Chương 157: Thế giới Thiên Võng 24
Cuộc nói chuyện với Thẩm Thập Nhất giúp hai người Tiêu Mộ Vũ có được không ít thông tin, trên cơ bản đã kiểm chứng rất nhiều suy đoán trước đó, tổng kết được một số thông tin quan trọng trước mắt chính là: Một là Tiêu Mộ Vũ và hệ thống này có quan hệ rất sâu, trên người Tiêu Mộ Vũ có thứ mà hệ thống và đám người đứng sau nhất định phải lấy được; Hai là rất có khả năng hệ thống giống như suy đoán của hai người, chính là một hệ thống trò chơi thông minh lớn mạnh, hơn nữa sự tinh vi và phức tạp bên trong có thể vượt xa tưởng tượng của bọn họ; ba là đối với người chơi, hệ thống trò chơi của Thiên Võng không phải là cọng rơm cứu mạng trước khi chết, mà ngược lại là một địa ngục khác, âm mưu nó cất giấu rõ ràng không phải muốn cho người chơi đường sống, nhưng rốt cuộc tại sao nó làm vậy thì không ai biết.
Còn có một nghi ngờ khác, trong lòng Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều có manh mối, nhưng hiện tại lượng thông tin cả hai có được thực sự hạn chế, tất cả chỉ là suy đoán. Hơn nữa vấn đề nghiêm trọng nhất bày ra trước mắt hai người lúc này vẫn là làm cách nào để thuận lợi vượt ải, cho nên khi tất cả vẫn còn là ẩn số, hai người sẽ ăn ý không nói ra.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm thanh Thu ngồi dựa lên giường, dịu dàng nói: "Hiện tại vẫn còn khó chịu à?"
Thẩm Thanh Thu nở nụ cười, đôi mắt nóng bỏng nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngữ điệu yêu kiều: "Đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là vẫn có chút xíu khó chịu." Nói xong còn đưa ngón tay làm so sánh, "Nếu tiếp tục dịch chuyển lực chú ý chắc chắn sẽ triệt để khỏe lại."
Tiêu Mộ Vũ không nói không rằng, chỉ ngẩng mắt lên nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, trong ánh mắt vừa trách móc vừa buồn cười, rất lâu sau mới ngồi thẳng người, bất lực nhắm mắt giây lát, cười nói: "Từ lúc nào lại học cách vòng vèo thế, muốn gì thì nói thẳng không phải tốt hơn sao."
Thẩm Thanh Thu cáo trạng trước, thở dài nói: "Hết cách rồi, ai bảo chị gặp phải cô bạn gái vừa nghiêm túc, khả năng tự khống chế lại đáng sợ chứ. Ngay cả cung tên đã kéo căng chuẩn bị bắn ra rồi cũng có thể phanh gấp, một nụ hôn nhỏ bé, không chừng còn có thể nhịn tới tết Công-gô. Chị hàm súc một chút, có lẽ người ta sẽ không im lìm vậy nữa, chị còn có cơ hội."
Tiêu Mộ Vũ vừa tức vừa buồn cười, lần này không chút nghiêm túc, nghiêng người chặn chiếc miệng đang lải nhải không ngừng của Thẩm Thanh Thu lại. Hôm nay tên này phải chịu phạt, Tiêu Mộ Vũ đau lòng, nên dịu dàng lại dung túng. Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại, khóe mắt ngập trong ý cười, hưởng thụ hành động thân mật khiến người ta say mê này.
Trước kia Tiêu Mộ Vũ quyết định sẽ không nói cho nhóm Trần Khải Kiệt biết được những chuyện liên quan tới bản thân và Thẩm Thanh Thu, dù sao đây chỉ là vấn đề của hai người, không cần thiết phải dây dưa tới quá nhiều người. Hơn nữa nói với bọn họ trong tình huống này, ngoại trừ khả năng đánh rắn động cỏ, cũng không có bất kì nghĩa lí nào khác. Nhưng một vài chuyện liên quan tới Thẩm Thập Nhất, còn cả những sự thật bí mật của Thiên Võng, nhóm Trần Khải Kiệt đều là người trong cuộc, Tiêu Mộ Vũ không định giấu bọn họ.
Huống hồ có dự định hợp tác với Thẩm Thập Nhất, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đây không chỉ là chuyện của hai người, dù sao bọn họ là một tổ đội.
Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm có ấn tượng rất sâu với Thẩm Thập Nhất, sau khi nghe Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nói xong, ba người tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiếp nhận sự thực này. Trần Khải Kiệt là người muốn quay về nhất trong số bọn họ, những ngày qua xông pha vượt ải, anh không muốn lộ ra quá nhiều cảm xúc tiêu cực với đồng đội, nên không nhắc tới những giày vò trong đêm.
Những ngày tháng qua anh có thể tiếp tục chống đỡ, ngoại trừ đồng đội vừa đáng tin vừa đáng yêu trong đội, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là một tia hi vọng xa vời, anh có thể sống sót về nhà gặp lại vợ con.
"Đội trưởng Tiêu, thật sự không có tổ đội nào thành công vượt ải sao?" Sắc mặt Trần Khải Kiệt trắng như tờ giấy, toàn bộ cảm xúc gần như tan vỡ.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng không tốt hơn là bao, mặt mày hai người khổ sở, không biết nên an ủi Trần Khải Kiệt thế nào, chỉ có thể nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt đó giống như ánh mắt trong những tình cảnh tuyệt vọng mà bọn họ đã trải qua, chờ mong Tiêu Mộ Vũ có thể xoay chuyển càn khôn.
Tâm trạng của Thẩm Thanh Thu cũng không quá tốt, trước giờ cô ấy không phải người có thể dịu dàng tinh tế với tất cả, lập tức đá Trần Khải Kiệt một cái, lạnh mặt nhìn ba người kia, "Nhìn xem chút tiền đồ của ba người đi, chỉ nói chút chuyện thôi đã công kích ba người thành thế này. Nếu ba người như thế, đừng nói là tổ đội vượt ải thành công, cho dù thành công cũng không tới lượt ba người. Từ trước khi lập đội tôi đã nói với ba người, tôi sẽ không lập đội với phế vật, nếu còn ở trong đội này, thì mau vực dậy tinh thần cho tôi. Không ai vượt ải thành công thì sao, anh không thể làm người đầu tiên à? Hơn nữa tôi vẫn chưa nói tại sao không ai vượt ải thành công cơ mà."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong nhìn Thẩm Thanh Thu, thấy vậy Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng, ngồi về khoanh tay, mặt mày lạnh lẽo.
"Chị nên cho bọn họ chút thời gian, nếu đổi lại là người khác thì đã khóc lụt nhà rồi. Nhưng..." Tiêu Mộ Vũ chuyển chủ đề, có chút nghiêm túc, "Thanh Thu nói cũng đúng, tình hình hiện tại không ổn lắm, thực sự muốn vượt ải không hề dễ dàng. Tâm trạng, tâm trí thế này không đủ để ứng phó, cho nên tiếp tục thử thách mọi người, suy nghĩ kĩ những lời tôi nói, mọi người cảm thấy có người nào có thể vượt ải không?"
Vốn dĩ ba người đang hoang mang hỗn loạn, kết quả bị Thẩm Thanh Thu mắng tới độ vừa xấu hổ vừa áy náy. Hiện tại Tiêu Mộ Vũ lại nói ra những lời này, cũng không có thời gian ăn năn hối hận, nhanh chóng vực dậy tinh thần, suy nghĩ thật kĩ những lời Tiêu Mộ Vũ vừa nói ban nãy.
Thẩm Thập Nhất tìm Tiêu Mộ Vũ hợp tác, mục đích là không muốn tiếp tục ở lại Thiên Võng, chỉ là trong quá trình đó tiết lộ chưa có ai thành công vượt ải, nếu đã như thế, vậy ý nghĩa việc hợp tác của Thẩm Thập Nhất là gì?
Ban nãy bị tin tức này hù dọa, ai nấy đều mất đi lí trí, hiện tại bình tĩnh lại, ba người nhanh chóng bừng tỉnh.
"Thẩm Thập Nhất cảm thấy chúng ta có thể vượt ải, ngoại trừ tin tưởng thực lực của hai người, cũng khẳng định thêm một điều, có thể vượt ải Thiên Võng. Ban nãy chúng tôi vừa nghe tới không ai vượt ải, lại nghĩ tới hàng chục triệu người ở nơi này, thế mà không có một ai vượt qua, tôi còn tưởng rằng không có khả năng vượt ải chứ."
Tô Cẩn có chút bối rối, vội vàng nói, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt ở một bên nhanh chóng gật đầu.
"Đúng, tôi nhớ lúc đó khi tôi đăng kí diễn đàn người chơi, con số đăng kí hiển thị trong đó đã hơn 50 triệu người. Hơn 50 triệu người, tuy đội trưởng Tiêu và đội phó là một người hiếm có trong vạn người, nhưng số liệu lớn như thế, chắc chắn người thông minh có tài cũng không ít, Thẩm Thập Nhất không thể chỉ theo dõi chúng ta, vậy tại sao trước đó những người chơi kia không vượt ải thành công chứ? Đội trưởng Tiêu, có phải ở đây có nguyên nhân gì không?" Trần Khải Kiệt sớm đã khó lòng tiếp nhận việc hơn 50 triệu người không một ai vượt ải thành công, nếu thực sự như thế, anh cũng không có niềm tin có thể hoàn thành mười cửa ải.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, biểu cảm dịu đi nhiều: "Cũng không phải vô phương cứu chữa."
Trần Khải Kiệt lúng túng, nhưng lại ngập tràn chờ đợi, anh cần Tiêu Mộ Vũ cho mình thêm chút hi vọng.
"Theo ý tứ của Thẩm Thập Nhất, có một số người không phải không có cách để vượt ải, mà là không dám vượt ải."
"Càng về sau thời gian nghỉ càng dài, tôi hoài nghi có người từ bỏ việc mạo hiểm vượt ải, chuyển thành ở lại sinh sống trong thế giới Thiên Võng. Dù sao so với chết trong phó bản, không phải sống trong hư ảo sẽ tốt hơn sao?" Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ có chút mù mịt, câu nói cuối cùng cô cất lên rất khẽ, giống như tiếng than thở của bản thân, lại càng khiến trái tim cô đột nhiên có chút khó chịu, tới độ cô không khống chế được quay sang nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Thẩm Thanh Thu nhận ra sự khác thường của Tiêu Mộ Vũ, nhíu mày, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ, nói: "Tuy ở lại nơi này giống như đang sống, nhưng trong lòng những người đó hiểu rất rõ, tất cả mọi thứ ở đây đều là giả, cũng sẽ không thực sự hạnh phúc. Huống hồ đa phần mọi người đều có vướng bận trong lòng, từ bỏ cuộc đời nguyên bản, sống trong một chương trình mà mọi thứ đã được sắp xếp tuần tự, thực sự rất vô vị."
"Đội phó nói đúng, tôi vừa nghĩ tới những chuyện xảy ra trong những phó bản kia đã cảm thấy đáng sợ. Đó không chỉ là địa ngục của người chơi, còn là địa ngục của NPC. Những phó bản kia là trò chơi, mà Thiên Võng là hệ thống khống chế những phó bản đó, tôi cảm thấy nó không phải một nơi tốt lành." Có lúc Trần Khải Kiệt cảm kích Thiên Võng đã cho anh cơ hội quay về hiện thực, nhưng phần lớn thời gian, anh cảm thấy cái chết không có sự lựa chọn ban đầu có lẽ lại là một loại giải thoát.
"Đội trưởng Tiêu, Thẩm Thập Nhất nói muốn rời đi, vậy anh ta cũng là người chơi sao? Có phải anh ta cũng lựa chọn từ bỏ vượt ải, cho nên mới trở thành cái gọi là dân bản địa không?" Tả Điềm Điềm bỗng nghĩ ra khả năng này, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng sợ. "Chết rồi sẽ trở thành NPC, còn sống ở lại sẽ trở thành dân bản địa của Thiên Võng, đúng không? Em nhớ mỗi một phó bản kết thúc, người bị loại không cứ thế mà biến mất, mà là mãi mãi ở lại bên trong."
Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, mặt mày sửng sốt, "Đúng... đúng thật là thế." Ba người cảm thấy da gà da vịt trên người đều dựng đứng lên.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Xem ra không phải chỉ hai chúng tôi cảm thấy vậy."
"Chúng tôi nói nhiều như thế, là cảm thấy ba người nên được biết một vài sự thật, quan trọng hơn là, mọi người có quyền lựa chọn vấn đề hợp tác với Thẩm Thập Nhất. Đồng thời, tôi hỏi lại mọi người lần nữa, thật sự chắc chắn rằng cho dù có chết ở bên trong cũng phải vượt ải đúng không?"
Ba người quay sang nhìn nhau, kiên định gật đầu.
"Nếu như thế, ở lại Thiên Võng hay ở lại phó bản có gì khác biệt chứ. Chết trong phó bản trở thành quỷ quái, không có ý thức của bản thân, lặp đi lặp lại cuộc đời không thuộc về bản thân như cái xác không hồn. Sống trong Thiên Võng, đám dân bản địa kia căn bản đã quên mất bản thân cũng từng là người chơi, vậy thì có khác gì với những NPC kia. Thay vì như thế chẳng thà liều một phen, tôi nhất định phải biết, trò chơi không ngừng giày vò bản thân, rốt cuộc tướng mạo thực sự của nó là gì." Mặt mày Trần Khải Kiệt căng lại, nói ra từng câu từng chữ, trong ánh mắt là vẻ chắc chắn được ăn cả ngã về không.
Thẩm Thanh Thu cười một tiếng, "Nói hay lắm, nếu đã như thế, những thứ khác cũng không cần nhiều lời nữa, mọi người cứ chờ đợi tin tức thôi. Hai tháng sau, chúng ta tiếp tục phó bản số 006."
Tiêu Mộ Vũ đã hiểu ý của Thẩm Thanh Thu, sau khi quay về Tiêu Mộ Vũ liên lạc với Thẩm Thập Nhất, đồng ý hợp tác. Thực ra không thật sự muốn nhờ cậy Thẩm Thập Nhất để vượt ải, dù sao Tiêu Mộ Vũ cũng không tin anh ta, nhưng có một vài lúc kẻ địch tự tìm tới cửa, cũng là một loại trợ giúp, huống hồ lúc này địch hay bạn còn chưa rõ ràng.
Thẩm Thanh Thu nhân lúc Tiêu Mộ Vũ chưa cúp điện thoại, cười nói: "Tôi nhớ anh Thẩm là người có quyền thế, cuộc sống rất xa hoa. Là bạn hợp tác của anh, liệu có vinh hạnh hưởng ké chút hào quang không nhỉ?"
Ý cười của Thẩm Thanh Thu không hiện trong đáy mắt, khóe môi cong lên nhưng trong mắt là vẻ khôi hài cùng tính toán, rất ra dáng hồ ly tinh. Chỉ là cùng là hồ ly, nhưng đối xử với Thẩm Thập Nhất và đối xử với bản thân khác nhau một trời một vực. Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cúi đầu cười lên, nhưng cho dù là dáng vẻ gì cô đều cảm thấy rất đáng yêu.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn mình không chớp mắt, thu lại biểu cảm nháy mắt với cô. Thẩm Thập Nhất ở bên kia sảng khoái cười lên, "Cô Thẩm có yêu cầu gì sao?"
Thẩm Thanh Thu đùa nghịch ngón tay của Tiêu Mộ Vũ, khẽ cười nói: "Vận số của tôi tương đối tệ, rút được một thanh kiếm cũ nát, vừa hay trong tay có chút vật liệu, cần tiến hành rèn lại thẻ đạo cụ này, anh Thẩm đề cử cho tôi một thợ thủ công đáng tin cậy, giúp tôi làm việc. Ngoài ra, người như tôi tương đối vung tay quá trán, tiền vàng của chúng tôi đều bị tôi tiêu xài gần hết rồi, ừm, tốt xấu gì cũng coi như xây dựng tổ đội chúng tôi, cho nên, anh hiểu không?"
Thẩm Thập Nhất không nhịn được cười lên, anh ta lắc đầu nói: "Tại hạ hiểu, đương nhiên rồi, đợi lát nữa sẽ cho người dẫn các vị đi, cứ tính hết cho tôi. Ngoài ra tôi cho cô thêm một tấm thẻ, có thể quẹt thoải mái. Đây là sơ suất của tôi, tôi nên sớm nghĩ tới vấn đề này mới đúng."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, nhìn Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc viết lên tay mình ba chữ, mím môi nhịn cười nói: "Thẻ thì tạm thời chưa cần, tôi công tư phân minh lắm, cảm ơn."
Nói xong Thẩm Thanh Thu cúp máy, cười híp mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, nói: "Tại sao lại không lấy thẻ?"
"Lấy thẻ làm gì, vì chị vung tay quá trán, em không nuôi nổi chị, để người khác cho chị thẻ quẹt thỏa thích à?" Trên mặt Tiêu Mộ Vũ không có biểu cảm, nhưng con ngươi lại đang chuyển động lên xuống, bộ dạng nhìn như không quan tâm, nhưng lại lộ ra vẻ bất mãn.
Thẩm Thanh Thu phì cười thành tiếng, "Sao lại không nuôi nổi, Mộ Vũ nhà chị giỏi giang như thế, rất biết cách kiếm tiền, dư dả nuôi chị. Thẻ kia thì em không nhắc chị cũng không lấy, nhưng chị cũng phải chăm lo cho gia đình một chút, tiền đúc kiếm là tiền chi tiêu đứng đắn của cả đội, không lấy thì không lấy, tiền còn lại cũng đủ để chị sử dụng một thời gian rồi."
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười, nhưng không phản bác. Cho dù là hợp tác, cũng phải có chút thành ý, Thẩm Thanh Thu vui vẻ là được.
Đương nhiên Thẩm Thập Nhất rất có thành ý, tìm được một người giỏi nhất ở nơi này, hai tấm thẻ đúc lại thành công, tốn 100 nghìn tiền vàng, khiến Thẩm Thanh Thu cười tươi như hoa. Chỉ là khi lấy được thẻ, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Thu liền đông cứng lại.
Hiện tại thanh kiếm này tên là Kiếm đồng Chiến quốc phiên bản ghép CC.
Độ hiếm: Cấp SS (Lưu ý: Điều này không có nghĩa là nó vô cùng lợi hại, chỉ là hai chữ C làm tổn thương tự tôn của người chơi).
Mô tả vật phẩm: Thanh kiếm đồng cấp C được bàn tay của nghệ nhân nổi tiếng rèn lại, cuối cùng cũng tìm được một nửa định mệnh, không nát cũng có nội hàm. Nhưng cổ nhân nói, trẻ ngốc không thể dạy, gỗ mục không thể khắc, rốt cuộc nó thế nào, hệ thống cũng không tài nào diễn tả.
"Được rồi, đừng tức giận, không chừng hệ thống tức quá, cho nên đang cản trở chúng ta. Dù sao hai tấm thẻ cấp C còn có thể kết hợp với nhau, xác thực là cấp SS rồi."
Thẩm Thanh Thu kích hoạt thẻ, nhìn thanh kiếm trong tay, rõ ràng là mới đúc, nhưng thanh kiếm lại mang theo âm điệu cổ xưa, toát lên vẻ uy nghiêm của kiếm, từ kiếm cách tới thân kiếm đều chứa đựng lịch sử phong phú, một thanh kiếm rất đẹp. Khi sờ lên còn cảm nhận được hơi lạnh, cho dù có tác dụng đặc biệt hay không, xác thực là một thanh kiếm tốt.
Trong hai tháng, những chuyện nên làm, những thứ nên xử lí đều đã chuẩn bị xong. Xác thực Thẩm Thập Nhất đã tiết lộ một vài nội dung liên quan, chủ đề phó bản, sai sót thường dễ xuất hiện nhất trong phó bản. Phó bản số 006 vẫn là phó bản kinh dị cấp A, tên là "Hộp nhạc không thể đóng", độ khó tương đương với hai phó bản trước. Vì thông tin Thẩm Thập Nhất đưa ra vô cùng chuẩn xác, cho nên suốt quá trình năm người không gặp phải nguy hiểm.
Mà sau khi năm người vượt ải cũng đã chứng minh suy đoán của bọn họ, bắt đầu từ phó bản cấp S, thời gian nghỉ giữa phó bản dài tới một năm. Nhưng không có nghĩa là một năm sau mới có thể khởi động phó bản, nếu cần có thể khởi động bất kì lúc nào, chỉ là thời gian dài nhất là một năm. Hơn nữa trong thời gian này, có thể tham gia lại sáu phó bản trước, nhưng chỉ là phó bản cùng thể loại, không phải là phó bản ban đầu.
Điều này lựa chọn năm người Tiêu Mộ Vũ đối diện càng ngày càng phức tạp.
+++++++++++++++++++++++
Chương 158: Thế giới Thiên Võng 25
Sau khi ra khỏi phó bản, năm người lại tụ tập cùng nhau thêm một lần nữa.
Tin tức vừa có được từ chỗ trọng tài viên số 006 khiến bọn họ nhất thời có chút đắn đo, tuy có sự giúp đỡ của Thẩm Thập Nhất, nhưng vượt qua phó bản số 006 cũng không hề dễ dàng.
Khó nhất chính là yêu cầu tương đối cao về thể lực con người, có một vòng chơi chính là truy đuổi không ngừng nghỉ, liên tục suốt cả một buổi tối, tiêu hao thể lực vô cùng nghiêm trọng. Nếu không phải Thẩm Thanh Thu có thể dùng vũ lực cưỡng chế giải quyết trên một mức độ nhất định, cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi, bọn họ đã chết chắc.
"Đội trưởng Tiêu, thời gian nghỉ giữa phó bản lần này lâu như thế, khi nào chúng ta bắt đầu phó bản số 007?" Hiện tại đây là một vấn đề cơ bản mà tổ đội năm người bọn họ cần giải quyết.
Căn cứ theo những gì Thẩm Thập Nhất đã nói, độ khó của phó bản cấp S sẽ tăng lên theo cấp độ bậc thang, độ khó này không chỉ phức tạp liên tục biến đổi theo cài đặt cốt truyện của phó bản, mà còn có khả năng có liên quan tới trạng thái của thành viên tổ đội sau khi vào phó bản.
Thực ra phó bản số 006 đã nhắc nhở bọn họ, phó bản tiếp theo đây sẽ có tình huống mới, có lẽ sẽ khiến năm người không kịp trở tay.
Sau khi ra khỏi phó bản tới giờ Tiêu Mộ Vũ vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, cô quay đầu nhìn đồng đội của mình, nghiêm túc nói: "Nếu tăng thêm quy tắc mới, thì chúng ta sẽ