Sau khi Tiêu Mộ Vũ được Thẩm Thanh Thu kéo lên, trong lòng có cảm giác khó chịu nói không thành lời.
Cô ôm lấy Thẩm Thanh Thu, nhìn vết thương ghê người trên lưng cô ấy, cổ họng nghẹn lại không nói nổi, "Chị..."
Chỉ cất lên được một từ "chị", những từ còn lại không biết nên nói thế nào.
Thẩm Thanh Thu không có thời gian an ủi Tiêu Mộ Vũ, tình hình rất nguy hiểm, không ai biết trong sa mạc này còn có bao nhiêu xương trắng và thi thể mục rữa.
"Rút lui trước đã." Thẩm Thanh Thu rút kiếm đồng ra, tay trái kéo Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng lùi sau.
"Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt, mọi người vẫn ổn chứ?" Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn ba người, đúng lúc nhìn thấy Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn đang kéo Tả Điềm Điềm ra khỏi cát.
Chân trái Tả Điềm Điềm cũng nhễ nhại máu, Tô Cẩn không có thời gian trả lời, vội cõng Tả Điềm Điềm lên, Trần Khải Kiệt vội vàng lớn tiếng hô: "Chúng tôi vẫn ổn, chỉ là Điềm Điềm bị thương rồi.
Đội phó, xung quanh cái cây này không ổn!"
Đương nhiên Thẩm Thanh Thu biết, nghĩ tới Tả điềm Điềm, ánh mắt cô ấy lại lướt xuống chân Tiêu Mộ Vũ, trái tim như bị người ta lấy dao đâm một cái.
"Cầm chắc kiếm." Trên mặt Thẩm Thanh Thu rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, đưa kiếm cho Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ biết cô ấy muốn làm gì, nhíu mày từ chối: "Thẩm Thanh Thu, em có thể..."
Thẩm Thanh Thu mặc kệ tất cả, ôm eo Tiêu Mộ Vũ bế lên, cô ấy cúi đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó nhấc chân chạy điên cuồng, trong lúc hơi thở gấp gáp, âm thanh của Thẩm Thanh Thu còn có chút méo mó.
"Chị đã không có cách nào giúp em không bị thương, còn không thể giúp em vơi bớt cực khổ sao?" Giọng nói của Thẩm Thanh Thu trầm thấp, mang theo vẻ bất lực và hối hận sâu sắc.
Động tác giãy giụa của Tiêu Mộ Vũ lập tức dừng lại, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.
Thẩm Thanh Thu đang tự trách, nhận thức này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ buồn bã tới đòi mạng.
Cô không hiểu, tại sao Thẩm Thanh Thu luôn đổ hết trách nhiệm những chuyện này lên đầu mình.
Rõ ràng Thẩm Thanh Thu đã không quan tâm tới bản thân, dốc toàn lực cố gắng bảo vệ cô, rõ ràng vì cô bản thân Thẩm Thanh Thu cũng thương tích đầy mình, tại sao Thẩm Thanh Thu vẫn trách bản thân mình chứ?
Mọi người chạy hơn 50 mét về phía sau, gặp được mấy bức tường đổ, giống như cảnh đổ nát thê lương mà những căn nhà vốn dĩ ở đây lưu lại sau khi bị bão cát xâm thực.
Mãi tới khi năm người tới được nơi này, mặt đất mới không còn hiện tượng lún cát.
Tiêu Mộ Vũ vội nói: "Thanh Thu, mau thả em xuống."
Thẩm Thanh Thu không lập tức thả Tiêu Mộ Vũ xuống, mà ngồi bệt xuống đất sau đó mới đặt Tiêu Mộ Vũ lên đất, dựa vào bức tường ngồi vững.
Vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ căng thẳng, vội kéo Thẩm Thanh Thu xuống xem xét vết thương cho cô ấy.
Quần áo và đồng phục bệnh nhân bên trong đã bị xé rách, máu đã thấm đẫm áo giữ nhiệt bó sát bên trong.
"Chị vẫn ổn, vết thương ngoài da thôi, em mau xem chân của em và Điềm Điềm đi." Hơi thở của Thẩm Thanh Thu nặng nhọc, hổn hển nói.
"Ban nãy em đã nghe lời chị, hiện tại chị nhất định phải nghe em, nhắm mắt lại, không được lên tiếng!" Tiêu Mộ Vũ đè lại cảm xúc muốn vỡ đê, trừng mắt với Thẩm Thanh Thu nói.
Thẩm Thanh Thu mím môi, nhìn chằm chằm chân Tiêu Mộ Vũ, ấn đường nhíu chặt, nhưng không lên tiếng.
Trần Khải Kiệt cũng sốt ruột tới nỗi đổ mồ hôi đầy đầu, anh tìm được thuốc khử trùng và cầm máu trong hộp sơ cứu của Tả Điềm Điềm, vừa lăn vừa bò tới bên Thẩm Thanh Thu, đưa cho Tiêu Mộ Vũ, "Đội trưởng Tiêu, này!"
"Đi xem Điềm Điềm đi." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhận lấy, dặn dò.
"Nhưng chân của cô?" Trần Khải Kiệt nhìn chân Tiêu Mộ Vũ, chần chừ không quyết.
"Trong lòng tôi hiểu rõ."
Trần Khải Kiệt cắn răng nhìn Tô Cẩn xử lí vết thương cho Tả Điềm Điềm, lập tức mặc kệ tất cả, quỳ xuống xem chân của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ giật mình, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Trần Khải Kiệt mở một chai idophor khử trùng cho Tiêu Mộ Vũ, chỉ thấy cổ chân bàn chân phải của Tiêu Mộ Vũ bị đâm thành hai lỗ máu, rất sâu.
Chân trái ổn hơn một chút, chỉ bị siết lộ ra dấu sưng đỏ tím tái.
Thẩm Thanh Thu gác lên vai Tiêu Mộ Vũ, nhìn thấy vết thương trên chân cô, trái tim đau đớn không thôi.
Vội dặn dò Trần Khải Kiệt, "Anh nhẹ chút."
"Đã bảo chị ngậm miệng rồi cơ mà." Vết thương được khử trùng, đau tới nỗi tay Tiêu Mộ Vũ run rẩy, sau khi ổn định động tác tay, cô lạnh lùng mắng Thẩm Thanh Thu một câu.
Trần Khải Kiệt nhanh chân nhanh tay, vết thương của Tiêu Mộ Vũ cũng được xử lí xong, nhanh chóng băng bó lại.
Khi Tiêu Mộ Vũ xử lí xong vết thương, quấn băng gạc cho Thẩm Thanh Thu, Trần Khải Kiệt hoảng sợ chỉ về bên chiếc cây, "Đội trưởng Tiêu, mọi người mau nhìn sang bên kia!"
Tiêu Mộ Vũ đỡ Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn sang, chỉ thấy từng vòng xoáy cát chuyển động bên dưới gốc cây, sau đó một, hai, hai mươi, ba mươi cánh tay thò ra khỏi cát.
Có cánh tay mục rữa, có cánh tay đã chỉ còn xương trắng, vải vóc bên trên rách nát tả tơi.
Không chỉ có tay, cơ thể chúng cũng ở bên dưới lòng đất, sau khi những cánh tay vịn vào đất cát dùng lực, chúng cũng lần lượt bò ra ngoài.
Năm người Tiêu Mộ Vũ lập tức mặt cắt không còn hạt máu, bọn họ sợ hãi nhìn đám thi thể vừa gào thét vừa đưa tay vùng vẫy về phía mình.
Hơn mười thi thể, lồng ngực của chúng bị móc ra, lộ ra phổi.
Đây chưa phải cảnh tượng rợn người nhất, đáng sợ hơn là trên những lá phổi kia giăng đầy rễ cây, to to nhỏ nhỏ, đều tranh nhanh luồn vào trong phổi, sau đó tập hợp cùng nhau luồn vào trong đất.
"Đó...! đó là bộ rễ của cái cây kia.
Nó...!nó hút phổi...!phổi của đám người kia làm chất dinh dưỡng." Mặt mày Tả Điềm Điềm trắng bệch, đã nói năng loạn xạ.
Đôi môi Tiêu Mộ Vũ cũng trắng bệch, quấn chắc băng gạc cho Thẩm Thanh Thu đồng thời lẩm nhẩm: "Cho nên vẫn là ngũ hành, tất cả đều tuân thủ cài đặt nền tảng trước đó.
Chỉ là nếu trước đó là trò văn, thì hiện tại chính là trò võ.
Cây, mộc, tường, cộng lại với nhau sẽ thành vây hãm.
Ở đây chính là nhà giam của chúng ta.
Nghe xong lời này của Tiêu Mộ Vũ, trái tim những người còn lại đều run lên.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn cái cây kia, nhớ lại chuyện ban nãy cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ đột nhiên mất khống chế, nhỏ tiếng nói: "Khi chiếc lá thứ năm rụng xuống, Mộ Vũ, em cảm thấy khi chiếc lá thứ năm của nó rụng xuống, lời của Ngô Đống sẽ ứng nghiệm sao?"
Nhớ tới câu nói này, Tiêu Mộ Vũ vô thức sợ hãi, cô cũng không biết tại sao bản thân lại sợ hãi như vậy, gật đầu, "Chiếc là thứ năm, nơi này là sa mạc, đột nhiên xuất hiện một cái cây, cho dù là ai cũng biết điều này bất thường.
Hơn nữa ngoại trừ nó, ai có thể rụng lá.
Những biến cố ban nãy đột nhiên phát sinh là khi chiếc lá kia rụng xuống.
Cái cây này, rất tà ma."
"Những thứ kia phải cung cấp dinh dưỡng cho cây, còn bị rễ cây quấn lấy, như thể không thể rời khỏi cây quá xa.
Hiện tại chúng ta đang ở đây, rõ ràng chúng biết, nhưng lại không cách nào tiếp tục tấn công." Tô Cẩn quan sát, lau mồ hôi.
"Xác thực là vậy, thật sự là cảm tạ trời đất, nếu không không biết chúng ta phải trốn vào đâu." Tả Điềm Điềm vừa hoàn hồn khỏi cơn nguy hiểm ban nãy, vẫn còn sợ hãi nói.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn mặt Thẩm Thanh Thu, khi Thẩm Thanh Thu phát hiện quay đầu nhìn sang, cô mới cúi đầu có chút phiền muộn nói: "Lần này là tôi không có chừng mực, làm bậy làm bạ, hại mọi người không chuẩn bị, suýt chút nữa gây họa lớn."
Tả Điềm Điềm vốn chuẩn bị nói gì đó, nhưng Tô Cẩn bên cạnh nhìn cô nàng, ra hiệu bằng ánh mắt, hai người ăn ý không nói gì nữa.
Trần Khải Kiệt cũng bối rối cúi đầu, không lên tiếng.
Quả nhiên Thẩm Thanh Thu không tán thành nhíu mày, "Đây không phải vấn đề của em, nếu cái cây kia là điểm mấu chốt để chúng ta rời đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải tới đó điều tra.
Những thứ dưới lòng đất cũng sẽ không nhắc em là chúng ở bên dưới, sớm muộn gì cũng sẽ gặp."
"Vết thương của chị không nghiêm trọng, hiện tại chị cảm thấy ổn rồi.
Điềm Điềm, cô thế nào rồi?" Thẩm Thanh Thu nhìn Tả Điềm Điềm.
Tả Điềm Điềm vội lắc đầu, "Chỉ là vết thương ngoài da, chỉ bị rạch ba vết, có chút sợ hãi nhưng không nguy hiểm."
"Bản thân em cũng bị thương, đừng nghĩ bậy.
Tuy xuất sư bất lợi, nhưng chúng ta đã biết được chuyện quan trọng nhất, cái cây kia có bí mật." Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nặng trĩu nhìn chiếc cây chỉ còn thấp thoáng đường nét trong tối tăm.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, không nói gì.
Bị thương không làm Thẩm Thanh Thu trở nên tiều tụy, tuy tia sáng đã tối tăm, nhưng quan sát từ khoảng cách gần vẫn có thể thấy khuôn mặt tái hơn một chút so với trước đó của Thẩm Thanh Thu, đôi môi cũng khô khốc rõ ràng.
Tuy rất đau lòng, nhưng lúc này không phải thời điểm ai oán, làm cách nào thoát ra ngoài mới là việc quan trọng trong những việc quan trọng.
Sa mạc này ngoại trừ cát, chỉ có tường đổ và cái cây kia.
Nếu không có