Tỳ nữ hầu hạ thái hậu tên là Liễu Chi, cũng đã ở bên cạnh thái hậu mấy chục năm rồi, nàng ở bên cạnh thái hậu từ lúc người mới tiến cung tới giờ và đã trở thành tâm phúc của thái hậu.
Mặc dù hai người là chủ tớ, nhưng những năm này tình cảm cũng dần trở thân thiết hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không có nhiều kiêng kỵ.
Liễu Chi vừa dìu thái hậu vừa nói: "Nô tỳ thấy dáng vẻ của hai vị công chúa không hề giống như Huệ phi nương nương nói trước đó lắm."
Ngũ công chúa đáng yêu thần thái cũng tự nhiên, sự thân mật đối với trưởng công chúa không thể giả được, cảm xúc hai đứa trẻ chơi với nhau rất chân thật.
Hơn nữa bà cũng rất hiểu tính cách của Lâm Niệm Tri, mặc dù quan hệ của con bé với Tam công chúa trước kia rất tốt, nhưng vẫn luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, nhìn qua lúc con bé đối xử với Tiểu Ngũ thì có vẻ không nhịn được, nhưng thật ra có nhiều sự kiên nhẫn, quan tâm trong đó hơn.
Lâm Niệm Tri được nuông chiều lớn lên, lại là lá ngọc cành vàng cao cao tại thượng, nếu như con bé thật sự có mấy phần thật tâm đối với ai đó nhất định là vì đối phương cũng cho con bé sự thật lòng của mình.
Cũng không biết là Huệ phi là người nói vô tình người nghe cố ý hay Huệ phi có định kiến với Ngũ công chúa này.
Thái hậu miễn cưỡng cười ra tiếng, cũng không nói gì thêm.
Sau khi hồi cung, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, bên ngoài có cung nhân bẩm báo: "Thái hậu nương nương, Ngũ công chúa và Lục điện hạ đến thỉnh an."
Lâm Phi Lộc đến đây thái hậu cũng chẳng có suy nghĩ gì, nhưng khi nghe thấy con bé dẫn theo cả thằng anh ngốc của mình đến, thái hậu có chút ngoài ý muốn.
Năm đó Lam quý nhân sinh thêm người nối dõi cho hoàng gia, tuy là sinh non, đứa bé nhìn qua có chút yếu ớt, nhưng cả người da trắng nõn, bà cũng từng ôm đứa bé hai lần, tiểu hài tử không khóc không nháo, trong lòng thật ra rất yêu thích.
Sau khi khi bà trở về núi Ngũ Đài, tu hành hai năm hồi cung, liền nghe được tin tức Lục hoàng tử ngu dại.
Trong cung đều nói không biết Lam quý nhân đã làm gì chọc thần nổi giận, mới báo ứng lên người Lục hoàng tử.
Thái hậu và Hoàng đế nghe xong, trong lòng không thích, từ đó trở đi chưa từng gặp lại Lục hoàng tử lần nào.
Nhưng ngày trước khi hồi cung, bà phát hiện ra một chuyện.
Nếu Lục hoàng tử thật sự là cái dạng này, vậy Tiêu Lam sinh ra Ngũ công chúa thì cũng sẽ là một đứa trẻ ngu dại mới đúng.
Nhưng Ngũ công chúa lại là một đứa trẻ thông minh cơ trí, ngay cả Hoàng đế đều có thể buông xuống được khúc mắc, có thể thấy được mấy lời gì mà thần nổi giận đều là vô căn cứ.
Bà vẫn ngồi trên giường, ăn một chút cháo sen, giọng nói giòn tan của Lâm Phi Lộc vang lên: "Tiểu Ngũ thỉnh an hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vạn phúc kim an."
Đứa trẻ bên cạnh cũng rụt rè nói: "Tiểu Lục thỉnh an hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu phúc thọ an khang."
Thái hậu nói: "Đứng lên đi, Liễu Chi, để hai đứa bé ngồi xuống đi."
Một lúc sau, Lâm Phi Lộc và Lâm Chiêu Viễn ngồi thẳng hàng, ngoan ngoãn ngồi đối diện thái hậu.
Lâm Chiêu Viễn vẫn luôn sợ người lạ, hôm nay có thể đi theo muội muội ra ngoài đã lấy hết dũng khí rồi, lúc này cái đầu nhỏ của cậu rụt lại, còn lén trốn sau lưng của muội muội, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Phi Lộc ngược lại rất thoải mái, chỉ có đôi mắt to tròn chuyển động, tràn đầy tò mò cùng sự linh động.
Đây là đứa cháu đầu tiên không sợ bà.
Thái hậu nhớ đến dáng vẻ hôm qua cô bé ngồi dưới đất khóc lớn om sòm, không khỏi có chút buồn cười, giọng điệu hơi nhạt hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Lâm Phi Lộc ngoan ngoãn gật đầu: "Đã ăn rồi ạ."
Nói thì nói thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía đồ ăn trên bàn trước mặt mình.
Thái hậu vẫn nhớ hôm trước Hoàng đế có nói với bà, Tiểu Ngũ không có tật xấu gì ngoài hơi tham ăn, nên phân phó Liễu Chi: "Đi lấy cho Ngũ công chúa một bát cháo."
Coi thành thật "A" một tiếng, thái hậu nhìn tiểu cô nương đi bên cạnh mình, lại hỏi: "Trong ngực con có cái gì phồng lên thế, đựng cái gì à?"
Tiểu nữ hài nhanh chóng nhìn bà một cái, sau đó lấy một cái hộp nhỏ trong ngực của mình ra, nhỏ giọng nói: "Đây là quà gặp mặt chúng con tặng hoàng tổ mẫu." Cô mở hộp ra, "Đây là phật hoàn con và mẫu thân cùng làm."
Phật hoàn là dùng đàn hương nặn thành từng viên tròn, có thể đốt trong lư hương để tạo ra mùi thơm.
Hôm qua thái hậu nghe Huệ phi nói Ngũ công chúa thích tặng đồ, bây giờ bà cũng có, khóe môi khẽ cong lên, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Bà nhận lấy hộp của cô ngửi ngửi, phát hiện ngoại trừ đàn hương còn có mùi hoa lan và cây trúc thoang thoảng, ngửi vào cảm thấy vô cùng tươi mát.
Tiểu cô nương ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn bà, đôi mắt sáng ngời, thấy bà nhìn mình, hơi căng thẳng lại có chút mong đợi hỏi: "Hoàng tổ mẫu, người có thích không?"
Thái hậu không trả lời, chỉ là hỏi: "Con thích làm những thứ này?"
Tiểu nữ hài cong mắt cười nghiêm túc gật đầu hai cái, hai chỏm tóc nhỏ trên đầu cũng theo đó mà đung đưa.
Giọng nói vô cùng mềm mại, nhưng lại đầy kiêu ngạo: "Đồ vật tự tay mình làm có cảm giác rất thỏa mãn ạ."
Thái hậu cười cười, lại hỏi: "Vậy con còn biết làm cái gì nữa?"
Tiểu cô nương bẻ ngón tay đếm từng cái cho bà nghe: "Kem dưỡng da tay, túi gấm, hoa khô, túi hương, thẻ kẹp sách, tiểu lão hổ!"
Giọng trong nói của thái hậu đều là ý cười: "Tiểu lão hổ là cái gì?"
Tiểu cô nương kiêu ngạo nói: "Là tiểu lão hổ mà con và mẫu phi dùng cỏ bện thành!"
Thái hậu nhớ ra, Tiêu Lam rất khéo tay, nữ công cũng không hề kém cung nhân ở phường dệt chút nào, hóa ra tiểu nha đầu này ảnh hưởng từ mẫu thân của con bé.
Thật ra người trong cung không thiếu cái gì, trái lại những đồ vật tự làm này lại trân quý hơn.
Thái hậu đóng hộp lại đưa cho Liễu Chi, giọng nói cũng nhu hòa hơn trước: "Ai gia rất thích."
Tiểu nữ hài vui vẻ, lúc mới tới đây vẫn luôn lộ ra một chút căng thẳng không được tự nhiên bây giờ cũng đã biến mất, cười một tiếng kéo tay bà: "Hoàng tổ mẫu, con còn biết dùng cánh hoa và mật ong làm kem dưỡng da tay, mọi người dùng đều thích đó!"
Mặc dù thái hậu được bảo dưỡng rất tốt, nhưng bà cũng đã già rồi, tay cũng trở nên già nua, làn da nhăn nheo, lúc này được đôi tay nhỏ vừa mềm vừa ấm nắm lấy, đầu ngón tay bà run lên.
Đám tôn nhi tôn nữ đều sợ bà, nói một câu cũng đều là dáng vẻ sợ sệt, chứ đừng nói đến nắm tay.
Bà đánh giá tiểu cô nương bên cạnh mình.
Tiểu cô nương cười lên vô cùng đáng yêu, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, lông mày cong cong, ánh mắt trong veo lại tự nhiên, là một tiểu hài tử chân thật dáng vẻ đơn thuần.
Chỉ là tiểu cô nương thấy ánh mắt nhìn chăm chú của bà, cô bé lập tức có hơi khẩn trương, mũi phấn hồng hơi nhăn lại, lông mi hơi rủ xuống, nhút nhát rụt tay lại, lại trở về dáng vẻ câu nệ buổi sáng.
Lâm Chiêu Viễn nghe muội muội cũng đã đồ rồi vậy sao cậu có thể thể rớt lại phía sau được!
Khuôn mặt nhỏ của cậu nhăn lại, hai tay cậu mở ra, sau đó lại đột nhiên chụm lại, mò mò trong túi áo ngực, sờ sờ một lúc lấy ra một cái gì đó đưa đến trước mặt thái hậu, cao hứng nói: "Tặng cho nãi nãi."
Thái hậu thấy trên tay cậu không có cái gì, bà cười hỏi: "Là cái gì?"
Lâm Chiêu Viễn nói: "Là trái tim ạ!"
Đây là Lâm Phi Lộc thường chơi với cậu, vậy mà cậu có thể học được, bây giờ còn biết làm nữa.
Đừng nói thái hậu, ngay cả Lâm Phi Lộc cũng