Chương 143: Thành phố G tuyệt mệnh 28
Tuy sớm đã có suy đoán, nhưng khi biết Dược phẩm sinh học Noro muốn bắt Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu vẫn rất tức giận.
Nhiệm vụ ẩn của tổ đội, cộng thêm hệ thống ác ý nhắm vào Tiêu Mộ Vũ, cơ bản Thẩm Thanh Thu có thể đoán được, nếu Tiêu Mộ Vũ bị bắt, kết cục tuyệt đối không chỉ đơn giản là cung cấp huyết thanh. Cho nên nhiệm vụ lúc này không chỉ là không để đám người kia bắt được xác sống, mà còn là nhất định phải bảo vệ Tiêu Mộ Vũ thật tốt.
Khi Thẩm Thanh Thu nghĩ tới điều này, hệ thống ting một tiếng, lại đưa ra thông báo.
"Tổ đội Tiêu Mộ Vũ, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ bảo vệ đối tượng mục tiêu 2/2 , điểm thưởng 10 điểm, vui lòng chú ý thất bại trong việc bảo vệ một trong hai đối tượng mục tiêu, sẽ bị trừ 50% số điểm tích lũy."
Điều này khiến Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, rất lâu sau cô nhíu mày nói: "Vốn dĩ cho rằng ½ là vì nhiệm vụ chưa hoàn thành, hoặc là đứa con biến mất của xác sống, không ngờ ngay từ đầu mục tiêu cần bảo vệ đã là tôi và xác sống kia, nhưng chúng ta không ý thức được Dược phẩm sinh học Noro nhắm vào hai người chúng ta."
Tả Điềm Điềm cũng mở to mắt, "Hệ thống này, thực sự quá chó má."
Thẩm Thanh Thu đè lại nỗi hận trong lòng, cười lạnh một tiếng, nhỏ tiếng âm u nói với người đàn ông: "Anh thực sự tin còn cứu được sao? Đám người kia bị cắn sẽ biến đổi thành quái vật trong mấy phút ngắn ngủi, không có cảm giác đau đớn không có ý thức, không có nhịp tim không có hô hấp, máu trong cơ thể không lưu thông, cho dù có kháng thể thì có thể khôi phục lại dáng vẻ trước đó không? Những người bị moi tim, đầu bị chém mất nửa, nội tạng bị móc rỗng, làm cách nào để quay lại ban đầu?"
Mỗi câu nói của Thẩm Thanh Thu đều khiến sắc mặt của người đàn ông kia tái thêm một phần, tới cuối cùng căn bản không dám nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ lớn tiếng nói: "Giáo sư Tôn là người hiểu về loại vi-rút này nhất, cũng là người có quyền uy trên phương diện này nhất, ông ấy đã từng cứu một người bị cắn ở căn cứ, ông ấy sẽ không lừa chúng tôi."
"Biết vắc-xin phòng bệnh dại không? Anh nói xem đã phát bệnh rồi, tiêm vắc-xin có tác dụng gì nữa không? Là vì con người một khi tổn thương hệ thần kinh, cơ bản thể không thể cứu vãn, loại vi-rút chuyên tấn công đại não này, tổn thương nó mang tới có thể chuyển biến tình hình bằng cách nào?" Thẩm Thanh Thu nói xong, thấp thoáng cảm giác cơ thể có chút khó chịu, cô ấy nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt lập tức biến đổi, giơ tay lên đánh một đòn khiến người đàn ông kia hôn mê.
"Tiểu Tả, Lâm Kiến, mau băng bó cầm máu giúp họ, đừng để chết người." Nói xong Thẩm Thanh Thu đi tới, đánh ngất bảy người, vội vàng đi tới bên Tiêu Mộ Vũ, căng thẳng hỏi: "Mộ Vũ, có chỗ nào khó chịu không?"
Tiêu Mộ Vũ vừa muốn lắc đầu, trước mặt bỗng quay cuồng, cả cơ thể không đứng vững ngã ra sau. Sắc mặt Thẩm Thanh Thu bỗng tái nhợt, đưa tay ra ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, tay trái trượt xuống lưng Tiêu Mộ Vũ, bế người lên.
"Đội trưởng Tiêu, làm sao vậy, sao đột nhiên lại chóng mặt?" Tả Điềm Điềm vốn dĩ đang phối hợp với Lâm Kiến băng bó cho những người kia cũng cạch một tiếng trong lòng, vội chạy tới nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ là vừa nói ra, Tả Điềm Điềm liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Thanh Thu bảo cô nàng băng bó vết thương cho những người này, không phải vì thương tiếc, mà là vì quy định lừa bịp của hệ thống này, không được phép tổn thương NPC. Phòng vệ chính đáng không dẫn tới mất mạng sẽ không bị trừng phạt, nhưng trong tình huống này, NPC chỉ sinh ra uy hiếp với Lâm Kiến, căn bản không phát hiện ra Tiêu Mộ Vũ. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại bắn bị thương đám người này, cho nên cắn ngược lại cơ thể Tiêu Mộ Vũ.
Lâm Kiến cũng vô cùng nóng ruột, tuy trên sàn có mấy người bị thương, nhưng so với Tiêu Mộ Vũ, những người này không quan trọng, anh muốn đi tới nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tả Điềm Điềm quan sát thấy ý định của Lâm Kiến, vội ngăn cản: "Bác sĩ Lâm, chị ấy không sao, chỉ là mệt quá thôi, anh nhanh chóng chăm sóc cho những người kia đi, ở chỗ tôi có hộp sơ cứu, đừng để chết người."
Thẩm Thanh Thu đặt Tiêu Mộ Vũ lên sô-pha, cởi áo Tiêu Mộ Vũ ra, đau lòng cùng ảo não hiện lên khắp mặt. Nhìn sắc mặt Tiêu Mộ Vũ rất tệ, Thẩm Thanh Thu sờ tay cô, bàn tay lạnh lẽo, trái tim lập tức như bị ngọn lửa thiêu rụi, nóng ruột vô cùng.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, em tỉnh lại đi, em đừng dọa chị." Thẩm Thanh Thu vuốt ve khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ, chà tay giúp cô. Lâm Kiến bên ngoài hét vào: "Trên bàn có nước sôi, trong tủ phòng khách có glucose, cho cô ấy uống chút nước trước đi."
Tả Điềm Điềm nhanh chóng lục ra một túi dung dịch glucose 250ml, đưa cho Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu nhẫn nại sốt ruột xé túi ra, cẩn thận đút cho Tiêu Mộ Vũ mấy ngụm.
"Đều trách tôi sơ suất, quên mất chuyện này, nên là tôi ra tay mới đúng." Môi dưới của Thẩm Thanh Thu bị cắn tới trắng bệch, ấn đường khóa chặt.
Khi Thẩm Thanh Thu đang hối hận tự trách, Tiêu Mộ Vũ vẫn đang nhắm chặt mắt yếu ớt mở mắt ra, nhỏ tiếng nói: "Đồ ngốc này, chị ra tay thì thế nào, lẽ nào hệ thống thiên vị chị, không trừng phạt chị à?"
Thẩm Thanh Thu vội nhích tới, trên mặt cũng có như có chút mừng rỡ, sốt ruột hỏi: "Em tỉnh rồi à, khó chịu chỗ nào?"
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, vốn muốn lắc đầu, nhưng trước mắt vẫn tối tăm, tình trạng chóng mặt và mất sức do mất máu quá nhiều dẫn tới.
Thẩm Thanh Thu thấy vậy vội vàng đưa túi glucose tới. "Nào, uống thêm chút nữa."
"Ưm, ngọt lắm." Tiêu Mộ Vũ không thích đồ ngọt, thực sự không thích nổi loại nước glucose ngọt lợ này.
Thẩm Thanh Thu vội vàng quay đầu, bảo Tả Điềm Điềm rót chút nước mang tới, "Uống chút nước dịu lại trước đã."
Thấy dáng vẻ khó chịu của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu vô thức nhíu mày nhỏ tiếng oán thán: "Sức khỏe chị tốt hơn em, nếu là chị thì sẽ không khó chịu như vậy."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ vẫn rất tái, nhưng không biết là do tác dụng của glucose hay là mấy người bên ngoài được cầm máu, tinh thần của cô bắt đầu tốt lên, không nhịn được lườm Thẩm Thanh Thu một cái.
"May mà là em, nếu là chị, chắc chắn sẽ xông lên làm thịt họ, tới lúc đó em không chỉ hoa mắt chóng mặt, có chút không thoải mái thế này đâu. Huống hồ, có lẽ chị quên mất bản thân không được hệ thống yêu quý rồi à, nếu đổi lại là chị, không chừng sẽ không chỉ là hoa mắt chóng mặt, mà còn đau dạ dày nữa đấy."
Câu nói trước vòng vo nói lời yêu thương tán tỉnh Thẩm Thanh Thu, nhưng câu sau lại không nặng không nhẹ nhắc lại chuyện sau khi rời khỏi phó bản lần trước, Thẩm Thanh Thu bị hệ thống trừng phạt nhưng lại che giấu nói là đau dạ dày, nhất thời khiến Thẩm Thanh Thu không biết nên vui vẻ hay nên chột dạ.
Nhìn ánh mắt tránh né của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cũng không nhiều lời, không muốn người này luôn lo lắng cho bản thân, Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc nói: "Chị có chừng mực, đương nhiên em cũng có chừng mực. Chị khỏe mạnh sẽ mạnh hơn bất kì ai, em không đi nổi chị cũng có thể cõng em bế em, nếu chị bị thương, em không bế nổi chị đâu."
Những lời này cũng coi như dỗ dành Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cúi đầu lẩm nhẩm: "Chị đâu có nặng, sao lại không bế được."
Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ tủi thân của Thẩm Thanh Thu, không nhịn được cười lên, vì lúc này sắc mặt mang theo mấy phần yếu ớt, nên càng khiến nụ cười này trở nên dịu dàng giàu cảm xúc. Khi Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng nói năng thận trọng còn khiến người ta cảm thấy khó tiếp cận hơn Thẩm Thanh Thu, nhưng ngũ quan của Tiêu Mộ Vũ tinh xảo, đường nét dịu dàng, mang theo nét tao nhã và duyên dáng của mĩ nhân phương đông, chỉ cần cười lên, cảm giác xa cách kia sẽ lập tức tản đi, giống như gió xuân rạng rỡ, mang theo những gợn sóng lăn tăn.
Đáy mắt Thẩm Thanh Thu chìm trong con sóng nước xuân, lập tức ngẩn ngơ không thể dịch chuyển, mãi tới khi Lâm Kiến kéo người vào nhà đụng phải tủ, mới khiến Thẩm Thanh Thu giật mình.
Tả Điềm Điềm ở một bên sớm đã nhìn ra không khí khác thường, đi sang một bên thu dọn đồ đạc. Thẩm Thanh Thu vờ như không có chuyện gì đứng dậy, dặn dò: "Em ngồi nghỉ đi, chị đi thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức rời khỏi đây."
Lâm Kiến kéo mấy người vào trong nhà, người đàn ông cầm đầu đã tỉnh, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bắp chân thẳng tắp, ngay sau đó lại bị một cước đạp cho hôn mê.
"Lâm Kiến, có một chuyện cần tới sự giúp đỡ của anh, anh ở lại đây không an toàn, trước tiên đi theo chúng tôi đã, có nghi vấn gì tới lúc đó tôi sẽ giải đáp cho anh."
Xác thực Lâm Kiến có cả bụng nghi hoặc, nhưng anh tin Thẩm Thanh Thu, những người này đã cứu anh hai lần, không có lí do gì để hại anh, trong tận thế, muốn tìm được người không hại mình thực sự quá khó.
Ba người lấy đồ đem xuống dưới, mà Tiêu Mộ Vũ được ra lệnh ở một bên nghỉ ngơi. Đợi tới lần thứ hai chuyển xong xuôi, Thẩm Thanh Thu nhanh chân đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Mộ Vũ, tay phải ngoắc ra sau, ấn Tiêu Mộ Vũ lên lưng mình.
Tiêu Mộ Vũ giãy giụa, "Không khoa trương vậy đâu, em có thể tự đi."
Hai tay Thẩm Thanh Thu trói lấy Tiêu Mộ Vũ, nghiêng đầu nói: "Chỉ vừa kéo một cái em đã lên lưng, vừa nhìn là biết không có chút sức nào. Chị cõng được em, như thế cũng nhanh hơn."
Nói xong Thẩm Thanh Thu cõng Tiêu Mộ Vũ đi thẳng ra cửa, Tiêu Mộ Vũ bò trên người Thẩm Thanh Thu, cơ thể vẫn vô lực, nhưng xác thực không tới mức không thể đi lại. Bờ vai bên dưới không rộng lớn, không ngừng rung lắc theo động tác di chuyển cầu thang. Vì phải đi lên đi xuống, đã đổ mồ hôi, lúc nhích lại gần có thể ngửi được mùi mồ hôi thoang thoảng, không khó ngửi, mang theo mùi hương riêng biệt trên người Thẩm Thanh Thu, giống như ánh mặt trời.
Trên đường không xảy ra biến cố, Lâm Kiến lái chiếc xe giữ lại lúc trước chở Tả Điềm Điềm, đi sau xe của Thẩm Thanh Thu tới tập hợp với Trần Khải Kiệt.
Chiếc xe lượn mấy vòng, xác thực không bị ai chú ý, Thẩm Thanh Thu mới dẫn Lâm Kiến tới nhà máy nhốt xác sống đột biến. Trước khi tới gần, Tiêu Mộ Vũ kích hoạt thẻ Một gia đình yêu thương thắm thiết, Trần Khải Kiệt nhanh chóng trả lời, trong câu chữ vừa kích động vừa lo lắng. Tuy năm người không ở cạnh nhau, nhưng là một đội, cho nên dù là thông báo toàn thể hay là thông báo nội bộ, Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn đều nghe được, nhất thời vừa kích động vì những manh mối ba người Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện vừa sợ thông báo này sẽ để lộ chuyện ba người tới Viện nghiên cứu. Nếu ba người Tiêu Mộ Vũ còn chưa về, Trần Khải Kiệt còn muốn mạo hiểm ra ngoài tìm.
"Chúng tôi không sao, mọi chuyện đều ổn. Bên phía hai người có gì bất thường không?" Nói thật lòng, Tiêu Mộ Vũ cũng thấp thỏm, đứa con của xác sống vẫn luôn là nỗi lo của cô, cho nên mới bảo hai người Trần Khải Kiệt đóng chặt cửa không được lại gần xác sống kia. Không có cách nào giao tiếp với xác sống, Tiêu Mộ Vũ cũng không thể hỏi được rốt cuộc nó để đứa bé ở đâu.
"Xác sống kia vẫn rất nóng nảy, cả ngày chỉ có thể yên lặng mấy tiếng, may mà đã bị bịt miệng. Nhưng xung quanh đây không thấy có người xuất hiện, tất cả đều ổn."
"Vậy thì tốt, xuống cửa bắc lấy chút đồ, chúng tôi về rồi." Thẩm Thanh Thu lên tiếng, Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn vội vàng trả lời, rất nhanh sau đó cả hai đã ra ngoài.
Lần này Tiêu Mộ Vũ xuống xe trước, cảnh giác nhìn Thẩm Thanh Thu, "Em tự đi."
Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên, mặt mày nuông chiều, "Được, tự đi."
Cuối cũng cũng quay về nơi đóng quân, mọi người cũng được nghỉ ngơi tử tế. Tiêu Mộ Vũ kể lại đơn giản chuyện xảy ra ở Viện nghiên cứu cho Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt, Lâm Kiến ở một bên nghe mà mù tịt, nhưng cũng nắm được vài thông tin quan trọng.
Vi-rút xác sống dẫn tới tận thế này không phải là tai họa tự nhiên mà là do con người gây ra, đầu sỏ tội ác gây ra tất cả những chuyện này là Tôn Khởi Niên và lãnh đạo cấp cao của Dược phẩm Sinh học Noro. Mà sau khi Tiêu Mộ Vũ lây nhiễm loại vi-rút này, đã sản sinh kháng thể, cho nên những người kia dùng trăm phương ngàn kế tìm được địa chỉ nhà Lâm Kiến, tới nơi tra hỏi anh về tin tức của Tiêu Mộ Vũ.
"Các vị... chuyện các vị nói đều là thật sao?" Lâm Kiến chỉ cảm thấy nhận thức của bản thân đều bị xô đổ, tại sao trên đời này lại có người điên cuồng độc ác tới vậy? Sau khi biết hậu quả của việc để lọt vi-rút ra ngoài, vẫn cố tình che giấu không khai báo.
Từ ngày ca bệnh đầu tiên nhập viện điều trị tại bệnh viện Số 2 tới tận thế bùng nổ, thời gian đó là năm ngày, đám người kia không lên tiếng, chỉ mở to mắt nhìn nhân viên y tế tận tình với người bệnh trở thành những người bị hại đầu tiên trong tai họa này. Nhìn cả thành phố mấy triệu dân rơi vào địa ngục.
"Vô cùng chân thực, bên trong có nhốt một xác sống, chính là người được làm thí nghiệm trong tốp đầu tiên của Viện nghiên cứu chạy ra." Nói xong Trần Khải Kiệt lấy ra một tấm thẻ nhỏ, "Đây là thứ tìm được trên người xác sống."
"Ban nãy tôi nói cần anh giúp, là vì thể chất đặc thù của Mộ Vũ, huyết thanh của cô ấy có khả năng sản sinh tác dụng ức chế với vi-rút xác sống. Chúng tôi muốn có kháng thể, nhưng đám người kia độc ác điên cuồng, tôi tuyệt đối sẽ không để họ chạm vào Mộ Vũ. Chúng tôi không phải dân chuyên ngành, anh là bác sĩ hiểu biết rộng hơn chúng tôi, cho nên muốn nhờ anh giúp đỡ."
Lâm Kiến lập tức ngớ ra, nhưng rất nhanh sau đó biểu cảm nghiêm túc lại, ánh mắt trầm tư, sau một lúc lâu anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Các vị tin tưởng tôi, tôi rất vui, nghiên cứu chế tạo huyết thanh kháng vi-rút là hi vọng duy nhất của chúng ta, chắc chắn tôi sẽ dốc toàn lực. Nhưng tôi cần thiết bị tương ứng và cả thuốc thử." Là bác sĩ ngoại khoa với cấp bậc phó giáo sư trẻ tuổi nhất của bệnh viện trung tâm, trình độ nghiên cứu khoa học và kiến thức chữa bệnh của Lâm Kiến vô cùng uyên thâm.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Nếu anh cần gì thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh."
Cứ như thế sáu người phối hợp với nhau, nói làm là làm.
Vì để đảm bảo sự an toàn cho cả đội, những ngày tiếp theo Thẩm Thanh Thu dẫn mấy người Trần Khải Kiệt, lặng lẽ lẻn vào mấy phòng thí nghiệm của bệnh viện và đại học trong thành phố G, dần dần gom đủ những thứ Lâm Kiến cần. Thuận tiện thu thập mấy tấm pin năng lượng mặt trời và bình ắc quy, lắp đặt hệ thống phát điện và chiếu sáng trong nhà xưởng.
Đầu óc của Tiêu Mộ Vũ, mấy người còn lại khó mà sánh vai, thứ chỉ có thể hiểu trên sách vở, vào tay Tiêu Mộ Vũ lại biến thành sự thực. Sau khi toàn thành phố bị cắt điện cắt nước, bọn họ vẫn có thể dùng thiết bị điện, kéo rèm chiếu sáng, thực sự là hạnh phúc hiếm thấy.
Mấy ngày này, Lâm Kiến gần như ở lì trong phòng thí nghiệm được bố trí riêng cho anh, anh rút máu của Tiêu Mộ Vũ, lại lấy dịch sống lưng của xác sống bị nhốt trong phòng, dùng để quan sát phân tích hiệu quả đề kháng của kháng thể trong huyết thanh Tiêu Mộ Vũ với vi-rút xác sống.
Năm người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không làm phiền Lâm Kiến, bọn họ ngồi lại, bàn bạc vấn đề lúc này.
Không còn nhiều thực phẩm tích trữ, mấy ngày nay bọn họ vẫn rất tiết kiệm, tới lúc này bên ngoài gần như cũng không còn gì sót lại, không tìm được bao nhiêu đồ ăn. Ngay cả nước cũng là vấn đề, từ khi tận thế tới hiện tại, không có nổi một giọt nước mưa, hơn nữa cho dù có mưa, cũng không dám trực tiếp uống, ai đảm bảo rằng nước mưa không bị ô nhiễm.
Căn nhà Tôn Hy ở trước đó cũng đã được bọn họ xử lí sạch sẽ, tất cả thức ăn và nước, còn cả tủ lạnh cũng được chuyển tới, ngay cả tòa nhà đó cũng đã tìm kiếm hết.
Cũng may là năm người có cảnh giác, buổi tối sau khi bọn họ chuyển đồ ra khỏi căn nhà đó, người của Dược phẩm Sinh học Noro cũng ập tới, nhưng lại vồ hụt.
"Hiện tại không nói tới vấn đề thức ăn và nước nữa, có một vấn đề rất nguy hiểm chính là không đủ điểm."
Tiêu Mộ Vũ đã có một tờ giấy thông hành, vậy bọn họ còn cần bốn tờ nữa, cũng chính là 1000 điểm. Hiện tại điểm số tổ đội là 90 điểm, điểm số của Thẩm Thanh Thu là cao nhất, 200,5 điểm, Tiêu Mộ Vũ là 121,2 điểm, Trần Khải Kiệt là 112,5 điểm, Tả Điềm Điềm là 101 điểm, Tô Cẩn là 110,6 điểm.
Năm người vẫn nhớ kĩ nhiệm vụ vượt ải này, xác sống cả một tòa nhà đã được xử lí không còn một mống.
"Chỉ còn ba ngày nữa, theo cài đặt hệ thống, vừa phải điều tra cốt truyện, vừa phải trốn vây bắt, căn bản không cách nào giết được nhiều xác sống. Một con 0,5 điểm, dùng thẻ chỉ được 0,2 điểm, vốn dĩ không có khả năng hoàn thành." Sắc mặt Thẩm Thanh Thu trầm xuống, nếu gộp lại cũng chưa đủ ba thẻ thông hành, cũng có thể nói là ít nhất phải đạt 270 điểm nữa mới có thể vượt ải.
"Vậy thì chỉ có thể mạo hiểm hành động thôi, ngoài ra hi vọng nghiên cứu chế tạo vắc-xin thành công, điểm số tổ đội vẫn có thể tăng lên." Thẩm Thanh Thu biết không thể tiếp tục kéo dài thời gian.
Chỉ là có một vấn đề rất nghiêm trọng đặt ra trước mặt năm người Tiêu Mộ Vũ, ban nãy Lâm Kiến nói với bọn họ, kết quả thí nghiệm mấy ngày nay cho thấy, trong cơ thể Tiêu Mộ Vũ không có kháng thể. Xác thực tế bào của Tiêu Mộ Vũ khác với mấy người Thẩm Thanh Thu, có thể thấy nguy cơ nhiễm bệnh thấp hơn mọi người. Nhưng huyết thanh của Tiêu Mộ Vũ không thể giúp tế bào của những người khác không bị tấn công.
"Chúng tôi không thể đoán sai, hơn nữa tế bào của Mộ Vũ sẽ không bị lây bệnh, đây chính là bằng chứng rành rành, nhưng tại sao lại không sản sinh kháng thể?" Thẩm Thanh Thu lẩm nhẩm, đột nhiên nghĩ tới một suy đoán đáng sợ, nhưng lập tức lắc đầu.
"Vì không có kích thích từ mầm bệnh." Tiêu Mộ Vũ không giấu giếm, nhìn Thẩm Thanh Thu rồi đưa ra đáp án.
"Không được!" Thẩm Thanh Thu phản ứng cực mạnh, "Em không an toàn trăm phần trăm, vẫn có nguy cơ lây nhiễm, chị tuyệt đối không cho phép em mạo hiểm."
+++++++++++++++++
Chương 144: Thành phố G tuyệt mệnh 29
Phản ứng của Thẩm Thanh Thu nằm trong dự đoán của mọi người, không chỉ có Thẩm Thanh Thu, mấy người Trần Khải Kiệt cũng không tán thành.
"Đội phó nói đúng, chúng tôi không thể để chị mạo hiểm. Tìm ra huyết thanh kháng vi-rút là nhiệm vụ ẩn của chúng ta, tuy nó có thể giúp chúng ta vượt ải hoàn hảo, nhưng không phải điều kiện bắt buộc để vượt ải, không có lí do gì để mạo hiểm như thế. Đội trưởng Tiêu, chị nghĩ chị cũng sẽ không lựa chọn như vậy." Tô Cẩn rất bình tĩnh, tuy thu hoạch lớn, nhưng cái giá phải trả cũng không ít hơn, không đáng.
Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng bình tĩnh lại, nghĩ tới phản ứng quá khích ban nãy của bản thân, vội nhìn Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt lúng túng.
Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, "Chị nhìn chị xem, Tô Cẩn còn hiểu, sao chị lại hồ đồ chứ."
Tô Cẩn liếc Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó quay sang nhìn sang Tả Điềm Điềm, đồng thanh cười nói: "Đây là quan tâm ắt sẽ loạn."
Tiêu Mộ Vũ bị hai người trêu đùa tới nỗi đỏ ửng vành tai, không nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ cúi đầu thu dọn đồ. Thẩm Thanh Thu lườm hai người Tô Cẩn, "Gan phình lên rồi đúng không, dám trêu đùa tôi hả? Còn không chuẩn bị đi nấu cơm đi."
Tô Cẩn cười cười lè lưỡi, vừa đi vừa quay đầu nói: "Đội trưởng Tiêu, miệng đội phó kén lắm, hay là chị nấu riêng cho chị ấy đi, chúng tôi nấu chị ấy toàn chê thôi."
Lúc này Tiêu Mộ Vũ đã quét sạch ngượng ngùng trên mặt, nghe xong sắc mặt nhàn nhạt, liếc sang Thẩm Thanh Thu đang tươi cười nhìn mình, không mặn không nhạt nói: "Đó là vì không đói, đói rồi thì cái gì cũng sẽ ăn, đã không còn gì để ăn thì có kén thế nào cũng vô dụng."
Thẩm Thanh Thu nghe Tiêu Mộ Vũ nói như thế, bĩu môi, đôi mắt hoa đào vừa buồn bã vừa trách móc, sóng mắt chuyển động, liếc sang Tiêu Mộ Vũ, hệt như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Rõ ràng Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được Thẩm Thanh Thu có chút tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy cô ấy thực sự đáng yêu, thế là chậm rãi quay đầu nói: "Nhìn em như thế cũng vô dụng."
Thẩm Thanh Thu chỉ muốn trêu chọc Tiêu Mộ Vũ, cũng không thực sự bắt cô phải làm đồ ăn ngon cho bản thân.
Nhưng đợi tới lúc ăn cơm, nhìn thấy đĩa mì Ý và miếng bít tết nhỏ trước mặt, Thẩm Thanh Thu lại cười lên. Người này, luôn cứng miệng.
"Trước đó ở ngoài tôi muốn ăn bít tết, mì Ý cùng rượu vang, cuối cùng phải hạ giá thành thịt gà, mì lạnh cùng bia, nhưng vào phó bản lại thành sự thật rồi." Thẩm Thanh Thu vừa nói vừa nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ ngồi thẳng lưng, không để ý tới Thẩm Thanh Thu, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm không nói chuyện."
Khiến Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ở một bên cười rộ lên.
Thẩm Thanh Thu tươi cười ăn một miếng bít tết, trong lòng ngọt ngào không thôi.
Hiện tại thịt bò tương đối xa xỉ, đây là đồ trước đó Tiêu Mộ Vũ thu gom được ở trung tâm thương mại kia. Cố ý làm một phần bít tết chín vừa theo khẩu vị của Thẩm Thanh Thu, cảm giác hương vị ngon như thịt thượng hạng. Chiếc miệng cao quý của Thẩm Thanh Thu cũng được thỏa mãn, càng không phải bàn tới những người còn lại.
Ăn uống xong, Thẩm Thanh Thu ngồi ở một bên lau dao găm của mình. Cô ấy nhìn ra bên ngoài, suốt nhiều ngày qua, hôm nay cũng coi như đón được một trận mưa.
Bầu trời bên ngoài xám xịt, mưa rả rích rơi xuống, trên đường không quá yên tĩnh, từng đám xác sống đang lang thang trong màn mưa, không ngừng gào thét, hi vọng có thể tìm được máu thịt tươi sống.
Chỉ tiếc là suốt những ngày qua, những người ở đây nếu không phải đã rời đi, thì đã bị ép phải ra ngoài tìm đồ ăn, cuối cùng trở thành một thành viên trong đám xác sống. Gặp phải đám xác sống đói khát, bị cắn chỉ còn lại nửa khung xương, bị ném tán loạn trên đất, vô cùng bi thảm.
Vì để ẩn nấp, nhóm Tiêu Mộ Vũ chỉ xử lí sạch sẽ toàn