Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 11


trước sau


Chương 19: Sơn thôn da người 18

Mọi người nghe xong đều muốn tránh thật nhanh, thứ này thật sự quá buồn nôn, đừng nói bọn họ, ngay tới Tiêu Mộ Vũ cũng có chướng ngại tâm lí.

Đúng vào lúc này, một ngón tay trắng trẻo thon dài đưa ra, rất tùy tiện cầm túi da người lên, sau đó mở ra nhìn mấy cái. Thẩm Thanh Thu trải cuộn da người ra trước mặt bọn họ, ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ, tất cả những người còn lại đều lùi sau một bước.

Nhưng bọn họ đã nhìn rõ, bên trên là một tấm bùa chú viết bằng mực đỏ, nét chữ rất quái dị, nhìn không ra hình thù.

Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ giây lát: "Đây, chính thứ này khiến da người đã chết hóa thành vật sống?"

Bà lão gật đầu, sắc mặt vô cùng thư thái.

"Ban đầu trái tim tôi vô cùng tuyệt vọng, nghĩ giết chết chúng là thôi. Nhưng đột nhiên có một người xuất hiện, đưa nó cho tôi, nói là có nó mới có thể thật sự khiến đám người kia sống không bằng chết. Cái giá phải bỏ ra là tôi mãi mãi ở lại nơi này, bên cạnh chúng, mãi tới khi tôi có thể rời đi. Hiện tại đã tới lúc, đốt cháy nó, chúng có thể giải thoát, tôi, cũng được giải thoát."

Tiêu Mộ Vũ sắc bén phát hiện điểm bất thường, "Người nào?"

Bà lão nhìn cô một cái, sau đó cười lên: "Người đó là thần của tôi, cũng là thần của thế giới này." Nói xong có làm cách nào bà ta cũng không chịu mở miệng tiếp.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhìn nhau một cái, lại nhìn bà lão rất lâu, sau đó mới khẽ gật đầu.

Tất cả mọi người mở cửa đi ra ngoài, tối qua có sấm chớp nhưng không có mưa, thời tiết hôm nay vô cùng tươi đẹp, đứng trước cửa có thể nhìn thấy rừng rậm xung quanh.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tiến lên phía trước mấy bước, ở phía bãi cỏ, vẫn còn lưu lại vết tích bị thương mà tấm da người kia dính phía trên cỏ xanh.

Thẩm Thanh Thu cười một cái: "Xem ra hành động mạo hiểm hôm qua của chúng ta là dư thừa, ai có thể ngờ được cô Tiêu đây có thể trực tiếp khiến bà lão cam tâm tình nguyện giao thứ này ra chứ."

"Cho nên hôm qua hai người kéo dài thời gian vật lộn với da người tới giây phút cuối cùng là muốn tìm chỗ ẩn nấp của chúng sao?" Thôi Tiếu Tuyền thật sự quỳ xuống vái lạy hai người này.

"Nhưng hiện tại xác thực là không cần thiết." Tiêu Mộ Vũ nói xong, lấy cuộn da người ra, Từ Nhiên đã đi lấy lửa.

Nghĩ tới những lời của Tiêu Mộ Vũ với bà lão ban nãy, Thẩm Thanh Thu có chút mất kiên nhẫn, hai tay cô ấy khoanh trước ngực, sau đó nghiêng người nhìn người vừa khép mình vừa xinh đẹp bên cạnh. Thật ra mặt mày Tiêu Mộ Vũ vô cùng dịu dàng, đường nét rất mềm mại, chỉ tiếc là trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là thờ ơ và lạnh lùng.

"Những lời cô nói ban nãy đều là nghiêm túc à? Cô cho rằng cách làm của bà ta là đúng sao?"

Dường như không ngờ Thẩm Thanh Thu sẽ hỏi tới vấn đề này, Tiêu Mộ Vũ im lặng trong giây lát, sau đó mới cúi đầu nhìn bãi cỏ trên mặt đất: "Đúng hay sai thì thế nào chứ. Khi pháp luật không cách nào cho người trong cuộc chính nghĩa, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, báo thù cá nhân là chính đáng, thậm chí là cao thượng." Tiêu Mộ Vũ bất ngờ nói một câu như thế, sau đó lại nở nụ cười mang theo mỉa mai.

"Đương nhiên đây chỉ là một loại quan điểm cá nhân nằm trong phạm vi đạo đức, trong luật pháp La Mã cổ có một luật lệ báo thù tương tự, nhưng đã dần dần bị xóa bỏ. Vì có những lúc, chúng ta cần chế tài của pháp luật, dùng sự công bằng của luật pháp để con người bước ra khỏi vòng lặp oan oan tương báo, bảo vệ sự yên ổn của cả xã hội. Huống hồ, thứ hư ảo mù mịt như chính nghĩa, ai thật sự có thể sờ được nó, cho dù cho cô chính nghĩa, liệu nó có chắc là thứ cô muốn hay không?"

"Dường như cô rất có nhận thức về chuyện này?" Thẩm Thanh Thu vẫn yên lặng nhìn Tiêu Mộ Vũ, hỏi ra một câu như thế.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút thờ ơ: "Kiến thức nông cạn của cá nhân mà thôi."

"Nhưng tôi cảm thấy, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm chuyện này." Thẩm Thanh Thu cười nói, sau đó thêm một câu: "Tôi cũng vậy."

Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thu, rất lâu sau cô mới nhìn da người trong tay Thẩm Thanh Thu một cái, "Cho nên tôi thấy mừng khi xã hội hiện thực có quy tắc có pháp luật, vì một khi để một người quyết định việc xét xử và chấp hành pháp lệnh, lòng ích kỉ cùng sự tức giận của nhân tính sẽ khiến báo thù mất đi giới hạn." Nhưng tới nơi này, không có pháp luật quy tắc, giới hạn đạo đức đều đã dắt tay nhau đi gặp ma quỷ.

Khi cuộn da người bị Thẩm Thanh Thu ném vào trong lửa, da người bỗng cựa quậy, gào thét chói tai, khiến những người quây xung quanh bị dọa tới nỗi không ngừng lùi sau vài bước.

Cũng vào lúc này, khi chất lòng trắng ngà kia uốn lượn chảy tới, những tiếng gào thét vui mừng phấn khởi hô ứng giống như đám ma quỷ nhảy múa.

Khi tất cả những thứ này bình thường trở lại, bỗng Từ Nhiên hoảng hốt hô lên: "Cháy... cháy rồi!"

Mấy người Tiêu Mộ Vũ quay đầu, ngôi nhà sau lưng cuồn cuộn bốc khói, ngọn lửa cao ngút trời.


"Bà lão kia vẫn đang ở trong..." Từ Nhiên vội nói, chỉ là đang nói được một nửa bỗng nuốt lại, đại khái cậu biết ngọn lửa này bắt nguồn từ đâu.

Bảy người im lặng đứng bên ngoài, nhìn ngôi nhà cô độc giữa một khoảng hoang vu đang hừng hực bùng cháy trong ngọn lửa mãnh liệt.

Khi tất cả mọi người đều đang nhìn ngôi nhà kia, âm thanh hệ thống vang lên.

"Nhiệm vụ chính: Bà lão trong núi

Nhân vật chính: Bà lão trong núi

Nhiệm vụ 1: Tìm hiểu hoàn cảnh bà lão gặp phải, đồng thời giúp bà lão vượt qua hoàn cảnh khó khăn. Đã hoàn thành!

Nhiệm vụ 2: Sống sót qua 72 giờ. Đã hoàn thành!"

Đoạn thông báo này kết thúc, giống như nắp hộp cuối cùng cũng được đóng lại, chỉ là còn chưa tới phần luận công định tội!

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng có trái tim của mấy người vẫn treo nơi đó, vì tiêu chuẩn qua ải cuối cùng không đơn thuần chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.

Sau mấy giây dừng nghỉ, cuối cùng Tiêu Mộ Vũ nghe thấy âm thanh của trọng tài viên số 001 lên tiếng lúc ban đầu.

"Các vị người chơi, tôi là trọng tài viên số 001, trước tiên chúc mừng mọi người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính, hơn nữa đã sống sót tới hiện tại. Còn cách 72 giờ 10 tiếng nữa, tôi nghĩ trừ phi mọi người không nghĩ ra, nếu không sống sót qua 72 giờ có lẽ không thành vấn đề."

Những lời này quả thật không giả, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nhíu mày, tại sao cảm giác trong lời của trọng tài viên này không có ý tốt đẹp vậy chứ?

"Tiếp sau đây, chính là tiết mục mọi người mong chờ nhất – tính toán điểm số! Vui lòng nghiêm túc nhìn lên giao diện điều khiển của bản thân, để chúng ta cùng nhau đếm ngược, rốt cuộc ai có thể vinh dự giành vị trí số một trên bảng điểm của lượt chơi này? Và có ai đen đủi, không vượt qua điều kiện vượt ải của trò chơi?" Âm thanh ngập ý cười, vui sướng hạnh phúc, nhưng tiếng cười này lại bóp chặt lấy trái tim của đám Từ Nhiên và Lão Liêu.

"10, 9, 8, 7..." Những tiếng đếm ngược khiến trái tim của những người vốn dĩ biết điểm số của bản thân không cao đều nhảy lên cổ họng.

Khi đếm xong, ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, những người còn lại đều nhìn chằm chằm lên bảng điểm của bản thân.

Sau một tiếng ting, điểm số của tất cả mọi người đều hiện lên, trước mặt bọn họ hiện lên một bảng xếp hạng, vị trí số 1, không chút thấp thỏm, Tiêu Mộ Vũ, tổng điểm 125.

Nhìn thấy điểm số này, những người còn lại thật sự không nhịn được cảm thán thành tiếng.

"Đây là người sao?"

"Thế giới của học thần ấy mà, học sinh yếu kém không hiểu được."

Tiếp đến người xếp thứ hai là Thẩm Thanh Thu, tổng điểm 100.

Đây là kết quả nằm trong dự đoán, nhưng vẫn khiến người ta khó lòng tiếp nhận.

"Cô ta vốn không nói nhiều, tại sao lại được cộng nhiều điểm như thế?" Trần Tây nghiến răng nghiến lợi.

Từ Nhiên sớm đã nhìn ra cơn sóng ngầm giữa Trần Tây và Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Chị Tiêu biết thì có lẽ chị Thẩm cũng biết, hơn nữa xác thực là chị Thẩm nói không nhiều, nhưng lại là người hành động nhiều nhất."

Những người còn lại lập tức nhớ tới giá trị vũ lực gần như biến thái của Thẩm Thanh Thu, lũ lượt gật đầu. Không có Thẩm Thanh Thu kịp thời quyết đoán giết da người khống chế bà lão, cũng không có chuyện phía sau.

Xếp thứ ba: Lưu Nguy, Trần Tây đồng hạng, tổng điểm 70.

Xếp thứ năm: Thôi Tiếu Tuyền, tổng điểm 67.

Xếp thứ sáu: Từ Nhiên, tổng điểm 64.

Xếp thứ bảy: Lão Lưu, tổng điểm 58.

Điểm số của bảy người hiện ra, quy tắc chấm điểm cũng bắt đầu hiện lên từng mục. Mức điểm của hai nhiệm vụ thật sự không cao, mỗi nhiệm vụ được 15 điểm, cũng có thể nói là, nằm không cũng có thể giành 30 điểm.

Trần Tây mạo hiểm xông vào phòng bà lão thật sự có giá trị, chứng cứ quan trọng cộng 15 điểm.

Mà Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ có thể đạt được điểm số cao như vậy, chủ yếu là vì hai người đã giết tấm da người bám lên cơ thể Vưu Xảo Liên, mỗi người được cộng 15 điểm. Một mình Thẩm Thanh Thu khống chế bà lão phát điên, độc chiếm 15 điểm. Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ khiến bà lão cam tâm tình nguyện giao cuộn da người ra, là bước then chốt để hoàn thành nhiệm vụ, cộng thêm 20 điểm.

Từ Nhiên lấy lửa thiêu chết da người cộng 10 điểm, nếu không phải có 10 điểm này, nhiệm vụ của cậu cũng thất bại.

Sau khi xem xong, sắc mặt Lão Liêu sớm đã xám như tro tàn, thật ra trong lòng lão đã có chuẩn bị.

Sau khi nhiệm vụ phụ kết thúc, chỉ có hai người là lão và Báo có điểm số thấp nhất, cho nên tối hôm qua Trần Tây mới có thể xúi được lão và Báo cùng đi đánh cược một phen. Vì nếu lão không cược, cho dù nhiệm vụ đã hoàn thành, rất có khả năng bản thân không cách nào vượt qua cửa ải, hơn nữa cũng vì chuyện này, Báo đã phải trả một cái giá quá đắt.

Lão không đi, không có được điểm cộng, sau này lão chỉ giành được 5 điểm khi tham gia hỗ trợ suốt quá trình, cho nên lão không thể đạt được 60 điểm.

Ngay tới cả người vẫn luôn mập mờ như Trần Tây cũng có chút buồn bã nhìn Lão Liêu, nhất thời bọn họ đều im lặng, không biết nên nói gì, đây không phải thi cử, điểm số này là thứ quyết định tính mạng của Lão Liêu.

Lão Liêu hít sâu một hơi, trong biểu cảm đau khổ trên mặt lại toát ra vẻ thản nhiên, "Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lí, tôi hơn 50 rồi, thật sự phải bước tới con đường kia cũng không khó tiếp nhận đến thế. Tôi không có thiên phú năng lực để kiên trì ở nơi này, nếu không phải muốn gặp lại con trai, tôi cũng không tới đây. Lần này cơ bản tôi toàn đi theo mọi người, rất xin lỗi vì không thể giúp gì cho mọi người. Cô Tiêu, cô Thẩm, cảm ơn hai người đã dìu dắt tôi tới hiện tại."

Thẩm Thanh Thu nhìn lão một cái, không phải là cái nhìn lạnh lùng, mà khẽ gật đầu.

"Là chính ông không tìm cái chết, không cần cảm ơn chúng tôi."

"Da người đã không tồn tại, nhiệm vụ thất bại vẫn phải trở thành một thành viên trong số chúng?" Tiêu Mộ Vũ lên tiếng hỏi.

Lần này trọng tài viên số 001 lại tiếp lời: "Nơi này không có, tự khắc nơi khác sẽ có."

Câu nói này tiết lộ một tin tức, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn sang nhau, rồi lại ăn ý quay mặt đi.

"Ông ấy chỉ thiếu 2 điểm, không thể phá lệ sao?" Thôi Tiếu Tuyền không nhẫn tâm, lên tiếng hỏi.

"Đúng thế, chỉ thiếu có một chút."

"Không nên thử thay đổi quy tắc, càng không nên thử thuyết phục trọng tài viên, nếu không tất cả mọi người sẽ phải cùng nhau chịu phạt." Âm thanh vui sướng hạnh phúc của số 001 đã lạnh đi, xem ra thật sự không cách nào phá lệ.

Vào lúc này, một cô bé mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, âm thanh như người, ngọt ngào đáng yêu, đôi mắt to rất có hồn, nhưng cô bé chỉ cười với bọn họ một cái: "Chúc mừng sáu vị thành công vượt qua phó bản số 001, Sơn trang da người, thời gian tới rồi các vị sẽ biết phải đi đâu làm gì. Người này, tôi sẽ dẫn đi."

Nói xong cô bé đưa tay chỉ vào Lão Liêu, nghiêng đầu cười. Tiêu Mộ Vũ mím chặt môi, nụ cười của số 001 ngây thơ vô tội, chỉ là khi chỉ vào Lão Liêu, Tiêu Mộ Vũ lại cảm nhận rõ ràng được một loại tàn nhẫn, cô bé dẫn Lão Liêu đi bằng cách nào?

Tuy Lão Liêu đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi số 001 chỉ ngón tay về phía mình, lão cảm thấy hô hấp của bản thân bị nghẹn lại.

Lão chỉ cảm thấy một loại áp lực khổng lồ đè lên cơ thể, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, ngón tay của lão giống như biến thành một tờ giấy cắt, lơ lửng theo gió, cơ thể cũng không đứng vững được nữa, nỗi sợ hãi cuồn cuộn trào tới khiến trái tim lão sắp nổ tung.

Những người xung quanh cũng mặt cắt không còn giọt máu, vì bọn họ tận mắt nhìn thấy một người đang sống sờ sờ như thể bị ép chặt ngay trước mặt mình, mỏng manh như tờ giấy, biểu cảm vặn vẹo sợ hãi của Lão Liêu cố định trên mặt, bị cô bé kia thản nhiên cuộn lại, cuối cùng biến mất cùng nhau.

Không ai có thể ngờ được người thất bại cuối cùng bị dẫn theo theo cách thô bạo tàn nhẫn như thế, sắc mặt Từ Nhiên tái nhợt, cả người như hồn lìa khỏi xác, Lưu Nguy và Thôi Tiếu Tuyền nhất thời không nói nổi một câu, may mắn cùng vui vẻ vì vượt qua cửa ải trong lòng ban nãy chỉ còn lại mây mù nặng nề.

Rất lâu sau cũng không một ai lên tiếng, cuối cùng người mở lời đầu tiên vẫn là Trần Tây, hai mắt hắn đỏ ửng nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ: "Quả nhiên hai vị không phải người bình thường, cũng không phải máu lạnh bình thường, từ đầu tới cuối biểu cảm không hề thay đổi, thật sự rất tuyệt."


Thẩm Thanh Thu sẽ không để ý tới tên điên này, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cũng không biến sắc tương tự.

Trần Tây chỉ cảm thấy bản thân đánh vào gối bông, nghiến răng tiếp tục nói: "Lần này hai người rất xuất sắc, nhưng hai người cũng đừng quên, không ai biết rốt cuộc trò chơi này sẽ kết thúc thế nào. Kết cục của lão, sớm muộn cũng có ngày rơi xuống đầu hai người, ngày nào chưa chết, ngày đó chưa dừng."

Cho dù lời của Trần Tây có đúng hay không, tám chữ cuối cùng kia giống như tảng đá lớn nặng nề đè lên trái tim của từng người, kết thúc cửa ải này, tiếp sau đây sẽ là gì?

"Anh nói đúng lắm, ngày nào chưa chết, ngày đó chưa dừng. Cho nên Trần Tây, anh không cần nhằm vào tôi và Tiêu Mộ Vũ, anh nên nhận thức cho rõ, chuyện kéo người khác ra làm bia đỡ đạn, có một lần sẽ có lần thứ hai. Hi vọng tôi và cô Tiêu lần nào cũng có thể thuận lợi như vậy, cũng hi vọng mỗi lần anh luôn là người đẩy người khác." Mấy câu nói nhàn nhạt vạch trần động cơ giết người, Trần Tây nghe xong, sắc mặt trắng bệch, hắn luôn đặt nỗi hận lên Thẩm Thanh Thu, như thể làm thế có thể khiến hắn quên đi rốt cuộc Trần Đông chết như thế nào.

"Sắp tới giờ rồi, các vị bảo trọng nhé." Nói xong Thẩm Thanh Thu tự mình đứng dậy, một mình đi về phía rừng cây rậm rạp phía tây.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng không ai lên tiếng hỏi Thẩm Thanh Thu muốn làm gì.

Chỉ có khi đi qua Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu dừng bước, nháy mắt trái với cô, biểu cảm yêu kiều động lòng nói không thành lời, trên miệng cũng mang theo ý cười: "Rất chờ đợi trò chơi tiếp theo còn có thể gặp được cô Tiêu."

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ vẫn nghiêm túc, giống như không nghe thấy, khi Thẩm Thanh Thu đi qua liền rũ mắt xuống, cho dù hai người hợp tác vô cùng ăn ý, nhưng cô không hề muốn gặp lại Thẩm Thanh Thu, không biết tại sao, nhưng đây là thứ trực giác nói với cô.

Mọi người nhìn thời gian sắp cận kề, đều đang tạm biệt lẫn nhau, 72 giờ đồng hồ đồng sinh cộng tử cùng nhau, nếu là trong thế giới nguyên bản, chẳng qua cũng chỉ là vài giọt nước trong đại dương mênh mông, không lưu lại dấu vết, nhưng ở nơi này lại trở nên quý giá. Có lẽ không hẳn là vui vẻ, nhưng vẫn đáng để tạm biệt tử tế.

"Cô Tiêu, bảo trọng." Đám người Thôi Tiếu Tuyền chân thành nói.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu nói: "Bảo trọng."

Sau đó cũng rời đi, Tiêu Mộ Vũ không thích loại không khí bịn rịn này, đối với cô mà nói, đây không phải tạm biệt, chỉ là một bắt đầu mới. Mà những người kia, có lẽ thật sự cảm kích cô, có lẽ thật sự hi vọng cô bảo trọng, nhưng có người, không hề hi vọng gặp lại.

++++++++++++

Chương 20: Thế giới Thiên Võng

Khi toàn bộ thời gian đếm ngược trở về 0, Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân đã ở trong một căn phòng.

Căn phòng được bố trí rất đơn giản, trước mặt cô có một chiếc bàn, người ngồi sau bàn chính là trọng tài viên số 001 mới dẫn Lão Liêu rời đi không lâu trước đó.

Nhìn cô bé chỉ mới 8, 9 tuổi, nhưng sự chín chắn lão luyện trên người lại không phù hợp với lứa tuổi.

"Chào mừng vượt qua phó bản 001, căn cứ theo quy định của trò chơi, sau khi vượt qua cửa ải sẽ có một cơ hội rút thưởng, ngoài ra điểm số của bạn đạt được trong lần này cao hơn quy định yêu cầu rất nhiều, cấp độ vượt qua cửa ải thuộc cấp S, cho nên còn có một phần thưởng phụ, có ngạc nhiên

không?" Cô bé mở to mắt, cười tươi tới nỗi hai lúm đồng tiền lộ ra, quả thật rất được người ta yêu thích.

Chỉ tiếc là, vào thời điểm này, thân phận của cô bé khiến Tiêu Mộ Vũ không có nổi một chút yêu thích, chỉ lên tiếng mang tính chất lịch sự: "Bất ngờ." Rất qua loa.

Cô bé không những không tức giận, ngược lại hai mắt càng sáng lên, "Bạn thật thú vị, chắc chắn rất được người khác yêu thích. Tới đây, bắt đầu thôi."

Nói xong cô bé vung tay lên không trung, một tấm thẻ xuất hiện trước mắt Tiêu Mộ Vũ, hình thù giống như thẻ cào, bên dưới có một nút ấn rút thưởng.

Rất câm nín, cũng không hề bình thường, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn đưa tay ra nhấn một cái, tấm thẻ lập tức chuyển động với tốc độ cao, sau một lúc liền dừng hình trước mặt cô.

Chỉ là sau khi nhìn sáu chữ bên trên, biểu cảm bình tĩnh của Tiêu Mộ Vũ cũng bắt đầu nứt ra. Tuy cô không hề có thông tin nào về nội dung rút thưởng, nhưng cũng không ngờ được sẽ là một cảnh tượng thường gặp nhất trong cuộc sống hiện thực, bối rối khiến người ta câm nín.

"Chúc bạn may mắn lần sau!"

Cô bé rất ngạc nhiên hô lên, sau đó nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ rất lâu, rồi che miệng cười nắc nẻ. Cuối cùng cô bé có chút xấu xa lên tiếng: "Tôi ở đây chờ đợi hàng trăm nghìn người chơi vượt qua cửa ải, Chúc bạn may mắn lần sau, thực lòng mà nói mới là lần thứ hai trong lịch sử, bạn nói xem vận số này của bạn là tốt hay là xấu tới cực điểm đây?

Tiêu Mộ Vũ nhìn tấm thẻ "Chúc bạn may mắn lần sau" trên người mình cũng có chút câm nín nghẹn lời, nếu vượt qua cửa ải có phần thưởng, vậy có lẽ có tác dụng với việc vượt ải tiếp theo, một câu "Chúc bạn may mắn lần sau" đồng nghĩa với việc bản thân không có gì hết, vận số này của cô thật là...

Cũng không biết kẻ đen đủi đầu tiên là ai.

"Vậy phần thưởng phụ là gì?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, nhìn thấy trọng tài viên số 001 đưa tiếp cho mình một tấm thẻ, cô có chút chần chừ: "Cái này không phải vẫn Chúc bạn may mắn lần sau chứ?"

Số 001 lắc đầu cười nói: "Phần thưởng phụ có liên quan trực tiếp tới phó bản, bạn có thể yên tâm mạnh dạn rút thưởng."

Tiêu Mộ Vũ cũng không có lựa chọn khác.

Cùng một thời gian, khác không gian, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đồng thời đưa tay ra lật tấm thẻ kia. Ba giây sau, biểu cảm trên mặt hai người kì quái giống hệt nhau, nhíu mày mang theo sự ghét bỏ một lời khó nói hết.

Khi đối diện với biểu cảm của hai người, hai trọng tài viên số 001 với vẻ ngoài giống hệt nhau lộ ra nụ cười tương tự, lên tiếng nói: "Sao thế, không hài lòng à?"

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng bình thường lại, "Không, chỉ là có chút ngạc nhiên."

Vật phẩm thu hoạch: Mặt nạ da người.

Độ hiếm: S.

Cách thức thu hoạch: Sau khi vượt ải Sơn thôn da người có xác suất rơi được cực thấp.

Mô tả vật phẩm: Mặt nạ da người, không cần giải thích quá nhiều, chính là mặt nạ làm từ da người, độ dính, độ mềm cực kì hoàn hảo. Một khuôn mặt rơi từ trên trời xuống, bạn có cần không? Đương nhiên phải cần, nếu bạn muốn có mặt. Sử dụng mặt nạ da người để có thể tùy ý chế tạo một khuôn mặt người (đương nhiên không phải người cũng được), sau khi đeo mặt nạ da người, có thể trở thành người đó trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đảm bảo mẹ đẻ cũng không nhận ra.

Lưu ý: Đạo cụ này hạn chế số lần sử dụng, 3 lần. Vui lòng sử dụng hợp lí, nghiêm túc tìm hiểu.

Tiêu Mộ Vũ không thể từ chối một đạo cụ như thế, tuy mô tả của nó khiến người ta khó diễn thành thành lời, hơn nữa lại phải trùm da người lên mặt, quả thật là thử thách cực hạn của cô.

Chỉ là không phải người cũng được, vậy nếu sang phó bản tiếp theo gặp phải ma quỷ, vậy có thể giả dạng thành ma quỷ? Tiếc là chỉ có thể dùng được ba lần, tuy có chút buồn nôn, nhưng nếu thật sự tới thời điểm quan trọng, có lẽ cũng không có thời gian quan tâm tới điều này.

"Được rồi, lần đầu tiên tham gia phó bản, có lẽ bạn rất mệt, hiện tại bạn có thời gian một ngày để nghỉ ngơi, bạn có thể đi tham quan thế giới Thiên Võng. À đúng rồi, quên nói với bạn, điểm số có thể đổi được thành tiền của thế giới Thiên Võng, 1 điểm tương đương 100 tiền vàng, bạn có thể mua đồ chuẩn bị cho mọi tình huống phát sinh." Nói xong, trọng tài viên số 001 vẫy vẫy tay với Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm nhận được trước mắt có một chùm sáng trắng chói mắt chiếu tới, không nhịn được nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, cô liền xuất hiện trên một con đường.

Nhìn dáng vẻ người qua người lại, ngựa xe liên miên trên đường phố, Tiêu Mộ Vũ lại có một loại cảm giác như thể đã qua mấy đời, ngày thứ ba trong phó bản dường như đã đẩy thế giới hiện thực cô sống hai mươi mấy năm ra khỏi chín tầng mây.

Người trên phố không hề có chút phản ứng nào với sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Mộ Vũ, chủ cửa tiệm, sạp hàng đều đang chào hàng.

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, cô cảm thấy đói.

Tại nơi gọi là thế giới Thiên Võng này, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mất niềm tin với giá cả hàng hóa ở nơi đây, một bát mì có giá 60 tiền vàng, nếu muốn ăn ngon một bữa, chỉ sợ sẽ phải tiêu tốn một hai trăm tiền vàng.

Chỉ là có một số thứ còn kì quái hơn, khi Tiêu Mộ Vũ đứng trên một con phố nhỏ, phát hiện bên trong cả con phố ấy khác hoàn toàn với sự phồn hoa bên ngoài, bên trong treo đầy các loại thần khí bắt ma.

Có bát quái, bùa hộ mệnh, cách loại bùa chú linh tinh, kiếm gỗ đào, kiếm tiền đồng, thậm chí còn có cả máu chó đen, cùng hằng hà sa số thứ khác.

Tiêu Mộ Vũ vừa vào trong đã được người người nhiệt tình chào hàng.

"Quý cô tới đây lần đầu tiên đúng không? Nhìn lạ mặt lắm. Cô vào phó bản kinh dị à, chỗ tôi có đủ loại công cụ bắt ma, đảm bảo cô gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi. Tấm bùa này do đích thân thiên sư Trương vẽ, cấp A, đồng thời quỷ quái không dám tới gần... chỉ có 20 nghìn tiền vàng."

Bước chân không ngừng tiến về phía trước của Tiêu Mộ Vũ đột ngột dừng lại, người kia tưởng rằng sắp vớ của hời, đang vui mừng khôn xiết, Tiêu Mộ Vũ lại nhàn nhạt nói: "Ông cũng biết lần đầu tôi tới đây, ông lấy đâu ra tự tin, tin rằng tôi có 20 nghìn tiền vàng?"


Người đàn ông kia nghe xong liền ngớ ra, sau đó nhanh chóng tiếp lời: "Khách mới của cửa hàng, đều được giảm 70%, chỉ có một lần, chỉ cần 6 nghìn tiền vàng là cô lập tức có thể mang đi, cả con phố này cô cũng không tìm được giá thấp hơn đâu!"

Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền mỉm cười một cái: "Ông tinh tường quá nhỉ, xem ra 60 điểm vượt ải, ông biết rất rõ."

Nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông kia có chút gượng gạo, ông ta thu tay về, thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều, "Cô xem tiếp chọn tiếp đi, mời."

Nói xong người đàn ông cúi người chào mời người khác, trên đường Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy rất nhiều người đang đi dạo bên trong. Có người như vớ được kho báu, vội vàng móc tiền, có người mặt mày xấu hổ trong phen khó xử, cuối cùng cắn răng đổi sang thứ khác, công việc làm ăn trên con phố này rất nhộn nhịp.

Hơn nữa không chỉ bán ngổn ngang vật phẩm Mao Sơn Tông, còn có cả mấy cửa hàng bán Thánh giá, đồ bạc, còn cả tượng Thánh mẫu Maria. Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

"Cô không định mua gì sao?" Có một âm thanh xa lạ truyền từ bên cạnh tới, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn người đó một cái.

Một người đàn ông trẻ tuổi, cao trên mét tám, mặc bộ lễ phục màu đen, trên cổ thắt nơ, cách ăn mặc của thân sĩ nước Anh điển hình. Đường nét ngũ quan tuấn tú, đôi mắt màu nâu, sâu thẳm mê người, lúc này nhìn Tiêu Mộ Vũ có chút hứng thú thăm dò.

Tiêu Mộ Vũ không trả lời, người đàn ông tiếp tục nói: "Người chơi tới đây đều được lựa chọn tham gia phó bản kinh dị, đối với người chơi mới mà nói, những thứ ở đây mang tới cảm giác an toàn, thậm chí là cọng rơm cứu mạng."

"Cũng chỉ giới hạn với người chơi mới đúng không?" Tiêu Mộ Vũ vẫn tiếp lời một câu.

Người đàn ông có chút ngạc nhiên: "Ý cô là những thứ này đều là giả?"

"Có lẽ không phải tất cả, nhưng cũng tới tám chín phần mười. Nếu Thánh mẫu Maria có thể cứu người, vậy không phải những phó bản kia có sẵn sự bảo vệ rồi sao?" Nơi này giống như chợ đồ cổ, vàng thau lẫn lộn, không phải một người chơi mới ngu ngơ không biết gì sẽ bị người ta mặc sức lừa bịp hay sao.

Hơn nữa, nếu thật sự có tác dụng, liệu có thể uy hiếp được phó bản bao nhiêu phần?

"Nếu chỉ dựa vào việc mua bán một lần rồi thôi thì sao có thể lâu dài? Quả thật bọn họ đều ăn nên làm ra từ người chơi mới, nhưng cũng thật sự có đồ tốt, ngoại trừ việc phải có tiền, còn cần có nhãn quang." Nói xong người đàn ông đưa tay chọn ra một tấm bùa tam giác trong đống bùa chú, sau đó sảng khoái trả cho chủ sạp 400 tiền vàng.

"Đây, bùa hộ mệnh thường thấy nhất, tuy không thể thật sự bảo vệ cô, nhưng có thể báo động trước." Nói xong, người đàn ông đưa cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ không nhận: "Bèo nước gặp nhau, nhận rồi sẽ thấy áy náy." Nói xong, cô gật đầu chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông cười lên, âm thanh dịu dàng nhã nhặn: "Quý cô đây đừng hiểu lầm, chỉ là tôi vừa nhìn đã thấy cô trên con phố này, trực giác cảm thấy tôi nên kết bạn với cô. Tuy Thiên Võng rất rộng, nhưng có lúc lại rất nhỏ, không chừng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đây coi như là chút quà gặp mặt của tôi, cô nhận đi."

Tuy là bắt chuyện, nhưng thái độ của người đàn ông này ôn hòa lịch thiệp, tiến lùi chừng mực lại không có cảm giác ép người, Tiêu Mộ Vũ không cảm thấy phản cảm.

Cô nhìn đối phương một cái, đưa tay ra nhận lấy. Cho dù người này nói thật hay nói dối, chuyện này đều lợi bất cập hại với Tiêu Mộ Vũ, những thứ mang vào trong phó bản, chỉ cần có tác dụng đều sẽ trở thành một sự tham khảo quan trọng.

"Vô công bất thụ hưởng, tôi trả anh tiền." Biểu cảm trên mặt Tiêu Mộ Vũ nói cho người đàn ông kia về sự kiên trì của cô.

"Xem ra cô tin tôi rồi." Người đàn ông cười nói, sau đó nghe lời nhận lấy tiền vàng của Tiêu Mộ Vũ.

"Không biết có thể mạo muội hỏi tên của quý cô đây không, tôi tên Thẩm Thập Nhất."

Dùng tên thật ở nơi này không chắc đã là chuyện tốt, mà thật sự cái tên Thẩm Thập Nhất không hợp với người đàn ông này, thế là Tiêu Mộ Vũ cất lời: "Nếu lần sau chúng ta còn có thể gặp lại nhau, lúc đó nói tên cũng không muộn, nếu không cũng không có ý nghĩa gì."

Thẩm Thập Nhất nhìn Tiêu Mộ Vũ đi thẳng, dòng người xung quanh huyên náo, đường phố lại càng hỗn tạp phồn hoa, chỉ có một mình cô gái này như thể không bị làm phiền, yên lặng rời khỏi chốn ồn ào.

Thẩm Thập Nhất cong khóe môi, một lúc sau, một người đàn ông đi tới cung kính nói: "Thập Nhất Gia, yến hội sắp bắt đầu rồi."

"Đi thôi, nên chuẩn bị xuống dưới rồi." Người đàn ông thu lại nụ cười, quay người rời đi.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ lại có thêm một nghi vấn, người mặc lễ phục không thể xuất hiện ở nơi như thế, so với việc người này đi dạo trên con phố nhỏ, vừa nhìn một cái đã thấy bản thân, chẳng thà nói đã nhìn thấy bản thân trên con phố lớn.

Nhưng lí do là gì? Một lập trình viên nhỏ bé sau khi chết lạc vào thế giới huyền bí, có gì đáng để người ta chú ý?

Tiêu Mộ Vũ không nghĩ ra, chỉ đành không nghĩ tiếp, nhìn điểm số trên người bản thân một cái, chỉ còn lại 121 điểm, cũng chính là 12100 tiền vàng.

Cô phát hiện đồ đạc ở thế giới này đều có hướng dẫn sử dụng, thứ nào có thể mang vào phó bản, thứ nào bị cấm, không cần bản thân lãng phí tâm tư suy đoán. Chỉ là cô vô thức nhớ lại câu nói của Trần Đông, Trần Tây ngày cướp đồ của bản thân.

"Người phụ nữ này có chút tà ma, sao lại có thể mang theo cả thứ này vào đây chứ?"

Sau khi tiến vào thế giới này, Tiêu Mộ Vũ mang theo cả balo của bản thân vào trong, ý của hai người đó là, sau khi vào trong không thể mang theo đồ đạc từ thế giới hiện thực sao?

Suy nghĩ kì quái này xuất hiện trong đầu nhưng vẫn không có lời giải đáp, cô biết quá ít.

Tuy giành điểm số hiếm có, nhưng Tiêu Mộ Vũ không vung tay quá trán, mua thêm hai bộ quần áo, dù sao ở nơi này quá lãng phí quần áo. Cô phát hiện thông thường không thể mang theo đồ phòng thân, đồ có thể mang vào phó bản, giá cả cao tới mức không tin nổi, không phải là điều cô có thể gánh vác. Nhưng tấm bùa này lại có thể mang theo, xem ra vẫn phải từ từ nghiên cứu quy tắc của thế giới này.

Kì lạ là, cô nhớ tới Thẩm Thanh Thu, con dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu, xem ra không phải vật phẩm bình thường, nếu không có nó, chỉ sợ là bọn họ đã mất mạng.

...

"Cô Thẩm, cô về rồi à?" Khi nhân viên phục vụ trước quầy nhìn thấy người quen xuất hiện trước mặt, đôi mắt sáng lên, ân cần chào hỏi.

Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn anh chàng một cái, không dừng lại lâu, đi thẳng lên tầng. Ánh mắt cô gái bên cạnh anh chàng không thân thiện, ngữ điệu cũng mang theo vẻ mỉa mai, nói: "Châu Viễn, tôi thấy anh đúng thật là sáng mắt vì gái, người phụ nữ lạnh lùng như thế anh cũng muốn xáp lại, nhưng người ta đâu có bằng lòng để ý anh dù chỉ một chút cơ chứ."

Người đàn ông tên Châu Viễn không hề tức giận, ngược lại cười nói: "Thế này mới thú vị, hơn nữa loại người như bọn họ, mạng sống là sự tồn tại ngắn ngủi, không chừng ngày nào đó đi rồi cũng không về được nữa, không kịp thời tiêu khiển thì đáng tiếc nhường nào."

...

Chú thích:

1. Mao Sơn Tông là tên một giáo phái của Đạo giáo, lấy núi Mao Sơn (nằm giữa hai huyện Kim Đàn và Cú Dung của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc) làm Tổ đình.








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện