Ngoại truyện thường nhật 2: Thẩm x Tiêu
Sau khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, tiếng cười trong nhà họ Thẩm cũng đã nhiều hơn, bà nội Thẩm cũng đã biết cháu gái tỉnh, vừa tới nơi lại khóc lóc một phen, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu an ủi rất lâu, bà nội Thẩm mới bình tĩnh lại.
Lại một lần nữa Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được Thẩm Thanh Thu được yêu chiều thế nào ở nhà họ Thẩm, trong môi trường này, Thẩm Thanh Thu hình thành tính cách yếu ớt thực sự là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng trên thực tế, kỉ luật, nhẫn nhịn, kiên cường trong xương cốt Thẩm Thanh Thu vượt ngoài sức tưởng tượng của người thân, mà tất cả những điều này càng khiến Tiêu Mộ Vũ đau lòng cho cô ấy. Những chuyện trong quá khứ đã không cách nào cứu vãn, Tiêu Mộ Vũ chỉ hi vọng những ngày tháng sau này có thể cố gắng đối tốt với Thẩm Thanh Thu hết mức có thể.
Vào ngày thứ ba Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, Tiêu Mộ Vũ nhận được điện thoại của Tiêu Chấn Diệp, nói ba người hai nữ một nam tới nhà tìm Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nghe được tin tức này, trong mắt trào ra một tia mừng rỡ, vội vàng nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, trong mắt đối phương cũng ngập tràn ý cười, thế là vội vàng lên tiếng hỏi Tiêu Chấn Diệp: "Bố, bọn họ đang ở đâu ạ?"
"Đang ở cạnh bố." Nói rồi đầu bên phía Tiêu Chấn Diệp có chút động tĩnh, rất nhanh sau đó những âm thanh kích động của phụ nữ truyền tới, trong cảnh tượng hiện lên trước mặt lộ ra một khuôn mặt, chính là Tô Cẩn. Hình ảnh lắc lư một cái, Tả Điềm Điềm, Trần Khải Kiệt đều xuất hiện trong khung hình, dáng vẻ hệt như trong phó bản.
"Đội trưởng Tiêu, đội trưởng Tiêu, là chị à?" Nước mắt Tô Cẩn trực tiếp rơi xuống, nhìn Tiêu Mộ Vũ trong video khóc không thành tiếng. Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm cũng không cầm được nước mắt, ba người đều căng thẳng nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Mới đầu khi thoát khỏi Thiên Võng tỉnh lại, ba người đều rất lo lắng cho Tiêu Mộ Vũ, cùng nhau vượt nhiều phó bản như thế, cả ba đều hiểu rõ tình cảm giữa Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, bọn họ không dám tưởng tượng không có Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ sẽ buồn bã nhường nào.
Tô Cẩn càng không cách nào quên đi cảnh tượng Thẩm Thanh Thu nhờ vả bọn họ chăm sóc cho Tiêu Mộ vũ, mỗi một lần nhớ lại đều day dứt mất ngủ, buồn bã không thôi.
Vì trước đó Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt đã vượt ải, cho nên trong hiện thực đã quen biết lẫn nhau. Chỉ là vì nguyên nhân sức khỏe, mấy ngày trước chỉ có thể liên lạc với nhau qua video, thời gian này đã có thể ra ngoài một mình, ba người liền như ngựa không dừng vó tập hợp cùng nhau tìm tới đơn vị trực thuộc khu 3, hỏi thăm tình hình của Tiêu Mộ Vũ, nhưng bất ngờ lại gặp được Tiêu Chấn Diệp.
Trước đó Tiêu Mộ Vũ tưởng rằng Thẩm Thanh Thu không còn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không nghĩ tới chuyện gì, hai ngày qua Thẩm Thanh Thu vừa tỉnh lại, dành toàn bộ tâm tư cho Thẩm Thanh Thu, tối qua mới bắt đầu có tinh thần và sức lực đi tìm ba người Trần Khải Kiệt, vốn dĩ cô định lên mạng đăng tin, không ngờ ba người lại tìm tới trước.
Ba người là món quà quý giá thứ hai mà Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu giành được trong Thiên Võng, hai người đều không phải người nhiệt tình với người ngoài, nhưng tình nghĩa giữa đồng đội, không cần dùng bất kì ngôn ngữ nào để miêu tả.
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy ba người, cười mãi cười mãi đôi mắt cũng ươn ướt, cổ họng có chút khàn khàn chào hỏi bọn họ, "Tô Cẩn, Tiểu Tả, Trần Khải Kiệt, lâu rồi không gặp."
"Đội trưởng Tiêu, cô... cô vẫn ổn chứ?" Trần Khải Kiệt có chút cẩn thận hỏi.
Lúc này một cánh tay mảnh khảnh thò ra từ sau lưng Tiêu Mộ Vũ, thân mật ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ. Vành tai Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, ánh mắt có chút mất tự nhiên, nhưng không ngăn cản cũng không tránh né.
Sắc mặt Tô Cẩn lập tức biến đổi, ánh mắt ước gì có thể thiêu đốt cánh tay không an phận kia.
Mà vào lúc này, một âm thanh có chút quen thuộc lại truyền tới, "Cô ấy ổn lắm."
Biểu cảm của Tô Cẩn lại biến đổi, nhưng lần này là vui mừng điên cuồng, rất nhanh sau đó ba người ở bên kia phản ứng lại, đã hỗn loạn không thôi.
"Đội phó, đội phó, là chị sao? Trời ơi, không phải tôi nằm mơ chứ? Đội phó, thật sự là đội phó sao?"
Không đợi Tiêu Mộ Vũ trả lời, khuôn mặt hại nước hại dân của Thẩm Thanh Thu đã xuất hiện trong video, cô ấy nghiêng người ngồi sau lưng Tiêu Mộ Vũ, tựa đầu lên vai Tiêu Mộ Vũ không chút kiêng kị, cười với ba người.
Tả Điềm Điềm trong video kích động hét thật to, Tô Cẩn khóc càng thêm dữ dội, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi đều tưởng chị không ra được, chúng tôi đều buồn muốn chết."
Thấy vậy ánh mắt Thẩm Thanh Thu cũng dịu lại, nhìn ba người, dịu dàng nói: "Tôi xin lỗi đã để ba người buồn."
Đây là sự dịu dàng hiếm thấy của Thẩm Thanh Thu, ba người ngẩn ra, nhìn Thẩm Thanh Thu lại có chút bối rối. Sau đó Tả Điềm Điềm cẩn thận nói: "Đội phó, sao đột nhiên chị lại dịu dàng vậy?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu liếc sang bên trái, nhếch miệng cười rất dịu dàng: "Vì tôi đã đáp ứng đội trưởng Tiêu của mọi người, phải làm Thẩm Kiều Kiều trước mặt cô ấy."
"Khụ khụ." Tiêu Mộ Vũ bỗng sặc sụa, lần này không chỉ là đỏ tai, mặt cũng đã đỏ.
Ba người Tô Cẩn nhanh chóng cảm nhận được hình ảnh lắc lư, hai người biến mất trong hình, chỉ có Tiêu Mộ Vũ đè nhỏ giọng trách móc, "Đừng nói lung tung."
"Chị chỉ nói sự thật thôi, lẽ nào em không thích chị làm Kiều Kiều của em sao?"
Tiêu Mộ Vũ vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, hết cách chỉ có thể che đi chiếc miệng tác oai tác quái của đối phương, dịch chuyển điện thoại thu lại biểu cảm nghiêm túc nói: "Tô Cẩn, Tiểu Tả, Trần Khải Kiệt, tôi và Thanh Thu đều rất ổn, chỉ là Thanh Thu mới tỉnh được hai ngày, vẫn chưa đi lại được, gần đây tôi và cô ấy đều đang tập phục hồi. Có lẽ sức khỏe của mọi người chưa khỏe hẳn, trước tiên điều chỉnh sức khỏe trước đã. Lát nữa tôi sẽ bảo bố tôi đưa phương thức liên lạc của tôi cho mọi người, sau đó chúng ta online trò chuyện. Đợi mọi người ổn hơn, chúng ta sẽ cùng ra ngoài tụ tập, hiện tại mọi người đều sống cùng một thành phố à?"
Tả Điềm Điềm lắc đầu, "Em ở thành phố An Viễn, lần này tới đây cùng với mẹ, nhưng em định sau này sẽ ở lại đây." Nói rồi Tả Điềm Điềm nhìn sang Tô Cẩn, ánh mắt đối phương sáng lên, có thể thấy được vui vẻ bên trong một cách rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới hai người trong mộng cảnh, trái tim ấm lại, trong mắt cũng nở nụ cười, "Tốt lắm, à đúng rồi, mọi người đã nhìn thấy một triệu trong tài khoản sau khi vượt ải hệ thống chưa?"
Mấy người Tô Cẩn ngớ ra, "Đội trưởng Tiêu, chị nói là sau khi vượt ải hệ thống sẽ thưởng một triệu sao?"
"Đúng thế, đây là phần thưởng vượt ải của trò chơi Thiên Võng, tuy Thiên Võng đã xảy ra chuyện, nhưng đây là phần thưởng được chi từ trước đó, mọi người có thể kiểm tra số tài khoản mang tên mình."
"Không phải chứ, một triệu kia có thể mang ra ngoài sao? Nhưng trên mạng nói Thiên Võng sắp bị phá hủy, số tiền này vẫn được phát à?" Tuy một triệu không thể đảm bảo cuộc sống không lo nghĩ cơm ăn áo mặc, nhưng cũng là một khoản tiền lớn, dù có là ai cũng sẽ vui vẻ.
Tiêu Mộ Vũ nghe thấy hai chữ phá hủy, trong lòng có chút trầm ngâm, nhưng cũng không hỏi nhiều, mọi người nói chuyện thêm một lúc rồi mới cúp máy.
Rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ nhận được lời mời kết bạn của ba người, cô nghĩ ngợi giây lát rồi lập một nhóm chat, thêm bốn người vào nhóm, lấy tên là Một gia đình yêu thương thắm thiết.
Nhìn thấy cái tên này, Thẩm Thanh Thu liền cười ngặt nghẽo, mọi người trong nhóm cũng lũ lượt cảm khái, "Mơ về Thiên Võng."
Chuyện Thiên Võng bị xử lí đã hừng hực khắp các ngõ ngách, tuy Tiêu Mộ Vũ tạm thời không bị bắt giữ, nhưng bắt buộc báo cáo hành tung, nhưng may mà tất cả đều nằm trong dự đoán của Thẩm Thập Nhất, họ không làm gì Tiêu Mộ Vũ.
Tai họa này gần như là một hồi chuông cảnh báo với toàn nhân loại, trong thời đại khoa học kĩ thuật thông tin phát triển nhanh chóng, nó cảnh báo nhân loại bắt buộc phải có ý thức kính nể sợ hãi trước trí tuệ nhân tạo, đồng thời phải tận dụng tốt con dao hai lưỡi khoa học này.
Vì ảnh hưởng của Thiên Võng quá tồi tệ, tạo ra thương vong nghiêm trọng, cho nên sau khi được thảo luận đã nhất trí quyết định phải đóng hệ thống Thiên Võng vĩnh viễn, có cá nhân cực đoan còn yêu cầu phải tiến hành phá hủy hệ thống Thiên Võng triệt để.
Tiêu Mộ Vũ đọc từng tin tức, im lặng rất lâu, sự tồn tại của Thiên Võng chính là quả bom hẹn giờ, cho dù bị phá hủy cũng hợp tình hợp lí, nhưng những số liệu và cả tất cả NPC bên trong đều là nhớ