Chương 19: Sơn thôn da người 18
Mọi người nghe xong đều muốn tránh thật nhanh, thứ này thật sự quá buồn nôn, đừng nói bọn họ, ngay tới Tiêu Mộ Vũ cũng có chướng ngại tâm lí.
Đúng vào lúc này, một ngón tay trắng trẻo thon dài đưa ra, rất tùy tiện cầm túi da người lên, sau đó mở ra nhìn mấy cái. Thẩm Thanh Thu trải cuộn da người ra trước mặt bọn họ, ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ, tất cả những người còn lại đều lùi sau một bước.
Nhưng bọn họ đã nhìn rõ, bên trên là một tấm bùa chú viết bằng mực đỏ, nét chữ rất quái dị, nhìn không ra hình thù.
Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ giây lát: "Đây, chính thứ này khiến da người đã chết hóa thành vật sống?"
Bà lão gật đầu, sắc mặt vô cùng thư thái.
"Ban đầu trái tim tôi vô cùng tuyệt vọng, nghĩ giết chết chúng là thôi. Nhưng đột nhiên có một người xuất hiện, đưa nó cho tôi, nói là có nó mới có thể thật sự khiến đám người kia sống không bằng chết. Cái giá phải bỏ ra là tôi mãi mãi ở lại nơi này, bên cạnh chúng, mãi tới khi tôi có thể rời đi. Hiện tại đã tới lúc, đốt cháy nó, chúng có thể giải thoát, tôi, cũng được giải thoát."
Tiêu Mộ Vũ sắc bén phát hiện điểm bất thường, "Người nào?"
Bà lão nhìn cô một cái, sau đó cười lên: "Người đó là thần của tôi, cũng là thần của thế giới này." Nói xong có làm cách nào bà ta cũng không chịu mở miệng tiếp.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhìn nhau một cái, lại nhìn bà lão rất lâu, sau đó mới khẽ gật đầu.
Tất cả mọi người mở cửa đi ra ngoài, tối qua có sấm chớp nhưng không có mưa, thời tiết hôm nay vô cùng tươi đẹp, đứng trước cửa có thể nhìn thấy rừng rậm xung quanh.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tiến lên phía trước mấy bước, ở phía bãi cỏ, vẫn còn lưu lại vết tích bị thương mà tấm da người kia dính phía trên cỏ xanh.
Thẩm Thanh Thu cười một cái: "Xem ra hành động mạo hiểm hôm qua của chúng ta là dư thừa, ai có thể ngờ được cô Tiêu đây có thể trực tiếp khiến bà lão cam tâm tình nguyện giao thứ này ra chứ."
"Cho nên hôm qua hai người kéo dài thời gian vật lộn với da người tới giây phút cuối cùng là muốn tìm chỗ ẩn nấp của chúng sao?" Thôi Tiếu Tuyền thật sự quỳ xuống vái lạy hai người này.
"Nhưng hiện tại xác thực là không cần thiết." Tiêu Mộ Vũ nói xong, lấy cuộn da người ra, Từ Nhiên đã đi lấy lửa.
Nghĩ tới những lời của Tiêu Mộ Vũ với bà lão ban nãy, Thẩm Thanh Thu có chút mất kiên nhẫn, hai tay cô ấy khoanh trước ngực, sau đó nghiêng người nhìn người vừa khép mình vừa xinh đẹp bên cạnh. Thật ra mặt mày Tiêu Mộ Vũ vô cùng dịu dàng, đường nét rất mềm mại, chỉ tiếc là trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là thờ ơ và lạnh lùng.
"Những lời cô nói ban nãy đều là nghiêm túc à? Cô cho rằng cách làm của bà ta là đúng sao?"
Dường như không ngờ Thẩm Thanh Thu sẽ hỏi tới vấn đề này, Tiêu Mộ Vũ im lặng trong giây lát, sau đó mới cúi đầu nhìn bãi cỏ trên mặt đất: "Đúng hay sai thì thế nào chứ. Khi pháp luật không cách nào cho người trong cuộc chính nghĩa, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, báo thù cá nhân là chính đáng, thậm chí là cao thượng." Tiêu Mộ Vũ bất ngờ nói một câu như thế, sau đó lại nở nụ cười mang theo mỉa mai.
"Đương nhiên đây chỉ là một loại quan điểm cá nhân nằm trong phạm vi đạo đức, trong luật pháp La Mã cổ có một luật lệ báo thù tương tự, nhưng đã dần dần bị xóa bỏ. Vì có những lúc, chúng ta cần chế tài của pháp luật, dùng sự công bằng của luật pháp để con người bước ra khỏi vòng lặp oan oan tương báo, bảo vệ sự yên ổn của cả xã hội. Huống hồ, thứ hư ảo mù mịt như chính nghĩa, ai thật sự có thể sờ được nó, cho dù cho cô chính nghĩa, liệu nó có chắc là thứ cô muốn hay không?"
"Dường như cô rất có nhận thức về chuyện này?" Thẩm Thanh Thu vẫn yên lặng nhìn Tiêu Mộ Vũ, hỏi ra một câu như thế.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút thờ ơ: "Kiến thức nông cạn của cá nhân mà thôi."
"Nhưng tôi cảm thấy, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ làm chuyện này." Thẩm Thanh Thu cười nói, sau đó thêm một câu: "Tôi cũng vậy."
Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thu, rất lâu sau cô mới nhìn da người trong tay Thẩm Thanh Thu một cái, "Cho nên tôi thấy mừng khi xã hội hiện thực có quy tắc có pháp luật, vì một khi để một người quyết định việc xét xử và chấp hành pháp lệnh, lòng ích kỉ cùng sự tức giận của nhân tính sẽ khiến báo thù mất đi giới hạn." Nhưng tới nơi này, không có pháp luật quy tắc, giới hạn đạo đức đều đã dắt tay nhau đi gặp ma quỷ.
Khi cuộn da người bị Thẩm Thanh Thu ném vào trong lửa, da người bỗng cựa quậy, gào thét chói tai, khiến những người quây xung quanh bị dọa tới nỗi không ngừng lùi sau vài bước.
Cũng vào lúc này, khi chất lòng trắng ngà kia uốn lượn chảy tới, những tiếng gào thét vui mừng phấn khởi hô ứng giống như đám ma quỷ nhảy múa.
Khi tất cả những thứ này bình thường trở lại, bỗng Từ Nhiên hoảng hốt hô lên: "Cháy... cháy rồi!"
Mấy người Tiêu Mộ Vũ quay đầu, ngôi nhà sau lưng cuồn cuộn bốc khói, ngọn lửa cao ngút trời.
"Bà lão kia vẫn đang ở trong..." Từ Nhiên vội nói, chỉ là đang nói được một nửa bỗng nuốt lại, đại khái cậu biết ngọn lửa này bắt nguồn từ đâu.
Bảy người im lặng đứng bên ngoài, nhìn ngôi nhà cô độc giữa một khoảng hoang vu đang hừng hực bùng cháy trong ngọn lửa mãnh liệt.
Khi tất cả mọi người đều đang nhìn ngôi nhà kia, âm thanh hệ thống vang lên.
"Nhiệm vụ chính: Bà lão trong núi
Nhân vật chính: Bà lão trong núi
Nhiệm vụ 1: Tìm hiểu hoàn cảnh bà lão gặp phải, đồng thời giúp bà lão vượt qua hoàn cảnh khó khăn. Đã hoàn thành!
Nhiệm vụ 2: Sống sót qua 72 giờ. Đã hoàn thành!"
Đoạn thông báo này kết thúc, giống như nắp hộp cuối cùng cũng được đóng lại, chỉ là còn chưa tới phần luận công định tội!
Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng có trái tim của mấy người vẫn treo nơi đó, vì tiêu chuẩn qua ải cuối cùng không đơn thuần chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.
Sau mấy giây dừng nghỉ, cuối cùng Tiêu Mộ Vũ nghe thấy âm thanh của trọng tài viên số 001 lên tiếng lúc ban đầu.
"Các vị người chơi, tôi là trọng tài viên số 001, trước tiên chúc mừng mọi người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chính, hơn nữa đã sống sót tới hiện tại. Còn cách 72 giờ 10 tiếng nữa, tôi nghĩ trừ phi mọi người không nghĩ ra, nếu không sống sót qua 72 giờ có lẽ không thành vấn đề."
Những lời này quả thật không giả, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nhíu mày, tại sao cảm giác trong lời của trọng tài viên này không có ý tốt đẹp vậy chứ?
"Tiếp sau đây, chính là tiết mục mọi người mong chờ nhất – tính toán điểm số! Vui lòng nghiêm túc nhìn lên giao diện điều khiển của bản thân, để chúng ta cùng nhau đếm ngược, rốt cuộc ai có thể vinh dự giành vị trí số một trên bảng điểm của lượt chơi này? Và có ai đen đủi, không vượt qua điều kiện vượt ải của trò chơi?" Âm thanh ngập ý cười, vui sướng hạnh phúc, nhưng tiếng cười này lại bóp chặt lấy trái tim của đám Từ Nhiên và Lão Liêu.
"10, 9, 8, 7..." Những tiếng đếm ngược khiến trái tim của những người vốn dĩ biết điểm số của bản thân không cao đều nhảy lên cổ họng.
Khi đếm xong, ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, những người còn lại đều nhìn chằm chằm lên bảng điểm của bản thân.
Sau một tiếng ting, điểm số của tất cả mọi người đều hiện lên, trước mặt bọn họ hiện lên một bảng xếp hạng, vị trí số 1, không chút thấp thỏm, Tiêu Mộ Vũ, tổng điểm 125.
Nhìn thấy điểm số này, những người còn lại thật sự không nhịn được cảm thán thành tiếng.
"Đây là người sao?"
"Thế giới của học thần ấy mà, học sinh yếu kém không hiểu được."
Tiếp đến người xếp thứ hai là Thẩm Thanh Thu, tổng điểm 100.
Đây là kết quả nằm trong dự đoán, nhưng vẫn khiến người ta khó lòng tiếp nhận.
"Cô ta vốn không nói nhiều, tại sao lại được cộng nhiều điểm như thế?" Trần Tây nghiến răng nghiến lợi.
Từ Nhiên sớm đã nhìn ra cơn sóng ngầm giữa Trần Tây và Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Chị Tiêu biết thì có lẽ chị Thẩm cũng biết, hơn nữa xác thực là chị Thẩm nói không nhiều, nhưng lại là người hành động nhiều nhất."
Những người còn lại lập tức nhớ tới giá trị vũ lực gần như biến thái của Thẩm Thanh Thu, lũ lượt gật đầu. Không có Thẩm Thanh Thu kịp thời quyết đoán giết da người khống chế bà lão, cũng không có chuyện phía sau.
Xếp thứ ba: Lưu Nguy, Trần Tây đồng hạng, tổng điểm 70.
Xếp thứ năm: Thôi Tiếu Tuyền, tổng điểm 67.
Xếp thứ sáu: Từ Nhiên, tổng điểm 64.
Xếp thứ bảy: Lão Lưu, tổng điểm 58.
Điểm số của bảy người hiện ra, quy tắc chấm điểm cũng bắt đầu hiện lên từng mục. Mức điểm của hai nhiệm vụ thật sự không cao, mỗi nhiệm vụ được 15 điểm, cũng có thể nói là, nằm không cũng có thể giành 30 điểm.
Trần Tây mạo hiểm xông vào phòng bà lão thật sự có giá trị, chứng cứ quan trọng cộng 15 điểm.
Mà Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ có thể đạt được điểm số cao như vậy, chủ yếu là vì hai người đã giết tấm da người bám lên cơ thể Vưu Xảo Liên, mỗi người được cộng 15 điểm. Một mình Thẩm Thanh Thu khống chế bà lão phát điên, độc chiếm 15 điểm. Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ khiến bà lão cam tâm tình nguyện giao cuộn da người ra, là bước then chốt để hoàn thành nhiệm vụ, cộng thêm 20 điểm.
Từ Nhiên lấy lửa thiêu chết da người cộng 10 điểm, nếu không phải có 10 điểm này, nhiệm vụ của cậu cũng thất bại.
Sau khi xem xong, sắc mặt Lão Liêu sớm đã xám như tro tàn, thật ra trong lòng lão đã có chuẩn bị.
Sau khi nhiệm vụ phụ kết thúc, chỉ có hai người là lão và Báo có điểm số thấp nhất, cho nên tối hôm qua Trần Tây mới có thể xúi được lão và Báo cùng đi đánh cược một phen. Vì nếu lão không cược, cho dù nhiệm vụ đã hoàn thành, rất có khả năng bản thân không cách nào vượt qua cửa ải, hơn nữa cũng vì chuyện này, Báo đã phải trả một cái giá quá đắt.
Lão không đi, không có được điểm cộng, sau này lão chỉ giành được 5 điểm khi tham gia hỗ trợ suốt quá trình, cho nên lão không thể đạt được 60 điểm.
Ngay tới cả người vẫn luôn mập mờ như Trần Tây cũng có chút buồn bã nhìn Lão Liêu, nhất thời bọn họ đều im lặng, không biết nên nói gì, đây không phải thi cử, điểm số này là thứ quyết định tính mạng của Lão Liêu.
Lão Liêu hít sâu một hơi, trong biểu cảm đau khổ trên mặt lại toát ra vẻ thản nhiên, "Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lí, tôi hơn 50 rồi, thật sự phải bước tới con đường kia cũng không khó tiếp nhận đến thế. Tôi không có thiên phú năng lực để kiên trì ở nơi này, nếu không phải muốn gặp lại con trai, tôi cũng không tới đây. Lần này cơ bản tôi toàn đi theo mọi người, rất xin lỗi vì không thể giúp gì cho mọi người. Cô Tiêu, cô Thẩm, cảm ơn hai người đã dìu dắt tôi tới hiện tại."
Thẩm Thanh Thu nhìn lão một cái, không phải là cái nhìn lạnh lùng, mà khẽ gật đầu.
"Là chính ông không tìm cái chết, không cần cảm ơn chúng tôi."
"Da người đã không tồn tại, nhiệm vụ thất bại vẫn phải trở thành một thành viên trong số chúng?" Tiêu Mộ Vũ lên tiếng hỏi.
Lần này trọng tài viên số 001 lại tiếp lời: "Nơi này không có, tự khắc nơi khác sẽ có."
Câu nói này tiết lộ một tin tức, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn sang nhau, rồi lại ăn ý quay mặt đi.
"Ông ấy chỉ thiếu 2 điểm, không thể phá lệ sao?" Thôi Tiếu Tuyền không nhẫn tâm, lên tiếng hỏi.
"Đúng thế, chỉ thiếu có một chút."
"Không nên thử thay đổi quy tắc, càng không nên thử thuyết phục trọng tài viên, nếu không tất cả mọi người sẽ phải cùng nhau chịu phạt." Âm thanh vui sướng hạnh phúc của số 001 đã lạnh đi, xem ra thật sự không cách nào phá lệ.
Vào lúc này, một cô bé mặc váy trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, âm thanh như người, ngọt ngào đáng yêu, đôi mắt to rất có hồn, nhưng cô bé chỉ cười với bọn họ một cái: "Chúc mừng sáu vị thành công vượt qua phó bản số 001, Sơn trang da người, thời gian tới rồi các vị sẽ biết phải đi đâu làm gì. Người này, tôi sẽ dẫn đi."
Nói xong cô bé đưa tay chỉ vào Lão Liêu, nghiêng đầu cười. Tiêu Mộ Vũ mím chặt môi, nụ cười của số 001 ngây thơ vô tội, chỉ là khi chỉ vào Lão Liêu, Tiêu Mộ Vũ lại cảm nhận rõ ràng được một loại tàn nhẫn, cô bé dẫn Lão Liêu đi bằng cách nào?
Tuy Lão Liêu đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi số 001 chỉ ngón tay về phía mình, lão cảm thấy hô hấp của bản thân bị nghẹn lại.
Lão chỉ cảm thấy một loại áp lực khổng lồ đè lên cơ thể, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn, cúi đầu xuống nhìn, ngón tay của lão giống như biến thành một tờ giấy cắt, lơ lửng theo gió, cơ thể cũng không đứng vững được nữa, nỗi sợ hãi cuồn cuộn trào tới khiến trái tim lão sắp nổ tung.
Những người xung quanh cũng mặt cắt không còn giọt máu, vì bọn họ tận mắt nhìn thấy một người đang sống sờ sờ như thể bị ép chặt ngay trước mặt mình, mỏng manh như tờ giấy, biểu cảm vặn vẹo sợ hãi của Lão Liêu cố định trên mặt, bị cô bé kia thản nhiên cuộn lại, cuối cùng biến mất cùng nhau.
Không ai có thể ngờ được người thất bại cuối cùng bị dẫn theo theo cách thô bạo tàn nhẫn như thế, sắc mặt Từ Nhiên tái nhợt, cả người như hồn lìa khỏi xác, Lưu Nguy và Thôi Tiếu Tuyền nhất thời không nói nổi một câu, may mắn cùng vui vẻ vì vượt qua cửa ải trong lòng ban nãy chỉ còn lại mây mù nặng nề.
Rất lâu sau cũng không một ai lên tiếng, cuối cùng người mở lời đầu tiên vẫn là Trần Tây, hai mắt hắn đỏ ửng nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ: "Quả nhiên hai vị không phải người bình thường, cũng không phải máu lạnh bình thường, từ đầu tới cuối biểu cảm không hề thay đổi, thật sự rất tuyệt."
Thẩm Thanh Thu sẽ không để ý tới tên điên này, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cũng không biến sắc tương tự.
Trần Tây chỉ cảm thấy bản thân đánh vào gối bông, nghiến răng tiếp tục nói: "Lần này hai người rất xuất sắc, nhưng hai người cũng đừng quên, không ai biết rốt cuộc trò chơi này sẽ kết thúc thế nào. Kết cục của lão, sớm muộn cũng có ngày rơi xuống đầu hai người, ngày nào chưa chết, ngày đó chưa dừng."
Cho dù lời của Trần Tây có đúng hay không, tám chữ cuối cùng kia giống như tảng đá lớn nặng nề đè lên trái tim của từng người, kết thúc cửa ải này, tiếp sau đây sẽ là gì?
"Anh nói đúng lắm, ngày nào chưa chết, ngày đó chưa dừng. Cho nên Trần Tây, anh không cần nhằm vào tôi và Tiêu Mộ Vũ, anh nên nhận thức cho rõ, chuyện kéo người khác ra làm bia đỡ đạn, có một lần sẽ có lần thứ hai. Hi vọng tôi và cô Tiêu lần nào cũng có thể thuận lợi như vậy, cũng hi vọng mỗi lần anh luôn là người đẩy người khác." Mấy câu nói nhàn nhạt vạch trần động cơ giết người, Trần Tây nghe xong, sắc mặt trắng bệch, hắn luôn đặt nỗi hận lên Thẩm Thanh Thu, như thể làm thế có thể khiến hắn quên đi rốt cuộc Trần Đông chết như thế nào.
"Sắp tới giờ rồi, các vị bảo trọng nhé." Nói xong Thẩm Thanh Thu tự mình đứng dậy, một mình đi về phía rừng cây rậm rạp phía tây.
Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng không ai lên tiếng hỏi Thẩm Thanh Thu muốn làm gì.
Chỉ có khi đi qua Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu dừng bước, nháy mắt trái với cô, biểu cảm yêu kiều động lòng nói không thành lời, trên miệng cũng mang theo ý cười: "Rất chờ đợi trò chơi tiếp theo còn có thể gặp được cô Tiêu."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ vẫn nghiêm túc, giống như không nghe thấy, khi Thẩm Thanh Thu đi qua liền rũ mắt xuống, cho dù hai người hợp tác vô cùng ăn ý, nhưng cô không hề muốn gặp lại Thẩm Thanh Thu, không biết tại sao, nhưng đây là thứ trực giác nói với cô.
Mọi người nhìn thời gian sắp cận kề, đều đang tạm biệt lẫn nhau, 72 giờ đồng hồ đồng sinh cộng tử cùng nhau, nếu là trong thế giới nguyên bản, chẳng qua cũng chỉ là vài giọt nước trong đại dương mênh mông, không lưu lại dấu vết, nhưng ở nơi này lại trở nên quý giá. Có lẽ không hẳn là vui vẻ, nhưng vẫn đáng để tạm biệt tử tế.
"Cô Tiêu, bảo trọng." Đám người Thôi Tiếu Tuyền chân thành nói.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu nói: "Bảo trọng."
Sau đó cũng rời đi, Tiêu Mộ Vũ không thích loại không khí bịn rịn này, đối với cô mà nói, đây không phải tạm biệt, chỉ là một bắt đầu mới. Mà những người kia, có lẽ thật sự cảm kích cô, có lẽ thật sự hi vọng cô bảo trọng, nhưng có người, không hề hi vọng gặp lại.
++++++++++++
Chương 20: Thế giới Thiên Võng
Khi toàn bộ thời gian đếm ngược trở về 0, Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân đã ở trong một căn phòng.
Căn phòng được bố trí rất đơn giản, trước mặt cô có một chiếc bàn, người ngồi sau bàn chính là trọng tài viên số 001 mới dẫn Lão Liêu rời đi không lâu trước đó.
Nhìn cô bé chỉ mới 8, 9 tuổi, nhưng sự chín chắn lão luyện trên người lại không phù hợp với lứa tuổi.
"Chào mừng vượt qua phó bản 001, căn cứ theo quy định của trò chơi, sau khi vượt qua cửa ải sẽ có một cơ hội rút thưởng, ngoài ra điểm số của bạn đạt được trong lần này cao hơn quy định yêu cầu rất nhiều, cấp độ vượt qua cửa ải thuộc cấp S, cho nên còn có một phần thưởng phụ, có ngạc nhiên