Ngoại truyện thường nhật 5: Thẩm x Tiêu
Thẩm thanh Thu dừng lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, vùi đầu lên cổ Tiêu Mộ Vũ ngửi mùi hương trên cơ thể cô, âm thanh có chút khàn khàn, nỉ non: "Thế ăn tối xong thì sao, có được không?"
Thẩm Thanh Thu không hề giấu giếm khát vọng của bản thân, những lời nóng bỏng nhiệt tình mang theo hơi thở phả lên bên tai Tiêu Mộ Vũ, khiến Tiêu Mộ Vũ không khống chế được cứng bụng.
Có những lời khó lòng cất lên, dường như cả hai vẫn mãi ở trong thời kì nồng nhiệt, loại khát vọng nhiệt thành với thân thể và trái tim đối phương chưa từng vơi đi. Khoảng thời gian sau khi ra ngoài, vì vấn đề sức khỏe, cho dù có lòng nhưng cũng rất kiềm chế.
Hiện tại hai người đã về tới nhà mình, nơi chỉ có hai người, loại ham muốn ấy cũng không cách nào đè nén.
Thế là Tiêu Mộ Vũ trượt xuống, rất khẽ rất khẽ ừm một tiếng.
Thẩm Thanh Thu đứng thẳng người nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt nóng tới mức khiến Tiêu Mộ Vũ không tiện nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Bữa tối dưới ánh nến được Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị rất kì công, tiêu tốn rất nhiều tâm tư. Khi ở nhà họ Thẩm, vì sức khỏe Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cộng thêm nhà họ Thẩm có cô giúp việc, cho nên Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa vào bếp nấu ăn cho Thẩm Thanh Thu.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ đã đáp ứng sẽ nấu ăn cho Thẩm Thanh Thu, hôm nay cũng coi như đã thực hiện lời hứa.
Lượng cơm của hai người không lớn, Tiêu Mộ Vũ cũng không nấu nhiều, mỗi người một miếng bít-tết cộng thêm một phần mì Ý sốt cà chua nhỏ.
Thịt bò chín vừa, lửa khống chế rất vừa vặn, chất lượng thịt tươi mềm không phải bàn, mỗi miếng vào miệng đều mọng nước, còn nấu ngon hơn cả đầu bếp nhà hàng tây. Thẩm Thanh Thu có thể cảm nhận được vẻ hào phóng của Thượng đế khi tạo ra loài người trên người Tiêu Mộ Vũ, chính là kiểu thiên tài trí tuệ vượt trội từ nhỏ, nhưng lại không có sự cố chấp và cứng nhắc của người có chỉ số thông minh cao, vẻ ngoài xinh đẹp tính cách lại tốt, quan trọng nhất là nấu ăn cũng là số một, đã ăn cơm Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cũng không còn thích đồ ăn bên ngoài.
"Em nói xem tại sao trên đời này lại có người hoàn hảo như em chứ? Thật sự là điểm nào cũng tốt, đại khái có thể nói trời đất sủng ái đều nằm dành hết lên người em." Thẩm Thanh Thu nuốt miếng bít tết cuối cùng, nhìn Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cảm khái.
Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt nhìn cô ấy, trong mắt trào ra ý cười, nhưng không lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế.
Thẩm Thanh Thu cũng cười theo, "Sao lại không nói gì?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong cúi đầu cười, "Chị quên rồi à, em của trước kia cũng không được chị yêu thích, chọc chị tức giận, chị cũng sẽ tức tới nỗi muốn mắng chết em."
Thẩm Thanh Thu làm ra vẻ quan trọng gật đầu, "Cũng đúng, có một vài lúc cảm thấy em là khúc gỗ, trên phương diện nào đó vừa kiêu ngạo vừa cố chấp, còn hay miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo."
Đại khái là nhắc tới chuyện đau lòng trước kia, Thẩm Thanh Thu hờn dỗi, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Nhưng em vẫn rất tốt." Chỉ là không tốt với chị mà thôi.
Câu nói phía sau Thẩm Thanh Thu không nói ra, đó là khổ sở thuộc riêng về mình cô ấy trong lúc yêu thầm, mà hiện tại sau khi Tiêu Mộ Vũ hồi đáp cô gấp bội, cũng đã nhỏ bé tới nỗi không đáng nhắc tới.
Tiêu Mộ Vũ cứ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, muốn tìm kiếm được dấu vết trên khuôn mặt kia, nhưng không có. Cô im lặng giây lát, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, khẽ nói: "Không phải, trước kia em không tốt, là chị đã khiến em trở thành một Tiêu Mộ Vũ tốt hơn."
Thẩm Thanh Thu cứ ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ, ban đầu hai người không ăn ý, chỉ là gặp rồi, đôi bên lọt mắt nhau, sau đó cả hai được mài giũa từng chút từng chút, trở thành dáng vẻ thích hợp nhất với đối phương. Quá trình trau chuốt gọt giũa này rất đau khổ, nhưng kết cục rất hoàn hảo, cả hai cũng không hề hối hận, chỉ hối hận vì đã để đối phương quá đau.
Ăn cơm xong hai người cùng nhau dọn dẹp bát đũa, chuyện bị gián đoạn trước đó nhanh chóng được thắp lên lần nữa.
Khi Thẩm Thanh Thu hôn Tiêu Mộ Vũ, bỗng nghĩ tới nụ hoa đang chờ bung nở của hai chậu cát cánh ngoài ban công, thế là cô ấy giảm tốc độ, dây dưa.
Trong con ngươi màu xám, ngoại trừ tình cảm rực rỡ nồng nàn còn ẩn chứa một tia ham muốn chiếm hữu ngang ngược trong sâu thẳm, Thẩm Thanh Thu cứ cúi đầu như vậy nhìn Tiêu Mộ Vũ, đè lại hô hấp, nói: "Em nói em thích cát cánh là vì nhìn thấy có người ôm hoa cát cánh rất đẹp, là ai có vinh hạnh lọt vào mắt em vậy? Em nói rất đẹp, là nói hoa đẹp, hay là người đẹp?"
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, cắn môi không ngừng nhẫn nhịn, cuối cùng thở dốc một hơi, lên tiếng: "Thanh Thu."
Thẩm Thanh Thu như thể không tập trung ừm một tiếng, nhưng vẫn đang chờ đợi câu trả lời.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ vừa khó chịu vừa buồn cười, trước giờ cô chưa từng nghĩ vì một đáp án qua loa của bản thân ngày đó, lại khiến người này đè sâu trong đáy lòng, còn âm thầm ủ một hũ giấm Trần.
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại, ngón tay co lại rồi nắm chặt, trong sự giày vò không ngừng nghỉ này, cô mơ màng quay lại ngày hôm ấy.
Hôm đó thời tiết rất đẹp, mưa bốn năm ngày liên tiếp mới có một ngày trời quang, bầu trời giống như một mặt gương sau khi được nước mưa rửa sạch lâu ngày. Cô đi cùng giáo viên tới gặp một vị giáo sư vừa bay từ nước ngoài về. Mà nơi ở của vị giáo sư đó vừa hay lại ở cùng một khu với nhà Thẩm Thanh Thu.
Đợi khi Tiêu Mộ Vũ lên tới phòng khách trên tầng hai, khung cửa sổ toàn cảnh chạm sàn khiến cô thu hết mọi cảnh vật bên ngoài vào mắt. Cô ngồi ở vị trí tựa vào ban công, giáo viên và vị giáo sư kia ở bên cạnh nói chuyện rất hăng say, đang lấy máy tính ra giao lưu. Khi đó Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới nhà Thẩm Thanh Thu ở phía sau, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài một cái.
Ngày hôm đó Thẩm Thanh Thu về nhà một mình, trong tay cầm bó hoa cát cánh màu xanh lam, tóc tai được búi đơn giản sau gáy bằng kẹp tóc, lộ ra chiếc trán mịn màng căng đầy. Thẩm Thanh Thu trang điểm nhạt, mặc chiếc váy liền màu trắng hiếm thấy, cả người đi dưới ánh sáng rực rỡ, trên đỉnh đầu là bầu trời trong veo, bên dưới chân là mặt cỏ xanh rờn.
Dường như vì bó hoa kia, tâm trạng của Thẩm Thanh Thu không tệ, trên mặt còn vương nụ cười, vừa đơn thuần vừa dịu dàng, sau đó cúi đầu ngửi hoa. Khi đó Tiêu Mộ Vũ nhìn không chớp mắt, chăm chú quan sát Thẩm Thanh Thu, nhìn bó hoa trong lòng Thẩm Thanh Thu.
Lúc đó trong đầu Tiêu Mộ Vũ hiện lên một câu, bó hoa cát cánh ấy thật đẹp. Trên đường về nhà, ma xui quỷ khiến Tiêu Mộ Vũ đi tới siêu thị hoa, chọn hai chậu cát cánh về nhà, chúng nở ra rất đẹp, xác thực rất đẹp.
Cảm nhận được Tiêu Mộ Vũ mất hồn, Thẩm Thanh Thu cúi đầu cắn cô một cái mang tính trừng phạt, trong ánh mắt mơ màng của Tiêu Mộ Vũ hiện lên một tia sáng tỏ, lẩm nhẩm: "Hoa... hoa đẹp, nhưng... người... còn đẹp... hơn hoa."
Trái tim Thẩm Thanh Thu chua chua, đã là lúc này rồi vẫn không biết dỗ dành bản thân, nhưng lúc này cũng không nên uống giấm Trần, Thẩm Thanh Thu thở dài một hơi, không tiếp tục cố tình bắt nạt Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ cắn môi, ngón tay đâm vào lòng bàn tay, sau đó lại thả lỏng ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu.
Cô biết Thẩm Thanh Thu vẫn chưa ý thức được người đó là cô ấy, trong những đợt sóng trập trùng, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên.
Chỉ là tiếng cười nhanh chóng bị một loại âm thanh khác gạt đi, Tiêu Mộ Vũ nhẫn nại tiếp tục nói: "Khi em em tưởng rằng... tưởng rằng em thích hoa cát cánh, sau này... em mới ý thức được, thứ em thích không phải là hoa cát cánh, mà là... mà là người ôm hoa. Ngày đó ánh mặt trời vừa vặn, trời xanh như được gột rửa, chị ôm bó hoa... mặc chiếc váy trắng..."
Thẩm Thanh Thu không khống chế được lực, sau đó bỗng ngẩn ra, dường như trong đầu nhớ lại cảnh tượng đã sớm bị bản thân vứt sau đầu, sau đó khó lòng tin nổi cúi đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ.
"Em nói người ôm hoa kia, là chị sao?"
Lần này Tiêu Mộ Vũ không trả lời Thẩm Thanh Thu, chỉ hé miệng cắn lên xương quai xanh của Thẩm Thanh Thu, mang theo chút giận hờn