Chương 153: Thế giới Thiên Võng 20
Sáng ngày hôm sau Thẩm Thanh Thu thức dậy từ sớm, Tiêu Mộ Vũ vẫn đang ngủ, thực ra mấy ngày nay trong phó bản không được nghỉ ngơi tử tế, tối qua Thẩm Thanh Thanh Thu lại trêu chọc, cho nên Tiêu Mộ Vũ ngủ hơi trầm.
Khi vừa thức dậy thấy Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt nằm bên cạnh mình, lông mi dài tới độ có thể tạo thành chiếc bóng nhỏ, làn da trắng trẻo mịn màng, nhìn từ khoảng cách gần cũng không có lấy một tì vết. Thẩm Thanh Thu ngắm nhìn tới độ không nhịn được, không ngừng hôn lên mặt Tiêu Mộ Vũ.
Thời khắc tạm thời không cần lo lắng hiểm nguy này, người nằm bên cạnh lại là người trong tim, không gì có thể hạnh phúc hơn được nữa.
Không vội rời giường, Thẩm Thanh Thu cứ như thế chống đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ. Người cô ấy thích quá kiêu ngạo, bình thường sẽ không ngoan ngoãn để cô ấy ngắm nhìn chăm chú như thế.
Không biết Thẩm Thanh Thu đã nhìn bao lâu, chỉ là khi Tiêu Mộ Vũ mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười.
Trong con ngươi màu xám của Thẩm Thanh Thu giống như điểm xuyết ánh sao, cười không quá rực rỡ, nhưng Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn rõ yêu thích và tình cảm bên trong. Loại yêu thích không thể che giấu, rõ ràng quá mức, khiến nhịp tim Tiêu Mộ Vũ không khống chế được mà đập nhanh.
Sau khi Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ thức dậy, ý cười không nhịn được càng thêm sâu, nhích tới nhìn cô, "Ngủ đẫy chưa? Có muốn rời giường không?"
Tiêu Mộ Vũ vừa tỉnh, đầu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, con ngươi vẫn chứa đựng một lớp mê man khi vừa thức giấc, cứ nằm như thế chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, gật đầu, "Chị kéo em dậy."
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, phải biết rằng, muốn nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ làm nũng, còn khó hơn lên trời. Thẩm Thanh Thu cười nuông chiều, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ, vai dùng lực bế Tiêu Mộ Vũ dậy.
Phần eo của Tiêu Mộ Vũ dẻo dai mảnh mai, hệt như eo con kiến, nhưng không gầy yếu, Thẩm Thanh Thu ôm lấy eo cô, lưng Tiêu Mộ Vũ dùng lực ngồi thẳng người. Cô không cảm thấy có gì không ổn, còn thuận đà gác đầu lên vai Thẩm Thanh Thu, trúc trắc nói: "Chị ồn quá."
Nhắc tới chuyện này Tiêu Mộ Vũ lại có chút bức bối, sớm biết vậy tối qua đã "xử đẹp" Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ không dồi dào tinh lực tới giày vò bản thân.
Thẩm Thanh Thu cười lên, đưa tay vỗ lưng Tiêu Mộ Vũ: "Chị xin lỗi, là lỗi của chị. Lần đầu tiên ngủ chung, có chút kích động, em ngủ cùng chị thường xuyên thì sẽ không thế nữa."
Tiêu Mộ Vũ có chút bất mãn, không nói lí. Cô há miệng cắn một cái lên vai Thẩm Thanh Thu. Lực không mạnh, ngứa ngứa, chọc Thẩm Thanh Thu cười càng thêm vui vẻ.
Cô ấy ôm lấy Tiêu Mộ Vũ lắc qua lắc lại, nhỏ tiếng nói: "Còn nhớ chuyện xảy ra sau khi em bị lây nhiễm không?"
Tiêu Mộ Vũ nghe thấy câu hỏi này, cơ thể lập tức căng chặt, vội lắc đầu: "Chuyện gì? Em chỉ nhớ lúc tỉnh dậy đã không thấy mọi người đâu nữa."
Thẩm Thanh Thu buông Tiêu Mộ Vũ ra, cười híp mắt chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Mộ Vũ, "Thực sự không nhớ à?"
Lúc này Tiêu Mộ Vũ triệt để tỉnh ngủ, ngồi dậy tìm dép, "Không nhớ nữa."
"Vậy thì tiếc quá, thực ra ban nãy em nũng nịu với chị, cắn chị như thế, rất giống dáng vẻ hung dữ sau khi em bị lây nhiễm. Em không biết lúc đó em hung dữ nhường nào đâu, căn bản là không cho nhóm Tô Cẩn tới gần, chị chạm vào em, em cũng không vui, nhưng sẽ không hung dữ với chị, còn sợ chị chạm vào máu em sẽ bị lây bệnh."
Tiêu Mộ Vũ có chút túng quẫn, "Nói những chuyện này làm gì, đều đã qua rồi."
Thẩm Thanh Thu cầm lòng chẳng đặng, "Đúng là đã qua rồi, nhưng lúc đó em đáng yêu lắm, em không biết chị muốn ôm em nhường nào đâu. Chị che miệng em, hại em bị Lâm Kiến lấy máu, em tủi thân giống như con mèo con, còn rất kiêu ngạo nữa."
Thẩm Thanh Thu nói rất hăng hái, ánh mắt cũng không khống chế được trở nên dịu dàng, mặt mày nhung nhớ.
Tiêu Mộ Vũ vốn chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu liền ngừng lại, nhíu mày rất lâu sau mới đắn đo nói: "Có phải chị thích dáng vẻ kia hơn không?"
"Hả?" Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau khi phản ứng lại liền nhịn cười, đi tới ôm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, "Không, chỉ cần là em thì dáng vẻ nào chị cũng đều thích, tuy em lúc đó rất đáng yêu, nhưng em của hiện tại ấy mà, lại đáng yêu kiểu khác. Huống hồ, tuy lúc đó em đáng yêu tới nỗi trái tim chị tan chảy, nhưng chuyện khi ấy, chị chỉ hi vọng vĩnh viễn sẽ không xảy ra lại lần nữa. Em mạnh khỏe, cho dù có ngoài lạnh trong nóng, có miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo tới đâu đi chăng nữa cũng được."
Thẩm Thanh Thu rất nghiêm túc đưa ra kết luận, Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, "Có cảm giác như chị đang vòng vo để mắng em."
Mặt mày Thẩm Thanh Thu vô tội, "Ai nói thế, chị thương em còn không kịp."
Tiêu Mộ Vũ không nói nhăng nói cuội với Thẩm Thanh Thu nữa, đi ra ngoài: "Thay quần áo chuẩn bị đánh răng rửa mặt, em đi nấu bữa sáng."
Thẩm Thanh Thu vội vàng đáp lại, bữa sáng rất đơn giản, Tiêu Mộ Vũ làm một phần bánh mì kẹp, rau, thịt xông khói và trứng ốp đơn giản, nhưng lúc ăn mặt mày Thẩm Thanh Thu rất thỏa mãn.
"Tận thế sống khổ sở quá, cuối cùng cũng có thể ăn thỏa thích rồi."
Tiêu Mộ Vũ trợn mắt với Thẩm Thanh Thu, "Vớ của hời còn tài lanh, điêu ngoa."
Thẩm Thanh Thu uống sữa, nhướng mày, cười rất đắc ý, "Không phải do em nuông chiều à."
Tiêu Mộ Vũ bị cô ấy chọc tức cười, "Đợi lát nữa nhóm Tô Cẩn tới đây ăn cơm, em đi mua chút đồ ăn, chị làm phụ bếp cho em."
Thẩm Thanh Thu chu môi, mặt mày không tình nguyện.
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, "Không bằng lòng?"
"Đương nhiên là chị rất bằng lòng khi làm trợ thủ cho em, nhưng chị không thích em nấu cơm cho bọn họ, em chỉ được nấu cơm cho chị ăn thôi." Những lời này nói ra vô cùng lẫm liệt.
"Nghĩ hay lắm, thật sự coi em là người ở của chị, chuyên môn giặt quần áo nấu cơm, thuận tiện còn làm ấm giường cho chị à?" Tiêu Mộ Vũ vu vơ nói ra, nói một lô một lốc xong bản thân cũng tự im miệng.
"Em cũng nói còn làm ấm giường, sao lại là người ở chứ."
Hai người chọc cười đùa giỡn xong, cũng 10 giờ hơn, Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm đã xách mấy túi đồ ăn đầy ắp tới.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, chúng tôi tự mua đồ ăn rồi." Mấy người Tô Cẩn vui vẻ, nhìn có vẻ tinh thần cũng không tệ. Sau khi ra khỏi phó bản, cả người đều tràn trề sức sống.
"Ồ, rất tự giác, ban nãy chúng tôi mới nói chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn. Đồ ăn đã mang tới rồi, người cũng tới rồi, hôm nay mọi người tự nấu nhé." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng chen lời, rất nhanh gọn đưa ra quyết định.
Trần Khải Kiệt cười nịnh bợ, nói: "Chúng tôi nhặt rau, thái sẵn, chỉ cần đội trưởng Tiêu nổi lửa là được. Được nếm thử tay nghề của đội trưởng Tiêu, chúng tôi mới biết nguyên nhân đội phó kén ăn, đồ ăn tôi nấu không ra thể thống gì cả."
"Ừm ừm, đồ ăn chúng tôi nấu chỉ để duy trì sự sống, không có linh hồn." Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm sao có thể không nhận ra Thẩm Thanh Thu không bằng lòng để Tiêu Mộ Vũ nấu ăn, vội vàng ca hát phụ họa.
Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, "Ăn cơm thôi cần gì linh hồn... a."
Tiêu Mộ Vũ buồn cười véo Thẩm Thanh Thu một cái, nụ cười có chút bất lực: "Đừng để ý cô ấy, buổi trưa tôi vào bếp, sau đó có chút chuyện chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc."
Mặt mày ba người Trần Khải Kiệt ngập trong ý cười, Tô Cẩn nhìn biểu cảm tệ hại trên mặt Thẩm Thanh Thu, lập tức bày tỏ thái độ: "Chúng tôi sẽ rửa bát, đảm bảo tất cả công việc phụ trợ đều được làm cẩn thận."
Thẩm Thanh Thu cũng không cố ý giở tính xấu, chỉ là người đông nấu cơm sẽ rất vất vả, bản thân cô ấy lại là sát thủ nhà bếp, mồm miệng lại kén chọn, nên mới không thể không để Tiêu Mộ Vũ ra tay, nếu không Thẩm Thanh Thu cũng không nỡ để Tiêu Mộ Vũ làm những chuyện này.
Không gian nhà bếp không rộng, Tiêu Mộ Vũ đuổi ba người ra ngoài, ở trong bếp xào rau, bận tới sục sôi khí thế.
Thẩm Thanh Thu chui vào trong nhìn Tiêu Mộ Vũ, vô cùng bất mãn nhìn ba người ăn chực ngồi ở kia, làu bàu: "Em còn véo chị, mệt không?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ oan ức của Thẩm Thanh Thu, có chút buồn cười: "Biết là chị đau lòng cho em, không phải nhỏ nhen. Nhưng cũng chỉ xào mấy món rau, mệt thế nào được chứ, trong này toàn dầu mỡ, ra ngoài trước đi."
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, nhích tới nhìn, "Bốn món một canh là đủ rồi, để bọn họ ăn ít thôi, số thịt gì còn lại kia đừng nấu nữa."
Tiêu Mộ Vũ múc rau trong nồi ra, nhìn thịt Thẩm Thanh Thu nói tới, khẽ cười nói: "Đó là sườn rán giòn, có thể không nấu món khác nhưng món này thì không thể."
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó cười tươi như hoa, nhưng rất nhanh sau đó lại nhìn lại, cố tình nghi hoặc nói: "Sao lại không thể không nấu sườn rán giòn?"
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, biểu cảm kia của Thẩm Thanh Thu đáng yêu không thể diễn tả, đương nhiên còn có chút đáng ghét.
"Vì có người càu nhà càu nhàu không để em nấu cơm cho người khác ăn, lần trước đi ăn, một đĩa sườn rán giòn bị người ta ăn hết một nửa. Tục ngữ có câu, Hưởng lợi từ người thì nên nể mặt người, em phải dỗ dành người ta, lấy món này để chặn miệng người ta lại."
"Chà, ai mà lại khiến em phải dỗ dành thế?"
Tiêu Mộ Vũ không để ý tới Thẩm Thanh Thu nữa, chỉ có khóe môi cong lên, chứng tỏ tâm trạng lúc này rất tốt.
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu nhìn cô, hài lòng bưng đồ ăn ra ngoài.
Bữa trưa rất thịnh soạn, ba người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm không tiếc lời nịnh nọt, vừa ăn vừa khen, khiến Tiêu Mộ Vũ có chút câm nín.
Thẩm Thanh Thu rất thích ăn sườn rán giòn, lần trước ra ngoài ăn xác thực cô ấy rất tha thiết món này, nhưng cô ấy không ngờ Tiêu Mộ Vũ sớm đã ghi nhớ trong lòng, hôm nay còn đặc biệt làm cho mình ăn.
Sườn rán giòn ngoài giòn trong mềm, tuy dầu mỡ nhưng không hề ngấy, hương vị trọn vẹn, càng ăn càng nghiện. Cả một đĩa sườn rán giòn, Thẩm Thanh Thu ăn không ít.
Tiêu Mộ Vũ lấy chai rượu vang trước đó ra, cả nhóm liền uống hết chai rượu, mỗi phó bản đều xuất hiện những tình huống nguy hiểm, sau khi ra ngoài mọi người cũng coi như có thể thả lỏng thoải mái, không khí vô cùng hòa hợp.
Cơm no rượu say dọn dẹp xong, liền bắt đầu bàn chuyện chính.
Sau khi Tả Điềm Điềm rút được thẻ liền có chút căng thẳng, cô nàng lấy tấm thẻ Hương dẫn đường kia ra, thấp thỏm nói: "Cảm giác thẻ trong phó bản lần này tương đối tà ma, theo kinh nghiệm trước kia, rất có khả năng phó bản tiếp theo sẽ tương đối kinh dị."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, quan sát tỉ mỉ thẻ đạo cụ thêm lần nữa, nói: "Vừa vào đây hệ thống đã nói, phó bản của chúng ta là phó bản kinh dị, ngoại từ đám xác sống lần này không kinh dị lắm, những phó bản khác đều là ma quái gây chuyện, cho nên chuyện này cũng rất bình thường."
"Chỉ là đội trưởng Tiêu, tấm thẻ này có tác dụng gì chứ, đọc xong một đoạn mô tả mà cứ có cảm giác như hiểu như không." Tô Cẩn lẩm nhẩm đọc một đoạn bài vè kì quái, có chút sợ hãi.
"Nhất nhập âm dương giới, tiểu quỷ tiện xương cuồng, tử giả bất tri hà xứ khứ, sinh giả bất tri hà xứ vãng." Thẩm Thanh Thu nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại mấy câu này, sau đó nghiêm túc nói: "Tuy là nó kì quái, nhưng thẻ đạo cụ là sự trợ giúp lớn, đa số là mặt tốt. Tên đạo cụ này là Hương dẫn đường, nghĩa đen chính là dẫn đường, kết hợp với câu phía trước, đại khái có ý là nếu bước nhầm vào một vài nơi kì quái, có thể dùng Hương dẫn đường để chỉ dẫn chúng ta, cho dù là người sống hay người chết, đều có thể tìm được đường ra."
"Thanh Thu nói đúng, chỉ là không có cách nào thử tác dụng của hương ở đây, chỉ có thể chờ tới lúc gặp đúng tình huống rồi dùng. Tiểu Tả, cô đừng để ý quá, chỉ cần nhớ kĩ nó, tới lúc quan trọng thì thử xem thế nào." Dù sao tấm thẻ này không kì quái như búp bê ma Tiểu Nhị của Thẩm Thanh Thu, cho dù sử dụng sai cũng sẽ không làm tổn hại người sở hữu.
"Vâng, em biết rồi. Thế hai thanh kiếm của đội trưởng Tiêu và đội phó phải đúc lại thế nào?" Tả Điềm Điềm nhớ tới thẻ hai người rút được vô thức hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu lấy dao găm của mình ra, "Con dao găm này của tôi được đúc từ hai tấm thẻ, nếu không cũng không lợi hại như thế. Cho dù là quỷ quái vô hình, cũng khiếp sợ sự lợi hại của nó. Trong thế giới Thiên Võng có một nơi chuyên để phục vụ người chơi, ở đó mọi người có thể mua được một vài tấm thẻ cấp thấp, ví dụ như một số đồ dùng sinh hoạt cấp B như hộp sơ cứu, vải bông cùng các loại đồ chơi. Đồng thời nếu gặp được tấm thẻ đặc biệt cần xử lí, cũng sẽ có người giúp, chỉ là giá cả cũng tương đối đắt đỏ."
"Thế vừa hay tiền vàng của chúng ta có thể phát huy tác dụng rồi." Tô Cẩn có chút vui vẻ, không ngờ không cần tiêu tới một đồng.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là Sách ảnh xác sống của Tiêu Mộ Vũ, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?"
Nói tới đây, Tiêu Mộ Vũ lấy tấm thẻ kia ra, sau khi kích hoạt, thứ xuất hiện trong tay Tiêu Mộ Vũ chính là một quyển sổ mỏng được gấp lại, trên bìa có bốn chữ vặn vẹo giống như chữ viết bằng máu, "Sách ảnh xác sống".
Tiêu Mộ Vũ nhìn mọi người một cái, chầm chậm mở quyển sổ ra, bên trong tổng cộng có bảy trang giấy, mỗi trang đều vẽ hình dạng người giống nhau, nghiêm túc mà nói, xét từ trạng thái và hình dạng của những thứ này, không phải người, vì có con đang đứng, có con đang bò, còn có con thiếu chân thiếu tay, thậm chí có một con đầu chỉ còn lại nửa. Không chỉ có người, còn có một vài thứ khác xuất hiện bên trên, nhưng lại không hiểu được.
Vì hình ảnh bên trên không phải ảnh tả thực, mà là đường nét màu đen, bọn họ chỉ có thể phân biệt suy đoán rốt cuộc nó có dáng vẻ gì qua đường nét màu đen ấy.
Mở trang đầu tiên của cuốn sổ ra liền thấy một dòng chữ, "Sách ảnh xác sống, những xác sống này vẫn chưa được tập hợp, dáng vẻ của chúng vẫn chưa được thắp sáng, là NPC hi sinh lớn nhất trong phó bản trò chơi, bạn nên nhớ cống hiến của chúng. Vui lòng đoán xem nó là xác sống nào mà bạn từng gặp, viết lại địa điểm đã gặp nhau."
Năm người nhìn chằm chằm chiếc bóng đen đặc trên trang đầu tiên, toàn bộ đều ngây ra tại chỗ, rất lâu sau cũng không có ai động đậy.
Xác sống bọn họ từng gặp không tới một nghìn thì cũng tám trăm, trong biển xác sống ấy, có những con chỉ có duyên gặp mặt một lần, ai có thể nhớ ra gặp nó ở nơi nào được chứ, đây không phải rắp tâm đưa ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành sao?
"Cái gì S hoặc D, rõ ràng là S và B!" Trần Khải Kiệt phỉ nhổ, tức giận nói.
Thế là bốn người còn lại đồng loạt hướng ánh mắt lên người Trần Khải Kiệt, dựng ngón cái cho anh, ngay cả Tiêu Mộ Vũ trước giờ luôn nghiêm túc cũng ngay ngắn gia nhập.
...
Chú thích:
"S và B" ở đây hiểu theo ý Trần Khải Kiệt là sb viết tắt của từ 傻屄 /shǎbī/
Từ này có rất nhiều biến thể, và hiện tại cách viết được dùng phổ biến nhất là 傻逼
Dịch nhẹ nhàng thì là "đồ ngốc", dịch thô thiển thì là loonfmas, loonsquef, ahihi đồ ngốk.
+++++++++++++++++
Chương 154: Thế giới Thiên Võng 21
Hành động của bốn người khiến Trần Khải Kiệt bối rối, sau đó anh lại cẩn thận quan sát xung quanh, "Sẽ không bị cảnh cáo đúng không?"
"Cảnh cáo cái gì? Anh cũng không phạm quy, tôi cảm thấy SD chính là SB, có vấn đề gì chứ." Thẩm Thanh Thu vô cùng khoa trương, hơn nữa cô ấy nói xong cũng không có chuyện gì xảy ra.
Mọi người im lặng giây lát, sau đó cười lên.
"Nhưng cười thì cười, mắng thì mắng, chính sự vẫn phải làm, chúng ta phải giúp đội trưởng Tiêu tham khảo một chút, những hình ảnh này với xác sống gặp ở nơi nào." Nói xong mọi người lại quay lại.
Tiêu Mộ Vũ lật hết toàn bộ quyển sổ, mọi người quan sát từng bức.
Hình đầu tiên rất đơn giản, chỉ là đường nét của một người, Tiêu Mộ Vũ cẩn thận quan sát, nhìn người này có vẻ tương đối mảnh mai, là phụ nữ.
Thẩm Thanh Thu không quan sát những bức khác, cẩn thận phân biệt, sau đó cô ấy chỉ vào bóng đen tròn tròn, lên tiếng: "Ở đây có lẽ là đầu, đúng không?"
Nói xong Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn tới, sau đó gật đầu: "Đây là hai cánh tay, nhìn vị trí này thì là đầu, chỉ là chiếc đầu này nhìn có chút bất quy tắc, giống như vuông."
Hai người đang suy nghĩ, Tô Cẩn chỉ vào