Bởi vì chuẩn bị hôn sự của thái tử, việc đến hành cung nghỉ mát năm nay bị hủy bỏ.
Lâm Phi Lộc không chịu được nóng, nghe nói ngoại thành có trang viên chuyên phục vụ nghỉ mát, chỉ mở cửa cho các gia đình quyền quý, vì vậy cô chuồn ra ngoài chơi, thuận tiện ghé qua đó ở một ngày.
Trang viên nghỉ mát gọi là Tử Ngọc Lâm, sàn nhà lát bằng ngọc thạch mát rượi, xung quanh được rừng trúc tím bạt ngàn bao phủ, thập phần xa hoa.
Lâm Phi Lộc đi vài bước liền nhận ra hơi lạnh toát ra từ ngọc thạch dưới chân.
Sau khi nghe ngóng mới biết được.
toàn bộ trang viện này tọa lạc bên trên một hầm băng khổng lồ, tương tự như nguyên lý của hệ thống sưởi sàn, bảo sao lại mát mẻ thế.
Lâm Phi Lộc nghe xong trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: "Ở cổ đại kẻ có tiền đúng là muốn làm gì thì làm."
Ban đầu, chủ trang viên không biết thân phận của cô, chỉ cho rằng là thiên kim của một gia đình giàu có.
Mặc dù chiêu đãi khách khí nhưng cũng không quá để tâm.
Cho đến một ngày Lâm Phi Lộc chạy đến đây tránh nóng gặp phải Nhiễm Diệp con trai Đô Ngự Sử.
Nhiễm Diệp kia cũng từng học tập ở Thái Học cùng các hoàng tử, công chúa hoàng thất, đương nhiên nhận ra Ngũ công chúa, liền cúi mình hành lễ.
Đi theo sau chàng ta còn có một đám công tử thế gia, lần lượt quy củ hành lễ với cô.
Từ lúc viên chủ biết vị tiểu thư hay ghé trang viên là công chúa hoàng thất, lập tức sắp xếp cho cô phòng ở tốt nhất, dịch vụ ưu ái nhất, hầu hạ cung cung kính kính.
Sau khi Nhiễm Diệp biết Ngũ Công Chúa thường lui tới đây tránh nóng, mỗi lần ghé Tử Ngọc Lâm đều qua chào hỏi.
Lâm Phi Lộc là một người nhàn rỗi, có đôi khi Nhiễm Diệp hỏi cô có muốn chơi ném tên vào bình rượu cùng đám bạn của chàng ta không, cô vui vẻ nhận lời.
Một hôm cô vừa tới Tử Trúc Lâm, mới ăn được mấy quả nho ướp lạnh, bên ngoài đã truyền tới tiếng cười của Nhiễm Diệp: "Ngũ công chúa, mấy ngày trước bọn ta bắt được một con vẹt, có thể nói hơn 10 giọng khác nhau, công chúa có muốn xem không?"
Lâm Phi Lộc nói: "Được."
Cô vừa chậm rãi đứng lên, cầm theo đĩa trái cây, vốn định vừa ăn vừa xem, thì đột nhiên nghe một tiếng "Bịch" bên ngoài, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Phía đó vốn là sân vườn, bên trong sân dựng một tấm bình phong bằng bạch ngọc, nhưng hiện tại tấm bình phong tinh xảo kia đã đổ xuống vỡ tan tành, còn Nhiễm Diệp nằm ngay trên đống mảnh vỡ kia ôm đầu kêu thảm.
Đứng trước người chàng ta là một người huyền y đen tuyền, tóc buộc cao, thân thủ nhanh nhẹn, hung hãn nhằm chính diện chàng ta đánh tới.
Lâm Phi Lộc không nhận ra dáng người kia, chỉ nghiêm nghị nói: "Dừng tay."
Nhiễm Diệp nghe thấy giọng nàng lập tức kêu to: "Công chúa cứu ta!! A ______"
Người kia không vì sự xuất hiện của Lâm Phi Lộc mà dừng động tác, càng ra tay ác liệt hơn.
Lâm Phi Lộc đặt đĩa trái cây xuống đất, cất bước tiến tới muốn kéo người kia ra.
Vừa xông đến, thấy mặt người kia đã kinh ngạc thốt lên: "Hề Hành Cương! Tại sao lại là huynh?"
Nhiễm Diệp bị người ta tấn công từ phía sau, căn bản còn chưa kịp định thần đối phương là ai đã bị đánh túi bụi không biết trời đất, lúc này nghe thấy cái tên "Hề Hành Cương" giọng nói mắc nghẹn ở cổ, cánh môi mím chặt, đau cũng không dám kêu.
Hề Hành Cương túm cổ áo Nhiễm Diệp, nhấc cả người chàng ta lên một cách dễ dàng, bình thản quay đầu nhìn Lâm Phi Lộc, cười đùa: "Tiểu Hồng Đậu, đã lâu không gặp rồi."
Lâm Phi Lộc không còn gì để nói, vỗ trán đáp: "Huynh hồi kinh khi nào thế? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đánh người."
Hề Hành Cương vẫn giữ nguyên bộ dạng bông đùa, thoải mái đáp: "Đêm qua."
Nhiễm Diệp run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, Lâm Phi Lộc không nhìn nổi nữa, nhàn nhạt nói: "Trước tiên huynh buông người ra đã, huynh đánh hắn ta làm gì?"
Hề Hành Cương cúi đầu nhìn Nhiễm Diệp bị mình đánh cho mặt mũi sưng vù, cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ mặt Nhiễm Diệp, lạnh lùng nói: "Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga?"
Con ngươi Nhiễm Diệp thoáng phóng đại, có chút chột dạ, lẩn tránh ánh nhìn băng lãnh kia.
Hề Hành Cương hung hăng ném Nhiễm Diệp xuống đất, khinh thường nhìn từ trên cao xuống.
Chàng phủi phủi vạt áo, cao ngạo nói: "Lăn cho ta, đừng để bản thế tử nhìn thấy ngươi.
Bằng không..."
Chàng ta nói chưa dứt lời, Nhiễm Diệp đã ba chân bốn cẳng chạy mất dép.
Lâm Phi Lộc cảm thấy có chút đau đầu, Hề Hành Cương miệng cười như hoa, hí hửng lại gần, từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương nhỏ nhắn, nhíu mày nói: "Tại sao muội vẫn thấp bé thế chứ?"
Lâm Phi Lộc:????
Thích khịa???
Cô giơ cao chân: "Ta cao hơn rồi!!!!!!"
Hề Hành Cương chộp lấy cánh tay khua loạn của tiểu nha đầu nào đó, lém lỉnh đáp: "Nhìn muội chẳng khác gì trước kia cả."
Lâm Phi Lộc tức giận giẫm lên chân chàng ta: "Đó là bởi vì ngươi quá cao thì có.
Tên ngốc!!!"
Chàng ta bật cười một tiếng, thừa dịp tiểu cô nương không kịp phản ứng nhanh chóng đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô, sờ xong có chút tiếc nuối nói: "Còn nhỏ không nên nhăn nhó nóng nảy, không sẽ mau già đó."
Lâm Phi Lộc hất tay tên thần kinh thô, khuyết tật EQ này xuống, chỉ vào đống ngọc thạch vỡ vụn dưới đất: "Cái này tự mà bồi thường."
Hề Thanh Cương cà lơ cà phất đáp: "Ta bồi, ta bồi.
Ta là người có tiền."
Thái dương Lâm Phi Lộc giật lên từng hồi: "Tại sao huynh đến biên cương rèn luyện ba năm mà tính tình vẫn như cũ vậy?"
Chàng ta huýt sáo, đi đến bậc thềm ngồi xuống, cầm đĩa hoa quả của cô lên, thản nhiên ăn: "Tính tình thế nào? Có phải cảm thấy thế tử ca ca của muội oai phong lẫm liệt lắm đúng không?"
Lâm Phi Lộc:...
Không những không tiến bộ mà da mặt còn dày hơn gấp nghìn lần ngày trước.
Quản sự Tử Ngọc Lâm vội vàng chạy tới.
Phá tiểu viện nhà người ta thê thảm thế này, Lâm Phi Lộc cảm thấy cực kỳ có lỗi, những vị quản sự kia liên tục nói không sao, cũng không cần bồi thường.
Công chúa giá lâm đã là bồng tất sinh huy, cái bình phong nho nhỏ này chẳng đáng nhắc tới, nào dám lên tiếng cằn nhằn.
Chỉ là chút chi phí cơ hội mà thôi, người làm ăn như họ hiểu rất rõ.
Rất nhanh đã có hạ nhân đến dọn dẹp sạch sẽ, chủ viện còn vô cùng tinh tế đổi cho nàng một tiểu viện khác, khách khí nói sẽ bày trí lại tiểu viện kia, lần sau nàng đến có thể lập tức sử dụng.
Lâm Phi Lộc đích thân tiễn quản sự, lúc trở lại thấy Hề Hành Cương vắt chân chữ ngũ nằm trên hiên nhà, một tay đặt sau đầu, một tay ném nho vào miệng.
Nhìn thấy tiểu công chúa tiến đến, chàng ta liếc mắt một cái, cười cười: "Nhìn từ góc độ này, hình như đúng là có cao lên không ít."
Lâm Phi Lộc ngồi xuống đối diện chàng ta: "Chừng nào huynh trở về biên cương?"
"Không phải chứ?" Chàng ta ngồi dậy định búng trán cô: "Ta vừa về đã mong ta đi?"
Lâm Phi Lộc nhanh tay lẹ mắt tránh được: "Huynh cũng biết mình vừa trở về? Huynh vừa hồi kinh đã hung hăng đánh người rồi."
Hề Hành Cương lại nằm dài trên sàn gỗ: "Ai bảo hắn ta ngứa đòn, lần sau gặp một lần ta đánh một lần."
Chàng ta chén sạch rổ nho, mới nghiêng người, một tay chống đầu, đổi thành tư thế nằm quý phi.
Lúc này quả thực dáng vẻ chàng ta có mấy phần phong lưu tuấn dật.
Vị tiểu tổ tông kia nháy mắt hỏi cô: "Tiểu Hồng Đậu, ngọc bội trước kia ta tặng muội vẫn còn giữ chứ?"
Lâm Phi Lộc tự rót cho mình một ly trà lạnh, mặt không biểu tình đáp: "Không."
Hề Hành Cương nóng nảy ngồi thẳng dậy: "Cái gì? Sao lại không? Không phải đã bảo muội giữ gìn cẩn thận sao?"
Lâm Phi Lộc không mặn không nhạt đáp: "Huynh bảo ta giữ gìn cẩn thận thì ta phải làm hay sao? Ta có nhiều ngọc bội như thế đâu thiếu gì một miếng ngọc bội huynh đưa?"
Hề Hành Cương tức chết, trợn mắt nói: "Giống nhau làm sao được? Đó là mẫu thân tặng ta.
Chỉ trao cho duy nhất một người là thê tử tương lai của ta mà thôi."
Lâm Phi Lộc: "???"
Cô híp mắt, đáy mắt xẹt qua tia lãnh đạm, lạnh lùng, nhìn chàng ta.
Hề Hành Cương biết mình lỡ lời, bối rối nhấp môi, giả vờ điềm nhiên như không hết nhìn nóc phòng, lại nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài khung cửa sổ lớn lộng gió.
Hồi lâu sau, Lâm Phi Lộc nhỏ giọng lên tiếng: "Suy nghĩ của huynh hay đó."
Chàng ta quay phắt lại, hét vào mặt cô: "Đùa chút không được sao!!!??"
Chàng thiếu niên bất khả chiến bại, độc đoán, ngang ngược nhất kinh thành lúc này bối rối vô cùng, mặt và cổ đều đỏ đỏ bừng.
Lâm Phi Lộc giơ ngón trỏ lên lắc lắc: Không được.
Vì huynh không hề nói đùa."
Hề Hành Cương:!
Cơn thịnh nộ của chàng ta đột nhiên tiêu tán, khóe môi rũ xuống, liếc nhìn miếng ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ đeo trên cổ tiểu nữ tử đối diện, thấp giọng lẩm bẩm: "Muội nói không đùa thì không đùa nữa.
Chờ xem."
Lâm Phi Lộc không nghe rõ, ném quả quýt về phía chàng ta, cau mày: "Huynh nói cái gì đấy."
Hề Hành Cương còn chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ thong thả duỗi tay ra, bắt trọn quả quýt trong không trung, bóc vỏ, điềm nhiên bỏ vào miệng: "Cảm ơn."
Quả thực Lâm Phi Lộc chẳng có tâm tư để ý đến chàng ta.
Tới chạng vạng tối, mặt trời như thiêu như đốt trên cao rốt cuộc cũng chịu xuống núi, đốt cháy áng mây phía chân trời đỏ rực như đang cháy.
Lâm Phi Lộc rời Tử Trúc Lâm hồi cung, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.
Hề Hành Cương trở về cùng cô.
Lợi dụng lúc Lâm Phi Lộc trèo lên xe không để ý, chàng ta không biết xấu hổ duỗi tay xoa xoa đầu cô một phen.
Lâm Phi Lộc quay đầu tức giận nói: "Sớm hay muộn cũng có ngày ta chém phứt tay huynh."
Chàng ta cợt nhả đáp: "Ba ngày nữa là Thất tịch rồi.
Buổi tối chắc chắn kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt, còn có cả lễ hội hoa đăng nữa, có muốn ra ngoài cung chơi không? Thế tử ca