Thẩm Thanh Thu nói rất nghiêm túc, nhưng hàm ý trong câu nói, sao Tiêu Mộ Vũ lại không hiểu.
Cổ họng Tiêu Mộ Vũ trượt xuống mấy lần, rõ ràng có chút không chống đỡ nổi, cúi đầu xuống, đầu mũi chạm lên đầu mũi Thẩm Thanh Thu, khàn khàn nói: "Ban nãy chị vẫn còn đau ngực, em sợ chị không chịu nổi."
Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười lên, xoa mặt Tiêu Mộ Vũ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó xoa lên vành tai cô.
Thịt mềm lành lạnh đã ửng đỏ trên đầu ngón tay Thẩm Thanh Thu, sau đó nóng bỏng.
"Có chịu nổi hay không, chịu rồi mới biết." Thẩm Thanh Thu cất giọng nỉ non, sau đó ngón tay lại sờ lên cổ họng Tiêu Mộ Vũ, trượt dọc xuống một đường tới cổ áo của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy gò má nóng hổi, cổ họng ngứa ngáy, lại lần nữa bản thân cảm nhận rõ ràng, không chỉ có đàn ông, cho dù là phụ nữ, cũng không người nào có thể nhẫn nhịn được loại mê hoặc này.
Huống hồ người giống như yêu tinh cố tình tán tỉnh mê hoặc bản thân này lại là người trong tim, năng lực tự khống chế mà Tiêu Mộ Vũ luôn lấy làm tự hào bị công phá hoàn toàn trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Hơi thở của Tiêu Mộ Vũ gấp gáp, giữ lấy bàn tay làm loạn của Thẩm Thanh Thu, cơ thể đè xuống, ngắm nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Chỉ một lần, nếu chị không thoải mái thì nói với em."
Thẩm Thanh Thu lộ ra nụ cười đắc ý, ngẩng đầu cắn lên tai Tiêu Mộ Vũ, sau đó khẽ khàng cắn mút.
Hơi nóng phát tán trên vành tai Tiêu Mộ Vũ, "Được, chỉ một lần." Không phải thật sự bắt buộc phải làm, nhưng Thẩm Thanh Thu thích cảm giác bản thân và Tiêu Mộ Vũ hòa tan vào nhau, cũng hi vọng trái tim chứa đầy dằn vặt của Tiêu Mộ Vũ có thể được an ủi trong loại vui vẻ này.
Cô ấy cần Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ cần cô ấy.
Thẩm Thanh Thu nghe thấy hơi thở đột nhiên gấp gáp của Tiêu Mộ Vũ, sau đó cơ thể nhẹ bẫng, cô ấy lại được bế lên.
Tránh làm Tiêu Mộ Vũ bị thương, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng thả lỏng miệng, nhỏ tiếng gọi: "Mộ Vũ."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng, ánh mắt nóng rực lại mang theo vẻ dịu dàng ngượng ngùng, nhỏ tiếng nói: "Đi tắm trước đã."
Trong nhà tắm, Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn trần nhà tắm lan tràn hơi nước, nước nóng trên cơ thể chảy xuống, ướt át ấm áp.
Tắm rửa luôn khiến con người cảm thấy đầu óc trống rỗng, là thời điểm thả lỏng nhất trong một ngày, nhưng lúc này cảm giác khiến Thẩm Thanh Thu trống rỗng không chỉ là tắm rửa.
Cảm xúc trở nên quanh co giống như dòng nước, hỗn loạn trút xuống, Thẩm Thanh Thu không muốn nghĩ tới bất kì điều gì khác.
"Thanh Thu, Thanh Thu." Tiếng gọi nhỏ bé của Tiêu Mộ Vũ truyền vào trong tai, Thẩm Thanh Thu có chút mơ màng, vô thức ừm mấy tiếng trả lời Tiêu Mộ Vũ.
"Ngoan, về phòng."
Tiêu Mộ Vũ lau sạch nước trên người cả hai, cũng không có thời gian quan tâm tới tóc tai, nhưng cũng không thể không quản, sau khi lau sạch nước mới dùng khăn quấn lại rồi mới về giường.
Thẩm Thanh Thu đã tỉnh táo hơn chút, nhìn người trước mặt, trong vẻ ma mị mang theo chút trách móc nói: "Em có biết như thế hại người lắm không hả?"
Tiêu Mộ Vũ vừa buồn cười vừa xấu hổ, không muốn để Thẩm Thanh Thu tiếp tục những lời lộn xộn, bắt đầu bận rộn.
Mãi tới khi ánh mắt nhìn lên ngực Thẩm Thanh Thu, trái tim Tiêu Mộ Vũ cũng quặn đau.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, cảm nhận được chút khác thường của cô, ấn đường khẽ nhíu lại, sờ lên mặt Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Hiện tại không đau mà."
Tiêu Mộ Vũ không nói với Thẩm Thanh Thu, khi bản thân mở to mắt nhìn sợi rễ kia đâm xuyên qua tim Thẩm Thanh Thu trong phó bản, cảm giác đau đớn ấy hết sức kinh khủng.
Cô gật đầu, cứ si ngốc nhìn người bên dưới giống như hoa đào nở rộ.
Thẩm Thanh Thu thở dài một hơi, tay phải nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ trượt xuống.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, chính là mặt đỏ tía tai.
Tuy trước giờ Thẩm Thanh Thu luôn chủ động phóng khoáng, nhưng làm tới bước này cũng xấu hổ, cô ấy không nhìn Tiêu Mộ Vũ, khẽ nâng eo, nhỏ tiếng nói: "Tiếp tục."
Tiêu Mộ Vũ sao có thể không tuân mệnh.
Hai người quá quen thuộc với cơ thể đối phương, Tiêu Mộ Vũ biết rõ làm cách nào để lấy lòng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu vẫn thẳng thừng như thế, không chút keo kiệt biểu thị yêu thích cùng thoải mái của bản thân.
Tiêu Mộ Vũ cực kì yêu thích dáng vẻ này của cô ấy, loại cảm giác thỏa mãn lại xấu hổ khiến cô không muốn buông tay.
Là tấm gương có năng lực nhẫn nhịn kinh người, Tiêu Mộ Vũ thực sự có thể thấy đủ liền ngừng lại, ôm lấy Thẩm Thanh Thu đợi cô ấy chầm chậm dịu lại.
Cơ thể Thẩm Thanh Thu mềm nhũn, nhắm mắt lại bình phục cảm giác trong cơ thể.
Giây lát sau, cô ấy lẩm nhẩm một tiếng quay người ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, rúc vào lòng cọ lên xương quai xanh của Tiêu Mộ Vũ.
Chân hai người đan lấy nhau, thoải mái dễ chịu.
"Vẫn ổn chứ?" Tiêu Mộ Vũ xoa đầu Thẩm Thanh Thu, giống như đang dỗ dành con mèo tham ăn, nhưng lại lo lắng Thẩm Thanh Thu không thoải mái.
Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mím môi cười nói: "Rất ổn, kĩ thuật rất tuyệt."
Tiêu Mộ Vũ ho một tiếng, vành tai đỏ ửng, "Chị...!chị có thể đừng như thế không?"
Thẩm Thanh Thu ôm lấy cô, cười nói: "Đừng thế nào? Chị như thế em không thích à?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, cô đã hết cách, chỉ đành thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu, "Thích, rất thích, em hết cách với chị rồi."
Cô ôm Thẩm Thanh Thu, gác cằm chà lên đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu, mỗi một lần tuần hoàn đều khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân càng ngày càng yêu Thẩm Thanh Thu sâu đậm.
Rõ ràng một người mạnh mẽ như thế, người mà ma quỷ cũng sợ, sao lại có thể đáng yêu đến vậy.
Cho dù giận Thẩm Thanh Thu, cũng thật sự hết cách với cô ấy.
Tuy ngoài miệng không cho phép Thẩm Thanh Thu nói những lời không đứng đắn, nhưng ẩn sâu trong nội tâm Tiêu Mộ Vũ biết rõ, Thẩm Thanh Thu như vậy rất đáng yêu, cô thực sự hết thuốc chữa rồi.
Nhưng sau khi chà xong, tóc Thẩm Thanh Thu vẫn ướt, sợ cô ấy bị lạnh, Tiêu Mộ Vũ cúi đầu khẽ nói: "Em dậy đã."
Thẩm Thanh Thu hừ đôi tiếng, "Dậy làm gì?"
Lại làm nũng, thật sự rất yểu điệu, nhớ lại Thẩm Thanh Thu trong những kí ức xa xôi, lại nhìn người trước mặt, nội tâm Tiêu Mộ Vũ lại mềm nhũn.
Thẩm Thanh Thu không thay đổi, chỉ là đang trưởng thành.
Tiêu Mộ Vũ xoa đầu Thẩm Thanh Thu, "Tóc vẫn chưa khô, còn nữa, ban nãy không uống nước, hiện tại khát rồi đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy môi Thẩm Thanh Thu hơi khô.
Thẩm Thanh Thu liếm môi, đúng là có chút khô.
Tiêu Mộ Vũ bên kia đã nghiêng người vén chăn xuống giường, Thẩm Thanh Thu chu môi nhìn bóng lưng Tiêu Mộ Vũ, bờ lưng mịn màn, đường cong yêu kiều quyến rũ, rõ ràng động tác mặc quần áo rất đứng đắn, nhưng lại khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy mê người.
Sau khi cốc nước được bưng tới, Thẩm Thanh Thu giống như người không thể tự chủ sinh hoạt, ngẩng đầu bảo Tiêu Mộ Vũ đút.
Tiêu Mộ Vũ vui vẻ tiếp nhận, nghiêng người ngồi xuống, đút nước cho cô ấy.
Nhìn Thẩm Thanh Thu uống xong, Tiêu Mộ Vũ uống nốt nửa cốc còn lại.
Lấy máy sấy sấy tóc cho Thẩm Thanh Thu.
Đây là việc Thẩm Thanh Thu thích nhất, Tiêu Mộ Vũ vừa sấy tóc vừa mát xa da đầu cho cô ấy, lực thích hợp, suýt chút nữa đã ru ngủ Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nằm trên đùi Tiêu Mộ Vũ híp mắt nhìn cô, mặt mày người phụ nữ điềm tĩnh, ngũ quan tinh tế dịu dàng, lạnh lùng thường ngày trong mắt sớm đã bị quét sạch, chỉ còn lại dịu dàng và nuông chiều ngập mắt.
Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn vào mắt Thẩm Thanh Thu, đều rộ lên ý cười.
Trái tim Thẩm Thanh Thu lại hỗn loạn, không nhịn được lên tiếng: "Tiêu Mộ Vũ, sao em lại tốt vậy chứ?"
Động tác tay của Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, mặt mày tươi cười, "Em tốt chỗ nào?"
Thẩm Thanh Thu làm mặt suy nghĩ, đưa ngón tay ra đếm, "Vẻ ngoài xinh đẹp, kĩ thuật tốt, vừa dịu dàng vừa ân cần."
Tiêu Mộ Vũ bịt miệng cô ấy lại, nhỏ tiếng nói: "Chị đừng nói nữa, lúc không nói đáng yêu lắm."
Thẩm Thanh Thu bật cười, sau đó tay chầm chậm cọ vào trong quần áo của Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ vốn đang sấy tóc, động tác tay lập tức khựng lại, tắt máy sấy đè tay Thẩm Thanh Thu lại, hơi thở gấp gáp, "Thanh Thu?"
Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn cô, "Đội trưởng Tiêu không muốn sao?"
Vệt đỏ trên má Tiêu Mộ Vũ chầm chậm lan tỏa, cô cúi đầu nuốt nước bọt, cuối cùng mới khẽ nói: "Chị cần nghỉ ngơi, hơn nữa có lẽ nhóm Trần Khải Kiệt đã nấu cơm xong rồi, sợ là đã đợi lâu."
Thẩm Thanh Thu đưa tay nắm lấy tay phải của Tiêu Mộ Vũ, khẽ dùng lực khiến máy sấy trong tay Tiêu Mộ Vũ rơi sang một bên.
Cơ thể Thẩm Thanh Thu dùng sức kéo Tiêu Mộ Vũ nằm xuống, "Chị không mệt, hơn nữa cơm canh không vội.
Em có muốn chị không?"
Chuyện này sao có thể chỉ là kích động một phía, cơ thể thành thật vượt xa con người sớm đã bán đứng Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu không thích nằm dưới tận hưởng, thực ra trong chuyện này cô ấy chủ động hơn Tiêu Mộ Vũ rất nhiều.
Hơn nữa nếu phải phân cao thấp, Tiêu Mộ Vũ căn bản không đè nổi cô ấy.
Chỉ là Thẩm Thanh Thu không muốn thể hiện thế mạnh của bản thân trong chuyện này, mà muốn có thì