Khi Thẩm Thanh Thu được Tiêu Mộ Vũ ôm, vui vẻ trong lòng đột nhiên biến thành đau lòng, cô ấy có thể cảm nhận được trong lòng Tiêu Mộ Vũ đè nặng rất nhiều chuyện, mà những chuyện này đều là vì bản thân.
Cô ấy cũng ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, xoa lên đỉnh đầu Tiêu Mộ Vũ, an ủi: "Được rồi, được rồi, tối qua cảm xúc của em quá kích động nên không chú ý tới nó.
Kì lạ là trước đó chỉ quấn trên cổ tay, chúng ta...!ừm, sau khi ở bên nhau nó tự động chuyển lên ngón áp út, em nhìn xem, thần kì quá."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong mới thả lỏng Thẩm Thanh Thu, ngẩng mắt lên nhìn, lúc này tay trái cô đang nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu.
Thấy Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, Thẩm Thanh Thu thả lỏng tay trái của bản thân, đặt tay trái của Tiêu Mộ Vũ bên tay trái của mình.
Khi hai bàn tay đặt song song, có thể nhìn rõ sợi tơ hồng quấn trên ngón áp út của hai người, quả thật rất thần kì.
Tiêu Mộ Vũ khẽ cử động ngón áp út, sợi tơ hồng khẽ lắc lư giống như sóng nước lay động.
Cô nhìn rất lâu, mà Thẩm Thanh Thu nhìn cô, nhìn rất lâu.
Mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn mình, Thẩm Thanh Thu mới cử động ngón tay thon dài, đan lấy tay Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Thực ra trước kia chị luôn nghĩ, có lẽ chúng ta sẽ sống ở đây trong một khoảng thời gian rất dài, tuy chị không có bảo thủ về chuyện hôn nhân, nhưng cũng nên cần có cảm giác nghi thức, cho nên đang suy nghĩ xem có nên mua một cặp nhẫn hay không."
Đây có lẽ là suy nghĩ và ngôn ngữ bình thường giữa những người yêu nhau, nhưng Thẩm Thanh Thu nói ra những lời này lại có chút xấu hổ, con ngươi cũng không dám nhìn Tiêu Mộ Vũ, chỉ nhìn chằm chằm sợi tơ hồng kia.
Cô ấy nói tiếp: "Nhưng thời gian chúng ta yêu nhau cũng không tính là rất dài, nếu mua nhẫn tặng em, lại cảm thấy có chút hơi đường đột.
Hơn nữa dù sao Thiên Võng cũng là giả lập, cho dù mua thì dường như ý nghĩa cũng không giống nhau, cho nên lại đè lại.
Không ngờ lúc này sợi tơ hồng này lại giống như nhẫn." Thẩm Thanh Thu nói xong mới quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi lấp lánh ánh sáng.
Trong tim Tiêu Mộ Vũ có cảm giác khó mà diễn tả, rung động, đau lòng, toàn bộ đều trào lên, rất lâu sau mới gật đầu, "Ừm."
Thẩm Thanh Thu có chút hưng phấn, nằm trên giường không biết nghĩ gì, đột nhiên nhích tới gần Tiêu Mộ Vũ, nũng nịu nói: "Chị vẫn chưa biết rốt cuộc chị có thân phận gì ở chỗ em, em thành thật nói cho chị, sau khi sợi tơ hồng gắn kết, có phải tên hiển thị của hai chúng ta khác người khác không?"
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ chuyển động, vờ đứng đắn nói: "Em đã nói với chị rồi, là làm ấm giường, không có xưng hô khác."
"Chị không tin, em nói cho chị đi mà.
Trước kia em không thừa nhận lại ngoài lạnh trong nóng, hiện tại chúng ta đã thế này rồi, em còn giấu làm gì hả?" Lúc này Thẩm Thanh Thu không hề biết xấu hổ, làm nũng vô cùng thành thạo, Tiêu Mộ Vũ nào có chống đỡ được, chỉ đành đầu hàng.
Gò má Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, há miệng nhưng không thốt thành lời, dứt khoát mở giao diện điều khiển của bản thân, đưa cho Thẩm Thanh Thu nhìn.
Lúc này Thẩm Thanh Thu mới phát hiện trên giao diện của Tiêu Mộ Vũ, bên cạnh tên cô ấy còn có một dòng chữ nhỏ, che xưng hô nhân vật, cho nên ở bên phía Thẩm Thanh Thu, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy mấy người Trần Khải Kiệt đều là thành viên, bản thân không có gì hết.
Nhưng ở trên giao diện của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu phát hiện bên dưới tên mình, thình lình hiển thị là "Vợ."
Ban đầu Thẩm Thanh Thu còn cố ý trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, hỏi Tiêu Mộ Vũ có phải vợ hay không, nhưng thực sự chỉ là trêu đùa mà thôi, thực không ngờ rằng lại là vợ thật.
Khi hai người còn chưa chính thức yêu nhau, sợi tơ hồng này đã gắn kết danh phận của hai người, sau khi bên nhau nó thực sự tự động biến thành sợi tơ hồng trên ngón áp út.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra rất lâu, cuối cùng ôm lấy Tiêu Mộ Vũ nói: "Em nói xem hiện tại chúng ta có thể coi như kết hôn chưa?"
Tiêu Mộ Vũ có chút xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, vờ như không quan tâm nói: "Chị muốn thế nào thì là thế ấy."
Mặt mày Thẩm Thanh Thu cong cong, hôn lên mặt Tiêu Mộ Vũ một cái, vui vẻ không thôi, "Muốn, đương nhiên là muốn rồi!"
Tiêu Mộ Vũ bị niềm vui không hề che giấu của Thẩm Thanh Thu lây nhiễm, không nhịn được cười lên.
Hai người vốn đang không mặc quần áo, cứ nhìn đối phương cười như thế, không khí chầm chậm thay đổi.
Thẩm Thanh Thu nhìn tay trái của bản thân, nhỏ tiếng nói: "Sợi tơ hồng này nhạt rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, xác thực là đã nhạt, lúc này đã như ẩn như hiện.
Thực ra bình thường hai người không thể nhìn thấy, ít nhất Tiêu Mộ Vũ vẫn không chú ý tới nó, mà lúc hai người...!nó mới xuất hiện.
Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mộ Vũ, "Chị còn muốn nhìn nó thêm lần nữa."
Trước đó Thẩm Thanh Thu dốc toàn lực quyến rũ Tiêu Mộ Vũ, nhưng sau khi thực sự có được, cô ấy không chỉ muốn quyến rũ, cô ấy còn thích chủ động hơn.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng hỗn loạn, khi nhìn thấy sợi tơ hồng đỏ rực dần trở nên rõ ràng liền mím chặt môi, không để âm thanh khác lọt ra ngoài.
Âm thanh bên tai của Thẩm Thanh Thu nóng bỏng khàn khàn, "Mô tả của sợi tơ hồng này nói, sợi tơ hồng của Nguyệt Lão có tác dụng thần kì, bảo chúng ta nghiên cứu.
Mộ Vũ, em nói xem có nó tác dụng kích thích đúng không, nếu không tại sao chị lại cảm thấy, chị không thỏa mãn được em."
Câu nói này khiến Tiêu Mộ Vũ càng không khống chế được, cô đã nhịn rất lâu, thẹn quá hóa giận cắn Thẩm Thanh Thu một cái, "Chị cũng đâu phải đàn ông, nếu nó...!thực sự có công dụng này, chị...!hiện tại chị nên ngoan ngoãn...!để em..."
Đáp lại Tiêu Mộ Vũ chỉ có tiếng cười vui tai của Thẩm Thanh Thu.
Lần này gặp lại Thẩm Thập Nhất là nửa tháng sau khi rời khỏi phó bản, nhìn tinh thần của Thẩm Thập Nhất không quá tốt, rõ ràng có chút tiều tụy so với dáng vẻ công tử quyền quý trước đó.
"Xem ra anh Thẩm đây có chuyện rồi." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thập Nhất, lên tiếng.
Thẩm Thập Nhất cười khổ một tiếng, "Chê cười rồi, đúng là có một vài chuyện vướng tay, tôi vẫn đang xử lí, cũng không kịp chúc mừng các vị thuận lợi vượt qua phó bản số 007."
"Chuyện vướng tay, là chuyện có liên quan tới chúng tôi, hay không liên quan nhỉ?" Thẩm Thanh Thu lạnh lùng cười một tiếng, hỏi.
Thẩm Thập Nhất nhìn hai người, im lặng một lúc, mới khôi phục ý cười, "Ừm, nếu đã suy đoán vậy rồi, thì có lẽ là liên quan tới hai vị, nhưng hiện tại sẽ không gây ảnh hưởng tới các vị, tình hình cụ thể thì tôi không thể nói quá nhiều.
Trước kia hai vị vẫn luôn muốn tôi biểu đạt thành ý của mình, vậy hiện tại chúng ta đã hợp tác rồi, tôi sẽ tỏ rõ thái độ của tôi.
Tôi biết hoàn cảnh khó khăn của các vị lúc này, cùng một vài chuyện liên quan tới hệ thống, tôi cũng biết sự lớn mạnh của hệ thống lúc này.
Tôi chỉ nhắc nhở các vị, hệ thống bắt đầu không ổn định nữa rồi, các vị phát hiện ra chưa?"
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu sửng