"Tất cả chẳng qua cũng chỉ là suy đoán nhưng có thể bảo lưu suy đoán này, căn cứ theo những gì chúng ta đã trải qua tới hiện tại, em cảm thấy khả năng này rất lớn." Tuy rằng Tiêu Mộ Vũ cảm thấy suy đoán này điên cuồng, nhưng lại rất phù hợp với logic.
Ăn canh xong, Thẩm Thnah Thu nhớ lại chuyện vẫn khiến cô ấy canh cánh trong lòng trong phó bản trước đó.
Cô ấy cảm thấy chuyện này có liên quan tới bản thân, không nhịn được hỏi ra miệng: "Mộ Vũ, chị vẫn luôn có chuyện muốn hỏi em, sau khi em giải khóa kí ức, có phải đã nhớ ra gì nên mới khó chịu như vậy đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền trở nên im lặng, biểu cảm trên mặt cũng bắt đầu nặng nề.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu mềm đi, cũng không thúc ép Tiêu Mộ Vũ, chỉ dịu dàng nhìn cô.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn bình ổn tâm trạng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu trước mặt dịu dàng khác thường ngày và tất cả kí ức trào ra trước đó, đó là đau khổ không ngừng nghỉ, khiến đôi mắt cô nhanh chóng đỏ ửng.
Biểu cảm dịu dàng vốn dĩ trên khuôn mặt Thẩm Thanh Thu cũng khựng lại, có thể thấy được vẻ hoảng hốt bằng mắt thường, "Sao thế, chị...!Em...!em đừng buồn, chị không hỏi nữa.
Nếu em không muốn nói, hoặc là muốn từ từ, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ nói sau, được không?"
Thẩm Thanh Thu có chút hối hận vì nhắc tới chuyện này vào thời điểm hiện tại, cô ấy không chịu nổi việc làm Tiêu Mộ Vũ buồn.
Cô ấy không biết chuyện gì có thể khiến một người có nội tâm mạnh mẽ như Tiêu Mộ Vũ lại yếu đuối chỉ trong chớp mắt như thế, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến bản thân buồn bã.
Tiêu Mộ Vũ nhịn lại, lắc đầu, sau đó lên tiếng, âm thanh cũng có chút ngưng trệ, "Tuy những chuyện đó rất đau khổ, nhưng cuối cùng cũng phải nói, dù sao thông tin được tiết lộ bên trong rất quan trọng."
Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt lên nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt vô cùng đè nén, giống như chỉ đơn giản nhìn Thẩm Thanh Thu như vậy cũng khiến Tiêu Mộ Vũ đau khổ.
Sao Thẩm Thanh Thu có thể không biết những kí ức kia có liên quan tới điều gì, trong lòng cô ấy cũng khó chịu.
Chuyện của hai người, không chỉ là Tiêu Mộ Vũ, mà bản thân Thẩm Thanh Thu cũng thấp thoáng có cảm giác.
Rất lâu sau Thẩm Thanh Thu đặt tay lên mu bàn tay Tiêu Mộ Vũ, sau đó chầm chậm nắm chặt, lên tiếng: "Những kí ức đó có liên quan tới chị đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Khi giải khóa kí ức, không chỉ thông tin nhân vật của em trào lên, trong đó còn trộn lẫn rất nhiều hình ảnh khác, không một ngoại lệ, đều là chị."
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu không ngừng biến đổi, cuối cùng lộ ra một tia cười khổ cùng bất lực, "Cho nên chúng ta thật sự từng quen biết, chỉ là chúng ta không nhớ thôi đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ khó khăn gật đầu, vệt đỏ nơi vành mắt càng thêm nồng đậm, "Đúng."
Đôi mắt Thẩm Thanh Thu cũng đỏ ửng, cô ấy cười lên, nhưng cười mãi cười mãi, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, "Chị biết mà, chị luôn không khống chế được bản thân, rõ ràng biết là nhiệm vụ, chị không nên làm trái nguyên tắc của mình, nhưng chị lại không khống chế được, không muốn em bị thương, không muốn em buồn bã, dễ dàng yêu thích em."
Nói xong Thẩm Thanh Thu nức nở, miễn cưỡng cười nói: "Thế em nhớ gì về chị, trước kia chúng ta từng yêu nhau, đúng không? Cho nên chị cảm thấy...! cảm thấy tối qua rõ ràng là lần đầu tiên của chị và em, nhưng chị lại cảm thấy dường như chúng ta đã từng như thế rất nhiều lần."
Tiêu Mộ Vũ không biết tại sao những cảm xúc khó chịu đột nhiên bị câu nói cuối cùng của Thẩm Thanh Thu chọc cười, cũng không nhịn được cười lên.
Nhưng nhớ tới những cảnh tượng trong kí ức, Tiêu Mộ Vũ lại thu lại ý cười.
Cô không giấu giếm Thẩm Thanh Thu, nhìn cô ấy, trong mắt vừa đau lòng vừa áy náy, "Trong những kí ức kia em đã nhìn thấy chị, nghe thấy những lời chị nói với em, tuy em không biết rốt cuộc giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh Thu, em có thể cảm nhận được, em không tốt với chị."
Nói tới đây, Tiêu Mộ Vũ có chút nghẹn ngào không nói nổi nữa, biểu cảm trên khuôn mặt vừa đau khổ lại có chút oán hận, cúi đầu trúc trắc nói: "Dáng vẻ chị rất buồn bã, dường như em đã làm tổn thương trái tim chị."
Nhận thức này khiến người ta không vui, khi đó Tiêu Mộ Vũ nhớ lại những cảnh tượng kia, cảm giác đau khổ và ngạt thở khó lòng diễn tả trào lên trong tim, tới nỗi cô tan vỡ mất khống chế.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, cô ấy không ngờ là vì chuyện này, bỗng không biết làm sao.
Nhưng với tâm tư nhạy bén của mình, mồm mép lại biết nói chuyện, lập tức dịu dàng nhìn Tiêu Mộ Vũ khẽ cười.
Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn mình, Thẩm Thanh Thu mới chớp mắt nói: "Chuyện này không phải bình thường lắm sao, em trầm như thế, lại thích miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo, chị vừa gặp em không phải đã bị em tổn thương triệt để rồi à.
Hơn nữa, rõ ràng chị cảm nhận được em có thiện cảm với chị, nhưng em vẫn không nóng không lạnh với chị."
Tiêu Mộ Vũ có chút tủi thân nhìn Thẩm Thanh Thu, người này thực sự đang an ủi cô sao?
Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu lại phì cười thành tiếng, mặt mày cong cong, "Nhưng cho dù có là những ngày tháng ấy, chị cũng có thể cảm nhận được em âm thầm để tâm tới chị, tuy luôn muốn chị suy đoán nghĩ ngợi, có chút giày vò, nhưng vừa nhớ lại, nếm được cảm giác vui vẻ hạnh phúc ấy, lại càng thêm thỏa mãn.
Quan trọng hơn là, một khi em thực sự thừa nhận chị, hạnh phúc mà chị có được khiến chị căn bản không nhớ nổi, cũng không để tâm tới nỗi xót xa ban đầu.
Nếu cho chị lựa chọn lại, chắc chắn chị vẫn muốn em."
Trước đó Thẩm Thanh Thu còn cười, nhưng khi nói những lời phía sau lại trở nên nghiêm túc chăm chú, ánh mắt trong con ngươi màu xám khiến bạn vô cùng tin tưởng từng câu từng chữ trong lời cô ấy.
"Chị không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện thực chúng ta đã từng yêu nhau, có lẽ không có gì phải nghi ngờ, đúng không?" Thẩm Thanh Thu hỏi Tiêu Mộ Vũ, thấp thoáng cảm giác muốn chứng minh sự thực.
Gò má Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, gật đầu, cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước kia cô luôn cảm thấy bản thân vừa ăn ý lại quen thuộc, cũng không phải không hoài nghi hai người từng qua lại, chỉ là qua lại ấy không đại diện cho việc là người yêu.
Cho nên xác thực tối qua sau khi hai người làm chuyện đó, Tiêu Mộ Vũ mới xác định.
Cơ thể có kí ức, đặc biệt là loại cảm giác khắc sâu vào trong xương cốt này.
Thậm chí tối qua nhìn sống lưng ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Thanh Thu qua ánh đèn ngủ, Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới cảnh tượng cô băng bó vết thương cho Thẩm Thanh Thu trong phó bản số 002, khi nhìn thấy lưng Thẩm Thanh Thu, đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh, rõ ràng là cảnh tượng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy lúc này.
Thẩm Thanh Thu không khống chế được cong môi, đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ rồi ôm vào lòng bàn tay, nụ cười quyến luyến nhìn Tiêu Mộ Vũ, nói: "Cho nên là, cho dù trước kia xảy ra chuyện gì, cho dù em có khiến Thẩm Thanh Thu trước kia buồn hay không, em đều đã bù đắp cho cô ấy rồi.
Thẩm Thanh Thu của khi ấy chắc chắn cũng sẽ giống chị hiện tại, rất vui vẻ, rất hạnh phúc."
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt tràn ra ý cười, lại bị cảm động đè xuống, cuối cùng hai mắt đỏ lên, trong mắt có sương mù.
Thẩm Thanh Thu sợ nhất Tiêu Mộ Vũ như vậy, vội đưa tay ra vuốt khóe mắt cho cô, "Đừng khóc mà, nếu em buồn bã vì những chuyện này, thì thật sự không cần, em như thế khiến chị cũng đau lòng theo."
Tiêu Mộ Vũ lùi ra sau, nhỏ tiếng phủ nhận: "Em không khóc, sao có thể mới nghe mấy câu của chị đã khóc chứ."
Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ cố gắng chống đỡ lại nói ngang của Tiêu Mộ Vũ, không nhịn được cười lên.
Hết cách rồi, ai bảo cô ấy thích một người ngoài lạnh trong nóng vậy chứ.
Chỉ là vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại có chút ngưng trệ: "Những chuyện em nhớ lại đều là hình ảnh vụn vặt, không hoàn chỉnh, cho nên về cơ bản em không phán đoán được bối cảnh hoàn cảnh của những chuyện ấy.
Trước đó em không kể quá nhiều với chị, trên thực tế, em không chỉ có cảm giác quen thuộc với chị, với Thiên Võng, mà còn cảm thấy rất quen thuộc với những phó bản này, cứ thấp thoáng