Toàn bộ năm chiếc chén trên bàn đều đã biến mất, lúc này sắc mặt Thẩm Thanh Thu lập tức biến đổi, ba người Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm há miệng, nhất thời không biết lộ ra biểu cảm gì.
Mà Tiêu Mộ Vũ chỉ lặng lẽ nhìn mặt bàn chỉ còn lại ấm trà, rất lâu sau cũng không nói một lời.
Cuối cùng vẫn là Tả Điềm Điềm phá vỡ im lặng, "Tối nay toàn bộ thành viên đều là mục tiêu sao?"
Tiêu Mộ Vũ ngắn gọn đáp, "Ừm."
Tính tới hiện tại, ngoại từ Cố nhân không nên trở về và bí mật của thôn Vô Hối, không ai trong số họ kích hoạt nhiệm vụ khác, Tiêu Mộ Vũ không biết nguyên nhân dẫn tới việc cả năm người đều bị liệt vào danh sách tử vong là vì nhiệm vụ bí mật, hay là cái gọi là sự cân bằng của thôn Vô Hối bị phá vỡ.
Nhưng cô rất rõ một điều, tối nay là bước ngoặt sinh tử.
Cách chết của người chơi trong thôn Vô Hối không phải quyết định tùy tiện, căn cứ theo tình hình hai tối qua có thể thấy, có lẽ sẽ thông báo cách chết trước, mà lệ quỷ giết người ở đây cũng tuân theo quy tắc này.
Ví dụ như cách chết của hai chị em, hay là phương pháp báo thù mà chúng lựa chọn sử dụng.
Hiện tại phó bản vẫn chưa tiết lộ phương pháp giết bọn họ, cho nên tối nay chắc chắn sẽ xuất hiện manh mối mới.
"Không biết chỉ có một đội chúng ta gặp nạn, hay là tất cả mọi người đều như vậy.
Ngoài ra, thực ra tôi vẫn chưa rõ, tổ đội thất bại trong trò trốn tìm tối qua sẽ gặp phải điều gì?" Đầu óc Tiêu Mộ Vũ rất tỉnh táo, nguy hiểm cũng không thể làm loạn tư duy của cô.
"Theo nguyên tắc công bằng của trò chơi, tối qua họ đã phải trả giá, nhưng cuối cùng cái giá này chỉ rơi vào một người, vậy đối tượng tử vong được lựa chọn như thế nào?" Tô Cẩn nghi hoặc nói.
Công bằng của trò chơi là nhằm vào từng người chơi, mà không phải tổ đội, tại sao người chết trong năm người lại cứ là người đó?
"Hiện tại có lẽ chỉ có hệ thống mới biết nguyên nhân trong đó, những người còn lại trong tổ đội Cố Diệp có cơ hội sống tiếp, nhưng đứa bé gái đã chết, lại mất đi cơ hội khi thất bại trong đêm đầu tiên, tôi không rõ điều này có phải là công bằng hay không." Tiêu Mộ Vũ cũng không thông suốt, theo lời Cố Diệp nói, người chết tiếp lời đầu tiên nên chết, điều này cũng quá kì quái.
Phó bản này mây mù dày đặc, thực sự Kiền bà bà kia quá cổ quái, không treo gương bát quái, không để người khác vào nhà, nhìn như thực sự cứu mạng người trong thôn, nhưng không nhìn ra bao nhiêu phần buồn bã và sốt ruột với cảnh ngộ của người trong thôn.
"Rõ ràng ngày đầu tiên đã phát hiện nhiệm vụ vượt ải, nhưng sao tôi cảm thấy chúng ta vẫn rất mù mờ.
Điểm bất thường trong thôn này chúng ta đều biết là vì trọng nam khinh nữ, mà cố nhân không nên trở về là những đứa bé gái bị hại, cho nên trẻ em gái đều có hiềm nghi, nhưng chúng ta lại không có bất kì chứng cứ nào.
Hiện tại nhìn Kiền bà bà trong thôn có vẻ biết rất nhiều, nhưng có hỏi cũng không chịu tiết lộ bất kì tin tức gì, có lẽ đây là cài đặt.
Nhưng phó bản này chỉ liên tục giết người vào buổi tối, nhiệm vụ của các đội lại khác nhau, thực sự quá kì quái." Tô Cẩn có chút nóng ruột, những phó bản khác có Tiêu Mộ Vũ túc trí đa mưu, suốt hành trình tuy vẫn long đong lận đận nhưng đều có phương hướng rõ ràng, manh mối từng vòng đan xen lấy nhau.
Mà tới phó bản này lại như mớ bòng bong, bọn họ hoàn toàn bị động tiếp nhận, không có năng lực phản kháng.
"Kiền bà bà rất khác thường, nhìn bà ta như thể muốn cứu giúp dân thôn nhưng khi thôn làng gặp phải nguy hiểm, bà ta lại giống như người ngoài cuộc, không có lấy một chút lo lắng để tâm.
Ngoài ra, trước cổng nhà bà ta không treo gương bát quái, ngược lại lại cắm hương, không cho phép người khác vào nhà, chắc chắn là đang che giấu điều gì đó.
Điều khiến tôi cảm thấy khác thường nhất là, trong cuộc báo thù này người chơi đều là đối tượng tử vong, là dân thôn Vô Hối, không ai có thể thoát khỏi tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng có thể nói là không ai có thể loại bỏ nó, tại sao Kiền bà bà này không hề lo lắng bản thân sẽ xảy ra chuyện?" Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói.
"Lẽ nào vì bà ta không có con, không tồn tại tư tưởng trọng nam khinh nữ?" Tả Điềm Điềm tiếp lời.
"Cho dù bà ta không trọng nam khinh nữ, lúc này bà ta cũng nên hiểu rõ mối họa từ việc trọng nam khinh nữ, bà ta giúp dân thôn chính là đối lập với những đứa bé gái kia, có thể nói là người chịu nguy hiểm nhất mới đúng." Tiêu Mộ Vũ phản bác.
"Từ phi bà ta không giúp dân thôn."
Tất cả suy đoán khiến vấn đề trồi lên nhiều hơn, Tiêu Mộ Vũ không định nghĩ tiếp, cô cần một bước ngoặt, có thể xâu chuỗi những chi tiết vụn vặt này lại, mà cô cũng tin tưởng trước sau gì nó cũng sẽ tới.
Tối nay xác định là một đêm mất ngủ, năm người không thay quần áo, chỉ ngồi trên giường.
Trên lưng Thẩm Thanh Thu có vết thương, Tiêu Mộ Vũ liền thắp đèn kéo quân thay thuốc giúp cô ấy, sau đó thay băng gạc mới.
Thẩm Thanh Thu mím môi, nhỏ tiếng nói: "Có thể dùng sức thêm chút." Lát nữa có lẽ không tránh khỏi việc động tay động chân, quấn chặt hơn một chút sẽ không dễ bị toác ra.
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, động tác tay khựng lại, sao cô không rõ hàm ý trong lời Thẩm Thanh Thu, trầm giọng nói: "Chúng ta cũng trải qua huấn luyện trong thời gian dài như vậy rồi, cộng thêm tối nay không chắc sẽ hạn chế thẻ, cho nên chị tạm thời quan sát thôi, đừng tùy tiện hành động."
Thẩm Thanh Thu còn muốn nói gì đó, Tiêu Mộ Vũ đã lập tức bổ sung một câu, "Chị nên tin em."
Thẩm Thanh Thu ngập ngừng, cuối cùng mới khẽ nói: "Chị đồng ý với em sẽ không làm loạn, trừ phi cần thiết chị sẽ không tùy tiện hành động, nhưng em cũng không thể bắt chị khoanh tay đứng nhìn, được không?"
Tiêu Mộ Vũ im lặng một lúc, sau đó mới gật đầu.
Đèn trong phòng đúng hẹn vụt tắt, trái tim năm người cũng co chặt theo, mỗi giây mỗi phút đều dài đằng đẵng.
Bên ngoài gió nổi.
Âm thanh ào ào lan tràn trong đêm tối, giống như có thứ gì đó khẽ lướt qua cửa sổ, lại giống như âm thanh lá cây rung động.
"Ào ào." Âm thanh này không có gì đặc biệt, nhưng đột nhiên xuất hiện vẫn khiến người ta căng thẳng.
Tiêu Mộ Vũ đã tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng ào ào nhẹ mà chậm, nhưng rất có cảm giác tiết tấu.
Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ lắng nghe, dần dần phát hiện khoảng cách bên trong, Tiêu Mộ Vũ phát hiện âm thanh kia, ào ào, ào, ào ào ào, ào ào, ào, là chín lần một lượt, nghe rất có tiết tấu.
Thế là Tiêu Mộ Vũ cong ngón tay khẽ đặt lên mu bàn tay Thẩm Thanh Thu, gõ nhẹ theo tiết tấu kia.
Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ra, cũng bắt đầu phân biệt, đồng thời gõ lên tay Tiêu Mộ Vũ, ra hiệu xác thực là vậy.
Nhưng không ai biết là trùng hợp hay cố ý, nhóm Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể cố gắng ghi nhớ thông tin này trong đầu.
Khi Tiêu Mộ Vũ chăm chú lắng nghe tiết tấu bên ngoài, tiếng ào ào này đột nhiên dừng lại, một giọng bé gái thay thế tiếng ào ào, âm thanh mang theo vẻ non nớt và vui vẻ, bắt đầu hát khúc đồng dao mới.
Khúc đồng dao vừa rõ vừa vang, như thể không ai ngăn cản, rõ ràng vang lên khắp thôn Vô Hối, bỏ qua những cánh cửa đang đóng chặt của từng nhà, mà ca từ kia, lại lần nữa đẩy không khí sợ hãi lên cao trào.
"Một đứa bé gái, đêm khuya ra khỏi nhà.
Sao lại vui vẻ như vậy? Bố dẫn tôi ra ngoài, bố quay về rồi, sao mày không về?"
"Không về, không về, mất chân rồi, mất tay rồi, chỉ còn lại đầu."
Tiêu Mộ Vũ nghe tới đây không nhịn được quay