Thông báo đột ngột này khiến Tiêu Mộ Vũ chưa kịp hoàn hồn đã thấy trời tối, cô ngẩn ra một lúc sau đó lập tức ý thức được chuyện lớn chẳng lành.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng sắp xếp một số thông tin trong đầu, lập tức có được kết luận, "Cậu ta nói không sai, chế độ này rõ ràng giống như trò ma sói, mọi người từng chơi ma sói chưa?"
Có người lắc đầu đa số gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói: "Là sói nên chỉ có thể săn người chơi vào ban đêm, ban ngày chỉ có thể che giấu thân phận và đánh lừa người khác, nếu như thế quả thật trò chơi này rất phù hợp với trò ma sói.
Cái gọi là tự để lộ thân phận của bản thân, chính là sói tự để lộ thân phận của mình vào ban ngày, sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, đồng thời những người khác không thể làm được gì khác, trực tiếp tiến vào chế độ ban đêm, sói có thể lập tức giết người."
"Cho nên mục tiêu này tự để lộ bản thân là muốn giải quyết chúng ta vào tối nay sao?" Biểu cảm của Lăng Tiếu lạnh lùng, ánh mắt cũng có chút ngưng trệ.
"Đúng."
"Nhưng tại sao nó lại muốn tự để lộ bản thân? Một khi lộ thân phận sẽ bị loại, điều này cũng quá kì quái.
Nếu nói là để giết người, sớm muộn gì trời cũng sẽ tối, hà tất phải làm một chuyện dư thừa?" Uyển Cần không hiểu trò ma sói, nhưng đang yên đang lành tại sao phải tự để lộ bản thân.
Uyển Cần vừa nói xong, Tô Cẩn lập tức tiếp lời, "Trước kia khi ở trường tôi thường xuyên chơi ma sói, trong trò ma sói, sói lựa chọn để lộ bản thân luôn là vì biết thân phận của mình đã bị lộ.
Đương nhiên còn là vì để sói chiến thắng nên không thể không hi sinh bản thân bảo vệ đồng đội, hoặc có thể là phát hiện nhà tiên tri đã có thông tin trí mạng, sợ nhà tiên tri nói ra quá nhiều thứ, tối nay sẽ giết nhà tiên tri làm thân phận giả."
Sau khi Tô Cẩn nói xong, mọi người không nhịn được suy nghĩ tới lời cô nàng, mà Tiêu Mộ Vũ lập tức tiếp lời, "Xác thực là vậy, nhưng vì chỉ là tương tự với trò ma sói, không có ý nghĩa thực sự của trò ma sói, cho dù là đứa bé kia tự để lộ thân phận, tối nay nó vẫn có thể báo thù, đồng thời điều này cũng không ảnh hưởng tới những người phía sau."
"Cho nên nếu chỉ có thân phận của nó bị lộ, nó tuyệt đối sẽ không tự lộ diện, làm một việc dư thừa." Thẩm Thanh Thu nhíu mày nói.
"Trừ phi chúng thật sự sắp hết cơ hội rồi, nên người bị lộ không chỉ có Tam Nhi, mà còn bao gồm những người khác.
Tôi cảm thấy tối nay chúng ta đã phát hiện ra manh mối đủ để những người còn lại bị lộ, cho nên chúng hết cách, bắt buộc phải ra tay trước." Con ngươi đen láy của Tiêu Mộ Vũ trào ra một tia sáng, nói xong nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhỏ tiếng nói: "Là chén, chén có vấn đề." Nói xong ánh mắt Thẩm Thanh thu lạnh đi, "Chị đi ngay đây."
Tiêu Mộ Vũ vội đưa tay ra kéo lấy cô ấy, lắc đầu: "Đừng vội, mọi người kiểm tra thẻ đạo cụ của bản thân trước đi, xem xem thời gian làm mới còn bao lâu nữa."
Tuy tổ đội Lăng Tiếu không hoàn toàn nghe hiểu lời của bọn họ, nhưng đại khái cũng có manh mối, tối nay những cố nhân không nên quay về kia, không định để người chơi sống tới ngày mai.
Mọi người vội vàng kiểm tra thẻ của bản thân, sắc mặt đều biến đổi.
Trần Khải Kiệt căng thẳng nói: "Tuy thời gian bị chuyển sang đêm, nhưng thời gian làm mới không thay đổi, thời gian của chúng ta không di chuyển, điều này rất bất lợi với chúng ta."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khóa chặt, "Chưa hết thời gian làm mới, chị không cách nào sử dụng thẻ."
Thẩm Thanh Tu nhìn ra bên ngoài, vội nói: "Chị biết, nhưng không còn thời gian nữa rồi, nếu thực sự là vấn đề của chén, có một số chuyện càng phải chứng minh rõ ràng, trời tối rồi không đồng nghĩa với việc chúng có thể lập tức hành động, chị vẫn còn cơ hội, chị nhất định phải biết được rốt cuộc chén có vấn đề gì."
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, mà nhanh chóng mở cửa ra ngoài, trời đột ngột tối đi, đã có tổ đội hoảng hốt, bên ngoài thấp thoáng tiếng người truyền tới.
Thẩm Thanh Thu nhìn ra cửa, ngọn lửa to bằng hạt đỗ của đèn dầu ở cổng làng không ngừng lắc lư, giống như giây tiếp theo sẽ vụt tắt.
Khi Thẩm Thanh Thu đang định lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ đã nói: "Em đi cùng chị."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ quay người nhìn tổ đội Lăng Tiếu, "Đội trưởng Lăng đã tin tưởng tôi, vậy thì về trước đi, có tin tức gì tôi sẽ nói với các cô.
Ngoài ra tối nay đầu người tới vì nhiệm vụ, nhiệm vụ kết thúc nó sẽ không còn lí do để tác oai tác quái.
Xương cốt của nó nằm dưới cây táo bên trái.
Máu của mấy thi thể tối qua đều tập hợp về bên đó, mà rõ ràng cây táo bên trái sum suê hơn, được bón phân đầy đủ hơn."
Mấy người Lăng Tiếu nghe xong quay sang nhìn nhau, nhìn về phía cây táo, phát hiện đúng thật là sum xuê hơn một chút, cho nên xương cốt chôn bên dưới sao?
Mà Tiêu Mộ Vũ nói xong liền dặn dò mấy người Trần Khải Kiệt ở lại canh nhà, cô và Thẩm Thanh Thu ra ngoài quan sát.
Tả Điềm Điềm nghe xong vội đưa một tấm thẻ trong tay cho Thẩm Thanh Thu, "Đội phó, chị mang theo cái này đi, có lẽ có thể dùng được."
Thẩm Thanh Thu nhìn thẻ, là thẻ Dịch chuyển tức thời, cô ấy nhận lấy cười lên, "Cố gắng không lãng phí giữ lại cho mọi người."
Nói xong cô ấy kéo chặt áo trên người, khom lưng đi dọc theo bức tường tìm tới trước cửa nhà Lưu a bà, Tiêu Mộ Vũ đi theo sau ép sát dọc đập thoát nước, nhỏ tiếng nói: "Căn cứ theo kinh nghiệm trước đó, phải một lúc nữa thây ma mới tới, chúng ta phải nhanh lên."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ căng thẳng nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, "Vết thương của chị thế nào rồi, có đau không?"
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, "Ừm, đau, nhưng chỉ đau chút chút, em hôn chị một cái sẽ không đau nữa."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong lập tức nhăn mặt, cứ như thế nhìn Thẩm Thanh Thu không nói không rằng.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ quá nghiêm túc, màn đêm cũng không thể giấu được ánh mắt, khiến Thẩm Thanh Thu khẽ cười, "Được rồi được rồi, trêu em thôi, đừng làm biểu cảm đó, chị ổn lắm, chỉ là vào trong quan sát chén thôi, không sao.
Hơn nữa, chị có thẻ Dịch chuyển tức thời, em đừng lo...!ưm."
Thẩm Thanh Thu còn chưa nói hết, cả người Tiêu Mộ Vũ đã đè tới.
Cô ấn lấy vai của Thẩm Thanh Thu, chặn lấy đầu Thẩm Thanh Thu, hai người dính chặt lấy nhau, khoảnh khắc ấy Thẩm Thanh Thu liền cảm nhận được hơi nóng phả tới.
Cũng vào lúc này có hai bóng người đi qua trước mặt họ, áo khoác màu đen của Tiêu Mộ Vũ hoàn hảo che giấu hai người bọn họ trong sắc đêm.
Người đã đi, nhưng Tiêu Mộ Vũ dính rất gần, đôi mắt Thẩm Thanh Thu đã không nhìn rõ Tiêu Mộ Vũ, chỉ có mỗi tấc da tấc thịt trên mặt cảm nhận được hơi thở gần ngay trong gang tấc của Tiêu Mộ Vũ, đầu mũi cũng ngập tràn mùi hương của Tiêu Mộ Vũ.
Khi Thẩm Thanh Thu chuẩn bị thả lỏng cơ thể, cơ thể Tiêu Mộ Vũ khẽ động, sau đó đôi môi mềm mại nóng bỏng dính lên, khiến Thẩm Thanh Thu nhất thời quên mất bản thân đang ở nơi nào.
Trước giờ Tiêu Mộ Vũ sẽ không phóng túng bản thân vào thời điểm này, nhưng đối mặt với Thẩm Thanh Thu, cô càng ngày càng không thể khống chế, cô càng ngày càng sợ tiếp xúc với Thẩm Thanh Thu, vì mỗi giây mỗi phút ấy luôn có cảm giác giống như bản thân đi trộm về.
Những lời hệ thống mượn lời của NPC nói ra, mỗi một chữ giống như con dao đâm vào trong tim Tiêu Mộ Vũ, không thể rút ra.
Trong phó bản trùng trùng nguy hiểm này, không khí khẩn trương sợ hãi che đi buồn bã và hoảng loạn trong lòng Tiêu Mộ Vũ, nhưng trước giờ nó chưa từng biến mất, thậm chí nếu cô không ép bản thân suy nghĩ, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, cô cũng không thể duy trì bình tĩnh.
Tiêu Mộ Vũ không cách nào nói ra tâm trạng này, vì không phải lúc, lại đem tới phiền phức cho Thẩm Thanh Thu và nhóm Tô Cẩn.
Mà hiện tại chỉ có hai người, rõ ràng lo lắng nhưng không thể không để Thẩm Thanh Thu đi, Tiêu Mộ Vũ cũng không kiên nhẫn nổi, cô muốn ôm Thẩm Thanh Thu, dỗ dành Thẩm Thanh Thu, hôn Thẩm Thanh Thu, không lãng phí mỗi giây mỗi phút ở cùng cô ấy.
Nụ hôn rất nóng bỏng, nhưng không quá sâu cũng không dây dưa, chỉ quấn lấy nhau mấy hơi thở ngắn ngủi, nhưng Thẩm Thanh Thu lại có thể hiểu được cảm xúc bên trong.
Ngạc nhiên và trêu đùa vốn dĩ biến thành dịu dàng và thấu hiểu ngập trong lòng, khi Tiêu Mộ Vũ buông ra, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười rất ấm áp, không hề có vẻ cợt nhả thường ngày.
"Được rồi, thỏa mãn rồi, đừng lo, đợi chị."
Nói xong Thẩm Thanh Thu quay người thu lại nụ cười, nhẹ nhàng nhảy lên, chân trái đạp lên bức tường sau nhà họ, giậm nhảy mấy bước, sau đó trèo lên tường, quan sát thấy xung quanh không có người, hai tay Thẩm Thanh Thu dùng lực, trực tiếp nhảy lên trên, sau đó lăn tới máng nước bên phải nhà Lưu a bà.
Không có thẻ Chân trái giẫm chân phải, Thẩm Thanh Thu không thể bay lên nóc nhà, mà cô ấy cũng đã có kế hoạch từ trước.
Phía sau mỗi căn nhà trong thôn Vô Hối đều là nhà bếp, cửa sổ nhà bếp là cửa sổ gỗ đơn giản, Thẩm Thanh Thu muốn lẻn vào trong từ đó.
Cửa sổ đã bị khóa, nhưng căn bản không thể ngăn cản Thẩm Thanh Thu, dao găm luồn vào trong dùng sức bật lên,