Chương 61: Cô nhi oán 21
Lồng ngực Tiêu Mộ Vũ bỗng thắt lại, đi mấy bước tới kéo Thẩm Thanh Thu lùi ra.
Thẩm Thanh Thu không hiểu chuyện gì, nhưng cũng đoán được có gì đó không ổn, cẩn thận nói: "Nhìn thấy gì rồi?"
Tiêu Mộ Vũ chỉ vào con búp bê kia, lên tiếng đồng thời viết lên lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu mấy chữ: Nó đã nhìn cô.
Mấy người Chương Dương Phong nghe xong đều dựng tóc gáy, mặt mày sợ hãi nhìn con búp bê kia.
"Cô... cô không nhìn nhầm chứ?" Hoàng Tuấn Phong nuốt nước bọt, âm thanh có chút run rẩy. Xét về cảm giác, đối với bọn họ mà nói, sự sợ hãi con búp bê mang lại còn vượt xa đám quỷ Khúc Mộc Hề.
"Mọi người cẩn thận chút." Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa buông tay, duy trì tư thế kéo lấy Thẩm Thanh Thu, nhìn chằm chằm con búp bê kia, đồng thời ánh mắt bắt đầu chầm chậm di chuyển sang những ngăn tủ khác.
Trong tủ của Tiểu Mai là váy vóc được xếp gọn gàng, bên trên cùng đặt một chiếc nơ bướm, xác thực rất phù hợp với hình tượng yêu cái đẹp của cô bé. Nhưng tiếc là không biết đã cất trong tủ bao lâu, bên trên đã tích một lớp bụi.
Trong tủ của Tiểu Cầm cũng có quần áo trẻ con, hỗn loạn nhét bên trong, Thẩm Thanh Thu vỗ tay Tiêu Mộ Vũ, cúi đầu cười cười nhìn tay Tiêu Mộ Vũ một cái.
Ban nãy Tiêu Mộ Vũ vô cùng căng thẳng, lúc này mới ý thức được điểm khác thường, vội vàng buông tay ra, không nhìn Thẩm Thanh Thu.
Nhưng khi Thẩm Thanh Thu tiến lên phía trước, ánh mắt lại dõi theo, loại vô thức này căn bản không thể khống chế, khiến Tiêu Mộ Vũ có chút phiền muộn.
Sau khi Thẩm Thanh Thu đi tới gần, rút gao găm phịch một tiếng đâm vào trong tủ, dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo dựng đứng trước mặt con búp bê kia, phô trương lại trần trụi uy hiếp nó, sau đó Thẩm Thanh Thu mới cẩn thận đi quan sát những ngăn tủ khác.
Ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ đã thấy mãi thành quen, những người khác đều thầm nói một câu "ngầu đét" trong lòng.
Rất lâu sau, Thẩm Thanh Thu đưa tay lấy một món đồ trong tủ của Tiểu Cầm ra ngoài, người đứng phía xa híp mắt tập trung tinh thần mới nhìn thấy thứ màu đen trong tay cô ấy.
Xét từ độ mịn và màu sắc có vẻ như thứ này là sợi tóc, nhưng cẩn thận quan sát lại không phải chất tóc của con người.
"Đây là tóc của búp bê à?" Hầu Lượng lấy hết dũng khí hỏi.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Có lẽ là vậy."
"Vậy Tiểu Cầm, cũng là Lưu Bái, anh tương ứng với con búp bê có tóc màu đen, nếu như thế, anh có thể trực tiếp lựa chọn một trong ba con Tiểu Nhất, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ rồi." Hoàng Tuấn Phong có chút vui mừng nói, chỉ là nói xong cậu ta lại đau đầu, "Tiểu Nguyệt kia không có lấy chút manh mối nào sao?" Vừa hay Hoàng Tuấn Phong tương ứng với Tiểu Nguyệt.
Thẩm Thanh Thu xòe tay ra, quay người rút dao găm, lật tay đóng tủ có con búp bê kia lại.
Lưu Bái nghe xong, tuy trong lòng vui mừng nhưng vẫn đè lại, bình tĩnh nói: "Mọi người đừng sốt ruột, có lẽ còn có manh mối khác. Chúng ta vẫn chưa tìm phòng của mấy đứa Tiểu Hàn, Tiểu Nghiêm cơ mà."
Chương Dương Phong lộ ra vẻ tán thành, cả đoàn người lại tiếp tục đi về bên trái, lần này bọn họ thuận lợi một cách bất ngờ, phòng bên cạnh chính là phòng của ba cậu bé nhóm Tiểu Hàn.
Tiêu Mộ Vũ đánh giá bố trí bên trong, lần này cô và Thẩm Thanh Thu không vội tiến lên phía trước, mà để Chương Dương Phong và Hầu Lượng, những người sốt ruột nhất lên trước tìm kiếm thông tin.
Trong phòng cũng giăng đầy bụi bặm, vừa mở tủ đầu tiên ra, bên trong đều là quần áo giống hệt như phòng bên cạnh, nhưng bên cạnh quần áo lại là một hộp y tế nhỏ.
Hầu Lượng mở ra nhìn, phát hiện bên trong đều là rượu thuốc băng gạc, còn có cồn iot để rửa vết thương ngoài da, còn cả một cuộn băng gạc, tung tóe hỗn loạn, bên trên đầy dấu vết màu cà phê.
Bọn họ so sánh một lúc, biểu cảm của Hầu Lượng nhanh chóng biến đổi, ngẩn ra nhìn dấu vết kia.
Biểu cảm của Chương Dương Phong ngưng trệ, trải băng gạc ra biểu thị mấy người Tiêu Mộ Vũ quan sát.
"Là dấu tay máu."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, đột nhiên cô nghĩ tới dấu tay này rất quen thuộc.
Hầu Lượng đứng một bên, ngón tay đang run rẩy, hắn chống tủ run lẩy bẩy nói: "Rất giống... rất giống dấu tay trên vai Giả Văn Long."
"Cho nên là dấu tay của Tiểu Thu?" Dương Nhụy cẩn thận nhớ lại phân tích.
"Không chỉ có Tiểu Thu, mọi người nhìn dấu vết bên trên đi, có hai dấu, to nhỏ không đồng nhất, ngoại trừ Tiểu Thu còn có một người khác. Nhưng nhìn kích thước cũng là trẻ con, không phải Tiểu Hàn thì chính là Tiểu Nghiêm."
"Là sao?" Chương Dương Phong có chút khó hiểu.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn cánh tay mình một cái.
"Tìm tiếp xem có dấu vết khác không." Không ai muốn chết, thậm chí bọn họ cảm thấy bản thân đã hiểu rõ được một số chuyện, đó chính là hiện tại Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ kia sẽ không ngăn cản bọn họ điều tra.
Quả nhiên mọi người lại có phát hiện mới, là một quyển "Pinocchio".
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy quyển sách này, biểu cảm thoáng biến đổi, Thẩm Thanh Thu phát hiện ra, nhỏ tiếng hỏi: "Sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, viết lên lòng bàn tay cô ấy: "Của Tiểu Thu."
Hầu Lượng mở ra xem, cuối cùng dừng ở một trang, có người dùng một đường xiêu xiêu vẹo vẹo đánh dấu bên trên trang giấy, câu nói đó là, "Nói dối có thể bị nhận ra ngay lập tức, bởi vì lời nói dối thường có hai loại: Một loại sẽ khiến chân của người nói dối ngắn đi, một loại sẽ khiến mũi của người nói dối dài ra."
Rõ ràng phía trên trang sách xuất hiện dòng chữ này còn có mấy vết tròn nhăn nhúm, giống như là nước mắt làm ướt. Bên cạnh có người dùng bút nặng nề viết xuống mấy chữ.
"Giả dối! Giả dối!"
Bốn chữ này hằn lên mặt sau, chỉ nghĩ thôi cũng có thể hiểu được tâm trạng của người viết chữ.
"Đây là chữ Tiểu Thu viết? Ý gì? À mà buổi sáng nó cũng đọc Pinocchio, còn nói một số lời rất kì quái với cô Tiêu." Chương Dương Phong nhớ lại chuyện lúc sáng, đầu óc hỗn loạn.
Khi Thẩm Thanh Thu suy nghĩ vấn đề, tuyệt đối không để những chi tiết hỗn loạn khác làm phiền bản thân, thế là sau khi nhìn những thứ này, cô ấy dứt khoát nói: "Hà tất phải nghĩ phức tạp như thế, điều này đại khái chỉ có thể chứng minh hai chuyện, Tiểu Thu bị người ta lừa, hoặc là nó lừa người ta."
"Lừa nó? Thật ra chúng ta đã đoán được gần hết sự tình trong cô nhi viện rồi, lừa nó còn khiến nó hận như thế có lẽ ngoài tám người kia thì không còn ai khác, có lẽ bên trong chuyện này có uẩn khúc. Chỉ là hiện tại trọng tâm của chúng ta vẫn phải đặt cho trò chơi buổi tối." Hầu Lượng vẫn rất bất an, hắn đi qua đi lại trong phòng, thử xem có thể tìm được dấu vết của con búp bê có liên quan hay không, tiếc là không có bất kì thu hoạch gì.
"Còn hai nơi vẫn chưa đi." Tiêu Mộ Vũ lên tiếng.
"Nơi nào?" Mấy người Chương Dương Phong, Lưu Bái đồng loạt hỏi.
Tiêu Mộ Vũ giơ tay lên, lắc lư chìa khóa trong tay, "Nhà vệ sinh tầng hai."
Ánh mắt những người còn lại đều sáng lên, cả đám người hừng hực khí thế đi về phía nhà vệ sinh tầng hai. Theo lời Khúc Mộc Hề nói, nhà vệ sinh đầu tiên là nhà vệ sinh của nam, bên trong không có lấy một giọt nước, giăng đầy bụi bặm, rất bẩn thỉu.
Kết cấu nhà vệ sinh không phức tạp, chỉ nhìn một cái là thấy được toàn bộ bố trí, quả thật bên trong không có gì.
"Tại sao trong đây không có gì hết?"
"Phòng còn lại." Tiêu Mộ Vũ nhanh nhẹn dứt khoát đi ra, nếu cô đoán không nhầm, nhà vệ sinh nữ chắc chắn có vấn đề.
Sau khi cắm chìa khóa vào, ổ khóa chuyển động không lưu loát, cảm giác khóa cửa rất nặng. Nhưng sau khi Tiêu Mộ Vũ dùng lực vặn ra, nó khẽ phát ra một tiếng cạch.
Khoảnh khắc khóa cửa bị vặn, Tiêu Mộ Vũ liền cảm giác cánh cửa trong tay nặng khác thường, thậm chí cô không thể mở nó ra, thế là cắm chìa khóa trên cửa rồi rút tay ra. Cánh cửa gỗ được bọc một lớp sắt nặng trịch nặng nề đập lên tường, phát ra một tiếng "rầm" cực lớn!
"Xùy!"
"Ọe... khụ khụ khụ."
Khoảnh khắc cửa mở ra, một mùi hôi thối hăng mũi phả tới, khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, có người hít sâu một hơi, có người không nhịn được quay đầu nôn ọe.
Nhà vệ sinh này thật sự giống như địa ngục trần gian, thực tế hơn chút thì có thể gọi là hiện trường thảm sát quy mô lớn.
Sàn nhà gạch men bên trong rải rác những vết máu lớn, dấu vết lan tràn từ trong góc tới gần lỗ thoát nước. Điều này vẫn chưa tính là gì, một lượng máu lớn trong đó bị bắn tung tóe ra ngoài, thế là bức tường trắng, trần nhà trên đỉnh đầu, cửa nhà vệ sinh, còn cả bồn rửa mặt, khắp nơi đều bị vết máu bắn lên, phóng đại cực đại.
Cả nhóm người gần như đều giương mắt ếch, cảnh tượng trước mặt này, cho dù là năng lực tưởng tượng của con người có nghèo nàn tới đâu cũng có thể tưởng tượng được rốt cuộc ở nơi này đã xảy ra chuyện gì.
Mùi tanh sớm đã bị thời gian chôn vùi, thay thế vào đó là mùi mục rữa chua thối, khiến người ta ngạt thở.
"Đây chính là hiện trường thảm sát." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm nói, dường như trước mặt cô xuất hiện cảnh tượng Khúc Mộc Hề và Tiểu Môi lừa từng tên cặn bã kia tới đây, sau đó trực tiếp phanh thây, xé xác. Đám đàn ông sợ hãi khóc lóc xin tha, những vết máu rải rác không ăn khớp, hai vết tròn nhàn nhạt trên bãi máu, giống như đám đàn ông quỳ xuống không ngừng dập đầu, tất cả đều được phát lại một cách vô cùng chân thực.
Giật mình một cái, Tiêu Mộ Vũ mạnh mẽ lắc đầu, sau đó ánh mắt lướt nhìn xung quanh, một luồng hơi lạnh trồi lên khỏi sàn nhà phả tới sau lưng, lạnh toát, không biết từ lúc nào bảy người bọn họ đều đã vào hết nhà vệ sinh, cách cánh cửa kia ít nhất năm bước chân.
"Không ổn, mau đi thôi!" Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra kéo lấy Thẩm Thanh Thu, nhưng vẫn chậm hơn một bước, cánh cửa cọ qua ngón tay Tiêu Mộ Vũ, rầm một tiếng đóng lại trước mắt bọn họ.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ trước mặt đều rơi vào tối tăm. Cánh cửa kia không những ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài, cũng ngăn cách cả ánh sáng.
"A!" Tiếng hét sợ hãi truyền tới, lúc này thực sự đã dọa chết bọn họ.
Sau tiếng hét ấy, bóng đèn ban nãy vốn dĩ không sáng lại nhanh chóng sáng lên. Nhưng sau khi sáng lên, cảnh tượng ấy càng khiến bọn họ hồn bay phách lạc.
Tám con búp bê vốn dĩ nên xuất hiện vào buổi tối lại đứng trước mặt, nhìn chằm chằm bọn họ.
Cho dù là mạnh mẽ như Thẩm Thanh Thu cũng nhanh chóng tê dại da đầu, kéo lấy Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng lùi sau mấy bước, sống lưng lạnh toát.
Hoàng Tuấn Phong và Hầu Lượng bị dọa tới nỗi ngã ngồi xuống sàn, Hoàng Tuấn Phong che mặt, căn bản không dám nhìn những khuôn mặt trắng nhợt của đám búp bê trước mặt.
Tiêu Mộ Vũ cũng hổn hển thở một hơi, trán túa ra mồ hôi lạnh, ra sức đè lấy lồng ngực.
Sau khi Thẩm Thanh Thu lùi sau liền vô thức nhìn Tiêu Mộ Vũ được bản thân bảo vệ sau lưng, nhưng một ánh mắt này khiến sắc mặt của cô ấy lại lần nữa biến đổi, trên cánh tay Tiêu Mộ Vũ...
Không đợi Tiêu Mộ Vũ phản ứng lại, Thẩm Thanh Thu đã lật tay kéo Tiêu Mộ Vũ tới trước mặt bản thân, co cả cơ thể sau lưng Tiêu Mộ Vũ. Trong hỗn loạn, duy chỉ có Chương Dương Phong ôm lấy Dương Nhụy bảo vệ trong lòng nhìn thấy động tác của Thẩm Thanh Thu, vô thức cảm thấy có chút kì lạ.
Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu kéo không kịp phòng bị, trong lòng vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn di chuyển bước chân bảo vệ Thẩm Thanh Thu cẩn thận nghiêm ngặt.
Lúc này tám con búp bê kia giống như khách hàng đứng trước quầy chọn thịt lợn, ánh mắt chần chừ nhìn mấy người bọn họ, cho người ta cảm giác áp bức cùng cảm giác sợ hãi vô cùng nặng nề.
Con búp bê thu hút sự chú ý của Tiêu Mộ Vũ nhất chính là con búp bê Tiểu Kiều cầm sáng hôm qua, đồng thời là con trong tủ của Kiều Kiều ban nãy, Tiểu Ngũ.
Vào lúc Tiêu Mộ Vũ đè xuống nỗi sợ đánh giá nó, con búp bê kia cũng chuyển động con ngươi giống như hạt ngọc đánh giá Tiêu Mộ Vũ. Nhìn vào mắt một con búp bê có biểu cảm nhưng hoàn toàn khác biệt con người, thực ra là một chuyện rất thử thách thần kinh, cơ thể Tiêu Mộ Vũ lập tức co chặt.
Mà sau đó con búp bê kia lại cười lên, nhưng tiếng cười của nó càng ngày càng âm u ác động: "Người còn lại đâu, người kéo tóc tao đâu?"
Tiêu Mộ Vũ không biết Thẩm Thanh Thu đang làm gì, nhưng lúc này bị con búp bê kia chất vấn, Thẩm Thanh Thu liền đứng thẳng người, bước từ sau lưng Tiêu Mộ Vũ ra, cũng vào lúc này, cô ấy còn lén lút viết lên tay Tiêu Mộ Vũ mấy chữ.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người con búp bê kia trước mặt một lúc, ngay sau đó cũng làm thế tay sau lưng.
Thấy lực chú ý của con búp bê kia đặt lên người Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ có chút căng thẳng, rõ ràng cô cảm nhận được oán khí trên người tám con búp bê này đã nặng hơn rất nhiều, ý định giết người rất rõ ràng.
"Ha ha, mày không gãy tay đúng không? Vậy thì không khớp rồi." Nói xong trên khuôn mặt với biểu cảm cứng nhắc của nó phả ra một làn khói đen cuộn lại bay về phía Thẩm Thanh Thu.
Sắc mặt của Tiêu Mộ Vũ lập tức biến đổi, chỉ nghe thấy một tiếng cạch khiến trái tim người ta lạnh lẽo, Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, ôm tay phải nhanh chóng quỳ xuống.
Con búp bê này ra tay nặng hơn Thẩm Thanh Thu bị ngã trước đó rất nhiều, khi Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện sắc mặt Thẩm Thanh Thu trắng toát, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi dày, tay phải rũ xuống vô thức run lên, rõ ràng nó đã bẻ gãy tay của Thẩm Thanh Thu.
Cũng vào lúc này, Tiểu Nhị bện rất nhiều bím tóc cùng Tiểu Thất với dáng vẻ tinh xảo đơn thuần trong số tám con búp bê đều nhìn sang đây. Đầu tóc của Tiểu Nhị là kiểu đầu phức tạp tỉ mỉ nhất trong mấy con búp bê, nó nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, trên mặt không có lấy một chút cảm xúc. Một con búp bê không có biểu cảm, sẽ càng trở nên lạnh lẽo u ám.
Tiêu Mộ Vũ rất ít khi xuất hiện cảm xúc kịch liệt khi tham gia trò chơi, vì cảm xúc quá phong phú sẽ khiến người ta giảm trí thông minh, nhưng lúc này cô cảm nhận rõ ràng được một ngọn lửa bùng cháy trong lòng, khiến bản thân hoàn toàn quên đi sợ hãi cùng kiêng kị. Cô quay đầu lạnh lùng nhìn con búp bê ra tay kia, dường như trong mắt có dao bay ra.
Con búp bê đó cũng chính là Tiểu Ngũ, không hề để tâm tới ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ, ngược lại vẫn nở nụ cười, nói: "Được rồi, cho mày một bài học, mau đứng dậy đi, chúng ta sắp bắt đầu trò chơi rồi." Nói xong nó chào hỏi từng người một, sự nhiệt tình hoàn toàn khác biệt với tối hôm qua. Những người còn lại sợ hãi ý thức được, trò chơi tối qua thật sự chỉ là làm nóng người mà thôi.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ rất khó coi, nhìn Thẩm Thanh Thu bị bẻ gãy tay, cô muốn chạm lại không dám chạm, cô càng lo cho thính lực của Thẩm Thanh Thu hơn, không nghe rõ bọn họ nói gì, tình hình này chắc chắn ảnh hưởng tới việc tham gia trò chơi của Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ đỡ dậy, nhìn khuôn mặt âm u như sắp vắt được nước của cô, sau đó lại nhìn thấy cô vô thức nhíu mày, trên khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười, cô ấy nhìn cánh tay của Tiêu Mộ Vũ một cái, đưa cho Tiêu Mộ Vũ một món đồ.
Khi Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy đồ, cũng nhìn cánh tay mình một cái, một dấu tay nhỏ không biết đã xuất hiện trên người từ lúc nào, thật ra trong lòng cô sớm đã có suy đoán.
Cô liếc nhìn đồ trong tay, đó là một sợi tóc màu nâu, là khuôn mặt nhìn trộm bọn họ bên ngoài cửa sổ lần đầu tiên ngày đầu tiên lưu lại, khuôn mặt đó chính là khuôn mặt búp bê, là con búp bê thuộc về Tiểu Kiều.
+++++++++++++++++
Chương 62: Cô nhi oán 22
"Được rồi, mọi người tự chuẩn bị đi." Tiểu Ngũ cười khúc khích, thông báo trò chơi sắp bắt đầu.
Tám con búp bê bắt đầu quây thành vòng tròn trong nhà vệ sinh, không khí hiện trường nhất thời khiến người ta ngạt thở, Hầu Lượng không ngừng nuốt nước bọt, chân tay đều đang run rẩy. Hắn cố gắng an ủi chính mình, hiện tại không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều đã biết đứa trẻ tương ứng với bản thân, vậy không chắc sẽ bắt đầu từ hắn.
Khi trái tim của cả nhóm người đập nhanh tới cực điểm, Tiểu Lục đứng ra giơ ngón tay chỉ về phía khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Mộ Vũ.
"Lần này chính là cô." Nói xong nó cười với Tiêu Mộ Vũ một cái.
Khi nó chỉ về phía Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm của những người còn lại vô cùng đặc sắc, sửng sốt, sợ hãi, cuối cùng chỉ còn lại mừng rỡ, may mà là Tiêu Mộ Vũ.
Trong lòng bọn họ, con búp bê tương ứng với Tiêu Mộ Vũ là rõ ràng nhất, người không cần lo lắng khi chơi trò này nhất