Tiêu Mộ Vũ nhìn Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm, thấy hai người vừa vui vẻ vừa xấu hổ, cũng không nhịn được cười lên.
Trần Khải Kiệt thở dài, "Bất công quá, mọi người ai cũng có đôi có cặp, có mỗi mình tôi cô đơn hiu quạnh, còn phải nhớ vợ nhớ con."
Mọi người nghe xong đều bật cười.
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ không khống chế được cảm kích, trên thực tế, cô thật sự không tưởng tượng được trên đời này lại lựa chọn quay về phó bản đáng sợ như thế này để vượt ải cùng bọn họ chỉ vì một lần vào sinh ra tử ấy.
Nhưng lần đó lại gặp được.
Sau đó nghĩ kĩ lại, dường như cũng không kì lạ tới vậy.
Trò chơi của Thiên Võng yêu cầu cực cao với đồng đội, nếu chỉ dựa vào sức một người muốn vượt ải cơ bản không có khả năng.
Mà trong suốt những lần tuần hoàn ấy, Tiêu Mộ Vũ cũng gặp không ít đồng đội, nhưng lần vượt ải thật sự kia, đồng đội chính là Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm.
Có thể vượt ải không chỉ là năng lực xuất chúng, mà quý trọng hơn là nhân phẩm, sự tin tưởng giữa đôi bên cũng đứng vững trước thách thức.
Sau khi đôi bên thẳng thắn, có một vài chuyện không cần tiếp tục giấu giếm.
Tô Cẩn đánh giá căn nhà này, xác nhận: "Đội trưởng Tiêu, chúng ta nói chuyện ở đây, Thiên Võng sẽ không cách nào giám sát đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Tô Cẩn yên tâm, chỉ là nghĩ tới chuyện Tiêu Mộ Vũ vừa nói, có chút khó hiểu: "Vậy đội trưởng Tiêu, nếu trong tay chị đã có chương trình có thể đối kháng với Thiên Võng, vậy tại sao vẫn muốn ở lại đây không ngừng tuần hoàn?"
Hai người Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm cũng nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong lòng thấp thoáng cảm giác bất an.
Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ không cách nào khống chế tối tăm lại, cô nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, nhỏ tiếng nói: "Trong quá trình vượt ải, Thanh Thu đã xảy ra chuyện, tôi không có cách nào dẫn cô ấy ra ngoài cùng.
Còn Thiên Võng, tôi biết nó kiêng dè điều gì, nên cũng mặc chúng tôi vượt ải hết lần này tới lần khác, nó muốn nhân cơ hội ấy để giành lấy chương trình ràng buộc đồng thời có thể vá lỗi cho nó."
Tô Cẩn hé môi, nhất thời không biết nói gì.
Tuy bọn họ không có kí ức quá khứ, nhưng cũng biết một khi xảy ra chuyện trong phó bản, con người trong hiện thực cũng sẽ chết.
Trong lòng ba người khó chịu dữ dội, không dám nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.
Suốt cả hành trình, bọn họ đều biết tình cảm của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tốt nhường nào, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ vẫn ở lại phó bản dù đã vượt ải, lại lặp lại hơn hai trăm lần, chỉ nghĩ thôi cũng biết, Tiêu Mộ Vũ để tâm tới Thẩm Thanh Thu nhường nào.
"Đội trưởng Tiêu, chị...!chị tìm ra cách cứu đội phó chưa?" Trong mắt Tả Điềm Điềm ngập tràn lo lắng, nhiều lần như thế nhưng luôn rơi vào thế bế tắc, liệu lần này có được không?
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cơn đau như bị kim đâm, cô cúi đầu sau đó lại kiên định nói: "Tuy Thanh Thu xảy ra chuyện trong phó bản, nhưng cô ấy vẫn còn sống, không giống những người khác sa đọa thành NPC trong phó bản mãi mãi.
Cho nên tôi và Thập Nhất suy đoán, Thiên Võng khống chế ý thức của cô ấy, đồng thời đặc biệt cất giữ ở một nơi nào đó.
Thập Nhất đang cố gắng tìm, tôi cũng sẽ mượn sức mạnh của Thập Nhất cẩn thận tìm kiếm một lượt trong Thiên Võng trước khi phó bản khởi động, nhất định có thể tìm được một vài dấu vết."
Tiêu Mộ Vũ như thể đang nói với nhóm Tô Cẩn, lại giống như nói với Thẩm Thanh Thu, càng giống như một niềm tin dành cho bản thân.
Sao Thẩm Thanh Thu có thể không hiểu, cô ấy vẫn yên lặng lắng nghe không chen lời.
Tiêu Mộ Vũ nói xong nhìn Thẩm Thanh Thu, cuối cùng không nhịn được nắm lấy tay cô ấy, nói tiếp: "Thiên Võng sắp sụp đổ rồi, lỗ hổng của nó sẽ xuất hiện ngày càng nhiều, chúng ta có cơ hội."
Thẩm Thanh Thu cũng mặc kệ những người khác đang ở đây, nắm lại, gật đầu, "Ừm, chị biết, chị tin em."
Ba người Tô Cẩn trào ra đủ loại cảm xúc, bọn họ thật sự rất khó tưởng tượng, rốt cuộc tình cảm như thế nào mới có thể chống đỡ được hơn năm trăm lần phó bản giống như địa ngục kia.
Đa số thời gian trong phó bản đều mệt mỏi tới đòi mạng, phát sầu vì phó bản.
Cho dù hai người vẫn luôn ở cạnh nhau, nhưng thời gian có thể tận hưởng cảm giác nhàn nhã bên nhau cũng rất có hạn.
Bỏ ra cái giá như thế, để có thể nắm tay nhau trong giây lát, thật sự quá vất vả.
"Đội trưởng Tiêu, trước đó chị từng vượt ải rồi, vậy phó bản số mười thế nào? Phó bản cấp SSS, thật sự chúng tôi không tưởng tượng được." Tuy Tiêu Mộ Vũ nói ba người bọn họ không giống người chơi bình thường khác, cho dù là vượt ải thất bại cũng sẽ không thực sự chết bên trong, nhưng Tiêu mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu thực sự đã trải qua, còn bọn họ lại không có nắm bắt trong lòng.
Nhắc tới phó bản cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ trở nên im lặng.
Kí ức quá khứ ngập tràn đau khổ, trong mấy trăm lần phó bản kia, mỗi một lần đều là đầy đọa con người, cô không nhịn được nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Trong con ngươi đen láy của Tiêu Mộ Vũ trào ra một tia sợ hãi và đau khổ không cách nào khống chế, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Phó bản số mười không có quỷ quái, không có nguy hiểm, bình yên tới nỗi giống như hiện thực, nhưng lại hư ảo như mộng mị.
Nếu nói chín phó bản trước là muốn giết người, thì phó bản số mười chính là trừng phạt tinh thần.
Muốn vượt qua cửa ải này, thì phải giữ vững ý chí, không thể sa đọa bên trong."
Tiêu Mộ Vũ không nói quá nhiều, nhưng nhóm Tô Cẩn đã đại khái hiểu ra nó như thế nào.
Mà điều này cũng phủ một bóng đen lên trái tim của mọi người.
Sau khi phó bản kết thúc, nhóm Tiêu Mộ Vũ không tiếp tục đi làm, Thẩm Thanh Thu cũng không dẫn mọi người đi tập luyện, năm người hệt như dân cư bản địa ở nơi này, sống cuộc sống bình thường không hề bình thường.
Nói không bình thường là vì lỗi trong Thiên Võng xuất hiện càng ngày càng rõ ràng, có lúc mặt trời và mặt trăng sẽ cùng xuất hiện song song trên bầu trời, một nửa là ban ngày một nửa là đêm tối, có lúc ban ngày và đêm tối cũng không chia đều 12 giờ đồng hồ.
Dân cư Thiên Võng vô cùng sợ hãi, nhất thời đủ các loại tin đồn được lan truyền.
Trong lòng người chơi bất an nhưng cũng không tìm được nguyên nhân, không khí có chút nặng nề, mọi người đều đứng ngồi không yên, chỉ sợ thế giới sắp đối mặt với ngày tận thế.
Tiêu Mộ Vũ bịt tai không nghe với những chuyện này, khoảng thời gian này cô và Thẩm Thanh Thu giống như đi nghỉ dưỡng, tới đủ loại nhà hàng khách sạn để thưởng thức đồ ăn ngon, đi khắp các khu nghỉ dưỡng trong Thiên Võng vui chơi tận hưởng.
Có Thẩm Thập Nhất nên không cần lo lắng về chuyện tiền bạc, sống rất thoải mái nhàn hạ.
Thậm chí có lúc Tiêu Mộ Vũ quên mất hai người phải đối mặt với tình cảnh khó khăn, nhìn người bên cạnh vội vàng hoặc thong thả lướt qua, có người chơi, nhưng phần đông là NPC, họ không có gì khác với bản thân, đều có hỉ nộ ái ố, cố gắng sống cuộc sống của bản thân.
"Dường như em có thể hiểu được quyết định ở lại Thiên Võng của họ." Tiêu Mộ Vũ nắm tay Thẩm Thanh Thu, ngắm nhìn thế giới Thiên Võng tràn đầy hơi thở cuộc sống, bỗng lên tiếng nói một câu như thế.
Thẩm Thanh Thu nghe xong đánh giá những người xung quanh, "Chị vẫn luôn thấu hiểu, so với việc vượt ải cả ngày nơm nớp lo sợ, lựa chọn trở thành dân cư của Thiên Võng thực sự là đặc ân.
Nhưng trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, Thiên Võng sẽ không tốt bụng tới mức cho người chơi đường lui tốt như thế."
Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới cô gái tên Dương Nhụy cùng vượt phó bản "Cô nhi oán" với bọn họ trước đó, sau này hai người lại gặp Dương Nhụy trên đường, Dương Nhụy đã trở thành một thành viên trong đám dân cư Thiên Võng, nhưng cơ bản không nhận ra hai người.
Điều này có nghĩa là, cái giá phải trả để trở thành dân cư Thiên Võng chính là từ bỏ tất cả quá khứ, tiếp nhận vai diễn và thân phận mà Thiên Võng ban cho bản thân, thậm chí là kí ức.
Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới đây liền lắc đầu, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Em không muốn như thế."
Thẩm Thanh Thu nghe xong liền mỉm cười, "Chị cũng không muốn em như thế." Hai người nói rồi đột nhiên dừng lại, nhìn một người qua đường đi qua trước mặt bọn họ, cả hai cùng nhíu mày.
Nơi người kia đi qua, lưu lại hình ảnh làm mờ, giống như bị kẹt.
Không chỉ có người đó, tất cả người đang có động tác cũng xuất hiện hình làm mờ, nhưng duy