Vân của Hề quý phi điểm danh.
Sau một tháng luyện tập, bây giờ cô cũng đã có thể đứng thăng bằng trên mai hoa thung nửa canh giờ không ngã, nhưng Hề quý phi vẫn không hài lòng vì tư thế đứng của cô chưa đúng, chân vẫn chưa thẳng, eo vẫn chưa cố định.
Phần lớn thời gian Hề quý phi đều ngồi trong phòng uống trà, để cung nữ giám sát.
Thỉnh thoảng cũng sẽ tự mình ra nhìn chằm chằm cô, trong tay còn cầm một cái roi, như không có việc gì quất roi xuống dưới đất, từng tiếng bộp bộp giòn tan, khiến cho bụi đất bay tứ tung.
Lâm Phi Lộc:...
Trong chốc lát cô không biết Hề quý phi ngày càng giống huấn luyện viên trong quân sự lúc học đại học, hay là bà tử độc ác trong "Hoàn Châu Cách Cách" nữa.
Hôm nay ở thái học viện nghe Lâm Văn Tế nói, cô bỗng nhiên thấy hiếu kỳ về quan hệ của hai nước mà trước kia cô chưa bao giờ để ý đến.
Hề quý phi từ nhỏ đã lớn lên ở biên ải, nghe nói còn từng cầm quân đánh trận, Lâm Phi Lộc quy củ đứng trên mai hoa thung, ánh mắt lại liếc nhìn xuống, tò mò hỏi: "Nương nương, người từng đánh trận với binh sĩ của Tống quốc sao?"
Hề quý phi đang đọc một quyển