Nước mắt của Tiêu Mộ Vũ sớm đã chảy đầy mặt, nghe thấy Thẩm Thanh Thu nói một câu như thế, cô hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại bị nước mắt chặn lại không nói nổi một lời.
Rõ ràng chỉ mới chia xa không tới một tuần lễ, nhưng đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói, năm ngày trước đó khó khăn như vượt Trường Giang, cô tưởng rằng bản thân và Thẩm Thanh Thu đã âm dương cách biệt, nỗi tuyệt vọng ấy khiến năm ngày qua dài đằng đẵng như năm thế kỉ.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thanh Thu, nghe được giọng nói của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ như thể người độc hành lang thang không mục đích trong sa mạc, cuối cùng tìm được cơn mưa rào để bản thân có thể giữ mạng.
Vui mừng cùng kích động sau tai nạn lại lần nữa khiến Tiêu Mộ Vũ triệt để tan vỡ mất khống chế.
Cô không nói gì hết, nhanh chân tiến lên một bước, dang rộng vòng tay.
Mà Thẩm Thanh Thu cũng đã không khống chế nổi tiến lên một bước trong động tác của Tiêu Mộ Vũ, sà vào vòng tay ấy, thế là hai người ôm lấy nhau thật chặt.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ vùi đầu lên vai Thẩm Thanh Thu, hai tay không ngừng co chặt, hai mắt nhắm chặt che đi cảm xúc của bản thân, nhưng lại không cản được nước mắt.
Hai hàng nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống theo má, sau đó rơi lên vai Thẩm Thanh Thu, thấm ướt quần áo của Thẩm Thanh Thu.
Chất lỏng nóng hổi mang theo nhiệt độ dường như rơi vào trong tim Thẩm Thanh Thu, thiêu đốt trái tim cô ấy.
Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Mộ Vũ lúc này, cảm giác sau khi tuyệt vọng bỗng nhiên xuất hiện hi vọng, khiến cô mừng rỡ tới nỗi sợ hãi.
Người trong lòng có nhiệt độ, có nhịp tim, cơ thể đàn hồi mảnh mai, hơi thở quen thuộc, kéo Tiêu Mộ Vũ từ địa ngục về thiên đường.
Tiêu Mộ Vũ ôm lấy Thẩm Thanh Thu, ôm chặt tới nỗi cánh tay đau đớn, hơi thở cũng không cách nào khống chế trở nên gấp gáp.
Cô không ngừng hít thở sâu, hết lần này tới lần khác nhịn lại, cuối cùng nặn ra được một tiếng trong cổ họng, "Thanh Thu?"
Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất khẽ, còn mang theo vẻ cẩn thận không thể che giấu, giống như chỉ cần lớn tiếng sẽ dọa chạy Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu sụt sịt mũi, khẽ ừ một tiếng, vui vẻ trùng phùng trong lòng bị đau thương triệt để chôn vùi, cô ấy không dám nghĩ Tiêu Mộ Vũ tới đây bằng cách nào.
"Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ lại lẩm nhẩm gọi một tiếng, Thẩm Thanh Thu lại đáp một tiếng.
"Thanh Thu." Tiêu Mộ Vũ gọi tên Thẩm Thanh Thu hết lần này tới lần khác, mà Thẩm Thanh Thu cũng không chê phiền phức đáp lại hết lần này tới lần khác.
"Chị đây."
Không biết đã gọi bao nhiêu lần, lúc này Tiêu Mộ Vũ thấp thỏm buông Thẩm Thanh Thu ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mắt.
Cô nắm lấy quần áo của Thẩm Thanh Thu, sau đó tay phải sờ lên mặt Thẩm Thanh Thu, muốn chạm nhưng lại sợ chạm vào, ngón tay đã vô thức run rẩy.
Dáng vẻ bình tĩnh của Tiêu Mộ Vũ trong kí ức của Thẩm Thanh Thu triệt để vỡ nứt, đôi mắt đỏ ửng, môi và má không có sắc máu.
Trong đôi mắt trước giờ có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trào ra vẻ yếu ớt, ánh sáng vốn dĩ rung động lòng người vỡ vụn, không khống chế được dập dềnh.
Thẩm Thanh Thu nào có chịu nổi dáng vẻ này của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy biết Tiêu Mộ Vũ đang sợ điều gì, hai tay ôm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, khẽ áp chúng lên mặt mình.
Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế, cô mím chặt môi, ấn đường đau khổ nhăn lại, đè nén tiếng khóc, nghẹn ngào nói: "Thật sự là chị sao? Không phải Thập Nhất an ủi em đúng không? Thật sự là chị, chị vẫn còn đây đúng không?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trên khuôn mặt ngập trong nước mắt nở một nụ cười, khó khăn nói: "Là chị, em có thể cảm nhận được chị đúng không? Chị thật sự đang ở đây, chị không phải một hình ảnh giả lập, chị chính là Thẩm Thanh Thu.
Hơn năm trăm lần vào sinh ra tử trong quá khứ của chúng ta, từng chút chuyện nhỏ nhặt khi chúng ta ở bên nhau, buồn bã, đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, chị đều nhớ."
"Trong phó bản em từng hỏi chị, chị có thể đừng rời xa em được không, lúc đó chị căn bản không dám trả lời em, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện.
Nhưng lần này, Mộ Vũ, chị có thể nói với em một cách rõ ràng, chị sẽ không rời xa em nữa.
Những lời trước kia của chị đều không tính, không ai có thể mãi mãi ở bên một người, nhưng chị muốn trở thành người đó, mãi mãi ở bên em.
Năm trăm lần không đủ, không đủ một chút nào, cả đời này chị sẽ luôn ở bên em."
Tiêu Mộ Vũ cứ thế nhìn Thẩm Thanh Thu, nghe cô ấy nói xong, sau đó ôm lấy mặt Thẩm Thanh Thu, gục trán lên trên khóc thành tiếng.
Tiêu Mộ Vũ vừa khóc vừa trút hết đau khổ của mình với Thẩm Thanh Thu, cô đưa tay trái ra, khóc lên: "Thẩm Thanh Thu, chị có biết em đau khổ nhường nào hay không? Sợi tơ hồng của chúng ta đứt rồi, cứ thế mà đứt.
Khi đó em thật sự ước gì, ước gì có thể chết đi là xong chuyện, chị là đồ khốn, đồ khốn."
Nói rồi Tiêu Mộ Vũ hung hăng giơ tay không ngừng đánh lên người Thẩm Thanh Thu, nhưng sức lực càng ngày càng nhẹ, cũng càng ngày càng không có lực, cô đem toàn bộ những mảnh vỡ trái tim cùng toàn bộ tuyệt vọng với Thẩm Thanh Thu ngày hôm ấy khóc thành tiếng.
Thẩm Thanh Thu ôm chặt lấy tay trái của Tiêu Mộ Vũ, trái tim cô ấy cũng sắp bị tiếng khóc của Tiêu Mộ Vũ làm vỡ vụn, tay trái Thẩm Thanh Thu ôm lấy eo Tiêu Mộ Vũ, cúi đầu hôn cô.
Có nói gì cũng không cách nào vuốt phẳng những tổn thương Tiêu Mộ Vũ phải chịu khi đó, tất cả những lời xin lỗi đều vô cùng cứng nhắc, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, hôn Tiêu Mộ Vũ thật sâu, để Tiêu Mộ Vũ cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.
Ban đầu Tiêu Mộ Vũ còn nghẹn ngào mấy tiếng, đến cuối cùng tất cả âm thanh đều bị nuốt vào.
Hai người như người đuối nước giữ được thanh gỗ nổi, ôm chặt lấy đối phương, ra sức muốn hít lấy dưỡng khí của đối phương.
Đau lòng, yêu thương, đậm sâu, tình yêu, toàn bộ đều đan xen bên trong.
Hai người tưởng rằng không còn được hôn người kia như thế, khổ sở và tiếc nuối bên trong khó lòng diễn tả.
Cả hai hôn nhau rất lâu, cho dù đã có chút thiếu dưỡng khí nhưng vẫn không chịu buông ra.
Cửa còn chưa đóng, Thẩm Thanh Thu dẫn Tiêu Mộ Vũ vào cửa, hai người dựa vào tủ giày, hôn tới nỗi quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu phát hiện hô hấp của Tiêu Mộ Vũ khó khăn, mới buông đối phương ra.
Tiêu Mộ Vũ bị đè trên tủ giày, mặt mày đỏ ửng lồng ngực trập trùng không ngừng.
Con ngươi vốn dĩ bị nước mắt gột rửa nhuộm lên một sợi tơ tình, lúc này càng thêm long lanh, khi Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, hô hấp của Thẩm Thanh Thu đã gấp gáp hơn mấy phần.
Thẩm Thanh Thu nhích gần hồi phục hô hấp, không có quá nhiều hành động lỗ mãng, chỉ đau lòng xoa khóe mắt cho Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ mất một lúc lâu dịu lại, sau đó chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, nhìn mãi nhìn mãi hai người đột nhiên cười lên.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, đưa tay ôm lấy eo Thẩm Thanh Thu, dựa cả cơ thể lên, mềm nhũn dựa lên người Thẩm Thanh Thu, gần như đè quá nửa trọng lượng cơ thể lên Thẩm Thanh Thu.
Lần này cô không khóc, cái ôm này là sự quyến luyến giống như đang làm nũng sau khi đã triệt để trút giận.
Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền cười lên, trái tim mềm nhũn một mảng, tay trái dùng sức chia sẻ một phần trọng lượng cơ thể cho Tiêu Mộ Vũ, để cô dựa thoải mái hơn một chút, đồng thời tay phải vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Mộ Vũ.
Hai người ôm nhau rất lâu ở ngoài chỗ thay giày, đợi tới khi vai Thẩm Thanh Thu tê dại, cô ấy cũng không để tâm.
Chỉ là nhìn thấy Đồng Lâm lén lút thò đầu ra, lại nhìn thấy cánh cửa chưa khóa, mới nhỏ tiếng nói: "Chúng ta đóng cửa rồi vào trong ngồi được không?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không lên tiếng lại tiếp tục dựa.
Thẩm Thanh Thu khẽ khàng di chuyển bước chân, Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo, Thẩm Thanh Thu cứ dắt Tiêu Mộ Vũ như thế đi đóng cửa trước, sau đó di chuyển vào phòng khách.
Đồng Lâm sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, Thẩm Thanh Thu thăm dò muốn dẫn Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống, nhưng lại bị Tiêu Mộ Vũ kéo ngã xuống sô-pha.
Sô-pha có chút chật chội,