Chương 125: Thành phố G tuyệt mệnh
Âm thanh hệ thống vừa dứt, mấy người Tiêu Mộ Vũ lập tức dừng lại, nhìn sang nhau, trong mắt đều ngập cảnh giác.
"Ý gì đây?" Không đợi Tô Cẩn hỏi được đáp án, cầu thang bộ dưới chân bọn họ đột nhiên bắt đầu uốn lượn xoay tròn, cả không gian đều đang rung lắc biến dạng.
Tiêu Mộ Vũ loạng choạng suýt chút nữa bị ngã, Thẩm Thanh Thu nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Mộ Vũ, ôm cả cơ thể cô vào lòng.
"Mọi người đứng vững, thang bộ sắp nâng lên!" Thẩm Thanh Thu vội hô lên, sau đó nhỏ tiếng dặn dò Tiêu Mộ Vũ: "Ôm chặt chị!"
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cầu thang, không chỉ có cầu thang tầng một đang chuyển động, tầng hai tầng ba, cầu thang mấy tầng đều đang chuyển động chạy dài.
Tầng thấp nâng lên, tầng cao hạ xuống. Cả tòa nhà như thể gỗ xếp được tạo từ những khối vuông, hiện tại mỗi một khối vuông lại đang bắt đầu di chuyển khỏi vị trí, kéo dài tổ hợp lại.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không thể nào tưởng tượng ra cảnh này, như thể bản thân đang bước vào trong một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Sự biến đổi của cầu thang vô cùng kịch liệt, không quan tâm tới việc có người đang đứng bên trên, khiến năm người không cách nào đứng vững. may mà vẫn còn tay vịn cầu thang, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nắm chắc lấy tay vịn, mà Thẩm Thanh Thu dùng một tay ghim dao găm lên lỗ tường, tay còn lại giữ lấy lan can.
Tiêu Mộ Vũ ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, dành ra thời gian quan sát tình huống trước mặt, có lẽ đây là cài đặt trò chơi, nhưng không phải sự biến đổi bình thường mà thế giới này nên có.
Đột nhiên toàn bộ bậc cầu thang bị rụng ra, một bên hoàn toàn tách khỏi tường, thang bộ tầng chín xoắn theo đường xoắn ốc tiến về phía trước, không ngừng rung động. Lúc này năm người giống như chuỗi xoắn của DNA, mưa gió đung đưa, bên dưới là vực sâu không thấy đáy, chỉ cần không tập trung là một đi không trở lại.
Thẩm Thanh Thu phản ứng rất nhanh, khi tường bong ra, cô ấy liền rút dao găm, cả người nhào lên bậc thang, một tay giữ lấy mép, dao găm trên tay phải lại lần nữa đâm xuống bậc cố định cơ thể hai người.
Mà trong đầu Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nghĩ tới thẻ của tất cả mọi người, kịp thời quyết đoán hô lên: "Đừng nắm tay vịn nữa, Tiểu Tả, dùng dây thừng đỏ của cô buộc ba người lên cầu thang, nhanh lên!"
Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm đều đang nghĩ cách, vừa nghe thấy lời này của Tiêu Mộ Vũ lập tức phản ứng lại. Sợi dây thừng đỏ dài 5 mét trong tay Tả Điềm Điềm thò ra như con rắn nhỏ, buộc chặt ba người lại cùng nhau, cô càng có chút sốt ruột: "Đội trưởng Tiêu, đội phó, hai người có cầm cự được không?"
Đao Đường của Trần Khải Kiệt không so được dao găm cấp S của Thẩm Thanh Thu, không thể đâm sắt thép bê tông, chỉ đành bỏ qua, lúc này thò hai tay ra giữ lấy áo khoác của Thẩm Thanh Thu, giúp cô ấy cố định cơ thể.
Thời gian ấy chẳng qua cũng chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, sau đó đoạn cầu thang kia điên cuồng rung lắc, rõ ràng là cốt thép trộn bê tông, nhưng lại linh hoạt giống con rắn, lắc lư mấy người tới nỗi hoa mắt chóng mặt, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đúng vào lúc này, âm thanh hệ thống vang lên: "Người chơi Trâu Kim Lượng, out!"
Âm thanh này vừa cất lên, trái tim năm người lại giật thót. Đã có người bị loại, là tổ đội đầu tiên tiến vào tòa nhà này sao?
Việc người chơi bị loại là một kích thích không nhỏ với bọn họ, trong lòng năm người có chút nặng nề. Cả năm người giữ lấy bậc cầu thang như thế, bị quăng quật rất lâu, đột nhiên nó không chuyển động nữa, hơn nữa còn dừng lại trong những tiếng cạch liên miên không ngớt.
Tiêu Mộ Vũ thấy tình hình không ổn, nhanh chóng nói: "Mau thả tay ra!"
Mấy người Thẩm Thanh Thu nhanh chóng thả tay, thang bộ phanh lại cực nhanh, cả người Thẩm Thanh Thu cũng bị hất ra. May mà Trần Khải Kiệt nắm được áo Thẩm Thanh Thu, tuy không kéo được cũng có thể giảm tốc.
Thẩm Thanh Thu phản ứng cực nhanh, thu dao bảo vệ đầu Tiêu Mộ Vũ, hai người lăn đi 2 mét, cuối cùng dừng lại phía trước một vạch kẻ đỏ.
Tả Điềm Điềm vội vàng cởi dây thừng đỏ ra, ba người bò dậy đỡ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vội nhìn Tiêu Mộ Vũ, kiểm tra thân thể cô: "Có bị thương không?"
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày lắc đầu, nhìn mu bàn tay Thẩm Thanh Thu, đã bị cọ chảy một mảng máu, nhìn thôi cũng thấy đau.
Tiêu Mộ Vũ muốn nắm lấy tay cô ấy, Thẩm Thanh Thu lại rụt về, nhỏ tiếng nói: "Vết thương ngoài da, không sao. Lúc này phải tranh thủ thời gian, xem xem là tình huống gì."
Năm người đứng dậy nhìn vạch kẻ đỏ phía trước, dưới chân bọn họ vốn dĩ là cầu thang bộ, hiện tại đã biến thành một con đường, bậc cầu thang vốn dĩ đã biến mất hoàn toàn.
Bên phải con đường này là một ban công giống như đài phun, bên trên là cầu thang bộ của mỗi tầng, cửa chống cháy ở cầu thang bộ đều đang đóng, không biết tình hình hiện tại bên trong thế nào.
Chín tầng, tám cánh cửa thang bộ, trong đó thang bộ tầng hai tới tầng tám được xếp ngay ngắn, cửa lớn hướng về con đường này, giống như bất kì lúc nào cũng sẽ mở ra. Mà cuối cầu thang này chính là lối vào tầng chín, nơi bọn họ muốn tới lần này.
"Nhìn thế này có lẽ là cửa ải do hệ thống giả lập, xem ra phương hướng của chúng ta không sai, công ty này chắc chắn có vấn đề." Tiêu Mộ Vũ bình phục hô hấp, nhìn từng tầng trước mặt.
"Vậy vạch kẻ đỏ này có ý nghĩa gì?" Tô Cẩn nhìn thứ giống như tia laze phía địch, có chút mù mịt. Đột nhiên hệ thống khởi động nhiệm vụ quăng bọn họ vào, sau đó không nói gì hết, là muốn bọn họ làm gì?
Thẩm Thanh Thu cũng rất nghi hoặc, "Thời gian tìm kiếm là 1 giờ đồng hồ, không biết bắt đầu tính giờ từ lúc nào, nếu đã bắt đầu rồi, vậy thì nhiệm vụ này cũng đã tiến hành, không có gợi ý, vậy thì là bắt chúng ta tự khởi động tình tiết mới. Hơn nữa, vừa vào trong nhìn thấy phó bản này, tôi liền nghi hoặc. mấy phó bản trước, ý của hệ thống là phó bản của thế giới Thiên Võng cần mang theo não, nhưng trong phó bản tận thế, vũ lực là chủ yếu, tính tới hiện tại, dường như việc giải mã vấn đề không có quá nhiều đột phá, liệu nhiệm vụ này có phải chính là một bắt đầu không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, biểu thị tán thành.
"Cảnh tượng này thoát ly khỏi thế giới thực, tiêu tốn nhiều sức lực như thế, em nghĩ sẽ không chỉ một tình tiết liên quan tới xác sống đơn thuần. Cho dù có, cũng sẽ không đơn thuần chỉ dùng vũ lực để đối kháng." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, lại nhìn vạch kẻ đỏ dưới chân.
Trước giờ vạch kẻ màu đỏ biểu thị đường cảnh giới, nơi này có vẽ một vạch kẻ đỏ chắc chắn là có ý nghĩa. Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị nhấc chân, nhưng Thẩm Thanh Thu bên cạnh đã dẫn đầu đi trước.
Những người còn lại đều giật mình, ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, nhưng không kịp nói gì, mặt đất dưới chân rung lắc, chỉ thấy vị trí bục tối phía trước cách vạch kẻ đỏ 2 mét dâng lên, dường như bên trên có thứ gì đó, nhưng bị vải đen che phủ, hoàn toàn không nhìn được gì.
Cũng vào lúc này, một màn hình cực lớn trên đỉnh đầu xuất hiện, là thiết bị tính giờ, lúc này dừng ở trạng thái bốn số 0, mà góc trái phía trên có một đồng hồ bấm giờ nhỏ khác, đã là 02:15, vẫn đang chuyển động, có lẽ là tính trong 1 tiếng đồng hồ.
"Chào mừng người chơi tới với Nền tảng giả tưởng của phó bản số 005, mọi người xin hãy thả lỏng, nhiệm vụ lần này chỉ cần các bạn hoàn thành trong vòng 1 giờ đồng hồ là có thể tiến vào tầng chín tìm kiếm. Tôi tin, các bạn sẽ yêu thích trò chơi nhỏ này. Lúc này mọi người hãy nhìn về phía bục tối phía trước, bên trên có đặt đạo cụ của trò chơi nhỏ lần này, không cần nhìn chằm chằm, dù sao các bạn cũng sẽ không nhìn thấy gì. Vậy tiếp sau đây, bắt đầu lượt chơi đầu tiên, có thưởng có phạt, xin hãy đưa ra đáp án dựa trên gợi ý, trò chơi lần này là gì? Phần thưởng là điểm số, sẽ được cho điểm dựa theo số lượng gợi ý, lần lượt là 8 điểm, 4 điểm, 2 điểm. Lưu ý: Trả lời sai hoặc không thể đưa ra đáp án, sẽ bị trừ 5 điểm!"
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc, những người khác cũng trở nên căng thẳng, thế mà còn bị trừ điểm, mỗi người 5 điểm thì cần mười xác sống bù lại, sai lầm chính là đổ máu, huống hồ liệu có phải còn trừng phạt khác hay không thì vẫn chưa biết.
"Vì để hạ độ khó, lần đầu tiên sẽ đưa ra gợi ý cùng lúc, trò chơi này là trò chơi điện tử giải đố truyền thống kinh điển. Tiếp sau đây, bắt đầu trả lời, thời gian giới hạn 1 phút, trong đó sẽ có ba tổ hợp gợi ý, xin hãy quan sát cẩn thận!"
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ lập tức ngẩng lên, biểu cảm cũng có chút sửng sốt.
Chỉ là cô chưa kịp phản ứng, vì hệ thống vừa nói xong, soạt một tiếng, Tiêu Mộ Vũ phát hiện toàn bộ không gian xung quanh mình biến thành một mảng tối tăm, chỉ có một mình cô đứng lẻ loi bên dưới ánh đèn mờ mờ, cô không có cách nào trao đổi với những người khác.
Lúc này suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ đã hỗn loạn, ánh mắt cũng đang lay động, khó lòng chuyên tâm.
Rất nhanh sau đó, trước mắt hiện lên một màn hình hiển thị hình vuông nhỏ, dường như có chữ không ngừng lướt qua, Tiêu Mộ Vũ nhẫn nhịn lại, nhanh chóng nhìn chằm chằm màn hình, cô gắng muốn nhận biết thông tin.
Mà khi toàn bộ lực chú ý của cô đang tập trung vào màn hình, bên trái đột nhiên có một đám xác sống xông tới!
Chúng xuất hiện vừa gấp vừa nhanh, khuôn mặt ngập trong thịt rữa nhanh chóng ép gần, phóng to trong tầm mắt của Tiêu Mộ Vũ, con ngươi đục ngầu gần như sắp rơi ra cũng sắp dính lên.
Hoảng sợ và loại tấn công đột nhiên ập tới này khiến Tiêu Mộ Vũ hít một hơi lạnh, nhanh chóng lùi sau. Cô chỉ cảm thấy nhịp tim đập nhanh tới nỗi muốn nổ tung, suýt chút nữa phát ra tiếng kêu khỏi cổ họng.
Tiêu Mộ Vũ cảm nhận rõ ràng được lưng mình nhanh chóng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, sống lưng lạnh toát.
Nhưng rất nhanh sau đó cô phát hiện những thứ này là giả, giống như hiệu ứng 3D trong rạp chiếu phim, chỉ là quá đột ngột quá giống thật, thật tới nỗi có thể dọa chết người. May mà là giả, nếu là thật, chỉ sợ có trốn cũng không trốn được.
Cũng vào lúc này, chỉ trong chớp mắt, mấy xác sống kia lại giống như lúc vừa thình lình xuất hiện, dữ tợn cười lên rời đi, Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm chúng, phát hiện trên vải vóc trước ngực của một xác sống có đường cong màu đỏ, giống một phần của đường tròn.
Nhưng vì sự xuất hiện ban nãy của chúng gây ra sợ hãi tột độ, thậm chí Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không chú ý tới đồ đạc trên người chúng, cho nên chỉ có khoảnh khắc chúng quay người, cô mới vội vàng liếc một cái, nhưng không xác định được là gì.
Tiêu Mộ Vũ nhớ lại cảnh tượng xác sống rời đi trong đầu, 1 con, 2 con... có lẽ là 9 con, 9! Độ cong màu đỏ, Thẩm Thập Nhất không hề lừa cô.
Tiêu Mộ Vũ không nghi hoặc, cho dù lúc này trong lòng đã rối như tơ vò, nhưng vẫn viết ra ba chữ, nhấp vào nộp.
Hệ thống hiển thị nộp thành công, nhưng không cho ra kết quả, có lẽ vẫn có người chưa làm xong. Gợi ý thứ hai được đưa ra, Tiêu Mộ Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng lần này hệ thống không giở trò, gợi ý được đưa ra một cách quy củ, chỉ có hai chữ, "Mã Gray."
Hai chữ này vừa hiện lên, Tiêu Mộ Vũ liền chắc chắn, đáp án của cô không sai.
Gợi ý thứ ba, có rất nhiều chữ, Tiêu Mộ Mộ Vũ đọc lên, "Nhất biệt chi hậu, Nhị địa tương huyền, Chích thuyết thị tam tứ nguyệt, Hựu thùy tri ngũ lục niên, Thất huyền cầm vô tâm đàn, Bát hành thư vô khả truyền (Từ sau khi cách biệt nhau rồi, Lòng sầu thương gửi cả hai nơi, Hẹn rằng độ chỉ ba bốn tháng, Không ngờ lại năm sáu năm trời, Bảy dây đàn trống trải nhiều khi, Tám hàng thư không thể gởi đi)."
Từ một tới tám rồi đột nhiên dừng lại, Tiêu Mộ Vũ cũng không xa lạ với bài thơ chữ số này, đã từng đọc trong Đàm tạp dã sử, hơn nữa cũng nhớ rõ mấy câu phía sau. Nếu có người có thể nhớ được chữ số bài thơ này, độ khó đề bài này gần như bằng 0, nhưng nếu đã tới đây vẫn không nhớ được, gợi ý đầu tiên lại bẫy người như thế, căn bản chỉ có thể đoán bừa.
"Ting", thời gian đếm ngược kết thúc.
Tiêu Mộ Vũ quay người phát hiện những người bên cạnh đều ở đây, mà sau khi âm thanh thông báo kết thúc, trên đầu mỗi người đều hiện lên một chữ số màu vàng.
Thẩm Thanh Thu: 8 điểm.
Tô Cẩn: 2 điểm.
Trần Khải Kiệt: 2 điểm.
Tả Điềm Điềm: 4 điểm.
Không ai bị trừ điểm, vậy là đã có lãi!
Khi mấy người Tô Cẩn mở mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, rõ ràng cũng bị dọa không thôi, sau khi bình tâm lại, bọn họ cũng nhanh chóng nhìn điểm số, sau đó đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
++++++++++++++++
Chương 126: Thành phố G tuyệt mệnh
"Cho nên trò chơi này là Cửu liên hoàn, đúng không?" Trần Khải Kiệt hưng phấn hỏi.
Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, âm thanh vừa dứt, tấm vải đen che đồ kia đột nhiên bị vén lên, lộ ra năm Cửu liên hoàn bày bên trên.
Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm Cửu liên hoàn kia, nhíu mày nói: "Gợi ý đầu tiên được đưa ra thực sự rất nguy hiểm, chín xác sống, một vòng tròn, nếu không phải trước đó hệ thống có nhắc tới trò chơi giải đố, lại cần đạo cụ, tôi cũng không nghĩ tới Cửu liên hoàn. Huống hồ lúc đó đột ngột như thế, có phải đã dọa mọi người rồi đúng không?" Tuy Thẩm Thanh Thu hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt cũng ngập vẻ quan tâm.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Tô Cẩn bên cạnh liếc mình một cái, cho nên chỉ nhàn nhạt gật đầu, "Ừm."
Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đều biết nhìn mặt mà bắt hình dong, không nói gì nhiều, chỉ có Trần Khải Kiệt không rõ tình hình, mặt mày vẫn còn hoảng hốt sau phen nguy hiểm: "Đúng thế, cài đặt này quá nham hiểm, tôi vẫn đang căng thẳng nhìn màn hình nhỏ kia, kết quả đám xác sống đột nhiên xồ tới bên người, dọa tôi hồn bay phách lạc, không còn biết gì nữa."
Thẩm Thanh Thu không chọc cười Trần Khải Kiệt, lúc đó cô ấy cũng giật nảy mình, chỉ là người như Thẩm Thanh Thu gan to tày trời, khi đó lùi sau một bước tránh đi, rồi đâm một dao tới, dao đâm vào hư không mới phát hiện thứ kia là giả. Sợ hãi sẽ che mờ hai mắt, cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán, mà Thẩm Thanh Thu nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng đã nhìn thấy thông tin bên trên.
Trước giờ Thẩm Thanh Thu luôn tiêu sái, sau khi nghĩ tới Cửu liên hoàn, cô ấy cũng lười nhìn thứ phía sau, dù sao điểm số của bản thân đã đủ dọa người, cho dù bị trừ 5 điểm cũng không để tâm.
Trần Khải Kiệt có chút bối rối nói: "Trong gợi ý đầu tiên tôi đã bị dọa mất mật, không nhìn được gì cả. Gợi ý thứ hai là mã Gray gì đó, tôi cũng không hiểu là cái gì, may mà biết bài thơ chữ số kia, tôi nghĩ tới số tiếp theo là 9, liền đoán là Cửu liên hoàn."
Tô Cẩn bổ sung: "Nghe đồn bài thơ kia do Trác Văn Quân viết cho Tư Mã Tương Như, câu phía sau là Cửu liên hoàn tòng trung chiết đoạn, Thập lý trường đình vọng nhãn dục xuyên (Chín mối bội hoàn còn dang dở, Mười dặm đình xa ngóng mỏi mi). Tôi biết câu cuối cùng, chính là Cửu liên hoàn, còn mã Gray kia tôi cũng không rõ là gì."
Tả Điềm Điềm có chút vui mừng, "Bạn cùng phòng thời đại học của em thích chơi Cửu liên hoàn, khi đó em thử cách nào cũng không giải được, sau đó tìm trên mạng, nhìn rất phức tạp, đầu óc em cũng choáng váng. Nhưng có nhớ là trong đó có nói, cách giải Cửu liên hoàn, hệ nhị phân và mã Gray nhất trí với nhau. Em cũng không hiểu mã Gray là gì, nhìn thấy gợi ý đầu tiên thì nghĩ tới Cửu liên hoàn, cho nên em mới điền."
Mọi người đang chia sẻ quá trình giải đề, Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc lắng nghe, đồng thời đã đi tới Cửu liên hoàn phía trước. Lúc này âm thanh thông báo tiếp tục vang lên: "Chúc mừng người chơi thành công đoán ra trò chơi lần này, Cửu liên hoàn. Ngay