Chương 71: Thế giới Thiên Võng 2
Vừa về tới phòng, Thẩm Thanh Thu chỉ vào nhà vệ sinh, "Cô đi tắm trước đi, tôi đi mua ít đồ ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi thỏa thích một phen, sau đó chúng ta bàn bạc xem tiếp sau đây nên làm gì."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, cảm giác trong phó bản thật sự luôn phập phồng lo âu, cơ thể luôn run lên bần bật, ngủ cũng không được yên ổn, hai điều Thẩm Thanh Thu nhắc tới đều là thứ cô cần ngay lập tức.
Vào lúc Thẩm Thanh Thu chuẩn bị ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ gọi cô ấy lại, sau đó mở giao diện điều khiển ra, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
"Sao thế?" Thẩm Thanh Thu có chút khó hiểu.
"Tôi sống ở chỗ cô, không thể cái gì cũng dùng của cô."
Thẩm Thanh Thu nghe xong phì cười, nhích tới cười nói: "Sợ tôi không nuôi nổi cô à?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nhíu mày nhìn cô ấy.
Thẩm Thanh Thu không tiếp tục trêu đùa Tiêu Mộ Vũ nữa, nghiêm túc nói: "Chúng ta là đồng đội, sống chết có nhau, phó thác tính mạng, tôi cảm thấy chút điểm số này không cần phải tính toán rõ ràng tới vậy."
Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Điểm số là thứ lấy mạng sống ra đổi về, chính vì chúng ta là đồng đội, tôi mới không thể để một mình cô chi trả tất cả."
Thẩm Thanh Thu có thể nhìn ra sự chân thành của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy cong môi: "Thật ra hiện tại chúng ta đã là một thể, không cần phân chia cô tôi, cô có nhu cầu gì thì tôi mua cho cô, tôi làm chuyện gì phải trả phí tôi cũng sẽ thông báo với cô. Nếu tôi tiêu hết tiền rồi, vậy thì tiêu tiền của cô là được, cô Tiêu, cô thấy ổn không?"
Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm giây lát, gật đầu: "Cô nói đúng, chúng ta là đồng đội, những thứ này đều nên rõ ràng, vậy thì tạo một tài khoản tổ đội đi, tích điểm vào đó rồi sử dụng chung." Nói xong Tiêu Mộ Vũ đánh giá Thẩm Thanh Thu, lúc này mới coi như quyết tâm, "Tôi giữ tài khoản, cô cần gì thì tìm tôi lấy là được."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, sau đó cười đùa: "Ý cô là muốn tôi nộp lại tiền lương, quản lí thẻ thay tôi à?"
Câu nói này không có vấn đề, nhưng ý nghĩa có chút lệch lạc, Tiêu Mộ Vũ đứng đắn nói: "Vốn dĩ tôi có thể để cô quản lí cùng cũng được, nhưng..." Nói xong cô liếc Thẩm Thanh Thu một cái, "Tôi không có ý kiến gì với nhân phẩm của cô, nhưng nhìn cô có vẻ rất giống người vung tay quá trán."
Tiêu Mộ Vũ nói tương đối nghiêm túc, không phải là trêu đùa đá đểu Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu bị cô chọc cười vui vẻ, tươi cười nói: "Tôi có sao? Được rồi, cho dù có như thế thì cũng là vì trước kia tôi chỉ có một mình, chỉ cần chăm sóc tốt bản thân là được, hiện tại có cô rồi, tôi nhất định sẽ an phận thủ thường, tuyệt đối không vung tay quá trán."
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy lời này càng ngày càng không đúng, dứng khoát ngậm miệng không nói gì nữa, nói những chuyện bên lề với Thẩm Thanh Thu, luôn có cảm giác bị dẫn dắt sang hướng kì quái, hơn nữa đầu óc cô luôn chập mạch khi đối diện với Thẩm Thanh Thu, nói ít sai ít.
Thẩm Thanh Thu hiểu rất rõ trạng thái này của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy thích nhìn một Tiêu Mộ Vũ thông minh khác người lép vế trước mặt mình, biểu cảm bất lực lại trúc trắc kia đáng yêu vô cùng.
Cho nên Thẩm Thanh Thu cũng không nói gì thêm, mở giao diện điều khiển ra, nhìn điểm số của bản thân.
"Điểm số hiện tại của tôi là 336,5 điểm, tôi phải đi mua rau, còn phải trả tiền thuê nhà một tháng, tiền thuê một tháng là 180 điểm, cô chuẩn bị cho tôi bao nhiêu tiền tiêu vặt thế?" Thẩm Thanh Thu lười biếng dựa vào bên bàn, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ.
"180 điểm một tháng? Vậy chính là 18000 tiền vàng?" Tiêu Mộ Vũ hít sâu một hơi, nghĩ tới điểm số cao nhất bản thân giành được trong một phó bản mới là 150, thuê phòng khách sạn này một tháng phải tiêu mất phần thưởng của hai phó bản, đổi lại là người bình thường, hai phó bản cộng lại cũng không chắc đã đủ thuê phòng.
Thẩm Thanh Thu không để tâm, gật gật đầu.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi: "Trước tiên đừng nộp một tháng vội, ngủ một giấc dậy, việc đầu tiên chúng ta sẽ làm, là chuyển nhà."
Tiêu Mộ Vũ bất lực đỡ trán, kẻ vung tay quá trán này...
Thẩm Thanh Thu nhịn cười, sảng khoái chuyển điểm của mình cho Tiêu Mộ Vũ, chỉ giữ lại 50 điểm. Sau khi thay quần áo, cô ấy thong thả đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Có phải trong lòng đang mắng tôi là bà vợ tiêu tiền như nước đúng không?"
"Khụ..." Tiêu Mộ Vũ bị câu nói của Thẩm Thanh Thu làm sặc, không nhịn được ho sặc sụa, đen mặt nhìn dáng vẻ thướt tha ra khỏi cửa của Thẩm Thanh Thu.
Thực ra điểm số của cô chỉ có 280 điểm, tính ra Thẩm Thanh Thu mới là người giàu có. Nhưng Thẩm Thanh Thu thật sự yên tâm chuyển những điểm số này cho cô sao? Không phải Thẩm Thanh Thu từng nói điểm số còn có tác dụng khác sao? Không sợ cô tiêu xài phung phí à?
Lúc tắm rửa, Tiêu Mộ Vũ liền nghĩ tới chuyện, nếu thế giới Thiên Võng có dân địa phương, lại có người chơi, đều có nhu cầu sinh hoạt ăn uống hàng ngày, vậy với giá thành xa vời thực thế như vậy, có phải bọn họ không nên chỉ kiếm tiền trong phó bản hay không? Chuyện này cũng thật đòi mạng.
Thời gian tắm rửa có chút lâu, đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn mới phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu. Đưa tay ra tắt nước xong, Tiêu Mộ Vũ lau khô cơ thể, thay quần áo rồi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu đã quay lại, cũng đã bày đồ ăn ra bàn, nghe thấy tiếng động trong nhà tắm, cô ấy mở nắp hộp đồ ăn ra, vừa làm vừa nói: "Cuối cùng cũng ra rồi, cô còn không ra thì tôi còn muốn phá cửa xông vào đấy..."
Nói xong Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, âm thanh trong miệng đột nhiên thu lại.
Vì một lát nữa sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi, cho nên Tiêu Mộ Vũ mặc chiếc váy ngủ bằng lụa ra ngoài. Vạt áo màu xanh nhạt đan xen, màu sắc tươi mới nhã nhặn tôn lên dáng vẻ thanh tú vẫn còn vấn vương hơi nước của Tiêu Mộ Vũ, khiến người ta không thể dịch chuyển tầm mắt.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu vội vàng di chuyển xuống, lại nhìn thấy bắp chân trắng trẻo, cô ấy thu ánh mắt lại, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục lên tiếng: "Đói rồi đúng không, mau ăn đi, tôi vẫn chưa rõ khẩu vị của cô lắm, cô thấy mấy món này thế nào?"
Không phải Tiêu Mộ Vũ không nhìn ra sự khác thường của Thẩm Thanh Thu, cô liếc nhìn bản thân một cái, tuy là váy ngủ, nhưng chỗ cần che đậy đều đã che đậy, cũng không nói gì.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Mộ Vũ nhìn đồ ăn trên bàn một cái, hai món mặn một món canh, một món trong đó vừa nhìn là biết đồ ăn cay, ớt khô xào đỏ rực một mảng, vô thức nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
"Không biết khẩu vị của tôi mà cô lại mua đồ ăn cay như thế, là nghĩ tôi không ăn nên không cho tôi ăn đúng không?" Tiêu Mộ Vũ nhướng mày, nói.
Thẩm Thanh Thu nhìn đồ ăn trên bàn, một món cá hấp, một món cải thảo xào, một món canh rong biển khô nấu trứng.
"Cô không ăn cay à?" Thẩm Thanh Thu vô thức hỏi một câu, nghe có vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Mộ Vũ chỉ cười cười, lúc ăn cơm Thẩm Thanh Thu phát hiện tần suất Tiêu Mộ Vũ gắp cá hấp tương đối cao. Thẩm Thanh Thu gắp cải thảo bỏ vào miệng chầm chậm nhai nuốt, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm có chút nghịch ngợm đắc ý: "Tôi cảm thấy cô sẽ thích ăn cay."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, ánh mắt cô nhìn Thẩm Thanh Thu có chút phức tạp, dường như Thẩm Thanh Thu không ăn cay, "Cô sợ đồ ăn cay à?"
Đôi đũa trong tay Thẩm Thanh Thu khựng lại, miệng khẽ chu ra, nhìn có chút bất mãn: "Ai nói chứ, quỷ tôi còn không sợ, sợ gì cay."
Nói xong cô ấy gắp mấy miếng thịt cá bỏ vào trong bát, sau đó mặt không biến sắc gắp một miếng bỏ vào miệng: "Cá này làm rất ngon, tôi nghĩ có lẽ cô cũng thích ăn, nên mới mua." Nói xong liền và hai miếng cơm.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, cô nhìn động tác và cơm của Thẩm Thanh Thu, còn cả đôi mắt vô thức tràn ra hơi nước của đối phương, đột nhiên cười lên. Một nụ cười rất nhạt, nhưng xác thực là nụ cười xuất phát từ nội tâm, giống như ánh mặt trời ấm áp xua tan mây mù trong rừng cây vào sáng sớm, toát ra ý thơ trong mông lung, vô cùng đẹp đẽ.
Trước giờ Thẩm Thanh Thu chỉ biết dùng sắc đẹp mê hoặc người khác, lần đầu tiên cảm nhận được bị người khác dùng sắc đẹp mê hoặc. Cô ấy cũng không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Tiêu Mộ Vũ liền cảm thấy trăm hoa đua nở trong thế giới của bản thân.
Tiêu Mộ Vũ không để tâm tới ánh mắt có chút ngẩn ngơ của Thẩm Thanh Thu, ý cười trên mặt cũng không thu lại, chỉ nghiêng người gắp thịt cá còn lại trong bát của Thẩm Thanh Thu vào bát mình, "Không ăn cay được cũng không có gì mất mặt, làm gì phải ép bản thân như thế."
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, vừa định phản bác, Tiêu Mộ Vũ đã đưa cho cô ấy một tờ giấy: "Sắp khóc rồi."
Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, vội vàng ngồi thẳng người, ho khẽ một tiếng: "Cái này gọi là mọng nước, ai khóc chứ?"
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu cười, cũng không biết tại sao, đột nhiên cô không muốn nghiên cứu sự kì quái của Thẩm Thanh Thu, vì bản thân cô cũng rất kì quái. Nếu đổi lại là người khác, Tiêu Mộ Vũ tuyệt đối không để đối phương tiếp cận mình, người phụ nữ này... Cô lại nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Người phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng giỏi biến hóa trước mặt người khác này, khi ở trước mặt cô lại mang theo một khuôn mặt khác. Tiêu Mộ Vũ là người thông minh, cho nên cô hiểu rõ, Thẩm Thanh Thu cũng là người thông minh. Một người thông minh không nên lộ ra nhiều sơ hở như thế trước mặt một người thông minh khác.
Điều này thực sự khiến Tiêu Mộ Vũ nghĩ không thông suốt, cô tự nhiên ăn cơm, không nói gì thêm.
Một người không ăn cay, mua đồ ăn cho một người không rõ khẩu vị ăn, liệu sẽ mua một món khẩu vị nặng như thế này sao? Không thể, nhưng như thế thì có liên quan gì chứ?
"Ăn cơm đi." Tiêu Mộ Vũ nói xong cũng không nói gì thêm.
Thẩm Thanh Thu cúi đầu ăn cơm, cuối cùng cũng không động vào đĩa cá hấp kia thêm lần nào nữa.
Ăn uống thu dọn đồ xong, Thẩm Thanh Thu cũng đi tắm, hai người ở lại khách sạn ngủ một giấc, một giấc này kéo dài tới khi trời đất tối tăm, cũng không màng tới chuyện ăn cơm tối.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thanh Thu đã mua sẵn bữa sáng, lúc hai người ăn sáng, Tiêu Mộ Vũ khẽ nói: "Ăn xong tôi muốn tới quán net một chuyến, thuận tiện ngắm nghía phòng ốc. Theo sự thăng cấp của phó bản, thời gian chúng ta ở lại Thiên Võng cũng sẽ dài ra, tốt nhất là thuê một căn hộ, nếu không chỉ sợ giá thuê phòng sẽ khiến chúng ta thành đỗ nghèo khỉ mất."
"Quán net?" Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, "Tới đó làm gì?"
Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái: "Lên mạng tìm chút thông tin, thuận tiện xem xem có việc gì không."
Thẩm Thanh Thu đang uống ngụm nước mì, suýt chút nữa bị sặc: "Cô nói gì? Tìm công việc?"
"Nếu không cô cảm thấy điểm số của chúng ta đủ để tiêu xài phung phí sao?" Tiêu Mộ Vũ nhìn trên nhìn dưới Thẩm Thanh Thu một cái, lại nhìn cách ăn mặc của cô ấy, bên trong chiếc áo gió màu kem dài là chiếc áo len cao cổ màu caramel, lúc người phụ nữ chân dài eo thon này không cười là vẻ diễm lệ băng giá bức người, ra hình ra dạng.
Từ khi hai người gặp nhau tới nay, Thẩm Thanh Thu đã thay bốn năm bộ quần áo, nhìn từ kiểu dáng chất liệu có thể thấy giá thành không rẻ, dùng điểm số đổi thành tiền để mua đồ, quá lãng phí.
Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn bản thân một cái, biết suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ. Cô ấy đặt đũa xuống, nhích tới gần, nói: "Cô vẫn chê tôi vung tay quá trán à?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ cúi đầu ăn mì.
Sau khi ăn xong, cô đặt đũa xuống, nhớ tới tấm thẻ Thẩm Thanh Thu rút được, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhíu mày, nhắc nhở: "Thẩm Thanh Thu, cô lấy tấm thẻ búp bê kia ra đi, tôi muốn xem thử."
Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cũng trầm lại, sau khi rút thẻ ra, cô ấy xem lại văn tự bên trên một lượt.
"Vấn đề lớn nhất ở đây chắc chắn là câu Kí chủ càng yếu, lực chiến đấu của búp bê càng mạnh, cộng thêm câu nói đúng không mang đầy vẻ đùa dai của hệ thống, cứ cảm thấy không được ổn. Dù sao trong phó bản tôi là thế thân của Tiểu Nhị, nếu tôi không khống chế được nó, vậy thì không chỉ là triệu hồi một vệ sĩ nữa, sợ là thứ đoạt mạng."
Tiêu Mộ Vũ cũng lo lắng điều này, cô nhìn một câu khác trên tấm thẻ, trầm ngâm nói: "Tấm thẻ này của cô không có độ hiếm, trước giờ cũng chưa từng rơi thì nhất định có nguyên nhân của nó. Vượt qua cửa ải thứ ba rút được thẻ búp bê không phải không có khả năng, vấn đề nằm ở việc Tiểu Nhị tự chủ trong việc lựa chọn."
"Tôi nhớ ra rồi, là vì tôi đã dùng cây nến Kẻ đánh cắp trái tim với Tiểu Nhị, dẫn tới lúc rút thẻ, nó lựa chọn tôi trở thành tấm thẻ này. Đại khái tôi đã hiểu ra ý nghĩa thận trọng khi sử dụng, lợi hại thì lợi hại, nhưng chỉ cần sơ suất một chút sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng." Nhưng Thẩm Thanh Thu cũng bất đắc dĩ nên lúc đó mới lựa chọn dùng nến với Tiểu Nhị.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, ngẩng đầu lên nghiêm túc dặn dò Thẩm Thanh Thu: "Thế cô nên nhớ kĩ, trừ phi là bất đắc dĩ, nếu không tuyệt đối đừng dùng nó." Nói xong Tiêu Mộ Vũ lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, tốt nhất nên dứt khoát không dùng nó thì an toàn hơn."
Làm sao Thẩm Thanh Thu không biết người này đang quan tâm mình, nhưng cô ấy lại muốn làm màu một chút, "Nhưng đồ rút được trong tay tôi đều không có tác dụng gì, ngoại trừ dao găm, đạo cụ thực sự có thể dùng để đối phó với quỷ quái trong phó bản chỉ có một tấm mặt nạ da người. Nhưng mỗi phó bản chỉ có thể dùng một lần, nếu để không cái này, thì phó bản này đúng thật là tôi chỉ đi kiếm tiền mà thôi."
Vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ liền nhét một tấm thẻ vào trong tay Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu bỗng tắt tiếng, cô ấy nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đèn kéo quân trong tay, lại ngẩng đầu lên ngẩn ngơ nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Cái này là?"
"Tôi đã có đồng hồ bấm giờ, cô giữ lại đèn kéo quân này đi. Nếu trong phó bản chúng ta bất đắc dĩ tách ra, cô cũng có một thứ phòng thân, nếu không tách ra, cái này cô dùng hay tôi dùng cũng không khác gì nhau." Nói xong Tiêu Mộ Vũ dọn dẹp thùng rác, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu đuổi theo, đưa cho Tiêu Mộ Vũ: "Tôi chỉ nói thế thôi, cái này là của cô, cô cầm đi."
Tiêu Mộ Vũ không nhận, "Cầm đi, tổ đội không chỉ là cùng nhau tham gia phó bản, mà trên hết là chia sẻ tài nguyên và sự tin tưởng phối hợp giữa đôi bên, xác thực là cô không có thẻ phòng thân, cầm thẻ này là thích hợp nhất. Tôi có Lung trung phùng và đồng hồ bấm giờ trong tay là đủ rồi." Thực ra hôm qua khi Tiêu Mộ Vũ tặng bùa cho Thẩm Thanh Thu liền nghĩ tới việc có thể cho Thẩm Thanh Thu một tấm thẻ đạo cụ, dù sao hai tấm thẻ đạo cụ trong tay Thẩm Thanh Thu rất kì quái, không dễ khống chế khi sử dụng.
Thẩm Thanh Thu cúi đầu sờ tấm thẻ này, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng thu lại, đi theo Tiêu Mộ Vũ ra ngoài.
Khi Thẩm Thanh Thu ngồi ở một bên nhìn Tiêu Mộ Vũ nhíu mày không ngừng gõ phím, cô ấy cứ cảm thấy một lát nữa sẽ xảy ra chút chuyện ghê gớm.
Tốc độ của Tiêu Mộ Vũ không nhanh, nhưng vô cùng nhẫn nại, thỉnh thoảng mở một trang mạng lướt nhanh tìm kiếm tài liệu. Nhưng càng về sau tốc độ gõ chữ của ngón tay Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng nhanh, rất nhanh sau đó màn hình máy tính trước mặt Tiêu Mộ Vũ xuất hiện những dòng code mà Thẩm Thanh Thu như hiểu như không.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ nhấp chuột, ấn nút enter, những dòng code kia bắt đầu chuyển động không ngừng trên màn hình. Đồng thời có một thanh tiến độ hiện lên, chớp mắt một cái tiến độ tải lên đã đạt 60%, khi tốc độ đạt tới 100%, chiếc máy tính không có ai đăng nhập sử dụng trước mặt Thẩm Thanh Thu bắt đầu tự động mở máy, mở ra giao diện đăng nhập của một trang web, chính là diễn đàn người chơi Thiên Võng mà Tiêu Mộ Vũ đăng kí trước đó.
"Mộ Vũ, cái này là?" Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, nhưng không cảm thấy kì quái, trong lòng cô bỗng cảm thấy, có lẽ Tiêu Mộ Vũ rất thuần thục với thao tác này.
"Thử chút xem tôi còn có đất dụng võ không."
Nói xong cô lại mân mê mấy cái, máy tính trước mặt Thẩm Thanh Thu tự động tắt đi, đồng thời Tiêu Mộ Vũ lại bắt đầu gõ.
"Cô muốn làm gì?" Thẩm Thanh Thu cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.
"Tìm cổng trung tâm điều khiển của thế giới Thiên Võng này."
++++++++++++++++++
Chương 72: Thế giới Thiên Võng 3
"Cô nói gì cơ?" Thẩm Thanh Thu nghe xong, mặt mày ngập vẻ khó mà tin nổi, không phải Tiêu Mộ Vũ định hack hệ thống Thiên Võng chứ?
Mà có thể thấy hành động của Tiêu Mộ Vũ đã kiểm chứng suy đoán của Thẩm Thanh Thu, mặt mày đối phương nghiêm túc, biểu cảm vô cùng chuyên tâm, cùng với động tác tay còn lên tiếng giải thích: "Tuy nói thế giới chúng ta đang có mặt là một chương trình có vẻ rất hoang đường, nhưng những sự việc trong phó bản thật sự không bình thường. Cho nên tôi muốn thử xem, rốt cuộc nó có phải hay không. Đoạn code ban nãy chỉ là vì tôi muốn xem xem rốt cuộc hệ thống internet của thế giới này có thực sự tồn tại hay không, từ kết quả có thể thấy, xác thực nó có thể phát huy tác dụng, điều này có nghĩa là những thứ mà tôi biết vẫn có đất dụng võ."
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ mò mẫm theo địa chỉ phỏng vấn trên diễn đàn người chơi của thế giới Thiên Võng, tìm được đường dẫn ẩn của người giật dây phía sau, quả nhiên sau khi xâm nhập đã phát hiện được một số thứ.
Thời gian gấp rút, Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, nhìn chằm chằm lên màn hình máy tính, ngón tay lướt nhanh như bay trên bàn phím, tốc độ không