Chương 111: Thế giới Thiên Võng 11
Trong phòng trào lên hơi nóng, không khí cũng quánh lại.
Thẩm Thanh Thu đã không rõ bản thân ở nơi nào, cảm giác này giống như tất cả các giác quan bị Tiêu Mộ Vũ chiếm giữ, không thể chứa đựng bất kì thứ gì khác. Tới cuối cùng cô ấy không nhịn được đưa tay ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ, hai người càng ngày càng dính chặt.
Tấm thẻ vốn dĩ nằm trong tay Tiêu Mộ Vũ đã rơi xuống sàn, mặt thẻ hướng lên yên lặng nằm đó một lúc, cuối cùng giống như không nhịn được nữa tự lật người chui vào gầm giường.
Cơ thể Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ nghiêng về phía trước, sau khi Thẩm Thanh Thu ôm lấy, cô dứt khoát dùng lực, đè Thẩm Thanh Thu nằm lên giường.
Cơ thể Thẩm Thanh Thu lúc này giống như không xương, vô cùng ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt còn chưa dự định kết thúc thời gian thân mật chờ đợi đã lâu này.
Người phía trên cong chân lên, vừa hay để Tiêu Mộ Vũ đè khẽ lên người, khó lòng tách rời.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ gọi lại lí trí, khẽ nắm lấy bàn tay đang vuốt ve trên lưng mình, sau đó đè lên giường, lúc này mới khẽ nâng người nhìn Thẩm Thanh Thu bên dưới.
Hai người đều mới tắm rửa thay quần áo xong, đồ ngủ của Thẩm Thanh Thu vốn nghiêng về vẻ gợi cảm, tối nay cô ấy mặc chiếc váy màu sâm-panh. Bộ đồ chia làm hai phần, bên trong là chiếc áo hai dây, chỉ che tới đùi, bên ngoài là áo khoác, khi quy củ thắt dây, sẽ lộ ra cổ áo chữ V, cũng có thể che chắn những nơi khác.
Nhưng ban nãy hai người khó lòng khống chế, dây áo không biết tuột ra từ lúc nào, áo khoác làm bằng lụa mịn màng trơn nhẵn, sớm đã trượt xuống.
Hiện tại Thẩm Thanh Thu bị Tiêu Mộ Vũ đè dưới người, phong cảnh đẹp đẽ vốn bị áo khoác che chắn hoàn toàn hiện ra trước mặt Tiêu Mộ Vũ.
Cảnh tượng này đủ khiến bất kì người nào quay cuồng, huống hồ trên mặt yêu kiều tươi đẹp của Thẩm Thanh Thu đã đỏ ửng, con ngươi màu xám lăn tăn sóng nước, từ dưới nhìn lên trên, có chút nhẫn nhịn lại có chút mê ly ngắm nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ khó lòng khống chế, cô vội dịch chuyển ánh mắt, đưa tay kéo áo lên giúp Thẩm Thanh Thu, chống người nhanh chóng ngồi dậy, hô hấp vô cùng hỗn loạn.
"Chị... sao quần áo của chị không thắt chặt?" Tiêu Mộ Vũ nói xong có chút ảo não, vành tai đã đỏ ửng.
Thẩm Thanh Thu chầm chậm tỉnh khỏi cơn say ban nãy, sau khi nghe được câu nói của Tiêu Mộ Vũ, đưa ngón trỏ ra khẽ lướt qua môi, ánh mắt phát hiện đầu ngón tay cũng đã nhuộm lên sắc xuân.
Tiêu Mộ Vũ vô thức nhìn sang, nhưng động tác này của Thẩm Thanh Thu thực sự quá ám muội, khiến cô đỏ mặt chân run, thế là lại nhanh chóng quay đầu đi, đưa tay sửa lại cổ áo.
Thẩm Thanh Thu thấy vậy cười lên, âm thanh cũng nhuộm lên vẻ quyến rũ: "Không thể nào, chị thắt chặt lắm mà, nếu không phải có ai động vào nó, sao nó lại tuột ra chứ." Nói xong, ngón tay cô ấy vòng dây thắt áo, ngoắc lên chậm rãi thắt lại, thế là cảnh sắc mê người kia nhanh chóng bị che lấp quá nửa, nhưng đã không còn tác dụng ngăn cản suy nghĩ xa xôi.
Ngón tay Thẩm Thanh Thu rất xinh đẹp, mảnh khảnh thon dài mang theo chút cảm giác gầy nhưng không trơ xương, khớp tay rõ ràng, nhưng khi nắm trong tay lại mềm mại một cách bất ngờ. Chỉ một động tác thắt dây, cũng khiến lồng ngực Tiêu Mộ Vũ tê dại.
Nhưng khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ luôn bình tĩnh như thế, cho nên trái tim đã gió cuộn mây dồn, rối rắm trong tưởng tượng, cũng chỉ đỏ tai, không có dáng vẻ vô cùng chật vật.
"Em không chạm vào nó." Tiêu Mộ Vũ mím môi, chỉ nói một câu, lại thành giấu đầu lòi đuôi, hơn nữa cũng có chút không hiểu phong tình.
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười, sau đó đưa tay ra ngoắc lấy góc áo Tiêu Mộ Vũ, híp mắt nói: "Không phải em nói cho chị lấy lại sao? Nhưng sao ban nãy chị lại thấy, không phải chị lấy, mà ngược lại là đang cho em thế?"
Trước đó Tiêu Mộ Vũ có chút hỗn loạn, hiện tại nhìn thấy động tác còn cả những lời của Thẩm Thanh Thu, đã ý thức được con hồ ly này lại đang cố ý giở lại bài cũ trêu đùa bản thân, thế là nghiêm mặt nói: "Cho nên chị chỉ định lấy lại thứ em đã lấy nhiều thôi sao?"
Thẩm Thanh Thu vội lắc đầu, đùa sao, cô ấy ước gì Tiêu Mộ Vũ có thể nợ nhiều một chút, như thế mãi mãi sẽ không thể tính toán rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, nghĩ tới cảnh tượng mất khống chế ban nãy, vô thức lắc đầu. Từ sau khi gặp Thẩm Thanh Thu, chỉ cần bản thân nhường bước một phân, vị trí của Thẩm Thanh Thu trong lòng cô sẽ tiến thêm một tấc, mà loại cảm giác chỉ cần có bắt đầu này, bản thân liền không cách nào khống chế.
Nếu là trước kia, cho dù bản thân thật sự có thiện cảm với Thẩm Thanh Thu, cũng tuyệt đối không tiếp nhận Thẩm Thanh Thu như thế. Nhưng loại kiên trì này bị phá vỡ trong phó bản thứ tư. Khi đó Tiêu Mộ Vũ ôm lấy Thẩm Thanh Thu, thậm chí hối hận vì đã không ôm lấy Thẩm Thanh Thu sớm hơn, khi biết có khả năng Thẩm Thanh Thu không thoát ra được, loại mùi vị đó không chỉ là hối hận mà thậm chí là sợ hãi.
Cô cảm thấy không thể tiếp tục do dự không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Cho dù Thẩm Thanh Thu tiếp cận bản thân với mục đích gì, cho dù trên người Thẩm Thanh Thu có bao nhiêu câu đố, cô cũng phải giữ chặt lấy cô ấy trong tay.
Suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ bay xa, Thẩm Thanh Thu có chút kì lạ, lại có chút bất an, gọi cô mấy tiếng, thăm dò hỏi: "Em sao thế? Sao ban nãy lại lắc đầu?"
Thẩm Thanh Thu không che giấu chút tâm tư này, Tiêu Mộ Vũ đã thấy, trái tim khẽ mềm lại, nhưng lời nói ra lại không chút ngọt ngào.
"Không có gì, chỉ là em đang nghĩ, rõ ràng ban nãy chị còn biểu hiện... dè dặt như thế, sao vừa hôn xong, lại trở nên mặt dày rồi?" Lúc lên tiếng, trong mắt Tiêu Mộ Vũ mang theo ý cười, giống như trêu đùa, nhưng lại mang theo vẻ nuông chiều hiếm thấy. Ban nãy hôn cô, Thẩm Thanh Thu ngây thơ tới nỗi khiến cô ngẩn ra, hoàn toàn không giống dáng vẻ trong tưởng tượng.
Thẩm Thanh Thu nằm sấp bên Tiêu Mộ Vũ, hai tay chống cằm, váy vén tới đùi lộ ra đôi chân trắng trẻo, bắp chân lắc lư, ngẩng mắt nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ, nói: "Vì chị vốn định nhân lúc không khí thích hợp, trực tiếp gạo nấu thành cơm với em."
"Khụ..." Tiêu Mộ Vũ bị câu nói của Thẩm Thanh Thu làm sặc, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng khuôn mặt bình tĩnh như thường triệt để đỏ ửng, làu bàu: "Chị nói lung tung gì thế?"
"Chị không nói lung tung, chỉ là..." Thẩm Thanh Thu còn giả vờ khẽ thở dài một hơi, "Không ngờ, em không thèm chị."
Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, mím môi, vốn chuẩn bị đi thẳng, nhưng chần chừ một lúc vẫn nhỏ tiếng nói: "Chúng ta mới xác định quan hệ, như thế quá nhanh, không tốt."
Thẩm Thanh Thu nghe xong chống người ngồi bên giường, con ngươi khóa chặt lấy Tiêu Mộ Vũ, thu lại vẻ trêu đùa trong mắt, thay vào đó là vẻ mong chờ cùng nghiêm túc: "Em nói chúng ta đã xác nhận quan hệ, quan hệ gì?"
Tiêu Mộ Vũ im lặng giây lát, cuối cùng rất nhỏ tiếng nói: "Chị muốn quan hệ gì thì là quan hệ đó."
Trong con ngươi của Thẩm Thanh Thu trào ra một chùm sáng, âm thanh dịu dàng: "Quan hệ chị muốn em cũng cho sao?"
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu không động đậy, mà khóe môi Thẩm Thanh Thu cong lên, tầm mắt càng ngày càng dính chặt: "Đối tượng được không?"
Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười: "Đối tượng theo đuổi à?"
"..."
"Chị nói là bạn gái."
Tiêu Mộ Vũ rũ mí mắt, Thẩm Thanh Thu không nhìn được mắt cô, cũng không nhìn thấy biểu cảm của cô. Rất lâu sau, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Thanh Thu dịu dàng nói: "Đã là vậy rồi."
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ, thực ra trong lòng đã sáng như gương với kết quả này, chỉ là cô ấy không nhịn được mong muốn câu trả lời bằng một nụ hôn mà thôi, Nhưng nghe thấy đáp án mong muốn, Thẩm Thanh Thu lại cười thành tiếng, không phải không vui, nhưng đôi mắt xót xa không thôi, cổ họng cũng nghẹn lại, không nói thành lời.
Tiêu Mộ Vũ chỉ ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, không lên tiếng, khi Thẩm Thanh Thu với đôi mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên nhìn mình, liền nghiêng người ôm lấy cô ấy.
Thẩm Thanh Thu ôm chặt lấy Tiêu Mộ Vũ, cơ thể rất mỏng manh, ôm trong lòng lại mềm mại ấm áp, vô cùng an tâm.
"Được rồi, hôm nay mệt lắm rồi, ngủ sớm đi được không?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới tối nay Thẩm Thanh Thu không thoải mái, dịu dàng nói.
Thẩm Thanh Thu rất mệt, cơ thể bị giày vò trước đó đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ban nãy lại vừa thân mật vừa chính thức xác định quan hệ với Tiêu Mộ Vũ, cảm xúc biến động quá lớn, nhưng hiện tại hưng phấn thật sự đã lấn át mệt mỏi, cô ấy không muốn ngủ.
"Chị không ngủ được, cảm giác như mơ vậy."
Tiêu Mộ Vũ thấu hiểu tâm trạng này, chần chừ giây lát rồi lại ngồi lên chiếc ghế bên giường, khẽ nói: "Thế nằm đi, em ở cạnh nói chuyện với chị."
Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười nói: "Không được rồi, nhập vai nhanh quá. Nếu là trước kia, chắc chắn em sẽ khịa chị."
Tiêu Mộ Vũ bất lực, "Tuy trước kia em không dịu dàng với chị, nhưng xác thực chị rất gợi đòn."
Thẩm Thanh Thu cười thành tiếng, mặt mày cong cong. Nhưng nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt cô ấy tìm kiếm khắp nơi, sau đó nhíu mày lại.
Tiêu Mộ Vũ khó hiểu nói: "Sao thế?"
Thẩm Thanh Thu nghi hoặc nói: "Có phải chị đưa thẻ nữ quỷ Thái sơn áp đỉnh cho em đúng không? Em để đâu rồi, sao không thấy đâu?"
Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩn ra, tìm kiếm khắp nơi, không nhìn thấy, thế là lại đứng dậy tìm trên giường.
Thẩm Thanh Thu cũng vừa tìm vừa lẩm nhẩm: "Lúc em hôn chị, hình như chị nhìn thấy em cầm trên tay trái, sau đó em ôm lấy eo chị đè chị xuống, theo lí mà nói thì nên ở trên giường."
Tiêu Mộ Vũ vốn đang rất nghiêm túc tìm tấm thẻ, nhưng nghe thấy tiếng lẩm nhẩm của Thẩm Thanh Thu, nhất thời tay chân không biết đặt ở đâu. Tuy biểu cảm vẫn chưa nứt toác, nhưng thực sự không nghe nổi nữa, vành tai đỏ ửng nhàn nhạt nói: "Tìm đồ không cần dùng miệng."
Thẩm Thanh Thu liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, biểu cảm mang theo chút xấu xa, "Chỉ là chị sợ em không nhớ, giúp em gợi lại kí ức thôi."
Mặt Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc nói: "Cảm ơn, em nhớ rõ lắm."
Khom lưng nhìn thấy mặt thẻ hướng xuống nằm yên dưới gầm giường, biểu cảm có chút rạn nứt. Rơi xuống cũng không đến nỗi rơi tới vị trí này, rất có khả năng tấm thẻ tự trốn vào đây, vậy chứng minh...
Khi Tiêu Mộ Vũ đứng thẳng người cầm tấm thẻ lên, Thẩm Thanh Thu đã nhìn thấy biểu cảm của cô, cũng đoán được tình hình. Hai người nhìn nhau một cái, đều mất tự nhiên quay mặt đi.
Rất lâu sau đó Thẩm Thanh Thu gõ lên tấm thẻ, nữ quỷ thân ngập hơi nước nhanh chóng xuất hiện trong phòng.
Nhìn thấy hai người, vẻ mặt nữ quỷ trở nên vô cùng kì quái, nhìn đi nhìn lại hai người, cuối cùng cẩn thận hỏi: "Hai người nhanh vậy à?"
Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu: "..."
Không khí bỗng có chút lúng túng, nhưng Thẩm Thanh Thu không nhịn được cơn buồn cười, cô ấy ngẩng mắt nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, nhướng mày, biểu cảm trong ánh mắt giống như đang nói, người nhanh là người này, không liên quan tới bản thân.
Tiêu Mộ Vũ lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn nữ quỷ, hờ hững nói: "Cái gì gọi là chúng tôi nhanh như thế, tôi cần chậm cái gì?"
Nữ quỷ bị Tiêu Mộ Vũ nhìn tới run lên một cái, có chút sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Thu. Nhưng người phụ nữ đáng sợ này cười híp mắt, dường như tâm trạng không tệ, có lẽ sẽ không đánh quỷ, nghĩ như thế nó lại lấy hết dũng khí nói: "Không, không chậm không chậm. Là hai người bắt đầu quá nhanh, tôi chưa kịp nhắc nhở, lại sợ làm mất hứng khiến hai người tức giận, cho nên tôi mới trốn trong gầm giường. Nhưng tôi không nhìn thấy, cũng không nghe trộm, hai người yên tâm, cho nên hai người vẫn có thể..."
Thẩm Thanh Thu cười nắc nẻ, vì tìm thẻ nên cô ấy đang ngồi bên mép giường, trận cười này khiến cơ thể nghiêng ngả. Vừa hay Tiêu Mộ Vũ đang đứng bên cạnh, thế là Thẩm Thanh Thu dứt khoát mặc kệ dựa lên người Tiêu Mộ Vũ. Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ rất ghê gớm, nhưng vẫn đứng dịch vào một chút, tay trái đưa ra đỡ hờ lấy Thẩm Thanh Thu, tránh cho cô ấy cười quá khoa trương ngã xuống đất.
Nhưng Thẩm Thanh Thu rất biết cách thấy đủ thì dừng lại, cũng không muốn con quỷ ngu ngốc này khiến bạn gái mình mất thể diện, thế là thu lại nụ cười, nghiêm túc nói với nữ quỷ: "Được rồi, cô ấy có chậm hay không cũng không tới lượt cô nói, tôi nói mới tính."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng trầm hơn, rũ mắt nhìn người đang nói năng bậy bạ, mím môi lại.
"Gọi cô ra đây là có chuyện muốn hỏi cô."
Nhìn Thẩm Thanh Thu trở nên nghiêm túc, nữ quỷ vội đứng thẳng người, không chớp mắt chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu: "Cô hỏi đi."
"Trong thời gian chúng tôi rời đi, cô ở đây có phát hiện gì không, ví dụ như có ai tới đây, hoặc là có chỗ nào khác thường không?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Khoảng thời gian hai người rời đi không có ai tới, cũng không có gì kì quái."
Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc: "Chị lo có người đến đây à?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Tất cả hành động của người chơi đều bị Thiên Võng giám sát, cho nên nơi ở không có nghĩa là nơi riêng tư.
Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu biết nhiều thứ hơn bản thân rất nhiều, thế là cô nhíu mày nói: "Có thiết bị giám sát sao?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Thường thì sẽ không, nhưng nếu động chạm tới một vài điều cấm kị trong Thiên Võng hoặc là có liên quan tới nhiệm vụ người chơi, ví dụ như tất cả lời nói và việc làm trong phó bản đều sẽ bị giám sát."
"Cấm kị?"
"Ví dụ như lần đó em thử tấn công hệ thống ở quán net, cho dù hệ thống không bị tấn công, việc thăm dò của em cũng sẽ bị săn lùng." Thế giới Thiên Võng nhiều người như thế, tuyệt đối không chỉ có một mình Tiêu Mộ Vũ thông minh có năng lực, không chỉ một người suy đoán Thiên Võng là chương trình máy tính, cho nên loại tấn công này, đã thấy nhiều ở Thiên Võng. Nhưng nó hoảng hốt tới nỗi trực tiếp phát nổ máy tính, có lẽ cũng chỉ có Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nghe xong những lời của Thẩm Thanh Thu, biểu cảm rơi vào trầm tư.
++++++++++++++++++
Chương 112: Thế giới Thiên Võng 12
Tiêu Mộ Vũ nghe xong lời của Thẩm Thanh Thu, nhìn cô ấy rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Chị biết rất nhiều thứ."
Thẩm Thanh Thu im lặng giây lát, mới nhỏ tiếng nói: "Ừm, chị..." Biểu cảm của cô ấy có chút mất mát, mặt mày vô thức nhíu lại, hé miệng, ngập ngừng không thôi.
Tiêu Mộ Vũ thấy vậy lại bổ sung một câu: "Nếu không thể nói thì không cần, không sao."
Nữ quỷ vẫn đang đứng bên cạnh, trong lòng Thẩm Thanh Thu trào lên dòng nước ấm, nhưng vẫn kiềm chế lại. Cô ấy nghĩ tới chính sự, lại hỏi: "Cô từng nói với chúng tôi là có một người phụ nữ bảo cô ở lại đây quấy rối chủ hộ, cô ta có nói gì khác không? Hoặc là có nói với cô mục đích là gì không?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Cô ấy không nói gì nữa, chỉ nói sau này tôi sẽ hiểu, chỉ cần nghe theo lời cô ấy là được. Sau khi cô ấy thả tôi ra, liền cho tôi rất nhiều thẻ, đủ để tôi kiên trì rất lâu. Tôi nhận ân huệ của cô ấy, hơn nữa ở đây cũng nhàm chán, cho nên nghe lời cô ấy, mỗi lần đổi người thuê tôi lại chuồn ra, nhưng bị hai cô bắt được."
Nói xong nó nghĩ tới vẻ đáng sợ của Thẩm Thanh Thu, lại run lên một cái.
Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, đột nhiên nghĩ ra vẫn chưa biết tên của nữ quỷ, thế là hỏi: "Cô có tên không?"
Nữ quỷ ngẩn ra, sau đó vui vẻ nói: "Có, tôi tên Đồng Lâm."
"Đồng Lâm?" Tiêu Mộ Vũ gọi một tiếng, sau đó hỏi: "Đồng Lâm, cô có nhớ cô đã ở đây bao lâu không?"
Đồng Lâm nhíu mày: "Cảm giác đã rất lâu rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa, rõ ràng trí nhớ của tôi rất tốt. Nhưng tôi chỉ nhớ thời gian ít nhất cũng đã hơn một năm."
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, sau đó thăm dò hỏi một câu: "Cô nói cô không nhớ dáng vẻ của người phụ nữ kia, vậy cô ta bao nhiêu tuổi?"
Đồng Lâm nhớ lại, lắc đầu: "Không lớn, là một người phụ nữ trẻ tuổi."
Trí nhớ của Đồng Lâm mơ hồ, không thể cung cấp quá nhiều thông tin chuẩn xác, những câu nên hỏi trước đó đều đã hỏi, Tiêu Mộ Vũ bảo Đồng Lâm ra ngoài trước.
Khi nữ quỷ rời đi, Thẩm Thanh Thu nằm trên giường híp mắt cảnh cáo một câu: "Chuyện không nên nghe thì không được nghe, chuyện không nên nhìn càng không được nhìn, hiểu chưa?"
Đồng Lâm chuồn nhanh như một cơn gió: "Hiểu!"
Tiêu Mộ