Tuy bữa tối đơn giản, nhưng tay nghề nấu nướng của Tiêu Mộ Vũ rất tốt, nên chỉ là bánh kếp đơn giản nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn rất thích, cộng thêm buổi tối tiêu hao quá nhiều thể lực, sớm đã đói cồn cào, cho nên Thẩm Thanh Thu ăn rất ngon.
Tiêu Mộ Vũ sợ Thẩm Thanh Thu đói, làm hai phần, nhưng tuy rằng Thẩm Thanh Thu ăn ngon, nhưng cũng không ăn nhiều, ít hơn một chút so với lượng thức ăn thường ngày của cô ấy.
"Sao chỉ ăn có chút vậy, còn nữa mà." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, có chút nghi hoặc.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, lắc đầu nói: "Có lẽ là do em làm dày, chị thấy no lắm rồi."
Tiêu Mộ Vũ nghi hoặc gật đầu, nhưng ánh mắt đánh giá Thẩm Thanh Thu, trong lòng thấp thoáng cảm giác khác lạ.
Trước đó Thẩm Thanh Thu vẫn luôn trêu đùa cô, nên Tiêu Mộ Vũ không cảm nhận được, nhưng lúc này vừa nhìn liền thấy tinh thần của Thẩm Thanh Thu không được tốt, sắc mặt cũng chưa khôi phục vẻ hồng hào trước đó.
Đợi tới khi làm xong Thẩm Thanh Thu ôm cô đi ngủ, Tiêu Mộ Vũ càng cảm thấy không ổn.
Tuy hai người đùa giỡn rất dữ, nhưng thể lực của Thẩm Thanh Thu tốt hơn cô rất nhiều, cô còn có thể dậy nấu nướng, sao Thẩm Thanh Thu phải nghỉ ngơi chứ?
Trong lòng thấp thoáng cảm giác không ổn, Tiêu Mộ Vũ đặt đũa xuống, sắc mặt cũng nghiêm túc lại, "Có phải chị không thoải mái đúng không?"
Động tác tay của Thẩm Thanh Thu khựng lại, vực dậy tinh thần cười nói: "Sao lại không thoải mái, không phải trước đó chị đã nói với em rồi sao, rất thoải mái."
Nếu đổi lại lúc bình thường Tiêu Mộ Vũ sẽ đỏ mặt nghẹn lời, nhưng lần này biểu cảm của cô rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Thanh Thu, sau đó nghĩ tới điều gì đó, giơ tay sờ trán Thẩm Thanh Thu, vừa sờ trán Thẩm Thanh Thu rồi lại sờ trán mình, sắc mặt càng thêm khó coi, "Chị sốt rồi."
Vì nhiệt độ không quá nóng, còn chưa nhìn rõ triệu chứng trên mặt Thẩm Thanh Thu, nhưng nhiệt độ trán của Thẩm Thanh Thu cao hơn bản thân.
Thẩm Thanh Thu không ngờ tới việc này, sờ trán mình, ngạc nhiên nói: "Sốt rồi sao?"
Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận vừa bất lực: "Chị khó chịu sao không nói với em?"
Vừa nhớ tới ban nãy bản thân giày vò Thẩm Thanh Thu như thế, Tiêu Mộ Vũ hối hận lại tự trách, "Đều trách em không để ý, ban nãy còn..."
Thẩm Thanh Thu sợ nhất Tiêu Mộ Vũ như thế, vội xua tay nói: "Không liên quan tới em, ra ngoài đã cảm thấy không thoải mái, nhưng chị thấy không phải chuyện gì to tát, cũng không ảnh hưởng tới...!ừm...!chuyện kia của chị với em.
Chỉ là hơi mệt chút thôi, lúc thức dậy cảm thấy có chút chóng mặt, những thứ khác vẫn ổn."
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ co lại, "Chị nói là trong phó bản chị khó chịu, ra ngoài chị vẫn khó chịu sao?"
Rõ ràng câu nói này lại dẫn ra một vấn đề mới, trong tình huống bình thường, vết thương trong phó bản đều sẽ biến mất sau khi ra khỏi phó bản, thậm chí què chân đứt tay cũng có thể khỏe lại, không có lí nào lại có thể mang bệnh ra khỏi phó bản.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng đứng dậy đi tới bên Thẩm Thanh Thu, cô lại dán lên trán Thẩm Thanh Thu thêm lần nữa, xác nhận Thẩm Thanh Thu thực sự bị sốt, căng thẳng xác nhận nói: "Ngoại trừ chóng mặt thì còn triệu chứng gì khác không? Có đau ngực không, trên cơ thể có chỗ nào bị đau không?"
Thẩm Thanh Thu không muốn Tiêu Mộ Vũ căng thẳng như vậy, cô ấy nghiêm túc nói: "Ban nãy chị không muốn em lo lắng nên mới không nói với em, nhưng cũng là vì thật sự không quá khó chịu, nếu không em thông minh như thế, lại đâu có không để ý tới chị giống trước kia, sao chị có thể giấu được em.
Thật sự không sao, tốt hơn nhiều so với cảm giác trong phó bản."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vẫn nhíu chặt, "Nhưng tại sao tổn thương trong phó bản lại có thể mang ra ngoài được chứ, điều này không hợp lí."
Thẩm Thanh Thu trầm ngâm giây lát, sau đó nghĩ ngợi rồi nói: "Có lẽ là có người lại muốn nhân cơ hội này chỉnh chị."
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ thoáng trầm lại, lập tức hiểu ra, sau đó Tiêu Mộ Vũ quỳ một chân trước mặt Thẩm Thanh Thu, nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Em cứ có cảm giác bản thân liên lụy tới chị."
Mũi Thẩm Thanh Thu nhăn lại, hoàn toàn không tán thành, "Nói bậy gì thế, sao lại là em liên lụy chị.
Trước tiên không nói tới việc chị tự tiếp nhận nhiệm vụ này, cho dù chị không bằng lòng tiếp nhận, nhưng chị thích em, muốn ở bên em, chị chắc chắn trăm phần trăm là chị tự nguyện.
Thích một người, đương nhiên là phải cùng tiến cùng lùi với người ấy, em có thể nói ra từ liên lụy với bất kì người nào, nhưng không được nói với chị, còn nói nữa chị sẽ tức giận."
Tuy Tiêu Mộ Vũ luôn miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo trước mặt Thẩm Thanh Thu, nhưng trước giờ trái tim yêu thích của cô dành cho Thẩm Thanh Thu đều là thật, khi Thẩm Thanh Thu không thoải mái khó chịu, Tiêu Mộ Vũ đều sẽ không để sự kiêu ngạo của mình vượt qua yêu thích và đau lòng cho Thẩm Thanh Thu.
Thế là Tiêu Mộ Vũ không nhịn được cười lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Thanh Thu, "Chị giận thì thế nào?"
Nói xong lời này Tiêu Mộ Vũ mới chân thực nhớ lại, ngoại trừ trong "Ban 7 chết chóc", vì bản thân không nghe lời Thẩm Thanh Thu, cố tình nhìn vào mắt xác khô kia, Thẩm Thanh Thu liền nổi giận với mình, ngoài ra trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng tức giận với Tiêu Mộ Vũ.
Không biết tại sao nhận thức này mang tới vị ngọt cuồn cuộn, nhưng đồng thời khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ xót xa, có chút khó chịu.
Thẩm Thanh Thu nghe thấy lời này của Tiêu Mộ Vũ, bỗng sững sờ, sau đó hừ một tiếng: "Chị tức giận ma quỷ còn sợ, em nói xem sẽ thế nào?"
Trong suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu, sao cô ấy có thể thực sự tức giận với Tiêu Mộ Vũ, càng không thể hung dữ với Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh nghe Thẩm Thanh Thu nói xong liền rũ mắt cười lên, sau đó nghiêng đầu mang theo chút nghịch ngợm nói: "Ừm, vậy cũng đúng, chỉ một câu là có thể dọa chết chúng.
Nếu cô muốn chết, lúc này tôi có thể thành toàn cho cô, rất hung dữ."
Tiêu Mộ Vũ nói rất nghiêm túc, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng nghe câu này có chút quen tai, lại nhìn dáng vẻ nhịn cười của Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng nhớ ra trong phó bản "Ban 7 chết chóc", bản thân rất tức giận, nhất thời không khống chế được cau mặt mắng Tiêu Mộ Vũ một câu như thế.
Thẩm Thanh Thu mở to mắt, mặt mày không thể tin được, cuối cùng bản thân cũng không nhịn được cười, "Tiêu Mộ Vũ, em...!em cũng nhỏ nhen quá, chỉ có một lần ấy, thế mà em lại nhớ kĩ vậy." Nhớ không sai một chữ.
Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, rất thong thả nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, chỉ lên đầu, "Không phải em nhỏ nhen, mà là trí nhớ tốt, những lời chị nói em đều nhớ kĩ.
Cho nên quý cô Thẩm, vui lòng nói năng thận trọng, món nợ chị thiếu em em đều nhớ kĩ."
Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên, "Được, sớm đã nhận thức rồi." Không phải sớm đã nhận thức rồi sao, ngay cả những lời sĩ diện bản thân tùy tiện nói ra trong lúc mất trí nhớ cũng được Tiêu Mộ Vũ nhớ kĩ.
Đợi lúc bản thân nhớ ra thì trả lại, đây không phải ghi thù lại nhỏ nhen sao?
Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ của Thẩm Thanh Thu, đại khái nhớ đến sự tích huy hoàng của bản thân trước đó, mặt mày nhanh chóng ửng đỏ.
Nhưng chuyện cấp bách lúc này là để Thẩm Thanh Thu nghỉ ngơi thật tốt, "Được rồi, không đùa chị nữa.
Vẫn còn hơi nóng, có lẽ là ảnh hưởng sót lại từ trong phó bản, rửa ráy qua một chút đi, sau đó lên giường nghỉ ngơi, được không?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ không quá bức bối, cũng yên tâm hơn, gật đầu, nhưng khi quay người chuẩn bị về phòng lấy đồ đi tắm, liền khựng lại, giả vờ như bất cẩn hỏi một câu: "Vậy chị tắm xong thì ngủ nhé?"
Ban đầu Tiêu Mộ Vũ còn không hiểu chuyện gì, gật đầu, "Ừ, em dọn dẹp bát đũa."
Mãi tới khi Thẩm Thanh Thu chậm chạp đi một bước một, nói: "Chị ngủ ở phòng chị à?"
Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới phản ứng ra, không nhịn được cười thành tiếng, "Chị thật là, em..."
Tiêu Mộ Vũ nhịn cười, lại có chút nóng mặt, nhanh chóng nói: "Phải thay ga giường ở phòng ngủ chính, tối nay chúng ta ngủ ở phòng ngủ phụ."
Thẩm Thanh Thu nở hoa trong lòng, gật đầu tán thành: "Đúng là phải thay rồi, vậy chỉ có thể ngủ ở phòng của...!ngủ ở phòng ngủ phụ, ngay mai lại quay về phòng ngủ chính, đúng không?"
Thực ra trước đó hai người đều nói là phòng của chị, phòng của em, nhưng hiện tại Tiêu Mộ Vũ đã đổi thành phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, Thẩm Thanh Thu hiểu rất rõ sự chuyển biến và hàm ý trong đó, thế là nhanh chóng sửa lại, hơn nữa lại được nước lấn tới.
Tiêu Mộ Vũ không có cách nào đối phó với Thẩm Thanh Thu như vậy, tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của bản thân, nhưng Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được khóe môi mình cong lên rồi không cách nào hạ xuống.
Ngoại trừ dung túng Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cũng hết cách, ngay cả giả vờ nghiêm túc cũng không làm được, chỉ cảm thấy người phụ nữ luôn gây rối này đáng yêu không thôi.
Thế là Tiêu Mộ Vũ rất thành thực gật đầu: "Đúng, ngày mai quay về phòng ngủ chính, chị và cả em, sau này