Trước đó khi Tiêu Mộ Vũ nhắc tới nhiệm vụ này mấy người Trần Khải Kiệt thấp thoáng cảm giác khác thường, càng nghĩ càng cảm thấy sống lưng tê dại.
Khi Tiêu Mộ Vũ bàn chuyện này ra sáng, ba người mở to mắt, cảm giác lông tơ trên người dựng hết lên, loại sợ hãi này không phải vì quỷ thần, mà là sau khi mây mù trước mắt đột nhiên bị thổi tan, lại phát hiện bản thân đã đặt một chân lên mép vực.
"Nhiệm vụ trò chơi trốn tìm của họ thất bại, vậy thì tìm thiếu một Cố nhân không nên trở về.
Nếu như đội trưởng Tiêu nói, chỉ có 9 người, mà sau khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ thì hai chị em gái kia liền biến mất, vậy có nghĩa là cho dù sau đây họ có hoàn thành tốt cỡ nào, cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, đúng không?" Sống lưng Trần Khải Kiệt đã đổ mồ hôi lạnh, hô hấp gấp gáp nói.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, sắc mặt có chút khó coi, "Đúng vậy, trước đó tôi tưởng nhiệm vụ trò chơi trốn tìm kết thúc chỉ là kết thúc với tổ đội chúng ta, còn họ sau khi thất bại sẽ chỉ chết người, nhưng vẫn tiếp tục nhiệm vụ đó, nhưng có thể thấy cột nhiệm vụ mà Uyển Cần cho chúng ta xem, họ đã thất bại, hơn nữa không có phần bổ sung.
Tối nay những tổ đội khác ra ngoài quan sát, không phải vì nhiệm vụ thất bại nên có nhiệm vụ khác."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ nhìn giao diện màn hình của bản thân, lẩm nhẩm: "Chúng ta tưởng rằng chỉ có chúng ta phát hiện nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về đầu tiên, hiện tại có thể thấy, những tổ đội khác đều biết.
Sự thực phát sinh mỗi tối cũng không phải được sắp xếp vì nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về này, chẳng qua nó chỉ là một trình tự mà thôi, cho dù có phát hiện hay không, nó vẫn sẽ tiếp tục."
"Nhưng bên trên xác thực có viết nhiệm vụ vượt ải là tìm ra Cố nhân không nên trở về mà?" Trần Khải Kiệt khó hiểu.
"Nhiệm vụ không sai, ít nhất chúng ta có thể hoàn thành." Thẩm Thanh Thu hít một hơi tiếp lời.
Sau đó cô ấy nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, chậm rãi nói: "Em hoài nghi bọn họ có mưu đồ riêng rồi đúng không?" Ban nãy mỗi câu nói của Tiêu Mộ Vũ không hề giả, biểu hiện cũng rất bình thường, nhưng Thẩm Thanh Thu quá hiểu Tiêu Mộ Vũ, hai người vô cùng ăn ý.
Lúc đó khi Tiêu Mộ Vũ nhìn cột nhiệm vụ của Uyển Cần đã quay sang nhìn cô ấy, sau đó những lời nói ra đã kiềm chế lại.
Rõ ràng khi đó năm người đều ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ chỉ bảo cô ấy nói ra những gì quan sát được, lúc đó Thẩm Thanh Thu đã ý thức được Tiêu Mộ Vũ không tin tưởng Uyển Cần, cũng thật thật giả giả nói ra vài câu.
"Ừm, vốn dĩ em không nghi ngờ về chuyện Uyển Cần hợp tác với chúng ta, vì em tưởng rằng nhiệm vụ của họ chưa hoàn thành hoặc là có khác biệt với chúng ta, nhưng cô ta cũng đã kích hoạt nhiệm vụ vượt ải cuối cùng, hơn nữa không hiển thị tiến độ." Chi tiết này rất quan trọng, chính là vì không có tiến độ mới khiến Tiêu Mộ Vũ bừng tỉnh, nghĩ tới việc Uyển Cần không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
"Nhưng phó bản không có khả năng để họ không thể vượt ải, cho nên cách vượt ải không chỉ có một." Tả Điềm Điềm bỗng bừng tỉnh, nhanh chóng nói.
"Đúng thế." Tiêu Mộ Vũ chắc chắn nói.
"Mọi người có nhớ không, sau khi vượt ải phó bản số 007, hệ thống đã nói với chúng ta, chúng ta thành công hoàn thành kết cục số 4.
Khi đó tôi hoài nghi, từ khi Song hỷ bắt đầu, phương pháp vượt ải của chúng ta không chỉ có một, kết cục khác nhau là vì lựa chọn khác nhau."
"Cho nên em nghi ngờ tổ đội không cách nào hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về có cách vượt ải khác với chúng ta?" Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.
"Đúng, cột nhiệm vụ của em có thể ẩn một nhiệm vụ khác của chúng ta, Bí mật của thôn Vô Hối, vậy Uyển Cần cũng có thể.
Huống hồ, thật ra tối nay cô ta có chút vội vàng, cô ta muốn nhắc nhở chúng ta đi tìm Kiền bà bà, cũng chỉ dẫn chúng ta phát hiện tổ đội ra ngoài hành động tối nay đã làm chuyện gì."
Nhưng vì Thẩm Thanh thu hiểu ý tứ của Tiêu Mộ Vũ, giả vờ không nhìn thấy, cho nên tạm thời xua tan suy nghĩ của Uyển Cần.
"Nếu như thế, hiện tại tổ đội có khả năng hoàn thành nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về chỉ có chúng ta, Cố Diệp, còn có người đàn ông xúc tua, và tổ đội thất bại trong nhiệm vụ giống Cố Diệp, đúng không?" Tô Cẩn nhớ lại, lên tiếng.
Vì buổi tối chơi trò trốn tìm, chỉ có bốn tổ đội này không có người chết.
"Không, hai tổ đội mang xác đi tối nay, vừa vặn chính là họ." Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, ngữ điệu lạnh tanh.
"Hơn nữa họ tới nhà Kiền bà bà, chỉ là họ mặc áo tàng hình, không biết có mang theo thi thể hay không mà thôi." Trần Khải Kiệt nhớ lại cảnh tượng bản thân nhìn thấy, vội nói.
"Kiền bà bà sẽ không hi vọng người chơi vượt ải bằng phương pháp này, dù sao, người bà ta muốn bảo vệ chính là người chúng ta muốn tìm ra.
Cho nên nếu nhiệm vụ là tìm ra tất cả Cố nhân không nên trở về, Kiền bà bà sẽ không giúp."
Nghe Tiêu Mộ Vũ nói như vậy, mọi người đều chìm trong suy tư, rất lâu sau mặt mày Tô Cẩn ngưng trệ nói: "Vậy đội trưởng Tiêu, chị nói xem họ mang thi thể đi là có mục đích gì?"
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Mộ Vũ cũng không nhịn được nhíu mày, cô cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
"Sáng mai Kiền bà bà sẽ mang những thi thể kia đi xử lí, không có lí nào tối nay lại mạo hiểm đưa đi, còn bị chúng ta phát hiện.
Cho nên có lẽ là có lí do không thể không làm."
"Thi thể có thể có tác dụng gì? Người đã chết rồi, mang họ đi là có mục đích gì?" Tả Điềm Điềm như thể tự lẩm bẩm một mình, đột nhiên bên ngoài vang lên một trận cười, khiến những người trong phòng đều ngẩn ra.
"Mất tay rồi, mất chân rồi, chỉ còn lại một chiếc đầu.
Mất tay rồi, mất chân rồi, tay của tôi đâu, chân của tôi đâu?"
Là chiếc đầu của đứa bé gái quay lại lần nữa, năm người lập tức yên tĩnh.
"Có chuyện gì thế?" Tô Cẩn đè nhỏ giọng nói.
"Quả nhiên vẫn chưa kết thúc." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm.
Âm thanh bên ngoài từ xa tới gần, cuối cùng dường như dừng lại trước cổng, sau đó lại có tiếng động từ thứ gì bị xé rách từ bên ngoài truyền vào, âm thanh cót két cót két rõ ràng lọt vào trong tai mấy người Tiêu Mọ Vũ, là âm thanh máu thịt bị xé rách nhai nuốt.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu ra tại sao hai tổ đội kia phải mang thi thể về.
Đầu người đã đi lại quay trở lại dường như không tiếp tục công kích người sống, chỉ ở bên ngoài cắn xé thi thể, đợi tới khi tất cả bình tĩnh lại, trong không khí đã lan tràn mùi máu tươi, nhà cửa cũng không thể ngăn cản mùi này, khiến người ta nôn mửa.
Động tĩnh bên ngoài đã lắng lại, vốn tưởng rằng tất cả đã kết thúc, nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện mùi máu tươi càng ngày càng nồng, sống lưng lập tức co chặt, đưa tay làm tư thế, biểu cảm của ba người Trần Khải Kiệt cũng biến đổi.
Vì năm người nghe thấy tiếng động nên lần ra đại đường, lúc này ngồi xổm bên cửa lớn, cơ thể cứng nhắc bất di bất dịch.
Thẩm Thanh Thu lặng lẽ rút dao găm ra, vào lúc cô ấy nắm chặt cán dao, tí tách, tí tách, có thứ gì đó từ trên cao nhỏ xuống.
Thẩm Thanh Thu nhìn lên theo âm thanh, thực ra trong sắc đêm không nhìn rõ được gì, nhưng âm thanh vô cùng rõ ràng kia đã hình thành một cảnh tượng, có thứ đang nhỏ từ trên nóc nhà xuống.
Kết hợp một mùi máu tanh nồng nặc, không khó để biết đó là thứ gì, rất nhanh sau đó đối phương cũng cho đáp án rõ ràng.
Gạch ngói trên nóc nhà đột nhiên bị đập vỡ rơi xuống, có thứ gì đó lắc lư rơi vào trong khe rỗng, mà một ánh sáng trắng ở bên ngoài rọi vào, khiến cả năm người nhìn rõ thứ treo lơ lửng trên cột kèo là gì.
Đó là một bộ xương, trên cơ thể chỉ còn sót lại chút thịt vụn, rất nhiều chỗ lộ ra xương trắng, máu tươi chính là nhỏ từ trên bộ xương này xuống.
Khi trái tim năm người ngừng đập ngây người tại chỗ, tiếng cười lại vang lên, một chiếc đầu thò vào trong hốc, nhìn chằm chằm mấy người Tiêu Mộ Vũ, "Tay của tôi, chân của tôi, có đẹp không?"
Hai khung xương chân, còn cả độ dài cánh tay không đồng nhất, rõ ràng không phải của cùng một người, đầu người kia xé cơ thể và tứ chi từ những cơ thể khác nhau.
"Có đẹp không?" Trên mặt đứa bé gái toàn là máu, đặc biệt là vòng máu trên miệng, khiến Tả Điềm Điềm trực