Chương 15: Sơn thôn da người 14
Trời đã tối hẳn, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu ngồi ở đó không lên tiếng, những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều cảm thấy khó lòng tiếp cận với hai người phụ nữ này. Huống hồ cả một đám đàn ông, không mấy ai cam tâm thừa nhận bản thân không sánh được với hai người phụ nữ xinh đẹp nhìn có vẻ như bình hoa di động này, nhất thời tầng hai cực kì yên tĩnh.
Lúc này da người đã bị gô cổ trói nằm trên sàn nhà, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu một trái một phải ngồi bên cạnh.
Lưu Nguy nhìn cửa phòng đang đóng chặt trên tầng hai của bà lão, không biết đang nghĩ gì, những người còn lại cũng đều đang nghĩ tới chuyện của bản thân.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu lại, cô cũng hướng ánh mắt về phía căn phòng của bà lão, thông tin quan trọng chính là nằm ở đây, nhưng nhiệm vụ của bọn họ còn có một yêu cầu, sống sót qua 72 giờ đồng hồ, hiện tại còn 21 giờ đồng hồ nữa.
Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ cảm thấy dường như mùi mục rữa đầu mũi ngửi được trở nên nồng hơn một chút, gần như phản ứng bản năng, cô quay đầu nhìn tấm da người bên cạnh một cái.
Chỉ là khi đồng tử của Tiêu Mộ Vũ co chặt lại vì cảnh tượng đang chứng kiến, con dao của Thẩm Thanh Thu lại hạ xuống nhanh như tia chớp thêm lần nữa, lần này lực dao kinh người, cả con dao găm lún xuống sàn, cắt đứt tất cả dây thừng làm từ quần áo đang khống chế tấm da người im hơi lặng tiếng bị ghim trên sàn nhà.
"Dây thừng đứt rồi!" Cổ họng Trần Đông phát ra một tiếng hô sợ hãi, cơ thể nhanh hơn mồm miệng, nhanh chóng trốn đi. Không chỉ có hắn, Trần Tây cùng mấy người Báo đều thình lình biến sắc, phản ứng đầu tiên chính là chạy.
Sáu người ban đầu vây quanh nơi này, chớp mắt một cái chỉ còn Lưu Nguy lùi sau một bước rồi dừng lại và Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu đang cách tấm da người trong phạm vi một mét!
Không có trói buộc trùng trùng, lại có bài học trước đó, da người tương đối nhanh nhẹn, lớp da mỏng trực tiếp lột ra từ miệng vết thương bị dao găm đâm xuống, nhanh chóng thoát khỏi gông cùm, quấn chiếu rồi bay lên trần nhà tầng hai.
Nó cực kì căm hận Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, tấm da người sót lại treo trên xà ngang, khuôn mặt sũng máu gào thét nhìn về phía hai người. Vưu Xảo Liên nằm trên sàn đã biến thành một mảng máu thịt mơ hồ, không ai dám nhìn lấy một cái.
Đúng vào lúc tấm da người chuẩn bị nhào tới, Thôi Tiếu Tuyền và Từ Nhiên cầm bó đuốc lên tầng hai, nghe thấy tiếng gào thét của tấm da người liền ngẩng đầu lên nhìn một cái, suýt chút nữa lăn xuống dưới nhà.
Tấm da người vốn dĩ đã sắp bay tới trước mặt hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, lại thình lình quay đầu.
Sắc mắt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, hét lớn lên: "Cẩn thận lửa, tránh đi!"
Âm thanh này của Tiêu Mộ Vũ tương đối có lực xuyên thấu, hơn nữa chắc như đinh đóng cột không dễ phản bác. Ở nơi kì quái này, cho dù Từ Nhiên đã bị tấm da người bay tới dọa đến nỗi đầu óc đờ đẫn, vẫn vô thức nghe theo lời của Tiêu Mộ Vũ, nắm lấy bó đuốc, đạp lên lan tay vịn cầu thang, nhảy vút từ cầu thang tầng hai lên tầng ba, da người chỉ vồ được không khí.
Hai chân Từ Nhiên đều đang run rẩy, nhưng hành động tương đối ngầu này khiến Tiêu Mộ Vũ cũng có chút ngẩn ra.
Da người vồ hụt lại gào thét một tiếng the thé, bấu lấy cột kèo phía trên của cầu thang tầng hai.
Mà trong thời gian ngắn ngủi, Thẩm Thanh Thu đã nhặt con dao găm lên, lòng bàn tay trái đặt lên bàn, cơ thể trực tiếp nhảy qua bàn. Đôi chân dài của cô ấy đạp lên tay vịn cầu thang, tiếp tục nhảy lên, con dao găm trong tay đâm lên tấm da người trên cột kèo, tốc độ nhanh tới nỗi người ta trố mắt ra nhìn.
Bản lĩnh của Thẩm Thanh Thu thật sự lợi hại quá mức.
Tấm da người vừa hận vừa sợ Thẩm Thanh Thu, đặc biệt là con dao găm kia, một con quái vật lại bị con người uy hiếp, thật sự điều này khiến nó khó lòng hiểu được.
Nó nhanh chóng lướt qua tất cả mọi người trên hiện trường, khóa chặt một mục tiêu, Tiêu Mộ Vũ!
Lại thêm lần nữa, tấm da người lướt trong không trung như cánh diều, dang rộng cơ thể nhào về phía Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ bị da người bám lấy hai lần đã biết mánh khóe giết người của chúng, móc câu ẩn giấu cùng hàm răng sắc nhọn của tấm da người kia, là công cụ lột da tuyệt vời.
Trong tay cô không có vũ khí, chỉ có thể tránh đi.
Không chút chần chừ, luồn người xuống dưới gầm bàn, lăn một vòng sau đó đứng bên cạnh Thẩm Thanh Thu. Tuy cô không tin tưởng Thẩm Thanh Thu, nhưng đây là lựa chọn duy nhất của cô.
"Trong nhà bếp bên dưới có thứ dễ cháy đại loại như dầu hỏa không?" Tiêu Mộ Vũ cảnh giác nhìn tấm da người, ngữ điệu có chút nhanh, nhưng lời này không phải hỏi hai người Từ Nhiên, mà là hỏi Thẩm Thanh Thu.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, có chút ngạc nhiên. Sau đó thình lình kéo Tiêu Mộ Vũ lăn sang một bên, nơi hai người đang đứng ban nãy, tấm da người đã nhào tới xô nát tay vịn cầu thang.
"Bên trái nhà bếp tầng một có một hũ rượu." Thẩm Thanh Thu nhanh chóng trả lời, không thể không nói, đầu óc của Tiêu Mộ Vũ thật sự hữu dụng, trong tình huống này lại có thể nghĩ ra cô ấy đã từng tới nhà bếp.
Âm thanh của Thẩm Thanh Thu đè rất thấp, vì da người này có thể nghe hiểu lời của bọn họ.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống dưới một cái: "Cô ghìm chân nó."
"Từ Nhiên, bảo vệ tốt bó đuốc của cậu, nếu không tất cả sẽ phải chết!" Nói xong Tiêu Mộ Vũ lật người nhảy từ chỗ hổng cầu thang xuống dưới, da người cảm nhận có điều gì không ổn, nhưng Thẩm Thanh Thu đang đứng trước cầu thang chặn đường.
Trong tay Thẩm Thanh Thu chỉ có một con dao găm, nhưng khí thế giống như một người giữ thành vạn người khó mở.
Tấm da người không thể nhẫn nhịn thêm, từ bỏ cửa ải khó chơi này, bắt đầu nhìn về phía đám người Lưu Nguy, nhất thời hiện trường biến thành bãi lộn xộn.
Thẩm Thanh Thu không có lòng tốt bảo vệ từng người bọn họ tới thế, chỉ đứng cạnh Từ Nhiên, trông chừng bó đuốc trong tay cậu.
Tốc độ của da người rất nhanh, sau khi tính mạng chịu uy hiếp, Lưu Nguy và đám người còn lại cũng bộc phát cực hạn của bản thân, luồn lách khắp nơi trong phòng. Nhìn Thẩm Thanh Thu giống như hung thần, một khi da người lại gần, lập tức đâm một dao tới không chút nể nang.
"Cô Thẩm, lẽ nào cô đứng một bên xem trò sao?" Thân hình Trần Đông mập mạp thấp bé, suýt chút nữa bị da người bắt được mấy lần, mở miệng gào lên.
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu lạnh lùng, với tốc độ của tấm da người, muốn bắt được bọn họ dễ như trở bàn tay, cho nên nó làm như đang câu cá, mục tiêu chính là Từ Nhiên. Chỉ cần lửa trong tay Từ Nhiên bị dập tắt, tới cuối cùng bọn họ đều sẽ bị làm thịt.
Thể lực của người phụ nữ như Thôi Tiếu Tuyền kém nhất trong đám người, tuy cơ thể nhanh nhẹn, nhưng đã có chút cạn kiệt sức lực.
Quả nhiên, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu không hề động đậy, tấm da người mất đi tính nhẫn nại, nó đột nhiên cuộn cơ thể bị Thẩm Thanh Thu đâm rách nát lại, lăn tới giống như quả bóng, ập thẳng vào đám người.
Hai người Trần Đông và Trần Tây vẫn đang phòng ngự cùng nhau, nhưng lúc này mắc phải một sai lầm lớn, hai người trở thành mục tiêu lớn nhất. Khi tấm da người không tiếp tục trêu đùa bọn họ nữa, tốc độ của bọn họ căn bản không đủ để trốn thoát, Trần Tây nhìn tấm da người sắp bám lấy cơ thể mình, gần như vô thức đưa tay đẩy Trần Đông bên cạnh một cái.
Trần Đông vốn đã mệt bã, người bên cạnh là em trai ruột của bản thân, hắn không chút phòng bị, căn bản không có sức lực phản đòn, liền bị da người bám chặt lấy.
Mà da người cũng hoàn toàn không cho hắn cơ hội, dường như ngay lập tức tiếng kêu thảm của Trần Đông đã vang vọng cả phòng khách.
Máu tươi tung tóe chảy ra bên dưới cơ thể thấp béo của hắn, hắn không ngừng lăn lộn, da người trên cơ thể giống như vỏ đào chín, chớp mắt đã bị lột ra, cảnh tượng này còn đẫm máu khủng khiếp hơn nhiều so với cảnh da người lột da ban nãy.
"A! A!" Trần Đông kêu gào, gần như là gào khóc, cánh tay vừa béo vừa ngắn dữ tợn hướng về phía Trần Tây, năm ngón tay uổng công co quắp lại, giống như muốn quắp lấy Trần Tây, lại giống như cầu xin em trai kéo mình một cái.
Sắc mặt đám người Lưu Nguy trắng bệch, bọn họ không ngờ được Trần Tây lại có thể ác độc tới mức này.
Cả cơ thể Trần Tây lùi sau ba bước, mồ hôi lạnh túa ra. Nhân lúc tấm da người vây hãm Trần Đông, hai mắt hắn đỏ gay xông tới cầu thang, quay đầu nhìn Trần Đông một cái, lại hung tợn nhìn Thẩm Thanh Thu, nỗi hận cùng cay độc bên trong lại khiến Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên giáp mặt với hắn.
Nhưng cô ấy không có tâm tư suy đoán nỗi hận không có chỗ trút ra của Trần Tây, Tiêu Mộ Vũ đã quay lại. Tiêu Mộ Vũ cởi áo khoác ra, tay xách hũ rượu cùng cỏ khô, mùi rượu nồng nặc lập tức trộn lẫn cùng mùi máu tanh, tạo nên một mùi kì dị khó lòng hình dung.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, nghiêng người móc lấy hũ rượu trong tay cô, sau đó quay người quăng vào trong, không chút chần chừ đưa chân đá hũ rượu qua đó.
Hũ rượu bay vút trong không trung, chuẩn xác rơi phía trên thi thể của Trần Đông, hũ rượu vỡ ra ào ào chảy xuống sàn nhà.
Tuy tấm da người vẫn chưa kịp lột da xong, nhưng động tác co người không hề chậm, hũ rượu kia chỉ bắt một phần lên người nó.
Nhìn thấy rượu tràn ra sàn, nó phát ra một tiếng thét, cho dù những người đang có mặt tại hiện trường không hiểu, nhưng cũng cảm nhận được sự hưng phấn của nó. Sắc mặt đám người Lưu Nguy lập tức xám xịt như chết, xem ra tấm da người thật sự sợ lửa, nhưng bình rượu vô ích cùng ngọn lửa lập lòe này sao có thể thật sự giết chết được nó?
Thẩm Thanh Thu lỗ mãng quá rồi!
Tấm da người tưởng rằng đã thoát khỏi nguy hiểm lại lần nữa nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ xuất hiện, sự kiêng dè cùng căm hận khiến nó không chút chần chừ nhào thẳng về phía Tiêu Mộ Vũ.
"Cô Tiêu!" Thôi Tiếu Tuyền sợ hãi kêu lên, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại không tránh đi, khi tấm da người dùng lại thủ đoạn cũ, cô liền vung bàn tay đang chắp sau lưng lên, một chiếc áo khoác màu đen lập tức trải ra, vô cùng chuẩn xác đập vào tấm da người đang lao tới.
Mà Thẩm Thanh Thu đang đứng cách Tiêu Mộ Vũ không tới năm bước, nhân lúc tấm da người thét lên một tiếng, liền dang tay giật lấy bó đuốc trong tay Từ Nhiên. Khi chiếc áo của Tiêu Mộ Vũ quấn lấy tấm da người, bó đuốc Thẩm Thanh Thu ném đi không hẹn cùng tới, nồng độ hũ rượu lâu năm không thấp, lập tức cháy lan thành ngọn lửa.
Mỗi một động tác chỉ cần có một chút chần chừ cùng sai lầm đều sẽ biến thành công cốc, nhưng hai người hành động vô cùng hoàn hảo, phối hợp vô cùng ăn ý.
Âm thanh gào thét của da người thê thảm như muốn xuyên thủng màng nhĩ, tiếc là không ai cho nó thêm cơ hội, Tiêu Mộ Vũ nắm lấy chiếc ghế bị đá đổ bên cạnh, đè tấm da người xuống sàn.
Trên mặt Từ Nhiên đều là mồ hôi, nhưng lúc này đầu óc của cậu trai vô cùng tỉnh táo, cậu nhanh tay nhanh mắt tản toàn bộ cỏ khô mà Tiêu Mộ Vũ để trên cầu thang ra, ngọn lửa cuồn cuộn bùng lên ngút trời.
Tiêu Mộ Vũ suýt chút nữa bị lửa đốt cháy tóc, nhíu mày ngả ra sau, nhìn Từ Nhiên một cái.
Từ Nhiên cũng không biết bản thân bị làm sao, vốn dĩ lúng túng tới đỏ ửng mặt, nhưng vẫn không nhịn được cười lên, đặt mông ngồi xuống sàn.
Cả đám người nhìn tấm da gào thét chầm chậm hóa thành tro, cuối cùng im bặt, mới thở phào một hơi trong ánh lửa tắt ngóm.
Đôi chân Lưu Nguy đã nhũn đi, suýt chút nữa quỳ xuống.
Trần Tây cứng nhắc đứng trước cầu thang, trong mắt giăng đầy tia máu, nước mắt thấp thoáng trào ra, sau đó phịch một tiếng quỳ xuống, nặng nề dập đầu xuống sàn.
Những người khác không dám nhìn Trần Đông, nhưng ánh mắt nhìn Trần Tây thấp thoáng sự kiêng kị cùng khinh bỉ, không ai lên tiếng an ủi, vì không cần thiết.
Tiêu Mộ Vũ không chứng kiến chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn ánh mắt của những người trước mặt và cả dáng vẻ của Trần Tây, cũng đoán được đại khái.
"Vốn dĩ cô có năng lực giúp chúng tôi, tại sao lại khoanh tay đứng nhìn?" Trần Tây ngẩng đầu lên, khuôn mặt gầy gò ngập trong nước mắt nước mũi, cắn răng nặn ra từng câu từng chữ.
Thẩm Thanh Thu không thèm nhìn hắn một cái, thu con dao găm lại, nhàn nhạt nói: "Có năng lực không đồng nghĩa với nghĩa vụ, anh em mà còn có thể để anh ta chết, dựa vào cái gì tôi phải cứu anh ta?"
Câu nói này không hề mâu thuẫn, nhưng những người khác vẫn cảm thấy khó chịu, quả thật Trần Tây không phải người tốt đẹp, nhưng xác thực ban nãy Thẩm Thanh Thu đã khoanh tay đứng nhìn.
"Không phải chị Thẩm khoanh tay đứng nhìn, lửa nằm trong tay tôi, nếu chị ấy tới đó, tấm da người có thể dập tắt lửa một cách dễ dàng, tới lúc đó chúng ta chết chắc." Từ Nhiên không ngốc, cũng không muốn người khác hiểu lầm Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhìn cậu một cái, lạnh lùng cười lên: "Ở nơi này, nếu dựa dẫm vào người khác chính là chờ chết, tin tưởng người khác cũng là tìm cái chết, anh ta chính là một ví dụ sống sờ sờ."
Biểu cảm trên mặt Tiêu Mộ Vũ vẫn thờ ơ như trước giờ, nhưng sau khi nghe được lời của Thẩm Thanh Thu, ánh mắt cô động đậy, cuối cùng cũng không phát biểu ý kiến.
Thẩm Thanh Thu nói xong liền đi thẳng về phòng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, thời gian đếm ngược 20:35:45.
Ánh mắt cô nhìn về phía cửa phòng của bà lão, khe cửa đang mở kia lập tức đóng lại.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn Trần Đông một cái, Trần Tây bên cạnh vẫn quỳ ở nơi đó bất động, các thớ cơ trên mặt đều đang co rút, trong mắt giăng đầy tia máu, đau thương cùng hối hận rất chân thực, không phải là giả vờ.
Chỉ là... Ha, trong lòng Tiêu Mộ Vũ mỉa mai một tiếng, cô cảm thấy nhân tính quả nhiên rất kì quái, đó là lựa chọn của bản thân, đau lòng cái gì chứ? Loại buồn vui không tương thích này, cho nên Tiêu Mộ Vũ cũng quay người rời đi.
Hai người đều rời đi, khiến những người còn lại đều có chút chần chừ, chỉ có Lưu Nguy đi tới cởi áo khoác ra, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, phủ áo lên người Trần Đông, sau đó cũng rời đi.
Chỉ còn lại một mình Trần Tây quỳ ở phòng khách.
++++++++++++++
Chương 16: Sơn thôn da người 15
Khi Tiêu Mộ Vũ mở cửa vào phòng, Thẩm Thanh Thu đã ngồi bên giường nhìn cô.
Tiêu Mộ Vũ cởi cúc cổ tay áo sơ mi, xắn tay áo lên.
Biểu cảm lạnh lẽo ban nãy của Thẩm Thanh Thu đã dịu lại, cô ấy cứ nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ như thế, sau đó lên tiếng: "Áo khoác của cô hỏng hết rồi à?"
Tiêu Mộ Vũ ngây ra, gật đầu: "Dù sao cũng không quan trọng bằng mạng sống."
Thẩm Thanh Thu cười lên, Tiêu Mộ Vũ phát hiện Thẩm Thanh Thu giống như người hai mặt, khi hai người ở riêng, Thẩm Thanh Thu luôn có thể biến thành yêu tinh.
"Tại sao khi đó cô lại biết tôi sẽ phối hợp với cô, ngộ nhỡ cô quăng cái áo đó ra, tôi không phản ứng lại, hoặc là tôi không muốn làm như thế, thì cô sẽ làm gì?" Thẩm Thanh Thu nói rất hứng thú, trong ngữ điệu mang theo hiếu kì, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy sự chân thật trong mắt cô ấy.
"Lúc đó tôi không có lựa chọn, hơn nữa khi cô lấy hũ rượu từ tay tôi, không phải cô đang phối hợp với tôi rồi sao? Tôi chỉ phối hợp tiếp với cô mà thôi." Tiêu Mộ Vũ nói rất thản nhiên, dường như chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng Thẩm Thanh Thu lại triệt để thay đổi cái nhìn về Tiêu Mộ Vũ.
Trước đó cảm thấy Tiêu Mộ Vũ rất đặc biệt, rất thú vị, càng tiếp xúc những suy nghĩ này lại càng sâu sắc. Khi nhìn thấy thứ trong tay Tiêu Mộ Vũ, thay vì nói cô ấy đoán được suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, chẳng thà nói cô ấy đã đưa ra quyết định từ chúng, rõ ràng cách làm của Tiêu Mộ Vũ không hẹn mà gặp với quyết định của bản thân. Đã từ rất lâu rồi Thẩm Thanh Thu không gặp được một người ăn ý như thế, tiếc là... Trong mắt Thẩm Thanh Thu trào ra một tia tiếc nuối, sau đó chỉ còn lại khen ngợi cùng ý cười.
"Tôi rất ít khi khâm phục một ai đó, cô là một trong số ấy."
Tiêu Mộ Vũ không tỏ ý, không tỏ thái độ với điều này.
"Thời gian đếm ngược còn 20 tiếng nữa, cô đã đạt 50 điểm, có lẽ không cần lo về điểm số