Thị vệ gác cổng của Tề Vương Phủ vẫn nhớ Nghiên Tâm.
Giờ phút này thấy nàng trở về cùng Vương Gia, cử chỉ còn vô cùng thân thiết, cảm thấy có chút bối rối.
Nhưng mà chiều nay thái độ của bọn họ cũng vô cùng quy củ, đúng mực thì đương nhiên Lâm Đình cũng không trách cứ gì, chỉ đơn giản giao hắc mã cho họ, sau đó dẫn Nghiên Tâm vào phủ.
Ngoại trừ mấy vị công chúa trong cung, chưa từng có nữ tử nào được phép bước chân vào Tề Vương Phủ, quản sự trong phủ vừa liếc thấy Vương Gia đích thân dẫn một cô nương lạ mặt vào, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lâm Đình phân phó quản sự đi an bài chỗ ở, lại dặn dò đầu bếp làm đồ ăn bưng lên.
Thiên Nhận mặc dù là một môn phái lớn nhưng cho dù là kiến trúc, hay bố cục đều mang hơi hướng hoang dã, đơn giản, sao có thể so sánh với phủ đệ xa hoa, tinh xảo của nhà đế vương.
Thì ra đây chính là nhà của huynh ấy.
Nghiên Tâm vừa ăn cơm vừa yên lặng dò xét xung quanh.
Lâm Đình thấy bộ dạng nàng có chút câu nệ, ôn hòa nói: "Muội cứ xem nơi này như nhà mình.
Đừng khách sáo."
Hạ nhân bên cạnh ta nhìn ngươi, ngươi nhà ta âm thầm ra nói chuyện bằng mắt, trong lòng đều thầm kích động: Đây chính là Vương Phi tương lai sao.
Lâm Đình gắp cho nàng một gắp thịt anh đào, nói: "Theo kế hoạch ngày mai ta sẽ rời kinh, nhưng mà muội đã đến đây rồi, vậy chúng ta ở lại kinh thành thêm mấy ngày.
Mai ta sẽ cho người báo cho Lộc Nhi tin muội đến."
Nghiên Tâm gật gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, mới nhận được tin, Lâm Phi Lộc vội vàng xuất cung.
Nghiên Tâm đến đối với cô chính là một tin tức vô cùng bất ngờ và hạnh phúc, vừa tiến vào Tề Vương Phủ, cô lập tức bổ nhào đến, ôm chầm lấy vị tẩu tẩu tương lai này.
Nghiên Tâm tuy chỉ cao hơn cô một cái đầu, nhưng sức lực rất lớn, mặc cho cô đu trên người mình vẫn có thể điềm nhiên, thoải mái như không.
Nàng ấy khẽ mỉm cười, sờ sờ gáy nói: "Đã lâu không gặp."
Lâm Đình ngồi bên cạnh bật cười: "Còn không mau leo xuống."
Lâm Phi Lộc quẹt miệng, ngoan ngoãn buông Nghiên Tâm ra, nhưng khuôn mặt không giấu được vui sướng, hai mắt cười đến híp lại, lập tức kéo tay nàng ấy kéo đi làm 1 foodtour kinh thành.
Cô thực sự hận không thể để toàn bộ kinh thành biết được mình quen biết với một vị nữ hiệp top 10 bảng xếp hạng cao thủ võ lâm.
Đầu tiên hai cô nương lượn hết một vòng kinh thành, sau đó tiếp tục dạo vài vòng Cảnh Vương Phủ rồi đến Phủ công chúa, sau đó lại năn nỉ ông bà mời Nghiên Tâm vào hoàng cung.
Trước đó, cô còn lo lắng Nghiên Tâm phải chờ lâu, cho nên mới không dám mở lời giữ hoàng huynh lưu lại kinh thành qua sinh nhật mình.
Hiện tại Nghiên Tâm đã đến đây, Lâm Phi Lộc dứt khoát bắt nàng ấy và Lâm Đình ở lại dự sinh nhật đón tuổi 15 mới được.
Cập kê chi niên là một mốc thời gian quan trọng đối với nữ tử cổ đại, Nghiên Tâm và Lâm Đình đương nhiên đồng ý.
Sau khi chọn được phủ công chúa, Lâm Cảnh Uyên lập tức ôm đồm mảng kiến trúc sư, kiêm thiết kế nội thất.
Kéo người đến phân công rõ ràng nhiệm vụ, quy hoạch từng khu vực đâu ra đó.
Lâm Phi Lộc đột nhiên có hứng thú trang trí nhà, cho nên mỗi ngày đều cực kỳ hưng phấn kéo Nghiên Tâm đi dạo phố mua đồ decor.
Tính sơ cua thì phủ đệ này cũng phải ngang ngửa Tứ Hợp Viện diện tích mấy trăm mẫu ở Bắc Kinh chứ chẳng vừa.
Đương nhiên phải trang hoàng cho ra tấm ra miếng chứ.
Biết cô thích trồng cây, nuôi động vật nhỏ, Lâm Cảnh Uyên thậm chí còn thiết kế cho cô nguyên một cánh đồng hoa, dựng cả nhà gỗ đủ để mở một sở thú tư nhân.
Mấy giống hoa Lâm Phi Lộc đặc biệt yêu thích trồng ở Minh Nguyệt Cung cũng được cung nhân tỉ mỉ tìm chọn, mang đến trồng khắp phủ đệ mới.
Tiết xuân ấm áp, muôn hoa đua sắc thắm, trăm tía nghìn hồng, cực kỳ đẹp mắt.
Lâm Phi Lộc đích thân đưa các động vật cô mình nuôi trong cung về phủ đệ, ngày hôm đó nàng vẫn nhớ như in, Lâm Chiêu Viễn nước mắt nước mũi lem nhem, khóc đến rối tinh rối mù.
Sau khi được Thanh Yên và Tiêu Lam tỉ mỉ giải thích, cuối cùng cậu ta cũng hiểu muội muội đã trưởng thành không thể tiếp tục ở trong cung nữa, cần chuyển ra ngoài ở.
Vốn dĩ cậu ta cực kỳ buồn lòng, lại thêm việc phải xa cách các thú cưng nhỏ, vì vậy càng không sao chấp nhận được, khóc đến hai mắt sưng húp.
Lâm Chiêu Viễn đáng tủi thân ôm Không Không, thút tha thút thít kéo tay áo muội muội, nức nở nói không thành tiếng: "Muội muội...!muội đừng đi, được không?"
Lâm Phi Lộc nắm tay huynh ấy dỗ dành: "Muội muội đâu có rời đi, chỉ dọn đến nhà mới thôi.
Sắp tới ca ca cùng đến nhà mới ở với muội nha, được không? Nhà mới của muội có rất nhiều hoa cỏ và các con vật đáng yêu nữa."
Lâm Chiêu Viễn ngơ ngác nhìn muội muội, hàng mi dài vẫn còn ướt nước mắt, ngốc nghếch đáp: "Ta cũng đi được sao?"
Lâm Phi Lộc cười nói: "Đương nhiên là được.
Sau này ca ca ở cùng ta nhé."
Huynh ấy có chút hào hứng, vui vẻ nhoẻn miệng cười, xong lại nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Tiêu Lam bên cạnh: "Vậy mẫu thân thì sao?"
Lâm Phi Lộc đáp: "Đương nhiên mẫu thân muốn ở cạnh phụ hoàng.
Phu thê một thể không thể tách rời.
Về sau ca ca thành hôn cũng không thể xa rời tẩu tẩu."
Tiêu Lam cười rộ lên, nhẹ nhàng lấy khăn lụa chấm nước mắt.
Chiếu theo tuổi tác của Lâm Chiêu Viễn, năm nay đáng nhẽ đã ra khỏi cung lập phủ riêng.
Nhưng ai cũng hiểu dựa theo khả năng hiện tại của vị hoàng tử này, không thể tự chăm sóc bản thân, cho nên vẫn luôn ở Minh Nguyệt Cung.
Lâm Phi Lộc thỉnh cầu Lâm Đế, muốn đưa Lâm Chiêu Viễn đến ở cùng mình.
Đây là biện pháp tốt nhất, cho nên Lâm Đế đương nhiên đồng ý.
Tiêu Lam tuy luyến tiếc hai con, nhưng đây là tổ chế từ xa xưa của Đại Lâm, huống hồ hiện tại bà cũng không cần lo lắng gì nữa.
Nguyện vọng ban đầu chỉ mong hai con vui vẻ, an bình lớn lên đã thành hiện thực, bà không phải người có lòng tham địa vị, vinh hoa, sau này chỉ cầu nữ nhi hạnh phúc đủ đầy, an nhiên.
Thế là đủ.
Lâm Chiêu Viễn nghe nói mình được ra khỏi cung sống cùng muội muội tức khắc vui vẻ.
Tuy rằng có chút lưu luyến mẫu thân, nhưng trẻ con ai chẳng muốn ở cùng người có thể chơi đùa với mình.
Hơn nữa muội muội nói sau này hai người có thể thường xuyên đến vấn an mẫu thân.
Tuy cái hiểu, cái không nhưng tổng quan cậu đã tiếp nhận, vui vui vẻ vẻ thu thập quần áo, đồ dùng, đặt gọn vào tay nải.
Mắt thấy Lâm Phi Lộc đã sắp đến tuổi cập kê, Lâm Đế nhanh chóng ra lệnh cho Lễ Bộ nghĩ một cái phong hào thích hợp cho con gái yêu, chờ Lâm Phi Lộc chọn được phong hào mình thích nhất, sẽ hạ chỉ sắc phong ngay trong ngày cập kê của tiểu công chúa.
Lâm Phi Lộc ngồi xếp bằng trên ghế mềm trong Dưỡng Tâm Điện vừa ăn điểm tâm vừa tỉ mỉ lựa chọn.
Ở cổ đại này danh hào phải thể hiện đủ khí chất trang nghiêm, cao quý và có ý nghĩa đại biểu cho chính bản thân mình, do vậy sau một hồi chọn tới chọn lui, cô cảm thấy danh hiệu "Vĩnh An" là thích hợp với mình nhất, ngụ ý tốt lành, cả đời an ổn, bình yên, hơn nữa nghe còn vô cùng thuận tại, cho nên vui vẻ nói với Lâm Đế: "Phụ Hoàng, con chọn cái này."
Lâm Đế xem xét một lúc, trầm ngâm nói: "Vĩnh An? Ngụ ý rất tốt, nếu con đã thích vậy chọn cái này đi."
Lâm Phi Lộc mỉm cười, gật đầu, còn chưa kịp nói cảm tạ, Lâm Đế đã đưa cho cô một chồng tranh chân dung: "Chọn tiếp cái này nào."
Lâm Phi Lộc:????
Trên mỗi bức họa đều là các nam tử trạc tuổi cô, anh tuấn, mỹ mạo.
Màn này cực kỳ quen mắt, chẳng phải giống y hệt cảnh Lâm Niệm Tri chọn phò mã năm xưa sao?
Lâm Phi Lộc thoáng kinh hoàng, nuốt nước miếng một cái, quan sát sắc mặt hoàng đế, thấy ông mỉm cười hòa ái nhìn mình, vì vậy đành ngoan ngoãn mở từng cuộn tranh, cố gắng xem lướt qua mỗi tấm một lần.
Tấm cuối cùng là bức ảnh chân dung của Hề Hành Cương, Lâm Phi Lộc run tay suýt chút nữa đánh rơi.
Sau khi xem xong, Lâm Đế mỉm cười từ ái nói: "Có thích ai không?"
Lâm Phi Lộc nét mặt không hề giả trân, ngây thơ lắc đầu.
Lâm Đế cũng không quá ngạc nhiên, chỉ nói: "Từ nhỏ con đã thân thiết với Lão Tứ, không ngờ trên phương diện hôn sự cũng giống nó, không khiến trẫm bớt lo cho được."
Lâm Phi Lộc nhấp môi dưới, chầm chậm lại gần, ôm lấy tay ông nũng nịu: "Phụ hoàng, con không muốn sớm như vậy đã phải gả đi, phủ đệ còn chưa xây xong, con còn chưa được trải nghiệm cuộc sống một mình tiêu dao, thoải mái, nếu như ngay lập tức đã phải lấy chồng, con sẽ tiếc nuối cả đời mất."
Lâm Đế bất vi sở động đáp: "Trước tiên cứ định hôn, năm sau thành hôn cũng được."
Lâm Phi Lộc bĩu môi, vành mắt lập tức đỏ lên, ủy khuất thút tha thút thít nói: "Phụ hoàng không yêu thương Lộc Nhi nữa, muốn nhanh chóng gả nữ nhi ra ngoài...! Phụ hoàng không cần con nữa rồi huhuhu...."
Lâm Đế bất đắc dĩ bật cười: "Con tưởng lấy bộ dạng này ra có thể mặc cả với trẫm sao?"
Lâm Phi Lộc: "Hức hức...!huhu."
Lâm Đế mở miệng, thần sắc đã thoải mái hơn, nhưng vẫn kiên định nói: "Trẫm hy vọng con gái của ta có thể gả cho nam tử mình ngưỡng mộ.
Đương nhiên trẫm không ép con.
Nhưng tóm lại con phải lập gia đình, trẫm cho con thêm một thời gian nữa, cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời trẫm."
Lâm Phi Lộc không ngờ rằng mình ở hiện đại hống hách như vậy còn chưa từng trải qua cảm giác bị thúc cưới, vậy mà xuyên về đây lại được nếm trải thử, cảm xúc lẫn lộn, phức tạp không nói thành lời.
Cô quyết định đến lúc tránh không được, sẽ vụng trộm chạy trốn đến Tần Sơn tìm Lâm Đình ca ca.
Đại hoàng huynh có thể quy ẩn sơn lâm, cô cũng có thể!!! Nếu vẫn không được nữa, thì dứt khoát làm một màn chết giả, sau đó tiêu dao giang hồ cũng không tệ, thuyền đến đầu cầu tự thẳng dù sao cũng sẽ có biện pháp thôi.
Lúc rời Dưỡng Tâm Điện, tâm tình Lâm Phi Lộc bình tĩnh hơn rất nhiều, cô là người lạc quan, chuyện càng khó càng phấn chấn.
Đang trầm ngâm suy nghĩ thì va phải một tướng sĩ mình mang khôi giáp, ngày xuân ánh nắng mong manh chiếu xuống huyền giáp bằng kim loại ánh lên ánh sáng sắc lạnh.
Lâm Phi Lộc sửng sốt hồi lâu, đến tận lúc người kia đến nâng tay, định xem xét xem cô có bị thương không, Lâm Phi Lộc mới hoàn hồn, vội vàng lùi lại một bước, nói: "Hề Hành Cương? Huynh hồi cung khi nào vậy?"
Hơn một năm không gặp, nhìn chàng ta trầm ổn hơn rất nhiều, thần sắc cũng kiên định, trưởng thành hơn, lại thêm bộ khôi giáp trên người, khiến cô hồi lâu mới nhận ra.
Đến khi thiếu niên kia cợt nhả bật cười, mới có chút giống Hề Hành Cương trong trí nhớ của cô.
"Vừa đến, gặp bệ hạ hồi bẩm quân tình.
Tiểu Hồng Đậu nhớ Thế tử ca ca sao?"
Lâm Phi Lộc bĩu môi, ghét bỏ đáp: "Quần áo cũng không thay.
Bẩn chết đi được.
Huynh đi đi, ta về đây."
Hề Hành Cương kéo cô lại: "Chờ chút!! Đã lâu như vậy không gặp không nói thêm được vài câu hay sao? Đúng là tiểu nha đầu không có lương tâm, uổng công ca ca ngày nào cũng lo lắng cho muội."
Lâm Phi Lộc đẩy tay chàng ta ra: "Ta không vội, huynh nhanh vào đi.
Đừng để phụ hoàng chờ."
Hề Hành Cương vừa buông tay tiểu nha đầu nào đó thoắt cái đã chạy xa, chàng lắc đầu cười trừ, xoay người đã trở lại bộ dạng nghiêm nghị, lạnh lùng, đi thẳng vào Dưỡng Tâm Điện.
Những năm gần đây trừ bỏ đến biên cương tôi luyện, chàng cũng bắt đầu tiếp nhận rất nhiều quân vụ của Hề gia và triều đình giao phó.
Việc nào việc nấy đều hoàn thành vô cùng xuất sắc, không hổ là con cháu Hề gia, phong thái uy vũ, văn thao võ lược là một trong những anh tài được Lâm Đế hết sức coi trọng.
Lâm Đế vừa nhìn thấy hắn lập tức cao hứng, nghe bẩm báo xong tình hình quân sự, lại thân thiết hàn huyên vào câu, đột nhiên hoàng đế mỉm cười, đáy mắt đầy ý tứ hỏi: "Hành Cương, ngươi chưa lập gia đình đúng không?"
Hề Hành Cương khựng lại, thành thật đáp: "Vâng thưa bệ hạ."
Lâm Đế ha hả cười: "Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa, lần trước trẫm và Hề Quý Phi cũng nhắc đến chuyện này.
Vậy ngươi đã có nữ tử trong lòng chưa?"
Hề Hành Cương sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi lắc đầu: "Hồi bệ hạ, thần chưa có."
Lâm Đế cười lớn: "Tốt.
Rất tốt."
Hề Hành Cương:...
Tốt chỗ nào???
Chàng ta không muốn ở đây dông dài, việc đã xong, muốn đi tìm Tiểu Hồng Đậu, thấy Lâm Đế không định hỏi thêm chuyện gì nữa, liền nhanh chóng cáo lui rời đi.
Không ngờ rằng, mấy ngày sau, liền có tin tức truyền ra rằng: Lâm Đế muốn định hôn cho Hề thế thử và Ngũ Công Chúa.
Lâm Phi Lộc nghe xong tin này sợ ngây người.
Phản ứng đầu tiên chính là muốn đi tìm Hề Hành Cương hỏi cho ra lẽ, có