Tiêu Mộ Vũ thực sự không ngờ mới mở đầu đã kích thích như vậy, đây rõ ràng là ném cô tới một bãi tha ma.
Mưa quá to, trời còn tối, ánh sáng từ nguồn sáng duy nhất của Tiêu Mộ Vũ chính là tia chớp lúc ẩn lúc hiện.
Động tác của đám thi thể dưới đất ngày càng nhanh, Tiêu Mộ Vũ không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ có thể mượn ánh sáng tia chớp để bắt đầu tránh né, lúc này điều tệ hại nhất là thậm chí cô còn không biết nên chạy về nơi nào.
Đột nhiên lạc vào nơi không biết rõ thế cục, cũng không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phân biệt nơi này giống như nghĩa địa.
Đứng ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì, khi tia chớp thứ tư lóe lên, đám thây ma này đã luồn được nửa thân người lên khỏi mặt đất, có lẽ là ngửi thấy mùi người sống, không ngừng ngọ nguậy về phía Tiêu Mộ Vũ, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Những âm thanh động đậy trong vũng bùn lầy, bì bõm bì bõm, không ngừng trập trùng, khiến người ta tê dại da đầu.
Nhưng điều này khiến Tiêu Mộ Vũ phát hiện mặt đất ở nơi này không có cỏ, đều là bùn, có lẽ là đất mới.
Thế là cô không chần chừ nữa, nhấc chân đạp lên thây ma đang giơ tay ở trước mặt, khi tay phải nó vẫy vẫy liền nhanh chóng nhảy đi, không chút nể tình giẫm nát xương tay của nó, chạy về phía có bụi cây mà cô quan sát được.
"Con mẹ nó, đây là cái gì?"
"A!"
"Cút đi!"
Trong mơ hồ, Tiêu Mộ Vũ còn nghe được động tĩnh của con người ở gần đó, xem ra không chỉ có một mình cô đen đủi.
Chỉ là tầm nhìn quá tệ, Tiêu Mộ Vũ không chú ý có mấy thây ma đứng nguyên tại chỗ chần chừ giây lát rồi di chuyển về phía phát ra âm thanh.
Tiêu Mộ Vũ vừa chạy vừa kích hoạt Một gia đình yêu thương thắm thiết, thử liên lạc với nhóm Thẩm Thanh Thu.
Mà khi cô cúi đầu nhấp vào thẻ, một thây ma thối rữa trồi khỏi lòng đất đứng trên mặt đất, vừa ngẩng mắt lên liền đập phải thây ma bùn đất với nửa người đã hóa thành xương trắng.
Đả kích này không thể gọi là không lớn, thậm chí Tiêu Mộ Vũ không kịp phản ứng, chân phải đã giơ lên hung hăng đá tới, thây ma bị cô đá bay một mét, thuận đà đụng gãy chiếc đầu lâu vừa đứng được dậy.
Phát ra một tiếng rắc rõ ràng.
Âm thanh này khiến đám thây ma sốt ruột ở xung quanh càng thêm điên cuồng, nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ cũng không thể không quan tâm, hi vọng có thể sử dụng Một gia đình yêu thương thắm thiết luôn rất mong manh, lần này cũng như thế.
May mà Tiêu Mộ Vũ chạy rất quyết đoán, cho nên đám thây ma không phản ứng nhanh kia vẫn chưa sinh ra uy hiếp quá lớn với cô.
Nhưng rừng cây nhìn không xa kia, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân đã chạy 10 phút nhưng vẫn chưa tới được đó, cảm giác này có bút bất an.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, trong màn mưa đột nhiên nổi lên một tiếng gió, rạch ngang màn mưa trực tiếp cắt về phía nửa thân trên của Tiêu Mộ Vũ, trái tim Tiêu Mộ Vũ sững sờ, lập tức ngửa ra sau.
Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng nhìn thấy thứ rạch qua đây là một chiếc bóng, là một con dao quắm rất dài, cán dao được nắm trong tay một thây ma đang đứng đó.
Tiêu Mộ Vũ vừa đứng thẳng người, dao lại lần nữa chém xuống, đám thây ma đuổi theo sau lưng hệt như đám xác sống trong phó bản số 005, ùn ùn kéo tới, nếu bị dây dưa, rất khó để thoát ra.
Không tới nỗi vạn bất đắc dĩ, Tiêu Mộ Vũ không muốn tùy tiện sử dụng thẻ đạo cụ, dù sao trong thời gian làm mới thẻ, bạn không biết tiếp sau đây có phải là thời khắc khó khăn hơn hay không.
Từ phía xa vang lên tiếng nổ tung, ánh lửa dần dần thắp lên, trong phó bản này không hạn chế sử dụng thẻ đạo cụ, đã có người không cầm cự được sử dụng nó.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ tránh đi, liền nhìn thấy một bóng người với thân hình nhanh nhạy xông tới.
Khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, đối phương sửng sốt, nhưng nhanh chóng quan tâm tới tình hình trước mặt.
Nhìn thấy thây ma ở nơi này còn có cả công cụ, sau lưng gã nhanh chóng mọc ra năm sáu dây leo, trong có có hai dây leo quấn lấy dao quắm trong tay thây ma, mấy dây leo còn lại quấn lấy nó, ném thây ma kia ra ngoài.
Lực này mạnh tới đáng sợ, đụng phải một hàng thây ma đang đuổi về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ không biết có phải đối phương cố ý hay không, nhưng xác thực đã giúp đỡ cô, liền nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."
Thân hình đối phương cao lớn, là đàn ông, lúc lên tiếng âm thanh trầm thấp khàn đặc, giống như hơi lạnh tỏa ra trong ngày mưa, ngữ điệu cũng không quá thân thiện, "Không cần, tôi không muốn giúp cô, là cô chặn đường tôi, lê thê chậm chạp thế sợ là chỉ tìm cái chết."
Nói xong dây leo trên người gã quấn lấy hai thây ma đang tức giận xông tới, không nhìn lấy một cái đã quăng đi, một trong số đó đang hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chân di chuyển, tránh được một con, sau đó lại là một chiếc cuốc rơi xuống.
Cô liếc người đàn ông phì cười đang chuẩn bị rời đi, chân trái mạnh mẽ giẫm lên chiếc cuốc đang vùi trong đất, biểu cảm vẫn bình tĩnh.
Người đàn ông nhìn Tiêu Mộ Vũ nhẹ nhàng tránh đi, cũng chỉ qua loa nói: "Không chú ý phương hướng." Rồi chuẩn bị rời đi.
Không biết tại sao trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, thây ma trên mặt đất đột nhiên trở nên vô cũng điên cuồng, con nào con nấy không ngừng nhào về phía Tiêu Mộ Vũ và người đàn ông, động tác cũng vừa nhanh vừa độc.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ chùng xuống, cứ cảm giác có điều gì đó không ổn, người đàn ông cũng ngẩn ra, "Chuyện gì thế?"
Mà sau khi gã nói xong, thây ma vốn dĩ đang nhào về phía Tiêu Mộ Vũ đột nhiên dừng lại, vặn đầu về bên phía người đàn ông, ngay sau đó quây về phía người đàn ông.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cô quay người giẫm một bước, tiếng nước bì bõm từ vũng bùn lầy nhanh chóng truyền từ dưới chân tới, lập tức lại có thây ma chuyển hướng quây lấy cô.
Chỉ trong mấy cái chớp mắt, Tiêu Mộ Vũ đã hiểu được mánh khóe bên trong.
Rõ ràng mấy câu đối thoại của hai người đã thu hút tất cả hỏa lực xung quanh.
Hai người vô tri vô giác bị bao vây, có thể thấy người đàn ông chậm hơn Tiêu Mộ Vũ nửa nhịp, nhưng cũng phát hiện tại sao đám thây ma lại biến hóa lớn như thế, cắn răng không nói gì nữa.
Chỉ có ánh mắt u ám lạnh lẽo liếc sang Tiêu Mộ Vũ, sau đó con ngươi quay sang trái sang phải, dây leo sau lưng sẵn sàng chiến đấu.
Mà khi mùi thây ma mục rữa hôi thối trào lên, dây leo sau lưng người đàn ông cũng đồng loạt bắn ra, tổng cộng tám dây, sáu dây hướng về phía thây ma, hai dây còn lại lại hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ sớm đã đề phòng gã, cơ thể nhanh chóng nhào về phía mặt đất, tay phải chống xuống đất, nghiêng người nằm xuống đất, hai dây leo kia xuyên qua cô, mà Tiêu Mộ Vũ đang nằm ở giữa hai khe của dây leo.
Ngay sau đó eo cô vừa co vừa duỗi, nhảy ra khỏi khe hở dây leo, rút thanh kiếm đồng trong tay ra xoay người một vòng, cắt đứt dây leo của đối phương, đồng thời ba thây ma tới gần cũng bị một kiếm này của Tiêu Mộ Vũ chém đứt eo.
Mà thây ma trong chu vi 10 mét nhiều tới đáng sợ, Tiêu Mộ Vũ chỉ giải quyết được một phần cực nhỏ, lại nhanh chóng bị bao vây.
Mùi hôi thối hun Tiêu Mộ Vũ liên tục nhíu mày, khi cô chuẩn bị quyết một trận sống mái, ngón áp út tay trái đột nhiên động đậy mấy cái, điều này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ bỗng nhảy lên.
Cô vừa tránh vừa nhanh chóng nhấp vào Một gia đình yêu thương thắm thiết, bên trong đã có tin nhắn của Thẩm Thanh Thu: Mộ Vũ, tuyệt đối đừng phát ra âm thanh, đợi chị!
Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, nhưng thanh kiếm trong tay không dừng, không để đám thây ma tới gần, nhưng đột nhiên có một cơn gió lướt qua trên đỉnh đầu, là một thây ma cao gần 2 mét đột nhiên nhảy tới, nhảy từ vòng ngoài hướng về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ mới vung kiếm, lúc này căn bản không kịp phản ứng, trong lúc lập cập chỉ có thể đặt kiếm trước người, chặn cổ thây ma này lại, để nó mắc kẹt.
Một tia chớp lóe lên, khuôn mặt trắng bệch tím tái của thây ma gần ngay trong gang tấc, quần áo trên người nó hoàn chỉnh, da thịt vẫn chưa mục rữa, mặt mày hồ máu tử thi, có lẽ thời gian chết chưa quá dài.
Con ngươi đen đặc không có lòng trắng kia trừng lên nhìn Tiêu Mộ Vũ, hai tay đè lấy kiếm, không quan tâm tới tay mình bị rạch đứt, ra sức ấn xuống, lực mạnh tới đáng sợ.
Toàn bộ sức lực trên người Tiêu Mộ Vũ đều dùng để đối phó với nó, thây ma xung quanh ào ào trào tới.
Cổ chân Tiêu Mộ Vũ lại đau đớn, năm ngón tay lạnh lẽo ra sức nắm lấy, sau đó không ngừng dùng sức giống như muốn xé xác cô.
Mà khi Tiêu Mộ Vũ bất đắc dĩ muốn sử dụng thẻ,