Chương 49: Cô nhi oán 9
Trên mặt Thẩm Thanh Thu không có lấy một chút cảm xúc, thậm chí ánh mắt còn không nhìn lên người Giả Văn Long, chỉ chầm chậm liếc mắt lên dáng vẻ của con búp bê sau lưng Giả Văn Long.
Cũng là mái tóc màu vàng, uốn lượn tươi tốt, đôi mắt to đen như ngọc, ánh sáng đèn đường rọi vào trong đôi mắt kia, chỉ có mắt phải của nó ánh lên ánh sáng, nhìn có chút kì quái.
Thời gian đã tới, âm thanh ngây thơ của Tiểu Kiều bắt đầu trở nên sốt ruột: "Mau đoán đi, mau đoán đi, còn không đoán thì bạn chết chắc rồi!"
Giả Văn Long bị chọn đầu tiên thực sự quá đen đủi, sợ hãi cùng những điều chưa biết khiến hắn hoảng loạn ngay từ lúc bắt đầu, thậm chí còn lãng phí rất nhiều thời gian.
Nhìn thấy cái chết sắp ập xuống, hắn biết không cách nào dựa dẫm vào người khác, trong đầu ra sức nhớ lại dáng vẻ của tám con búp bê kia, còn cả tên của chúng. Trong thông điệp cuối cùng của Tiểu Kiều, run run rẩy rẩy nói ra tên của một con búp bê: "Tiểu Bát!" Giả Văn Long căn bản không có chút đầu mối nào, chỉ có thể chọn con búp bê đầu tiên lựa chọn hắn, báo đáp án.
Tám con búp bê, cái gọi là trò chơi lại là để con người diễn vai quỷ tìm thế thân, vậy có phải có thể lật ngược suy nghĩ, thật ra người bị chọn làm quỷ vừa vặn chính là thế thân, vậy Tiểu Bát chọn trúng hắn chính là muốn tìm thế thân. Chỉ cần hắn nói ra Tiểu Bát, liệu có phải có thể tránh được một kiếp hay không?
Sau khi cái tên cất lên, hiện trường im lặng như tờ, nhưng Chương Dương Phong và cả Hầu Lượng đã không nhẫn tâm quay đầu đi, con búp bê sau lưng Giả Văn Long không phải là Tiểu Bát.
"Hi hi, đáng tiếc quá đi, bạn đoán sai mất rồi." Cả cơ thể Giả Văn Long căng chặt tới độ sắp ngạt thở, một tia cầu may cuối cùng của hắn bị âm thanh hoàn toàn khác với âm thanh của Tiểu Bát sau lưng công kích sụp đổ hoàn toàn. Ngay sau đó hắn nặng nề quỳ xuống đất, khuôn mặt xám như người chết.
Năm người còn lại nhìn một mình Giả Văn Long nằm rạp ở giữa, tâm trạng vô cùng phức tạp, mỗi một lần xuất hiện cái chết đều là kết cục tương lai của bọn họ, trong lòng mỗi người đều có sự đồng cảm.
Giây phút tiếp theo, con búp bê đứng sau lưng Giả Văn Long bay vút lên không trung rồi rơi lên người Giả Văn Long, cười hi hi đưa tay ra, khi nó muốn chạm vào, biến cố đột nhiên ập tới.
Chỉ thấy Giả Văn Long nhìn có vẻ như đã nghe theo sự an bài của số mệnh đột nhiên nhảy dựng lên, tay phải nhanh chóng kéo một cái sau đó bật lên, một sợi dây đen xuất hiện giữa không trung. Khi Giả Văn Long kéo lên bật xuống, sợi dây đen vô cùng chuẩn xác rơi xuống mu bàn tay của con búp bê kia.
Thẩm Thanh Thu tinh mắt, nhận ra thứ Giả Văn Long cầm trong tay là bật mực, có lẽ là thẻ đạo cụ trên người hắn. Có vẻ vết tích dây bật mực bắn xuống phát ra uy lực không nhỏ, khi màu đen bắn ra, mu bàn tay con búp bê kia lập tức hiện lên khói trắng, vang lên tiếng xèo xèo, đau tới nỗi khiến nó gào thét một tiếng rồi lăn lộn trên đất. Giả Văn Long không thu dây bật mực lại, lại bật thêm lần nữa, dọa tám con búp bê còn lại la hét tản ra.
Chỉ tiếc là tuy dây bật mực của Giả Văn Long có uy lực lớn, nhưng rõ ràng số lần sử dụng có hạn, sau khi hắn tránh khỏi tám con búp bê kia đã dùng hết chút sức mọn, quay người muốn chạy, nhưng đụng phải một bức tường vô hình, nặng nề ngã xuống đất.
Toàn bộ tám con búp bê kia vây quanh Giả Văn Long, không ngừng nói: "Tên xấu xa, tên xấu xa, nên biến thành búp bê, nên biến thành búp bê."
Giả Văn Long nằm trên đất, hai chân không ngừng cựa quậy trên đất lùi người ra sau, lắc đầu lẩm nhẩm nói: "Không được, như thế không công bằng, không công bằng, tôi không làm sai gì hết, tôi không làm sai!"
Giây tiếp theo con búp bê bị Giả Văn Long làm bị thương cười lạnh vỗ lên vai Giả Văn Long một cái, vốn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện đáng sợ, nhưng bất ngờ thay, sau khi vỗ lên người Giả Văn Long một cái, con búp bê kia lập tức biến mất, không chỉ có nó, bảy con búp bê khác cũng biến mất theo.
Đúng vào lúc này đỉnh tòa nhà cô nhi viện phía xa truyền tới tiếng chuông, mười hai tiếng, từng tiếng từng tiếng dai dẳng không dứt, giống như chuông báo tử thần nhưng lại mang tới hi vọng mới, sau 12 giờ trò chơi này lại kết thúc, người bị hại tối nay là Giả Văn Long, nhưng hiện tại dường như hắn vẫn chưa phải là người bị hại.
Tiếng chuông 12 giờ kết thúc, Thẩm Thanh Thu vừa nhìn liền thấy Tiêu Mộ Vũ ở bên ngoài, nhưng ban nãy nơi đó vốn dĩ vắng vẻ không một bóng người.
Lồng ngực Thẩm Thanh Thu lập tức co lại, trước đó cô ấy còn đang mừng rỡ vì thiếu hai người, chính là Tiêu Mộ Vũ và Dương Nhụy không ăn thịt, hiện tại nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu bỗng có chút sốt ruột, lẽ nào Tiêu Mộ Vũ ở bên ngoài quan sát cả quá trình, nhưng sao con búp bê kia có thể cho phép người không liên can quan sát chứ?
Đương nhiên những người khác cũng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, còn cả Dương Nhụy lúc này mới dám chạy ra khỏi bóng tối.
"Tiểu Nhụy, hai em..." Lúc này Chương Dương Phong mới dịu lại, nhìn thấy hai người tránh được một phen đày đọa tối nay, không biết nên nói gì.
Thẩm Thanh Thu đi từng bước từng bước tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng hỏi cô: "Sao cô lại ra ngoài, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, sau đó nhìn năm người phía sau: "Mọi người vẫn ổn cả chứ?"
Giả Văn Long đã bị dọa tới nỗi hai chân nhũn ra, những người khác cũng bị dọa đổ mồ hôi toàn thân hồn lìa thể xác, chỉ lắc đầu, ngoại trừ Chương Dương Phong nói mấy chữ ban nãy, những người khác đều không lên tiếng.
"Quay về trước đã." Tiêu Mộ Vũ nhìn Giả Văn Long một cái. Đối phương được Hầu Lượng và Chương Dương Phong dìu, đôi môi tím tái trên khuôn mặt trắng bệch khẽ run rẩy, lẩm nhẩm nói: "Tôi tránh được một kiếp rồi sao? Sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?"
Sắc mặt Hầu Lượng, người sống cùng phòng với Giả Văn Long lúc này sợ sệt liếc ra phía sau hắn một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, những người khác cũng nhìn ra sau lưng hắn một cái, rồi thu lại ánh mắt giống như sắp bị thiêu đốt, nhưng đều không nói gì.
Tiêu Mộ Vũ mím môi dưới, cuối cùng vẫn lên tiếng nói: "Ít nhất thì hiện tại anh an toàn, thời gian tiếp sau đây tốt nhất anh nên nâng cao cảnh giác, có lẽ trời sáng rồi anh có thể an toàn thêm một ngày."
Giả Văn Long lại run lên, ánh mắt u ám giống như con rối được hai người dìu về phòng, có thể thấy hắn đã bị dọa mất mật.
Lúc này tinh thần Giả Văn Long đã tan vỡ, căn bản không phát hiện nơi bản thân dựa lưng vào, có một dấu tay màu đỏ máu thình lình in lên bên trên, giống như bùa chú đòi mạng.
Cả nhóm người im lặng lên tầng, chiếc đèn đường duy nhất trong sân chớp chớp, giống như một con mắt trong đêm tối, quan sát thăm dò tất cả những chuyện phát sinh ở nơi này.
Sau khi đưa Giả Văn Long vào phòng, lúc này Hầu Lượng ở chung phòng với Giả Văn Long cũng không bước vào phòng, Hầu Lượng chỉ đứng trước cửa lặng lẽ nhìn Giả Văn Long, đồng thời Giả Văn Long cũng nhìn Hầu Lượng.
Từ khi vào phó bản, người đầu tiên Giả Văn Long mở mắt nhìn thấy chính là Hầu Lượng, điều này cũng là nguyên nhân tại sao sau này hai người lựa chọn ở chung một phòng. Thật ra trước đó bọn họ không quen biết, chỉ tiếp xúc với nhau hơn mười mấy tiếng đồng hồ, cũng vì đồng thời xuất hiện trong hoàn cảnh xa lạ này mới sinh ra chút tình cảm như thế.
Tại sao Hầu Lượng không vào, những người đang quan sát hai người đều biết, tuy trong lòng có chút suy nghĩ nhưng cũng có thể lí giải, dù sao hiện tại Giả Văn Long như thể đã là thứ đồ bị ma quỷ đánh dấu, tới gần hắn có nghĩa là tới gần nguy hiểm cùng nỗi sợ.
Bản thân Giả Văn Long càng rõ ràng, cả người hắn giống như cây mạ trồi lên khỏi mặt đất trong ngày đông, bị giày vò tới độ không còn sức sống, cả khuôn mặt như thể bị màn sương bao phủ, toát lên vẻ vắng lặng trong tái nhợt, đôi môi hắn run rẩy mấy cái, rất lâu sau mới ngập ngừng nói: "Tôi hiểu tâm trạng của anh, anh tới ngủ cùng Lưu Bái Hoàng Tuấn Phong đi, tôi ở một mình cũng được."
Hầu Lượng nhìn hắn, cổ họng động đậy mấy cái, cuối cùng cúi đầu khàn khàn nói: "Xin lỗi."
Giả Văn Long cười khổ một tiếng: "Có gì mà phải xin lỗi chứ, ra ngoài nhớ đóng cửa giúp tôi."
Cửa đóng lại, Hầu Lượng đứng trước cửa rất lâu, cuối cùng bước thấp bước cao đi vào phòng của Hoàng Tuấn Phong. Tiêu Mộ Vũ quan sát tình hình bên ngoài xong, cũng đóng cửa lại.
Thẩm Thanh Thu đứng sau lưng không ngừng quan sát Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ nhấc đèn lên, nhìn vào trong mắt Thẩm Thanh Thu rồi di chuyển đi nơi khác, khẽ nói: "Mệt rồi đúng không, ngủ sớm đi."
Thẩm Thanh Thu ngồi trên giường, nhìn Tiêu Mộ Vũ lên giường rồi mới chầm chậm lên tiếng: "Không kể tôi nghe đã xảy ra chuyện gì à?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái: "Có thể xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không cảm thấy khi sáu chúng tôi tiến hành trò chơi mà lại cho phép hai thành viên không liên can các cô đứng quan sát, cô..." Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ đặt đèn kéo quân sang một bên, phạm vi đèn kéo quân đã trở nên rộng hơn, cho nên Tiêu Mộ Vũ đã dùng nó đoạt mạng một mục tiêu.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, cô không ngờ Thẩm Thanh Thu sẽ hỏi về chuyện này, ngừng lại giây lát, cô cũng không che giấu, nói tường tận chuyện bản thân theo xuống dưới, và cả đánh Tiểu Kiều một trận.
Cho dù phạm vi ánh đèn chiếu sáng có hạn, Tiêu Mộ Vũ cũng cảm nhận rõ ràng được sau khi bản thân nói xong, sắc mặt Thẩm Thanh Thu lạnh đi đôi chút, áp suất cũng đã giảm thấp.
Cô có chút khó hiểu, hoặc có thể nói là, cô lí giải được cảm xúc của Thẩm Thanh Thu nhưng không lí giải được tại sao cô ấy lại có cảm xúc này.
Thẩm Thanh Thu bên kia nghiến răng, ngữ điệu nghiêm túc nói: "Cô đúng thật là làm bậy làm bạ, làm như thế quá nguy hiểm, ngộ nhỡ lúc đó không chỉ có con quỷ nhỏ Tiểu Kiều, ngộ nhỡ tám con búp bê kia ra tay với cô, đừng có nói vượt ải trò chơi, chỉ sợ cô cũng không sống nổi qua đêm nay. Huống hồ, chỉ dựa vào âm thanh cô nghe được giống Tiểu Kiều, dựa vào sự hiểu biết của cô sau hai lần gặp mặt, cô còn dám đánh nó, cô cũng thật sự... lỗ mãng quá rồi."
Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu có chút nghiêm túc, trong câu chữ cũng toát lên ý định dạy dỗ, Tiêu Mộ Vũ nghe xong, cũng không cho Thẩm Thanh Thu sắc mặt tươi cười, lạnh giọng nói: "Cô dám rút dao đâm quỷ, tại sao tôi không dám đánh nó? Thẩm Thanh Thu, tôi đã lập đội với cô, nhưng không có nghĩa là cô có thể tùy tiện đưa ra quyết định thay tôi, càng không có nghĩa là cô có thể ràng buộc dạy dỗ tôi."
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cứng nhắc, cô ấy muốn nói gì đó, trên mặt hiện lên chút phiền muộn, rồi ngậm miệng lại.
Tiêu Mộ Vũ cũng ngây ra, biết cảm xúc của bản thân có chút mất khống chế. Đại khái cô biết Thẩm Thanh Thu biểu hiện như thế là vì cô ấy lo lắng cho cô, nhận thức này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút không thích ứng, giống như trước kia Thẩm Thanh Thu cứu cô, nhưng lại hệt như tâm trạng không muốn lập đội với Thẩm Thanh Thu.
Nhưng trước giờ Tiêu Mộ Vũ luôn bình tĩnh, nhanh chóng ý thức được điểm không thích hợp, hiện tại hai người là đồng đội, cho dù thế nào cũng không nên nóng giận trong tình huống này.
Cô hít một hơi, chậm rãi nói: "Cô tự ý ăn thịt thay thôi, cô đưa ra giải thích là, nếu cô xảy ra chuyện, tôi còn có thể cứu cô. Tôi không thích nợ người khác ân tình, tôi có thể tránh được lượt chơi này, hoàn toàn là vì cô, vậy thân là đồng đội, tôi càng không thể thoải mái tự nhiên ngồi trong phòng chờ đợi trong khi cô và những người khác bị khúc đồng dao kia mê hoặc dắt đi. Còn về việc ra tay đánh nó, đó cũng là chuyện bất đắc dĩ, nó phát hiện ra tôi, nếu không ra tay, kết quả cũng không tốt đẹp gì hơn là bao."
Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộ Vũ nói với Thẩm Thanh Thu một đoạn dài như thế mà không phải vì bàn bạc chuyện công, Thẩm Thanh Thu ngồi trên giường quan sát Tiêu Mộ Vũ, nghe từng chữ vào tai.
Trong cả một đoạn dài như thế, Tiêu Mộ Vũ cố gắng đưa ra lí do rất chính đáng, nhưng Thẩm Thanh Thu lại nghe ra chút cảm xúc khác. Với đầu óc và tâm tư của Tiêu Mộ Vũ, nếu là bình thường, sao có thể không biết một người bình thường sao có thể trà trộn vào nhóm người đang bị khống chế lừa gạt đám quỷ nhỏ kia cơ chứ?
Nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn đi xuống dưới, thậm chí còn kích động hơn Dương Nhụy, nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Thanh Thu đều cảm thấy nguyên nhân là vì Tiêu Mộ Vũ sốt ruột.
Thẩm Thanh Thu vốn dĩ có chút nóng vội tức giận trong lòng, lập tức được an ủi từ kết luận bản thân đưa ra, thậm chí không nhịn được cong môi cười với Tiêu Mộ Vũ.
"Ờ, chẳng trách. Trước giờ cô luôn thông minh bình tĩnh, là không muốn nợ ân tình người ta, cho nên mới mạo hiểm muốn cứu tôi, tôi biết rồi, thật sự cảm ơn Mộ Vũ, cô đúng thật là một đồng đội tuyệt vời, được gắn kết với cô tôi thật sự hạnh phúc chết mất." Thẩm Thanh Thu chớp mắt, ngữ điệu nói chuyện còn cường điệu một cách kì quái, giống như hồ ly tinh muốn quyến rũ con người, khiến toàn thân Tiêu Mộ Vũ bức bối. Hơn nữa những lời mập mờ ấy bỗng khiến cô cảm thấy không vui.
"Nói chuyện đàng hoàng, đừng gằn giọng."
Lông mày Thẩm Thanh Thu nhướng lên, nằm nghiêng người nhưng vẫn chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm đó rất gợi đòn, trước kia Tiêu Mộ Vũ cảm thấy nó làm người ta ghét bỏ, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy Thẩm Thanh Thu như thế thuận mắt hơn nhiều với dáng vẻ lạnh mặt ban nãy.
"Đúng rồi Mộ Vũ, cô cảm thấy có phải phó bản này có chút vấn đề không? Trò chơi đã bắt đầu rồi, sao còn chưa thông báo? Còn nữa, tôi nhớ tên phó bản lần này là Cô nhi viện đúng không? Lúc bắt đầu tôi tưởng rằng câu chuyện sẽ xảy ra trong cô nhi viện Nhân Ái, cho nên mới tên là Cô nhi viện. Nhưng đám búp bê với oán khí bức người kia, tôi cảm thấy nó nên tên là Cô nhi oán mới đúng."
Tiêu Mộ Vũ bị tư duy kì quái này của Thẩm Thanh Thu làm ngây ra, đừng nói cô cũng mặc định phó bản này tên là "Cô nhi viện" vì nguyên nhân này, xác thực "Cô nhi oán" càng phù hợp với hoàn cảnh, nhưng loại sai lầm do đồng âm này có lẽ không... trong đầu Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa nghĩ ra được vị ngữ, liền "ting" một tiếng, âm thanh hệ thống đã vang lên. ("Viện" và "Oán" là từ đồng âm)
"Kiểm tra thấy người chơi nhận biết được tên chính thức của phó bản, thành công kích hoạt phó bản số 003 "Cô nhi oán" lần này, oán trong oán khí!"
Tiêu Mộ Vũ: ...
Những người còn lại: ...
Đã xác nhận, vẫn là thao tác của hệ thống quỷ quái kia.
++++++++++++++++
Chương 50: Cô nhi oán 10
Nghe thấy thông báo của hệ thống, Tiêu Mộ Vũ quay sang mắt to mắt nhỏ nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người đều nhìn ra vẻ ghét bỏ cùng câm nín trong mắt đối phương lúc này.
Tuy hệ thống rất phá hoại nhưng để vượt qua cửa ải, bọn họ vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nghe xem nó sẽ nói gì.
"Khởi động nhiệm vụ chính của phó bản số 003 Cô nhi oán: Vạch trần bí mật không thể để người khác biết của cô nhi viện.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp A.
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 4 ngày.
Phó bản lần này cho điểm dựa theo mức độ cống hiến cá nhân, quyết định chấm điểm cấp độ cuối cùng!
Điều kiện vượt qua cửa ải lần này: Một là đạt được 70 điểm; hai là sống sót tới khi phó bản kết thúc!
Nhiệm vụ thất bại: Trở thành búp bê ở lại trong phó bản!"
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ chầm chậm thở ra một hơi, điều kiện vượt ải lần này gần giống với phó bản Sơn thôn da người đầu tiên, xem ra trong cô nhi viện này cũng ẩn giấu không ít bí mật.
"Tóm lại là phải làm rõ mưu mô của phó bản lần này, cũng phải hoàn thành nhiệm vụ chính, xem ra thể loại của phó bản khác nhau, nhưng lại có chung một quy luật. Cô nhi oán lần này và Sơn thôn da người là cùng một thể loại, Số phòng trí mạng tương tự như Thoát khỏi mật thất." Thẩm Thanh Thu đứng đắn trở lại, lên tiếng.
"Ngày đầu tiên chúng ta chỉ gặp được một nhóm người, không biết được bất kì thông tin quan trọng nào. Nhưng theo cách nói của hệ thống, nếu là vạch trần bí mật không thể để người khác biết của cô nhi viện Nhân Ái, có một chuyện có thể coi như chúng ta đã hoàn thành một phần mới đúng." Tiêu Mộ Vũ cẩn thận nhớ lại một lượt những người cùng những chuyện bọn họ đã trải qua, nhíu mày nói.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng hiểu ra Tiêu Mộ Vũ đang chỉ điều gì: "Cô nói là chuyện cô phát hiện Tiểu Kiều không phải người à?"
"Đúng thế, không chỉ như thế, trong cô nhi viện tồn tại tám con búp bê ma, sau khi trời tối sẽ dẫn dụ người chơi tham gia trò chơi Chim trong lồng kia, có lẽ có thể tính là một phần trong bí mật của cô nhi viện mới đúng. Tại sao hệ thống không nhắc tới?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra: "Chim trong lồng?" Chỉ là cô ấy còn chưa kịp hỏi thêm, trong đầu bọn họ lại đồng loạt vang lên một tiếng.
Hệ thống không thông báo gì hết, chỉ là mỗi người đều phát hiện điểm mới trên màn hình