Chương 31: Số phòng trí mạng 11
Thẩm Thanh Thu vẫn đang nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt có ý cười, chỉ là bên dưới nụ cười đó lại là cảm giác phức tạp. Cô ấy không thể lí giải sự tín nhiệm kì lạ của Tiêu Mộ Vũ, nhưng lúc đó xác thực bản thân đã làm phản ứng mà Tiêu Mộ Vũ muốn, thậm chí, cô ấy vui vẻ vì sự tín nhiệm của Tiêu Mộ Vũ, nhưng loại vui vẻ này lại không phải là thứ bản thân muốn có được trong tính toán.
Đợi tới khi hai người giải thích xong, hệ thống mới đưa ra thông báo thêm lần nữa: [Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ thành công hoàn thành nhiệm vụ phụ, thu hoạch phần thưởng ẩn: Đồng hồ bấm giờ.]
Đồng hồ bấm giờ:
Độ hiếm: Cấp A.
Cách thức thu hoạch: Khởi động nhiệm vụ phụ trong vòng chơi thứ sáu của Số phòng trí mạng sẽ có xác suất thu hoạch tương đối thấp.
Mô tả vật phẩm: Có thể dùng để tính giờ, khi tạm dừng đồng hồ bấm giờ, có thể tạm dừng thời gian 10 giây trong không gian này, ngoại trừ người sử dụng, toàn bộ đều sẽ dừng lại. Vui lòng đừng xem thường 10 giây này, đủ để bạn chết mấy lần, cũng đủ để cứu sống bạn mấy lần, vui lòng sử dụng hợp lí. Đạo cụ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Số lần sử dụng: 6 lần.
Thời gian làm mới: 24 tiếng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, lồng ngực thình thịch nhảy lên, thời gian tạm dừng 10 giây, đây chính là một công cụ giữ mạng tuyệt vời. Tuy đạo cụ này thuộc cấp A, nhưng có 6 cơ hội sử dụng, thời gian làm mới một ngày, đã tương đối trái với lẽ thường.
Ba người đám Trần Khải Kiệt vẫn chưa phản ứng lại từ tình huống ban nãy, lúc này nghe thấy thông báo của hệ thống, lại nhìn đạo cụ Tiêu Mộ Vũ rút được, mặt mày thảng thốt, đạo cụ này thật sự rất tuyệt diệu, vào thời khắc quan trọng chính là cọng rơm cứu mạng.
Trong mắt Trần Khải Kiệt là sự ngưỡng mộ không thể che giấu, nhưng nhanh chóng thu lại, tuy không phải bản thân giành được, nhưng hiện tại Tiêu Mộ Vũ thuộc đội ngũ của bọn họ, cũng là một loại đảm bảo. Tuy Tiêu Mộ Vũ luôn lạnh lùng, nhưng Trần Khải Kiệt cảm thấy cô không phải người thấy chết không cứu. Quan trọng hơn là, hệ thống thông báo điều này, cũng đủ để chứng minh rằng, Thẩm Thanh Thu không lựa chọn sai.
Tiêu Mộ Vũ nhận lấy đạo cụ, nhìn Thẩm Thanh Thu với gương mặt mang theo ý cười đi tới, trên khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng của cô có chút cảm xúc phức tạp hiếm thấy, khi Thẩm Thanh Thu đi tới, nhỏ tiếng nói một câu: "Cảm ơn."
Tiêu Mộ Vũ mím môi, sau đó đưa tay lấy đạo cụ vừa rút được đưa cho Thẩm Thanh Thu: "Tôi cũng không có nhiều đồ có thể cho cô, cái này vốn dĩ chính là do cô giúp tôi nên mới giành được, cho cô, coi như trả ân tình của cô."
Tiêu Mộ Vũ nói xong, nhân lúc Thẩm Thanh Thu ngẩn ra liền nhét tấm thẻ vào trong tay Thẩm Thanh Thu, quay người đi quan sát thứ phát hiện trên bức họa của Nghê Đức ban nãy.
Thẩm Thanh Thu nhìn tấm thẻ cấp A trong tay, ý cười trên mặt tan đi sạch sẽ, cô ấy không vui. Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Trần Khải Kiệt đang không thể tin nổi nhìn thứ trong tay mình, ánh mắt thẳng tắp khiến Trần Khải Kiệt vội di chuyển ánh mắt, lúc đó cô ấy mới quay người đi tới cạnh Tiêu Mộ Vũ, đưa thẻ ra, cười lạnh nói: "Ân tình của tôi cũng không thể dùng thứ này là có thể trả, đây là nhiệm vụ vượt ải của chúng ta, tuy là cô khởi động, nhưng nếu thất bại, cái giá phải trả cũng không phải một mình cô."
Tiêu Mộ Vũ nhìn thứ trong tay, ấn đường nhíu chặt, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt màu xám của đối phương không có ý tứ đùa giỡn như trước đó, mà xám xịt lạnh lẽo, điều này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ thoáng chùng xuống.
"Cô nói xem, rốt cuộc cô tin tưởng tôi, hay là không tin tưởng tôi?" Lúc này ánh mắt Thẩm Thanh Thu đã nhìn lên cổ tay phải của người trong bức họa, âm thanh thấp lại lạnh, có chút trào phúng, khiến Tiêu Mộ Vũ nghe xong cảm thấy không thoải mái.
Nguyên nhân của việc không thoải mái là vì, Thẩm Thanh Thu nói trúng tâm tư của cô. Rõ ràng trong lòng cô kiêng kị Thẩm Thanh Thu, gặp Thẩm Thanh Thu hai lần liên tiếp trong thế giới này, quá trùng hợp, còn cả thái độ của Thẩm Thanh Thu với cô, liệu có phải kì quái quá mức? Nhưng đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, cô lại vô thức tin tưởng Thẩm Thanh Thu.
Giống như ban nãy, trong tình hình ấy, cô hoàn toàn không nắm chắc chuyện thuyết phục được ba người Trần Khải Kiệt, cho nên cô chỉ để Thẩm Thanh Thu hiểu được suy tính của bản thân, để Thẩm Thanh Thu uy hiếp bọn họ. Giống như Trần Khải Kiệt nói, đây căn bản là hành vi của kẻ điên.
Nếu có thời gian cho bản thân suy nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không bừa bãi như thế, nhưng chuyện này căn bản không có nếu như.
Thẩm Thanh Thu cũng không cần có được câu trả của Tiêu Mộ Vũ, lúc này ánh mắt đang chăm chú lên dấu vết nhỏ quá mức kia, cô ấy đưa tay lau một cái, không phải bụi, xác thực là hình ảnh.
"Ban nãy cô nhìn thấy thứ này, cho nên đã khởi động nhiệm vụ kia?" Dường như Thẩm Thanh Thu không chìm đắm trong cảm xúc ban nãy, lên tiếng hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, chỉ có thể thu lại thẻ.
"Đây là ý gì? Nhìn có vẻ giống như h, là chữ cái hay là kí hiệu?" Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong liền quây lại, lần lượt quan sát, căn bản xác nhận hình dạng này là "h".
Đúng vào lúc này, giọng Tô Cẩn truyền tới, có chút sốt ruột: "Ở bên trên cũng có!"
Năm người lập tức đồng loạt quay đầu nhìn Tô Cẩn, Tiêu Mộ Vũ đang chuẩn bị đi tới, ánh mắt lướt qua những người bên cạnh, nhưng động tác khựng lại, năm người?
Không chỉ có Tiêu Mộ Vũ, mấy người Thẩm Thanh Thu cũng ý thức được điều bất thường, biểu cảm trên mặt đều cứng lại.
Biểu cảm vui mừng của Tô Cẩn cũng biến thành sợ hãi khi nhìn thấy năm người đối diện, ở đó...
Tiêu Mộ Vũ lập tức lùi sau, sau lưng bọn họ còn có một Tô Cẩn nữa!
"Chuyện này vẫn chưa kết thúc à?" Trần Khải Kiệt rối như tơ vò.
"Ai... ai là thật?" Tả Điềm Điềm đã mơ hồ.
Bọn họ căn bản không nghĩ ra, rốt cuộc ngay từ đầu Tô Cẩn ở bên cạnh bọn họ hay đi sang bên kia.
"Lẽ nào lại phải đoán thêm lần nữa?"
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, cô nhìn hai Tô Cẩn với dáng vẻ hoàn toàn giống nhau kia một cái, hai người này còn chưa bị dừng hình giống Tiêu Mộ Vũ. Cô nghĩ tới chuyện gì đó, nặng nề cất lên hai chữ: "Xuất kiếm!"
Hai chữ kì quái này khiến Trần Khải Kiệt còn tưởng rằng Tiêu Mộ Vũ muốn triệu hồi kiếm, đúng vào lúc bọn họ nghi hoặc Tiêu Mộ Vũ lấy đâu ra kiếm, trong tay Tô Cẩn đứng bên cạnh họ lập tức xuất hiện một thanh kiếm gỗ đào.
Thanh kiếm này vốn là của Vương Vũ San, trước đó thanh kiếm gỗ đào này được giao lại cho Tô Cẩn, mà khẩu quyết triệu hồi kiếm gỗ đào chính là "Xuất kiếm".
Kiếm gỗ đào được chuyển từ trong tay Vương Vũ San tới cho Tô Cẩn, còn chưa kịp gắn kết, chỉ cần Tô Cẩn không từ chối, liền có thể triệu hồi kiếm ra ngoài.
Thanh kiếm này vừa hiện thân, Tô Cẩn liền ngẩn ra, lập tức vung kiếm chém về phía bản sao kia. Thẩm Thanh Thu lập tức khóa chặt mục tiêu, không chút chần chừ kết liễu nó, Tô Cẩn giả mạo này dứt khoát quay lại tường.
"Lẽ nào chuyện này là chuẩn bị luân phiên?" Âm thanh Trần Khải Kiệt vừa dứt, hệ thống lập tức lên tiếng.
[Vui lòng phân biệt chuẩn xác bạn đồng hành của bản thân, chọn đúng sẽ giành được manh mối vượt ải, chọn sai manh mối sẽ bị xóa! Thời gian giới hạn mỗi lần là 1 phút.]
Trên trán Trần Khải Kiệt nổi gân xanh: "Không thể nói hết quy tắc trò chơi trong một lần sao? Chúng tôi trải qua hai lần rồi, cô mới thông báo chuyện này với chúng tôi?"
Hệ thống im lặng giây lát, sau đó âm thanh có chút trúc trắc.
[Trước khi người chơi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống không có cơ hội thông báo.]
Trần Khải Kiệt: ...
Anh ta quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, nhất thời không biết nên nói gì, Tiêu Mộ Vũ này khiến hệ thống cũng không kịp trở tay.
Tiếp sau đây là bản sao luân phiên xuất hiện, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt đã chuẩn bị tâm lí, cả nhóm người cùng nhau vượt qua một số cửa ải đã có hiểu biết nhất định về đối phương, còn có cả sự ăn ý. Trần Khải Kiệt vừa lên tiếng đã lộn xộn nói ra những chuyện Thẩm Thanh Thu làm với Tiêu Mộ Vũ, Tả Điềm Điềm trực tiếp nói bản thân là người trong bức họa, xuất chiêu hoàn toàn không theo cách thức thông thường.
Quỷ quái trong bức họa biết mô phỏng con người, biết do thám kí ức của con người, thậm chí đặc điểm nói chuyện, hành vi động tác đều sao chép y hệt, nhưng suy cho cùng vẫn không học được sự quanh co vòng vèo giữa người với người.
Chiếc đèn kéo quân cực lớn này vẫn đang xoay tròn, ánh lửa bên trên cũng không ngừng bùng cháy, chiếu lung linh tám mặt tường.
Tám bức họa, tới hiện tại chỉ còn bức họa của Thẩm Thanh Thu vẫn chưa động đậy, điều này khiến trong lòng mấy người Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng chút bất an.
"Ý gì đây? Không phải nói phân biệt bạn đồng hành à? Sao bản sao của cô Thẩm vẫn chưa xuất hiện?" Trong mắt Trần Khải Kiệt cũng ngập tràn căng thẳng, mà anh ta đang căng thẳng điều gì, Tiêu Mộ Vũ biết rõ, Thẩm Thanh Thu cũng biết rõ.
"Đã có tám bức họa sống lại, xác định có được manh mối gì chưa?" Thẩm Thanh Thu không ngừng nhìn về bức họa của bản thân trước mặt, nhỏ tiếng hỏi mọi người.
Mỗi lần chỉ cần có bức họa sống lại, sau đó quay về tường, trên cổ tay sẽ xuất hiện một hình ảnh, đây có lẽ chính là thứ được gọi là manh mối.
"Theo thứ tự là h, n, f, k, c, ca, i." Tiêu Mộ Vũ nói hết một lượt chữ cái ban nãy bọn họ có được từ bảy bức họa, nói xong Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy đau đầu.
Nếu kí hiệu này là chữ cái, bất cứ tổ hợp nào cũng không thể tạo thành một từ đơn chính xác, cô cũng đã suy nghĩ tới thứ tự của chúng trong bảng 26 chữ cái, cũng không hợp lí. Kì lạ nhất là trên cổ tay bức họa của Tả Điềm Điềm, lại là hai chữ cái "ca".
Mà sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, đèn kéo quân vốn đang xoay tròn theo kim đồng hồ đột ngột dừng lại, sau đó nhanh chóng chuyển động ngược chiều kim đồng hồ, ngọn lửa ở chính giữa cũng bắt đầu lắc lư.
Vào lúc trái tim của bọn họ căng thẳng treo cao, đèn đột ngột dừng lại, khi năm người đứng không vững, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", bức tường có bức họa của Thẩm Thanh Thu bỗng mở ra.
"Cho nên cô Thẩm chính là lối ra sao?" Tô Cẩn lẩm nhẩm một câu, nghe có chút kì quái.
Những người khác đều quay sang nhìn nhau, nhưng lại có hi vọng. Tiêu Mộ Vũ đi tới, đứng trước cửa nhìn ra bên ngoài một cái, trái tim lập tức run rẩy một phen.
Sự chấn động trong mắt Tiêu Mộ Vũ lọt vào trong mắt nhóm người Thẩm Thanh Thu, thế là bọn họ cũng thò đầu ra nhìn, sau đó tất cả đều ngây ra tại chỗ.
Lúc này bọn họ không thấy được điểm cuối không gian bản thân đang đứng, như thể bản thân đang ở trong hư vô của vũ trụ. Từng chiếc đèn kéo quân khổng lồ giống như ánh sao trong vũ trụ, lơ lửng trong tối tăm của nơi này, tạo thành chút nguồn sáng trong khoảng tối tăm hư vô, nhìn lên không thấy điểm cuối, nhìn xuống không nơi nương tựa, kéo dài vô tận.
Nhìn từ gần ra xa, chiếc đèn kéo quân chứa được mười mấy người càng ngày càng nhỏ, ở nơi xa nhất chỉ còn lại tia sáng đỏ. Giữa những chiếc đèn kéo quân, từng con đường với ánh đèn vàng nhạt nối tiếp nhau, giống như mạng nhện, lại giống như sợi tơ hồng, cảnh tượng này giống như ngàn vạn chiếc đèn được treo trên đường phố Trường An thời cổ, hoa lệ rực rỡ, lại rung động lòng người.
"Cả đời này tôi chưa từng thấy cảnh tượng thế này." Thậm chí Tả Điềm Điềm còn quên mất bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, ánh mắt có chút mê ly, nơi này thật sự rất đẹp.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng bừng tỉnh khỏi cảnh tượng lãng mạn tới lộng lẫy này, cô nhìn con đường trước mặt chỉ đủ cho một người, ánh mắt ngưng trệ.
Cô hít một hơi, bước lên đầu tiên. Rất chắc chắn, nhưng ranh giới của con đường này hòa tan vào tối tăm, treo cao vời vợi vẫn khiến người ta tương đối áp lực.
"Chú ý chút, không ai biết rơi xuống dưới sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Âm thanh lạnh lùng này của Tiêu Mộ Vũ kéo đám người Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn quay về hiện thực, loại cảm giác này không hề dễ chịu, khiến sắc mặt của bọn họ tệ đi vài phần, nhưng lại nhất định phải vực dậy tinh thần để đi tiếp.
Năm người xếp thành một hàng, nhích từng bước từng bước trên con đường không biết tương lai sẽ dẫn bọn họ tới nơi nào, vậy chiếc đèn kéo quân đang nhích tới gần trong tầm mắt lại là điều gì đang chờ bọn họ?
Khi bọn họ rời đi, đèn kéo quân kia lập tức đóng lại. Từ trên cao nhìn xuống toàn bộ không gian, năm con người giống như con kiến trên sợi dây thừng, chỉ có năm chấm nhỏ bé, chầm chậm di chuyển trên sợi dây đỏ.
Tiêu Mộ Vũ đi phía trước cứ cảm thấy bản thân đã quên mất điều gì đó, không nhịn được quay đầu nhìn bạn đồng hành của bản thân, bốn người phía sau đều đã đi theo, không thiếu một ai.
Con đường này dài hơn 200 mét, khi bọn họ nhìn rõ đèn kéo quân phía trước, cánh cửa ấy đã mở ra.
"Chúng ta phải vào trong à?" Nhịp tim Tô Cẩn đập rất nhanh, lại là một chiếc đèn kéo quân, rõ ràng gần ngay trong gang tấc nhưng bọn họ lại không nhìn thấy bên trong như thế nào.
"Chúng ta không được lựa chọn."
Cảm xúc của Thẩm Thanh Thu vẫn bình thản, đi theo Tiêu Mộ Vũ vào trong, ba người còn lại cũng không ở lại, sau khi vào trong cửa đóng lại.
Sau lưng bọn họ, ở điểm cuối con đường lúc tới, thân hình cao ráo của một người phụ nữ xuất hiện tại đó. Trong tay người đó nắm lấy một con dao găm, ánh mắt không ngừng nhìn về phía đang năm người tiến vào bên trong đèn, đồng tử màu xám dần dần bị ánh đèn nhuộm đỏ.
++++++++++++++++
Chương 32: Số phòng trí mạng 12
Ở bên kia năm người không hề phát hiện, lúc này bọn họ đã chìm đắm trong tình cảnh mới. Chút cảm giác không ổn trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng bị vứt ra sau đầu.
Đèn kéo quân này vẫn là hình tám góc, vào giây phút bọn họ tiến hết vào trong, đèn kéo quân bắt đầu xoay tròn, khi nó dừng lại, tám mặt tường bỗng biến thành tám cánh cửa.
Sơn bên trên cửa màu đỏ thẫm, màu đỏ u ám này khiến người ta có cảm giác vô cùng khó chịu về mặt thị giác, luôn cảm thấy có chút dọa người, khiến người ta có cảm tưởng màu sắc này giống như màu máu sau khi đông cứng. Đồng thời kí hiệu màu vàng phía trên hiển thị một chữ số rõ ràng, từ 1 tới 8, không có 9 và 0.
"Đây là ý gì, chúng ta phải ra ngoài từ cánh cửa này sao?" Trần Khải Kiệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, anh ta rất ghét kiểu lựa chọn kì quái này, nếu chọn sai sẽ có hậu quả gì, nếu chọn đúng đáp án thì sẽ thế nào?
Một tiếng ting vang lên, âm thanh gợi ý quen thuộc của hệ thống lại xuất hiện.
"Rất vui mừng khi lần này có năm người chơi thành công tới được giai đoạn cuối cùng của vòng chơi thứ sáu, đèn kéo quân nhân sinh. Chữ số có tuần hoàn của bản thân, có bắt đầu và kết thúc, con người cũng vậy. Trong cánh cửa này ẩn chứa đèn kéo quân nhân sinh của các bạn, vui lòng lựa chọn thận trọng, chữ số có tuần hoàn, cuộc đời không thể làm lại. Nhưng nếu vì sợ hãi mà dừng bước không tiến về phía trước, vậy chỉ có một con đường chết mà thôi."
Lần này âm thanh của hệ thống lại vô cùng sinh động, Tiêu Mộ Vũ đã nghe ra, đây là giọng nói của trọng tài viên số 002.
"Giọng nói này có chút quen thuộc." Tả Điềm Điềm căng thẳng bóp ngón tay, nói.
"Là trọng tài viên số 002, thông báo hệ thống đổi sang cô ta, chứng minh điều gì?" Trần Khải Kiệt nhíu mày, đoạn thông báo ban nãy khiến anh ta hoàn toàn mù mịt.
"Chứng minh đây có lẽ là mắt xích cuối cùng, 002 xuất hiện có nghĩa là sắp vượt ải, nếu không cô ta sẽ không xuất hiện." Thẩm Thanh Thu đã tham gia phó bản thứ ba, cô ấy có kinh nghiệm.
"Phương pháp vượt ải lần này vẫn là thoát ra ngoài, nhiều cửa như thế có lẽ không phải chỉ chọn một cánh là xong. Ban nãy số 002 nói giai đoạn này gọi là đèn kéo quân nhân sinh, là chúng ta phải vào trong nhìn đèn kéo quân nhân sinh thuộc về bản thân sao?" Trần Khải Kiệt vẫn đang suy nghĩ hàm ý trong lời của số 002, vô thức nói ra suy nghĩ của bản thân.
Thẩm Thanh Thu nhìn anh ta một cái, phì cười một tiếng: "Anh xác định anh muốn nhìn thấy đèn kéo quân nhân sinh của bản thân à?"
Trần Khải Kiệt ngớ ra, Tiêu Mộ Vũ thấy vậy nhàn nhạt bổ sung một câu: "Đèn kéo quân nhân sinh là chỉ quá khứ một đời của một người không ngừng lướt qua trước mắt giống như đèn kéo quân, anh cảm thấy chuyện một đời của anh lướt qua trước mặt bản thân vào lúc nào?"
Tô Cẩn ở một bên cẩn thận lắng nghe, nghe xong vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với Trần Khải Kiệt: "Lúc anh sắp chết."
Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm nghe xong, sống lưng bỗng lạnh toát, da gà da vịt dựng hết lên, Trần Khải Kiệt còn run rẩy: "Thôi bỏ đi, tôi không muốn!"
Nói xong mặt mày anh ta khổ sở: "Hệ thống này độc ác quá."
"Nhưng nó đã nhắc nhở rất rõ ràng, chữ số có tuần hoàn, cuộc đời không thể làm lại. Nhưng nếu lựa chọn sai, chúng ta sẽ lập tức nhìn thấy đèn kéo quân nhân sinh của bản thân sao?" Thẩm Thanh Thu xoa cằm, nói rất nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút