Chương 23: Số phòng trí mạng 3
Bên trong căn phòng vô cùng tối, sau khi vào trong cũng không nhìn được bóng người phía trước, càng kì quái hơn là, Trần Khải Kiệt không hề cảm nhận được âm thanh hơi thở của cùng bạn đồng hành, trái tim lập tức nhấc lên.
"Cô Tiêu, Lâm Hải?" Anh ta gọi mấy tiếng mang tính thăm dò, không có hồi đáp.
Rõ ràng bước chân vào phòng chỉ cách nhau mấy giây, thế mà lại không có ai trả lời anh ta.
Trần Khải Kiệt cảm nhận được tiếng hít thở của bản thân trở nên nặng nề một cách rõ ràng, tất cả thớ cơ trên người đều căng chặt, nơi này quá tối, anh ta không nhìn thấy gì hết, rốt cuộc có chuyện gì?
Vào khoảnh khắc anh ta quay đầu tìm kiếm tại chỗ, một người đàn ông chỉ còn lại nửa khuôn mặt cách anh ta không tới hai xen-ti-mét, trong căn phòng tối tăm, lúc này kì lạ thay lại có thể nhìn thấy khuôn mặt kia vô cùng rõ ràng.
Hốc mắt bên trái trống rỗng, chỉ còn lại xương cằm cùng hàm răng lộ ra ngoài, đang mở miệng cười với anh ta, mùi thịt rữa buồn nôn trên mặt chui vào hơi thở của Trần Khải Kiệt.
Thình lình đối mặt trong khoảng cách gần như thế, loại công kích này khó mà hình dung, trái tim của Trần Khải Kiệt đều đã tê liệt, đồng tử kịch liệt co lại.
Lúc này cho dù nội tâm có mạnh mẽ tới đâu cũng không chống lại được kích thích như thế, anh ta không khống chế được quát lên một tiếng: "Mẹ kiếp!" Cả cơ thể mạnh mẽ lùi về sau, toàn bộ phong độ đã đi về nơi xa.
"A! A!"
"Đừng tới đây! Mẹ ơi!"
Năm cô gái trong phòng cứ như thế nhìn bốn người đàn ông vừa vào trong đã như trúng tà, lăn lê bò toài la hét trên sàn.
Mấy người Vương Vũ San nhìn hành động kì quái của bọn họ, tuy không biết mấy người kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong phó bản này vẫn dọa sợ, không dám thở dốc.
Đợi tới khi bốn người đàn ông tỉnh táo, gần như sợ hãi tới nỗi tè ra quần, mới phát hiện năm người phụ nữ đang nhìn chằm chằm bọn họ với đủ loại sắc thái, mà lúc này tuy không gian mù mờ, nhưng hoàn toàn có thể nhìn rõ môi trường xung quanh, còn về con ma dọa bọn họ khóc lóc gọi cha gọi mẹ, căn bản không tồn tại.
Không khí nhất thời lúng túng vô cùng.
Thẩm Thanh Thu quan sát một màn kịch hay, cười tươi hiếm thấy, "Nhìn thấy gì mà bị dọa thành như thế?"
Trần Khải Kiệt dịu lại trước tiên, đã vội vàng đứng dậy sửa sang quần áo, sau khi hít sâu một hơi, anh ta vẫn có chút túng quẫn nói: "Các cô vào phòng không nhìn thấy con ma đứng sau lưng à?"
Đợi bọn họ miêu tả xong, đám Vương Vũ San vội vàng nhìn ra sau lưng, không có gì hết.
Tiêu Mộ Vũ cũng không nhịn được, mím môi khẽ cười một cái, Thẩm Thanh Thu bắt được nụ cười này, cũng cong mi theo.
"Vừa mới nói hệ thống xấu xa, xác thực là tôi không lừa mọi người." Tiêu Mộ Vũ nhìn bốn người đàn ông một cái, trong mắt có ý trêu chọc, "Có lẽ là thấy mấy anh lề mề, cho nên hù dọa các anh."
"Phì." Tuy vẫn dọa người, nhưng Tả Điềm Điềm không nhịn được, bật cười, đúng thật là...
"Đừng cười nữa, nếu không mấy người đàn ông không những bị dọa mất mật, thể diện cũng mất luôn đấy." Thẩm Thanh Thu lại đâm thêm một dao.
"Phì."
Lần này người phát ra tiếng cười không phải là phụ nữ mà là đàn ông, điều này khiến sắc mặt Trần Khải Kiệt tái xanh, anh ta quay đầu nhỏ tiếng mắng: "Các anh còn cười được!"
"Sao thế? Sao lại có biểu cảm kia?" Nhìn thấy khuôn mặt cứng nhắc tới tái xanh của ba người còn lại, anh ta có chút bất mãn nói.
"Bọn họ không cười." Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, bốn chữ cất lên khiến những người có mặt tại hiện trường dựng tóc gáy.
Cổ họng Trần Khải Kiệt căng lại, ánh mắt lập tức cảnh giác lại sợ hãi, quay về phía âm thanh truyền tới tìm kiếm.
Thẩm Thanh Thu lập tức quay lưng với Tiêu Mộ Vũ, hai người rất ăn ý dựa vào nhau cẩn thận đánh giá bốn phía.
Vào lúc này, một chiếc bóng lướt qua trước mặt bọn họ, dọa Vương Vũ San nhắm mắt che miệng run cầm cập, những người còn lại nhanh chóng di chuyển ánh mắt theo, nhưng phát hiện cửa đang khóa, mà nơi đó xuất hiện một dãy chữ số màu xanh rêu.
Chữ số bắt đầu đều là 0, tổng cộng có sáu chữ số.
Âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên trong phòng: "Điều kiện vượt qua cửa ải của vòng chơi này, thoát khỏi phòng! Cách một: Mở khóa mật mã. Cách hai: Sau 15 phút cửa tự động mở ra."
Hai điều kiện này hiện lên, bọn họ không hề trút được gánh nặng, ngược lại càng thêm run rẩy. Sau 15 phút cửa tự động mở ra, chuyện đơn giản như thế thật sự giống như bài tập của con nít khi so sánh với giải khóa mật mã sáu chữ số, nhưng liệu có sự thực đơn giản vậy không? 15 phút sẽ khó khăn nhường nào?
Rất nhanh sau đó, hiện thực đã nói cho bọn họ.
Một tiếng soạt vang lên, cơn gió lạnh thổi tới, "phù", trong phòng đột nhiên có một vòng tròn nến sáng lên, trong ánh nến nhàn nhạt ấy, bọn họ nhìn rõ thấy bản thân bị chiếc gương vây hãm.
Căn phòng này rất lớn, diện tích hơn trăm mét vuông, toàn bộ mặt tường đều là gương. Lúc này bên trong phản chiếu đủ các loại trạng thái của nhóm người, từ sợ hãi, hoảng loạn, ngạc nhiên tới nghiêm túc, hoàn toàn không có góc chết.
Chân của người cách xa một chút đang run rẩy, đều dựa sát vào giữa, chín người lưng tựa lưng, đứng ở chính giữa, không chỗ thoát thân.
"Nó, nó bắt đầu viết chữ." Âm thanh của Tô Cẩn giống như dây cung kéo căng, như thể giây tiếp theo sẽ đứt đoạn.
Mười hai người trong gương, trong đó có chín bản sao có động tác cùng biểu cảm giống hệt chín người ở ngoài, nhưng lúc này lại đồng loạt giơ tay, lộ ra nụ cười quái dị nhìn bọn họ, ngón tay của chúng thấm đẫm máu tươi, đang bắt đầu viết chữ "Bloody Mary" lên gương.
"Bloody Mary?" Lâm Hải hoảng loạn hét lên, sau đó phản ứng lại lớn tiếng nói: "Đừng để chúng viết xong!" Sau đó lập tức nhào tới ra sức lau gương, ban đầu bọn họ cũng ngăn lại như thế.
Tiêu Mộ Vũ bất động, cô nhìn chằm chằm khóa mật mã kia, ngữ điệu vừa gấp vừa thấp: "Vô dụng thôi, nếu thật sự đơn giản như thế, cũng sẽ không cài đặt thời gian 15 phút."
Quả thật là vô dụng, bọn họ đứng từ khoảng cách gần nhìn hai từ đơn kia hoàn thành, loại cảm giác bất lực khiến người ta thật sự muốn tan vỡ.
"Mật mã là sáu chữ số, lại là chữ số, điều này trùng khớp với gợi ý trong phòng hội nghị, liệu có phải số phòng của chúng ta không?" Thẩm Thanh Thu lập tức bổ sung, nhưng ánh mắt lại nhìn những chiếc gương kia.
Lại có người bắt đầu dùng chân đạp gương với ý định phá hủy gương, nhưng vẫn vô dụng.
Chín chữ Bloody Mary màu đỏ máu hiện lên trên gương, giống như lời nguyền của ác ma. Sau đó da dẻ người trong gương bắt đầu nứt ra từng miếng, giống như tấm gương vỡ, máu tươi thấm ra ngoài dọc theo vết nứt, một cánh tay thình lình thò ra khỏi gương, uốn lượn hướng về phía đám người, chúng sắp ra ngoài rồi.
Mà thời gian mới trôi đi 50 giây!
Tiêu Mộ Vũ không quản được nhiều như thế, đã nhanh chân chạy tới cửa, bắt đầu nhập mật mã.
Tiếng hét của người phụ nữ, tiếng mắng chửi trong nỗi sợ hãi của người đàn ông ở sau lưng đồng loạt chui vào trong tai Tiêu Mộ Vũ. Vào lúc cô nhập chữ số đầu tiên, một cánh tay nắm chặt lấy áo cô, cánh tay ấy lạnh như băng, hơi lạnh cách một lớp quần áo luồn thẳng lên vai cô, da gà da vịt lập tức dựng lên.
Nhưng cánh tay này còn chưa kịp tiến thêm một bước, đã nhanh chóng bị một người nhấc chân đá đi, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn không quay đầu, giống như chắc chắn có người sẽ giúp bản thân giải quyết.
Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn nữ quỷ bị đá văng lên tường, nhìn cơ thể của đám bản sao không hẹn mà gặp đồng loạt hướng về phía cửa đều đã nứt ra, không giận tự phát uy nói với bảy người còn lại: "Chỉ biết tiếp tục kêu gào, tiếp tục trốn tránh, các vị đợi bị bọn chúng xé xác à?"
Lúc này đầu óc Trần Khải Kiệt rất tỉnh táo: "Cô Tiêu, thử số phòng đi. Mọi người nhất định phải ghìm chân bọn chúng, chỉ là một đống thịt nát, ai sợ ai!"
Trên trán Tiêu Mộ Vũ rịn ra một lớp mồ hôi, đầu óc chuyển biến rất nhanh, sáu chữ số, sáu căn phòng, 4311, 4312, 4314, 4315, 4317, 4318, đây là số phòng trong vòng một của trò chơi, lấy một chữ số cuối cùng, tổng cộng sáu chữ số, căn cứ theo trình tự, có lẽ là 1, 4, 2, 8, 5, 7.
Cô cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo, động tác tay vững vàng lại có trình tự.
Không chỉ có chín mà cả mười hai bản sao đều bò ra khỏi gương, xem ra vòng đầu tiên của trò chơi vốn nên có mười hai người, nhưng có ba người đen đủi không thoát ra được.
Tốc độ động tác của chúng không nhanh, nhưng dù sao không phải là người, không sợ đau, không sợ bị đánh, bộ dạng lại vô cùng dọa người, khiến bọn họ không biết ra tay từ đâu.
Đám Vương Vũ San, Tả Điềm Điềm nhát gan, cơ bản không dám nhìn lấy một cái, nhắm mắt đấm đá lung tung, hỗn loạn tới lộn xộn.
"Mộ Vũ, xong chưa?" Thẩm Thanh Thu ngưng trệ hỏi, lần này lại gọi tên của Tiêu Mộ Vũ.
Cuối cùng hoàn thành một mật mã, cửa không mở ra.
"Không phải 142857." Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm nói.
Trần Khải Kiệt tung một quyền đấm ngã "Tiêu Mộ Vũ", cắn răng, phẩy phẩy tay, sau khi nghe thấy lời của Tiêu Mộ Vũ liền ngớ ra, "Sao lại là 142857, thứ tự bên phía chúng tôi là 758241 chứ."
Tiêu Mộ Vũ thoáng ngẩn ra, sau đó lập tức phản ứng lại, ảnh phản chiếu có nghĩa là đảo ngược, bên phía Trần Tuấn Kiệt là ngược lại. Cô hít một hơi, lập tức bắt đầu đổi thứ tự.
Một mình Thẩm Thanh Thu chặn sau lưng Tiêu Mộ Vũ, kẻ nào đến đạp kẻ đó, nửa bước không rời.
Chỉ là sắc mặt Thẩm Thanh Thu càng ngày càng khó coi, vì cô ấy phát hiện theo sự dịch chuyển của thời gian, sức lực của những thứ này càng ngày càng mạnh.
Tệ hơn là, Tiêu Mộ Vũ lại thông báo một tin xấu.
"Vẫn không đúng."
"Sao có thể chứ, ở đây không có bất kì gợi ý nào hết. Mật mã sáu chữ số, tổng cộng có mười chữ số Ả Rập, nếu không có gợi ý, đừng nói đoán đúng mật mã, mà ngay tới cả mật mã là sáu chữ số nào cũng không chọn ra được, căn bản không thể vượt ải, trực tiếp nhất chính là nó." Tuy Thẩm Thanh Thu không dừng động tác, nhưng tư duy vẫn rất tỉnh táo.
"Liệu có phải 43 cũng có tác dụng, hai nhóm chúng ta bị tách ra, tổng cộng có bốn số phòng trùng lặp." Tư duy của Trần Khải Kiệt cũng rất linh hoạt, nghĩ tới điều gì lập tức nhắc nhở.
Trí nhớ của Tiêu Mộ Vũ vô cùng tốt, mỗi bên có sáu cánh cửa, bọn họ có năm người thành công thoát ra, nhóm của Trần Khải Kiệt có bốn người, số phòng trùng lặp là 1, 4, 2, 8, cô lập tức kết hợp thành mật mã, 431428.
Bên trên mật mã hiện lên sắc đỏ, đồng thời phát ra một âm thanh ồn ào, không đúng!
Cả nhóm người đã không chống đỡ được nữa, trong đầu Thẩm Thanh Thu vội vàng lướt qua tất cả chữ số nhìn thấy trong phòng hội nghị, tờ lịch, chữ số quá nhiều; thời gian đếm ngược, không đúng, còn gì nữa?
Đột nhiên cô ấy nhớ tới sách, điểm đặc biệt bên trong chính là sách Toán học, cửa ải này là cửa ải Toán học, chắc chắn có liên quan tới chữ số.
"Mộ Vũ, liệu những quyển sách kia có liên quan tới mật mã không?"
Thẩm Thanh Thu lớn tiếng hô lên, vào thời khắc gấp rút, cô ấy lại gọi tên Tiêu Mộ Vũ, dường như Tiêu Mộ Vũ đã quen.
"9, 15, 23, 25, 30, 33?"
Tiêu Mộ Vũ lập tức nói ra sáu số lúc đó Thẩm Thanh Thu cố tình trêu đùa bản thân. Chỉ là nghĩ ngợi giây lát lại khẽ nhíu mày, sáu số này không khớp với mật mã sáu chữ số, hoàn toàn không cách nào sử dụng.
Thẩm Thanh Thu thực hiện một cú ném vai, vật nữ quỷ xông tới trước mặt xuống đất, sau đó đá một cước văng xa. Càng vào thời khắc căng thẳng, đầu óc Thẩm Thanh Thu chuyển động càng nhanh, cô ấy nghĩ đi nghĩ lại mấy chữ số này, sáu chữ số này chắc chắn không phải sáu chữ số thứ tự sách trong thư viện, vậy có lẽ là...
Trong đầu Thẩm Thanh Thu bỗng lóe lên tia sáng, cô ấy đã hiểu! Hơn nữa tính sơ qua một chút, lại là sáu số đó, loại trùng hợp giống như vận mệnh an bài này càng tăng thêm mức độ chắc chắn của cô ấy.
"8."
"Rắc", chữ số đầu tiên cất lên, Thẩm Thanh Thu bẻ gãy cánh tay con quỷ, đây là nữ quỷ, sau khi cánh tay bị gãy, tay áo nó trượt xuống, một chữ số màu đỏ thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy, lóe lên rồi vụt tắt, nhìn từ góc độ của Thẩm Thanh Thu, đó là số 9.
Thẩm Thanh Thu thoáng ngây ra, khi nữ quỷ lật tay vồ tới, liền bị cô ấy đá ra.
"5."
Chữ số thứ hai.
Theo sự chuyển dịch của thời gian, sức mạnh của đám kia đã không phải là thứ người bình thường có thể ứng phó. Những người khác, đặc biệt là con gái sức lực không đủ, ứng phó với bọn chúng giống như châu chấu đá xe, chỉ có thể ngăn cản chút ít.
"7."
Thẩm Thanh Thu nắm lấy cổ áo của một ảnh bản sao, mượn lực quay người, chân trái quắp lấy một chiếc cổ hất Tả Điềm Điềm ra, lực eo bộc phát, hai thứ kia bị nện xuống đất.
"1" phát ra theo âm thanh hai con quái vật rơi xuống đất, Tiêu Mộ Vũ lập tức khởi động bánh răng, nhưng không nhịn được nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Thật ra cô đã đoán được chữ số Thẩm Thanh Thu nói ra xuất phát từ đâu. Nhưng cô không ngăn cản Thẩm Thanh Thu tiếp tục lên tiếng, vì mật mã mà Thẩm Thanh Thu nói ra đã trở thành khẩu hiệu đánh quỷ của cô ấy.
"4."
Mấy người đám Trần Khải Kiệt đều giương mắt ếch quan sát, trước giờ bọn họ chưa từng gặp một người phụ nữ có thể hung hãn tức mức độ này.
Chỉ một phút mất hồn, bản sao Trần Khải Kiệt liền nhào tới trước mặt anh ta, anh ta hoảng loạn nhấc chân hung hăng đá ra. Chỉ tiếc là Thẩm Thanh Thu có thể nhẹ nhàng đá bay những thứ kia tới vậy, còn chân anh ta đã tê dại, bản sao Trần Khải Kiệt này cũng chỉ loạng choạng lùi sau ba bước, rồi lại tiếp tục hướng về phía cửa.
Trần Khải Kiệt ra sức ngăn cản, nhưng thứ quỷ quái kia thình lình quay đầu nhe răng gào lên với Trần Khải Kiệt, chiếc miệng đầy máu há cực lớn, hàm răng sắc nhọn như răng cưa dọa Trần Khải Kiệt quay người chạy mất, nhưng bị nó đưa tay ra giữ lấy, sau đó quăng đi.
Lúc này Trần Khải Kiệt bị đập một cái, đầu óc quay cuồng, không chỉ có anh ta, những người còn lại đều bị quăng đi như bao tải rách.
"2."
"A, cô Tiêu, nhanh... nhanh lên!" Tay Lâm Hải bị cào một cái, đau tới nỗi gào thét.
"Cạch." Cuối cùng một âm thanh khẽ khàng vang lên, toàn bộ mật mã đều sáng lên, cửa, đã mở!
+++++++++++++++++
Chương 24: Số phòng trí mạng 4
Cửa vừa mở ra, cả nhóm người không muốn ở lại thêm bất kì giây nào, chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ nhìn ba bản sao vẫn đang bám lấy Thẩm Thanh Thu, lập tức quay người tới càn quét một cái, một trong số đó bị ngã văng. Thẩm Thanh Thu bớt đi một đối thủ, nhanh chóng thoát thân, kéo Tiêu Mộ Vũ cùng xông ra ngoài.
Cửa rầm một cái đóng lại, đám người Trần Khải Kiệt lập tức mềm nhũn nằm liệt ra đất, thở phì phà phì phò. Về cơ bản mỗi người đều có dấu vết, cổ Vương Vũ San bị cào ba đường máu, cánh tay Tả Điềm Điềm, lưng Tô Cẩn, bốn người đàn ông càng ngổn ngang.
May mà vết thương không sâu, chỉ rịn ra chút máu. Vì Thẩm Thanh Thu vẫn luôn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, nên chỉ có hai người không chút tổn thất.
Lúc này thần kinh căng thẳng của Tiêu Mộ Vũ mới được thả lỏng, bình tĩnh lại rất lâu mới phát hiện Thẩm Thanh Thu vẫn đang nắm tay mình. Ngón tay Thẩm Thanh Thu thuôn dài ấm áp, đại khái cũng chưa bình tĩnh lại, vẫn đang ra sức nắm lấy tay cô, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn có thể cảm nhận được vết chai mờ trên ngón tay Thẩm Thanh Thu.
Dây đàn đã chết từ rất lâu trong lòng bỗng bị lay động cực nhẹ một cái, không phát ra âm thanh nhưng rung lên, Tiêu Mộ Vũ có chút lạ lẫm với cảm giác này, nhăn mày lại, lặng lẽ rút tay ra.
Ánh mắt cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó cúi đầu xuống nhìn tay bản thân một cái. Tiêu Mộ Vũ vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu sẽ trêu đùa mình trong thời điểm không hề thích hợp này, nhưng Thẩm Thanh Thu lại yên lặng một cách lạ thường, thế là dây đàn lay động kia còn có thêm chút rung rinh.
"Mọi người ổn cả chứ?" Tiêu Mộ Vũ nhìn mọi người, sau đó cất tiếng hỏi.
Tay chân Tô Cẩn đều đang run lên, không những sợ hãi, mà còn cạn kiệt sức lực, cô nàng nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày tái nhợt gật đầu: "Không sao."
"Con mẹ nó, trò chơi này chính là xông vào hang quỷ, chỉ mới bắt đầu đã dữ dằn thế này, mấy vòng tiếp theo thì thế nào chứ?" Trương Cường lau mồ hôi trên mặt, thô lỗ lên tiếng.
"Tại sao mật mã lại là 857142?" Trần Khải Kiệt được coi là người có tố chất tâm lí cực mạnh, anh ta đã phát hiện một số điểm đặc biệt của phó bản lần này, ban nãy Thẩm Thanh Thu lên tiếng anh ta không chú ý lắng nghe, lập tức gạn hỏi Thẩm Thanh Thu.
"Vừa bắt đầu cửa ải này, nó đã đưa ra gợi ý Số là căn nguyên của vạn vật, mà sự liên quan của mật mã vượt ải và chữ số cũng đã chứng minh câu nói này. Trên giá sách trong phòng hội nghị có một hàng sách, nhắc tới chữ số, có lẽ những quyển sách đó là sách Toán học. Trong số đó, tất cả đầu sách cùng thể loại được xếp chung với nhau, duy chỉ có sáu quyển sách Toán học, hơn nữa còn bị tách khỏi nhau, cho nên tôi đã lưu ý tới vị trí của chúng." Lần này Thẩm Thanh Thu không kiêu ngạo một cách hiếm thấy, còn giải thích nguyên nhân một lượt.
Nghe Thẩm Thanh Thu nói như thế, tất cả mọi người đều nhớ tới hàng sách kia, cẩn thận nhớ lại, đúng thật là bị xếp tách ra.
"Mẹ kiếp! Thật sự có tác dụng." Lâm Hải nhỏ tiếng chửi, rõ ràng đang nhớ lại hành động vứt sách bừa bãi của bản thân suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện lớn.
Lúc đó Trần Khải Kiệt đứng bên cạnh Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, nghe xong vẫn có chút nghi hoặc: "Nhưng tôi nghe cô Tiêu và cô Thẩm nói là 9, 15, 23, 25, 30, 33? Có liên quan gì tới 857142 mà cô nói..."
Còn chưa nói xong, Lâm Khải Kiệt đột nhiên phản ứng lại, trong mắt anh ta ngập tràn kinh ngạc cùng tán thưởng: "Tôi hiểu rồi! Sáu quyển sách này vừa vặn chia sách trên giá thành 8 quyển, 5 quyển, 7 quyển, 1 quyển, 4 quyển, 2 quyển, tổ hợp lại chính là 857142! Cái này thật sự quá... quá khó."
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mang theo một tia giảo hoạt: "Vốn dĩ tôi chỉ phát hiện số sách kia có chút kì lạ, nhưng vì muốn thăm dò phản ứng của Mộ Vũ nên mới ghi nhớ vị trí đặt chúng lúc đó. Ban nãy Mộ Vũ lại nhắc lại dãy số này, mật mã là sáu chữ số, những số này không