Thẩm Thanh Thu nghĩ tới một vài suy đoán trước kia, đánh giá trên dưới Tiêu Mộ Vũ một lượt, sau đó đè nhỏ giọng nói: "Không phải là sở thích ngược đời của em chứ?"
Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc xụ mặt, lườm Thẩm Thanh Thu một cái, bức bối nói: "Em là người như vậy sao? Hơn nữa sao chị biết thứ trong này có liên quan tới em?"
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, "Thế sao em hắt xì? Hơn nữa người như em, bên ngoài đứng đắn, không chừng bên trong hừng hực thì sao."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó lặng lẽ đưa tay ra, véo một cái lên eo cô ấy, "Em chỉ thấy hơi ngứa mũi thôi, chị đừng nói linh tinh.
Hơn nữa em có hừng hực hay không, chị biết rõ hơn bất kì ai."
Thẩm Thanh Thu giả vờ làm vẻ sợ sệt, vô cùng tủi thân: "Chính vì chị biết rõ nên mới nói vậy."
Tiêu Mộ Vũ buông lỏng sau đó xoa cho Thẩm Thanh Thu, lườm cô ấy một cái, rồi nghiêm túc nhìn tấm thẻ trước mặt.
Tuy tấm thẻ này rất sỉ nhục người ta, nhưng không thể không nói rất có giá trị, Con gián đánh không chết thì con gián đánh không chết, dùng rồi cũng không mất miếng thịt nào.
Thu lại tấm thẻ nhìn có vẻ buồn nôn này, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu bên cạnh, xác nhận thêm lần nữa: "Vết thương đã lành cả rồi chứ?" Có thể thấy tinh thần của Thẩm Thanh Thu đã tốt hơn nhiều, nhưng có tình huống trước đó, Tiêu Mộ Vũ vẫn lo lắng hệ thống lại giở trò.
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Yên tâm đi, đã lành rồi."
Sau khi Sĩ dẫn mấy người Tiêu Mộ Vũ Thẩm Thanh Thu quay lại, vẫn luôn yên lặng quan sát bọn họ cũng không lên tiếng làm phiền.
Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không dính lại thì thầm bên tai nhau nữa, anh ta mới dịu dàng cười lên, đôi mắt lộ ra bên dưới chiếc mặt nạ màu bạc mang theo ý cười chân thành, "Chúc mừng các vị hoàn hảo vượt qua phó bản số 008, hiện tại có thể tiến hành tiết mục rút thẻ cuối cùng rồi, phó bản lần này là phó bản tổ đội, vượt ải hoàn hảo cấp SSS có thể giành được hai cơ hội rút thẻ tổ đội, các thành viên trong đội mỗi người có một cơ hội rút thẻ, tiếp sau đây mời các vị chuẩn bị sẵn sàng lần lượt rút thẻ."
Lại tới tiết mục căng thẳng nhất cũng là tiết mục được mong chờ nhất.
Tiêu Mộ Vũ thu lại tâm tình trêu đùa với Thẩm Thanh Thu.
Lần này cô không đùn đẩy đi thẳng về phía trước, sau đó nói với mấy người Thẩm Thanh Thu: "Lần này tôi rút trước, có thể tôi sẽ chiếm dụng một cơ hội rút thẻ tổ đội."
"Chiếm dụng cái gì chứ, vốn dĩ chính là thẻ của toàn đội chúng ta, đội trưởng Tiêu, cô cứ rút thoải mái, chúng tôi sao cũng được." Lúc này tâm trạng của ba người Trần Khải Kiệt rất thư thái, vội đáp.
Tuy một vài thông tin phát hiện trong phó bản khiến bọn họ có chút nghi hoặc, nhưng lúc này đã vượt ải, cảm nhận lớn nhất chính là vui vẻ, tinh thần cũng rất thả lỏng.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, sau đó hướng ánh mắt lên người Sĩ, cẩn thận đánh giá từ đầu tới chân, cuối cùng dừng ở đôi mắt khiến cô cảm thấy quen thuộc kia.
Sĩ không tránh né, đón lấy ánh mắt của Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ra làm động tác mời, "Được, mời cô Tiêu rút trước."
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chín tấm thẻ xuất hiện trước mặt, cô không nhanh không chậm đưa ngón trỏ ra, chín tấm thẻ chuyển động, sau đó Tiêu Mộ Vũ cũng không nhìn, tùy tiện chạm vào một tấm trong số đó.
Khóe môi Sĩ cong lên, "Chọn xong rồi đúng không?"
Trước kia rút thẻ đều là người chơi tự quyết định, là trọng tài viên sẽ không lên tiếng hỏi han, mà phản ứng lần này của Sĩ rõ ràng có chút khác biệt.
Trải qua nhiều phó bản như thế, trực giác của mọi người rất nhạy, thế là Thẩm Thanh Thu có chút nghi hoặc nhìn Sĩ, cũng bắt đầu quan sát người đàn ông tuấn tú cao mét tám này, cho dù là thân hình hay mắt, đều mang theo một loại cảm giác quen thuộc, dường như từng gặp ở đâu đó.
Mà Tiêu Mộ Vũ chắc chắn gật đầu, "Tấm này."
Âm thanh của cô vừa dứt, tấm thẻ kia liền xoay tròn, sau đó đột ngột dừng lại, khi mọi người nhìn rõ chữ viết bên trên đều mở to mắt, Trần Khải Kiệt dụi mắt, không thể tin nổi: "Tôi...!tôi không nhìn nhầm chứ?"
Lần này Tiêu Mộ Vũ không ảo não như lần trước, cô ngẩng mắt nhìn đồng đội của bản thân, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Không nhầm, Chúc bạn may mắn lần sau."
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng quay sang nhìn nhau, trước kia hai người từng nghe Tiêu Mộ Vũ nói cô rút được thẻ Chúc bạn may mắn lần sau, nhưng xác suất này không khỏi quá cao.
Theo lí mà nói, một phó bản kết thúc, đều là dùng mạng của người chơi đổi lại, cho nên tiết mục rút thẻ không nên phi lí như thế, dù có thế nào cũng nên cho bọn họ chút đồ, ba lần bốn lượt rút được thẻ Chúc bạn may mắn lần sau như Tiêu Mộ Vũ, thực sự quá khó hiểu.
Ấn đường Tả Điềm Điềm nhíu lại, "Có phải có người đang cố ý giở trò không?"
Lúc này Sĩ lên tiếng, "Tiết mục rút thẻ này cho dù là hệ thống cũng không có quyền can dự, ảnh hưởng của phó bản tới thẻ là thông qua cốt truyện phó bản tiến hành tính toán theo một công thức nhất định, để đảm bảo công bằng, kết quả tính toán cũng dựa theo cấp độ, đưa ra căn cứ đủ lớn để người chơi lựa chọn, xác suất trong đó là cố định, một khi bắt đầu hệ thống không thể can dự, cho nên Chúc bạn may mắn lần sau chính là thẻ cô Tiêu rút được bằng thực lực của bản thân."
Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được Sĩ đang cô tình cố ý nhấn mạnh mấy chữ "dựa vào thực lực", cô cũng không quá tức giận, chỉ nhàn nhạt thu tấm thẻ lại.
Lần này Thẩm Thanh Thu cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng một bên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mộ Vũ khẽ nhăn lại, nhưng cô ấy không tức giận mà là có chút nghi hoặc, dường như Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới việc rút được thẻ Chúc bạn may mắn lần sau.
Nhớ tới những lời Tiêu Mộ Vũ đã nói trong phó bản, trong lòng Thẩm Thanh Thu đã có ngọn ngành.
Phó bản này quá căng thẳng, trong lòng Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không có thời gian nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng hai người đều là người thông minh, có một số chuyện không nói nhưng không đồng nghĩa với việc hai người không cảm nhận được.
Khi Tiêu Mộ Vũ thu tấm thẻ Chúc bạn may mắn lần sau về chuẩn bị rút tiếp, Thẩm Thanh Thu tiến lên phía trước ngăn cô lại, ngữ điệu nhẹ nhàng, "Vận số của em tệ quá, chị rút trước một lượt, sau đó em hẵng rút."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, mấy giây sau cô thu tay về, dịu dàng cười nói: "Em cảm thấy vận số của em rất tốt, còn nữa nếu em đen đủi, chị cũng không tốt hơn là bao."
Ba người Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn nghe xong trực tiếp vỗ trán, đây là loại ngọt ngào và lãng mạn thuộc riêng về tình nhân sao? Lúc này không an ủi lẫn nhau, ngược lại lại xát muối vào lòng nhau.
Thẩm Thanh Thu nghe xong lời của Tiêu Mộ Vũ, càng vui vẻ cười lên, cô ấy híp mắt biểu thị Sĩ cài đặt lại thẻ, sau đó đưa tay ra chỉ vào một tấm, lần này Thẩm Thanh Thu đưa tay chặn mặt thẻ chính diện, tay lấy về sau đó đặt trước mặt mình.
Chầm chậm trượt xuống dưới, khi nhìn thấy một chữ lộ ra, Thẩm Thanh Thu lại che lại, chỉ một động tác như thế, Tiêu Mộ Vũ cơ bản đã hiểu ra là kết quả gì, thế là rũ mắt cười, thuận tiện nhìn Sĩ một cái.
Ba người Tô Cẩn có chút khẩn trương, vội hỏi: "Đội phó, chị rút được thẻ gì thế?"
Thẩm Thanh Thu bật cười, lật thẻ lên, "Xem ra em nói đúng rồi, xác thực vận số của chị không tốt hơn là bao, cái này có được gọi là hoạn nạn có nhau không?"
"Sao lại là Chúc bạn may mắn lần sau?" Tô Cẩn ngớ ra, cô nàng nhìn Tả Điềm Điềm lại liếc Trần Khải Kiệt, "Không lẽ thẻ hôm nay chúng ta rút đều là Chúc bạn may mắn lần sau hả?"
Tiêu Mộ Vũ thu lại nụ cười, đưa tay nhận lấy thẻ trong tay Thẩm Thanh Thu, biểu cảm trên mặt không nóng không lạnh, nhàn nhạt nói: "Nếu thật sự như thế, người nên lo lắng không phải chúng ta.
Mọi người mạnh dạn rút đi, có lẽ vận may của tôi và Thanh Thu đã dùng hết trong phó bản rồi."
Tiêu Mộ Vũ nói xong, Tả Điềm Điềm giận dữ bất bình: "Nhưng hai phó bản qua đội phó thảm như thế, nào có may mắn."
Thẩm Thanh Thu nghe xong nhíu mày, "Biết tôi thảm mà cô còn xát muối vào lòng tôi?"
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ cong lên, kéo Thẩm Thanh Thu lùi sang một bên, "Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, Tô Cẩn, mọi người rút trước đi."
Tô Cẩn thở dài một hơi, thực ra bọn họ đều biết hệ thống nhắm vào hai người Tiêu Mộ Vũ, hơn nữa càng ngày càng trắng trợn.
Bọn họ không ngốc, hệ thống khổng lồ như thế, nếu là được người ta sáng tạo ra, thì không tránh khỏi tư lợi cá nhân của con người.
Nếu nó nhắm vào Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, vậy chứng tỏ trên người hai người chắc chắn còn cất chứa rất