Chương 129: Thành phố G tuyệt mệnh 14
Trái tim Tiêu Mộ Vũ xót xa, giơ tay ôm lấy Thẩm Thanh Thu, khẽ khàng vuốt ve lưng Thẩm Thanh Thu, "Không sao, chị nhìn em vẫn đang lành lặn này, đừng lo."
Đôi mắt Thẩm Thanh Thu chua xót, khàn khàn nói: "Sau này em đừng như thế nữa, chị có thể bảo vệ tốt cho bản thân, chỉ cần em ổn thỏa, chị có thể ứng phó với tất cả."
Tiêu Mộ Vũ khẽ đẩy Thẩm Thanh Thu ra, chân thành nói: "Thanh Thu, mặt nào chị cũng tốt, nhưng có một điều lại khiến em rất giận, chị luôn muốn bảo vệ em, nhưng lại không bảo vệ bản thân cho tốt. Lẽ nào trong suy nghĩ của chị, chị bị thương thì em sẽ không quan tâm sao? Chị xảy ra chuyện em sẽ không sợ sao? Chị muốn bảo vệ em, em cũng muốn bảo vệ chị như thế, sao chị không hiểu chứ?"
Khi nói những lời này, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ vô cùng nghiêm túc, ngừng lại giây lát, cô nói tiếp: "Tuy em rất xin lỗi vì khiến chị lo lắng như thế nhưng khi đó em rất mừng, vì người bị cào là em mà không phải chị."
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu thoáng biến đổi, có chút không biết làm sao nhìn Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ biết rõ Thẩm Thanh Thu muốn nói gì, cô thở dài một hơi: "Em biết chị rất lợi hại, biết chị sẽ bảo vệ em, nhưng chị đừng luôn đặt em lên trước bản thân chị. Chị lợi hại, nhưng cũng là con người, bị dao chém sẽ chảy máu, nếu bị xác sống cào trúng cũng sẽ lây nhiễm, ban nãy chị không nói một lời một mình xông vào bên trong, em thực sự..." Nhắc tới chuyện này, hô hấp của Tiêu Mộ Vũ cũng trở nên gấp gáp.
"Nếu không phải nể tình ban nãy chị bị dọa như thế quay về em chắc chắn vẫn sẽ xử đẹp chị. Sửa đổi tật xấu luôn xung phong đi đầu của chị, chúng ta là một đội, nên là cùng tiến cùng lui. Nếu tái phạm, đừng nói ôm, em sẽ không thèm để ý tới chị nữa."
Những lời này cất lên rất nghiêm túc, nhưng vì vấn đề thời gian, hơn nữa đây cũng không phải nơi hay ho để dạy dỗ bạn gái, Tiêu Mộ Vũ không nói nhiều, chỉ dẫn Thẩm Thanh Thu vào trong văn phòng.
Thẩm Thanh Thu bị Tiêu Mộ Vũ dạy dỗ, không nói một lời, âm thầm liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
"Làm chuyện chính trước, đừng nhìn em như thế, đau lòng thì chị cũng đau lòng rồi, không được giả vờ đáng thương." Mồm miệng nhàn nhạt cất lời, Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái rồi bắt đầu lục tung văn phòng.
Thẩm Thanh Thu lườm Tiêu Mộ Vũ, "Chị vẫn còn sợ đây này, đau lòng vì em thì đã hết rồi."
"Không được làm nũng, làm việc đi." Tiêu Mộ Vũ thực sự hết cách với Thẩm Thanh Thu, ban nãy lăn lộn trong đám xác sống, ra tay gọi là nhanh chuẩn ác như chốn không người, lúc giả vờ yếu ớt cũng khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ thực sự không sao, trái tim tạm thời thả lỏng, quả thật thời gian không còn nhiều nữa, lập tức đi theo vào văn phòng tìm kiếm.
"Trần Nhiễm Nhiễm out!"
Không kịp phòng bị, hệ thống lại thông báo, lại có người bị loại, xem ra vẫn còn tổ đội khác đang vượt ải. Tới hiện tại phó bản tổ đội đã loại năm người, tỉ lệ tương đối cao, có thể thấy phó bản này rất khó nhằn.
Nhưng nhóm Tiêu Mộ Vũ cũng không có tâm tư cảm khái về sống chết của người khác, dốc sức vượt ngàn khổ ải để qua cửa, chắc chắn phải có thu hoạch, nhất định phải nhanh chóng tìm kiếm.
Trên mặt bàn trong văn phòng có rất nhiều tài liệu, đều là một số tài liệu của phòng hành chính bên dưới đưa lên, phần lớn tài liệu là kế hoạch kinh doanh là chế độ quản lí các hạng mục quý này của công ty Noro. Tiêu Mộ Vũ lật rất nhiều, nhưng không có thông tin nào đặc biệt.
"Ở đây không có thứ gì quan trọng." Thẩm Thanh Thu cũng đã mở hết ngăn kéo trong văn phòng, nhưng toàn là tài liệu và hồ sơ đã xử lí xong trước đó.
Đang nói chuyện, Thẩm Thanh Thu nhìn thấy một kẹp tài liệu, toàn bộ tài liệu bên trong đều được sắp xếp ngăn nắp trật tự, đã được đóng hoàn chỉnh.
Thẩm Thanh Thu mở ra nhìn một cái, bên trên viết "Đơn đề nghị nghiên cứu tính tương đương sinh học của thuốc thử Z", một tiêu đề dài như thế, Thẩm Thanh Thu không quá hiểu thứ này là gì.
Cô ấy kiên nhẫn tiếp tục đọc, tuy là nửa hiểu nửa không, nhưng Thẩm Thanh Thu cũng đại khái hiểu ra, tài liệu này xoay quanh thuốc thử Z được nhắc tới trong dự án, giống như thiết kế ra một loạt các phương án thí nghiệm, ví dụ như các loại dược phẩm cần được nghiên cứu. Bên trong còn liên quan tới phạm vi kiểm tra chỉ số máu, phân tích mẫu sinh học, vừa phức tạp lại hỗn loạn hiện lên trước mắt Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ cũng thò tới đọc cùng, sau đó ngón tay cô chỉ lên một mục trong số đó, "Cục quản lí dược kiểm tra tại chỗ", trực tiếp đưa ra kết luận.
"Xem ra những người này chuẩn bị tiến hành khai báo đăng kí thuốc, có lẽ là thuốc mới được phát triển bởi Dược phẩm Sinh học Noro, đơn đề nghị này đã được đóng dấu, có lẽ đã thi hành. Nhìn thời gian mới hơn hai tháng, có lẽ việc đăng kí vẫn chưa hoàn tất, nếu là thí nghiệm lâm sàng, thời gian sẽ lâu hơn." Tiêu Mộ Vũ cũng không tường tận phương diện này, nhưng vẫn hiểu được một vài quy trình cơ bản.
Thẩm Thanh Thu nghe xong, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Mộ Vũ, rốt cuộc em học gì thế, tại sao cái gì cũng biết thế hả?"
Lần này Thẩm Thanh Thu không trêu đùa, mà là nể phục thật sự. Trong năm phó bản bọn họ tiếp tục với đủ thứ kì quái, đèn kéo quân, từ trường, cửu liên hoàn, khúc đồng dao đáng sợ, không có gì mà Tiêu Mộ Vũ không hiểu, người này giống như một quyển bách khoa toàn thư, mọi chuyện đều được ghi chép bên trong.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy rõ vẻ cảm thán trong mắt Thẩm Thanh Thu, tuy cô không hề để tâm tới những lời tán dương này, nhưng xuất phát từ người mình thích, cảm giác thực sự có chút khác biệt.
Thế là nhìn Tiêu Mộ Vũ có vẻ hờ hững, nhưng lại mang theo chút kiêu ngạo: "Chỉ là hứng thú rộng, vô tình đọc được nên muốn tìm hiểu, cũng là lơ mơ thôi, không thể nói là gì cũng biết."
Đây là sự thật, thế giới kia khiến Tiêu Mộ Vũ không có chốn thuộc về, thậm chí cô không thể gần gũi nổi với những người xung quanh, chỉ có sách vở và tri thức mới có thể cho cô chút hứng thú. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, Tiêu Mộ Vũ đều quen thuộc với những thứ này, cảm giác quen thuộc không ngừng trào tới này rất bất thường, nhưng phải tìm ra lí do của sự quen thuộc này, thì lại không tìm được.
Trước giờ Thẩm Thanh Thu không hề keo kiệt khen ngợi Tiêu Mộ Vũ, mặt mày không tán thành: "Ai ở trong tình trạng hiểu lơ mơ mà chỉ dùng ba phút là có thể gỡ Cửu liên hoàn, còn có thể gỡ giúp người khác chứ? Em vẫn chưa nhận thức chuẩn xác về bản thân rồi, nếu để chị nói, chị sẽ nói Mộ Vũ nhà chị không những đảm đang, mà còn thông minh bác học, mọi phương diện đều giỏi giang."
Tiêu Mộ Vũ không chịu nổi Thẩm Thanh Thu nữa, trợn mắt với cô ấy, lại không nhịn được cười lên. Bên kia Thẩm Thanh Thu âm thầm quan sát Tiêu Mộ Vũ, sau đó cảm khái: "Chỉ là nếu không miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, không ngoài lạnh trong nóng với chị, thì sẽ hoàn hảo."
Tiêu Mộ Vũ thu lại nụ cười, khẽ lườm sang Thẩm Thanh Thu, "Làm chuyện chính."
Trong văn phòng không có thứ gì khác, Tiêu Mộ Vũ đọc đi đọc lại tài liệu mấy lần, sau đó đặt về ngăn kéo, sau đó di chuyển ánh mắt lên quyển lịch trên bàn làm việc. Thời gian trên lịch dừng lại ở ngày mùng 8, cũng chính là hôm qua.
Tiêu Mộ Vũ cầm lịch lên lật, phát hiện ngày mùng 3 bị khoanh tròn, dấu tròn đỏ, nhìn có vẻ là một ngày quan trọng, được chủ nhân đặc biệt đánh dấu.
"Lại là ngày 3 tháng 5." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm một câu, nhíu mày lại.
"Ngày em xảy ra tai nạn xe hơi, còn là ngày được gọi là ca bệnh đầu tiên xuất hiện." Thẩm Thanh Thu cũng nhíu mày.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, đóng quyển lịch lại. Quyển lịch này do tập đoàn Noro đặt làm, trên mặt bìa bằng da là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, tóc đã lốm đốm bạc, khuôn mặt hiền từ, rất có phong thái của học giả.
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, đặt lại quyển lịch về chỗ cũ.
"Đi thôi, ở đây xong rồi."
Đã tìm hết trong văn phòng, không có thông tin nào khác, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ bước ra ngoài, vừa ra cửa liền phát hiện bên ngoài có người đang tranh chấp, trong đó có giọng Trần Khải Kiệt.
Thấy vậy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhanh chóng đi tới, lại phát hiện có thêm một đội nữa tiến vào. Xem ra những người có thể tới cửa này cũng không phải kẻ ngốc, đều biết công ty này có điểm cổ quái.
"Chuyện gì thế?" Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy người giương cung bạt kiếm với Trần Khải Kiệt, lên tiếng hỏi.
Trên mặt Trần Khải Kiệt toát lên hơi lạnh, nhìn mấy người trước mặt nói: "Ban nãy Điềm Điềm phát hiện ra một chiếc khóa, vừa chuẩn bị đi lấy, thế là có người chạy tới đột nhiên xô ngã Điềm Điềm, đợi chúng tôi tới quan sát, chìa khóa đã bị mấy người đó lấy đi rồi."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, sắc mặt cũng không biến đổi, chỉ có ánh mắt quay sang nhìn người đàn ông trước mặt, lại là người quen, xem ra có một số người đã xác định là không thể tử tế.
"Chuyện bạn tôi nói, là thật sao?" Tiêu Mộ Vũ cũng không ép người, chỉ bình tĩnh nói một câu.
Sắc mặt người đàn ông âm u, "Thế mà lại còn có thể chạm mặt ở đây nữa à? Mọi người đều là người chơi, hành động theo quy định, có một vài thứ không thể tính là ai thấy trước thì giành trước. Cô nói cô ta nhìn thấy trước, còn tôi nói tôi nhìn thấy trước, nếu không sao tôi có thể lấy đồ ngay trước mặt cô ta chứ?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, trong lòng cười lạnh một tiếng, vẫn chưa lên tiếng, lại có một giọng nam khác truyền tới.
"Mọi người có thể vào đây đã không dễ dàng, sao phải làm mất hòa khí? Điều kiện vượt ải của chúng ta đều giống nhau, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được. Tuy thành viên đội chúng tôi lấy được chiếc chìa khóa này trước, nhưng nếu có thể chia sẻ thông tin, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nuốt một mình. Chúng tôi cũng rất vui lòng chia sẻ với các cô, cũng mong các cô yên tâm. Ngoài ra xin tự giới thiệu, tôi là Tưởng Vĩ, là đội trưởng của họ, không biết mấy vị đây là?"
Văn phòng sau lưng mọi người mở ra, một người đàn ông cao gần mét chín bên trong cùng cầm một xấp đồ bước ra, vừa cười giọng điệu vừa thả lỏng lên tiếng với mấy người Tiêu Mộ Vũ, nhìn thái độ rất thân thiện.
Chiều cao của người đàn ông này rất có cảm giác áp bức, hơn nữa thân hình vạm vỡ, vừa nhìn là biết dân thể hình. Đối phương có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, lúc này đang đứng thành hàng, nhìn mấy người Tiêu Mộ Vũ.
Nhìn có vẻ thân thiện, nhưng hành động và thiện ý trước đó của đối phương lại không hề liên quan.
Thấy vậy Thẩm Thanh Thu cong môi cười, vô cùng hợp lòng người, "Người như tôi rất ngượng ngùng, da mặt mỏng, không thích giới thiệu bản thân trước mặt người lạ. Nhưng nghe anh nói như thế, chúng tôi phải cảm ơn sự hào phóng của các vị sao?"
Vì đeo mặt nạ, lúc này trong con mắt của những người khác, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chỉ là một cặp song sinh, khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu vô cùng thu hút ánh nhìn, lúc này có mấy người không nhịn được quan sát bọn họ.
"Ha, không cần khách sáo, đều là người vào sinh ra tử, mọi người chăm sóc lẫn nhau. Thời gian có hạn, chúng ta nên quan sát..." Sắc mặt của Tưởng Vĩ thả lỏng, như thể không hiểu hàm ý mỉa mai trong câu từ của Thẩm Thanh Thu.
"Lời tôi có ý gì, các vị nghe không hiểu sao? Thực sự nghĩ tôi đang khen các vị sao? Nhưng, tài liệu chìa khóa gì đó thì không cần hỏi vội, trước tiên nói về chuyện xô người đã." Thẩm Thanh Thu còn không kiên nhẫn nổi với ma quỷ, huống hồ là loại người miệng nam mô bụng bồ dao găm này.
Cô ấy không chút nể nang ngắt lời Tưởng Vĩ, sau đó hỏi Tả Điềm Điềm: "Tiểu Tả, ai xô cô?" Nói xong Thẩm Thanh Thu lạnh mặt nhìn mấy người trước mắt, sắc mặt mấy người Tưởng Vĩ lập tức biến đổi.
Tả Điềm Điềm nghe xong nhìn Tiêu Mộ Vũ, thấy Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, sắc mặt bình thản, thế là giơ tay chỉ về phía người đàn ông lạnh mặt bên cạnh Tưởng Vĩ.
"Nếu em không nhìn nhầm thì chính là anh ta, em vừa nhấc chân, anh ta đột nhiên đi tới, đụng phải vai em."
"Nên để đội trưởng của anh dạy anh nên làm gì, hay là để tôi dạy anh?"
Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu vô cùng cẩu thả, người đàn ông kia nghe xong sắc mặt tái đi, ngay sau đó hắn cũng không nói chuyện khách sáo, nghiến răng nói: "Tôi thấy cô rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, chắc hẳn là kén ăn."
Hắn còn chưa nói xong đã nhìn thấy bóng người trước mặt lay động, cả cơ thể hắn bị một lực đẩy ra sau, đợi tới khi hoàn hồn đã bị Thẩm Thanh Thu đè lên tường. Hắn chỉ cảm thấy cổ mình vừa lạnh vừa đau, con dao găm đã rạch rách da hắn, đè lên yết hầu, cơ thể người đàn ông lập tức cứng đờ, không dám động đậy.
Tưởng Vĩ hoàn toàn không ngờ được Thẩm Thanh Thu nói đánh là đánh, lúc này cũng đột ngột biến sắc, tốc độ của người phụ nữ này thực sự là... cho dù có chuẩn bị, anh ta cũng không nắm chắc có thể ngăn cản.
"Người như tôi rất ương bướng, rượu mời tôi lại không thích, xem ra anh cũng là người như thế. Nếu đã vậy, thì nhanh xin lỗi cô ấy, trên đường tới đây con dao găm này của tôi không biết đã giết bao nhiêu quỷ quái xác sống, nhưng vẫn chưa thử giết người." Trên mặt Thẩm Thanh Thu vẫn nở nụ cười, chỉ là không thấy ý cười trong đáy mắt, nhìn người đàn ông trước mặt bằng nửa con mắt, lạnh lùng lại ngang ngược, hiên ngang mạnh mẽ.
Sắc mặt người đàn ông chuyển từ tái sang đỏ, tay chân đã lạnh toát, cảm giác bị người ta uy hiếp thực sự không hề dễ chịu. Nhưng hắn cũng coi như trấn tĩnh, quay đầu nhìn về phía đội trưởng của mình. Nhưng đối phương cho một ánh mắt, lắc đầu, người đàn ông bị ép buộc bất đắc dĩ, cuối cùng cắn răng nói: "Xin lỗi."
Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, thu dao găm lại. Sau khi buông tay, Thẩm Thanh Thu thong dong lùi về, nói với đám Tưởng Vĩ: "Phó bản này là giết quỷ, cho nên là người thì làm người cho cho tử tế, nếu không tới lúc bị làm thịt như quỷ thì đừng trách ai."
Nói xong Thẩm Thanh Thu không chút khách sáo lấy lấy đồ trong tay Tưởng Vĩ, "Nếu là chia sẻ tin tức, vậy thì chia sẻ đi." Sắc mặt Tưởng Vĩ tái xanh, nuốt xuống không được mà nhả ra cũng không xong, vô cùng bức bối.
Tiêu Mộ Vũ liếc mắt nhìn, đây cũng là một tập tài liệu, mấy chữ thuốc thử Z bên trên rất bắt mắt. Là tài liệu lâm sàng, phản ứng phụ và hướng dẫn sử dụng của thuốc thử Z.
Lúc này mấy người bên cạnh Tưởng Vĩ không nhịn nổi nữa, lạnh mặt muốn ra tay, mà mấy người Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm cũng giương cung bạt kiếm, đều đã đứng sau lưng Thẩm Thanh Thu.
"Đúng rồi, ở đây còn một đội nữa, cùng xem đi." Thẩm Thanh Thu không hề để tâm tới xung đột giữa hai đội, nói xong còn bày tài liệu lên bàn, ngẩng mắt vẫy tay với người phụ nữ tóc ngắn.
Người phụ nữ tóc ngắn nghe xong cười lên, "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Chớp mắt, thành viên ba đội đều đứng lại cùng nhau, đọc hướng dẫn sử dụng trước mặt.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng xem lướt, trên hướng dẫn có mô tả thuốc, sản phẩm này là một loại thuốc thể lỏng trong suốt không màu.
Chỉ định: dùng với tình trạng nôn mửa, hưng cảm, đau nhức cơ do sốt cao.
Cách dùng: Tiêm bắp.
+++++++++++++++++++
Chương 130: Thành phố G tuyệt mệnh 15
Có thể thấy thông tin bên trên hữu dụng, Tiêu Mộ Vũ và người phụ nữ tóc ngắn đọc xong cũng không dừng lại lâu, đôi bên nhìn sang nhau một cái, rồi lại rời đi giống như không có chuyện gì.
Tiêu Mộ Vũ nhìn về phía văn phòng bọn họ vừa vào một cái, người phụ nữ tóc ngắn hiểu ngầm trong lòng, đi về phía đồng đội của bản thân, giơ tay nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Còn 20 phút nữa, tranh thủ thời gian, chia ra hành động."
Nhìn người phụ nữ tóc ngắn tiến vào văn phòng tổ đội bản thân tìm kiếm ban đầu, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, trong lòng đôi bên sáng như gương.
Trong những văn phòng tiếp sau đó, Tiêu Mộ Vũ không tìm được thông tin nào đặc biệt, vì cho dù có, chẳng qua cũng chỉ là sự thực Dược phẩm Sinh học Noro đang phát triển một loại thuốc mới.
Là một công ty dược phẩm, nghiên cứu thuốc mới là chuyện hết sức bình thường, xác thực tất cả tài liệu đăng kí đều cần dùng tới, bọn họ có nghi ngờ thuốc thử Z và vi-rút xác sống này có liên quan đi chăng nữa, cũng không có ý nghĩa thực chất.
Nhưng trong phòng làm việc của quản lí phòng Tài vụ, mấy người Tiêu Mộ Vũ phát hiện được một chiếc máy tính, không chỉ có bọn họ, hai đội còn lại cũng đã nhìn thấy. Chỉ là máy tính có mật mã, mọi người đều đã thử nhưng không thể mở.
Thử sử dụng gợi ý mật mã, mấy câu hỏi đều rất riêng tư, cũng không ai thử ra.
Nhưng tới cửa thứ năm, những người có thể tới đây cũng đều là người chơi lợi hại, muốn phá giải mật khẩu máy tính cơ bản rất đơn giản. Tưởng Vĩ có chút hiểu biết nhất định về máy tính, anh ta cười nói: "Thứ này đơn giản, tôi có kinh nghiệm, tôi mở cho."
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ đứng một bên quan sát thao tác của anh ta. Quả thực Tưởng Vĩ có kinh nghiệm, anh ta thử lấy thân phận quản trị viên xâm nhập vào hệ thống rồi cài đặt lại mật khẩu, tiếc là tuy máy tính của đại đa số người sẽ không cài đặt mật khẩu tài khoản quản trị viên, nhưng có thể thấy chiếc máy tính này không phải là ví dụ đa số.
Tưởng Vĩ cũng không để tâm, "Quả nhiên không đơn giản như vậy, xem ra thứ này rất quan trọng." Anh ta lại tiếp tục thử lại, liên tục ấn F8 mấy lần, Tiêu Mộ Vũ biết Tưởng Vĩ muốn làm gì, cũng không có suy nghĩ quan sát tiếp mà quay người rời đi.
Tiêu Mộ Vũ rời đi, Thẩm Thanh Thu càng không ở lại, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ là người lạnh lùng vô tình, cô ấy không muốn quan tâm quá nhiều tới những người không quan trọng, huống hồ là những người cô ấy ghét.
Nhìn thấy đội trưởng và đội phó nhà mình rời đi, mấy người Tô Cẩn không chút chần chừ lập tức