Tiền duyên 3: Thẩm x Tiêu
Thẩm Thanh Thu ngủ tới hơn 4 giờ chiều mới dậy, Tiêu Mộ Vũ đã ra ngoài mua đồ ăn về, Thẩm Thanh Thu với đôi mắt ngái ngủ đứng trước cửa phòng ngủ nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Sắp nấu cơm à?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, "Mọi người sắp về rồi, nhiều người ăn nên nấu nướng tốn thêm chút thời gian."
Tiêu Mộ Vũ xách nguyên liệu vào bếp, Thẩm Thanh Thu cũng không nói gì quay người vào phòng.
Tiêu Mộ Vũ chỉ liếc Thẩm Thanh Thu một cái, sau đó bắt đầu xử lí nguyên liệu.
Nấu canh xong, Tiêu Mộ Vũ thấy gần tới giờ, đang chuẩn bị đong gạo nấu cơm, Thẩm Thanh Thu buộc tóc lên, đi vào bếp nói: "Cần làm gì thế, tôi giúp em."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, vốn dĩ cô định từ chối, nhưng nghĩ ngợi giây lát cuối cùng vẫn gật đầu.
Hai người một người nấu một người làm trợ thủ, phối hợp cũng coi như ăn ý.
Tiêu Mộ Vũ có chút lạ lùng, theo lí mà nói Thẩm Thanh Thu rất hiếm khi làm việc nhà, chính bản thân cô ấy cũng nói không biết nấu ăn, nhưng lại làm việc rất nhanh nhẹn.
Khi Thẩm Thanh Thu đưa rau tới cho Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên tay Thẩm Thanh Thu, cô phát hiện tuy rằng da dẻ trên người Thẩm Thanh Thu trắng trẻo mịn màng, nhưng lại có một vài vết nhăn, ở huyệt hợp cốc còn có vết chai, điều này không phù hợp với nhận thức của Tiêu Mộ Vũ về Thẩm Thanh Thu.
Chỉ là tuy Tiêu Mộ Vũ có chút hiếu kì, nhưng cũng không lên tiếng hỏi, dù sao hai người cũng không tới mức này.
Một lúc sau, bố mẹ của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ cũng về tới nơi.
Phát hiện Tiêu Mộ Vũ đang nấu nướng, Lục Nhã Tri muốn giúp đỡ nhưng bị Tiêu Mộ Vũ từ chối, "Còn một món trứng xào cà chua nữa là xong rồi ạ, hơn nữa sao có thể để cô vào bếp chứ, cô Lục, chú Thẩm, hai người mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi ạ."
Lưu Giai Nhân nhìn bàn ăn đã bày sẵn cơm canh, trong mắt ngập ý cười, "Cũng sắp xong rồi, không cần giúp.
Mộ Vũ nấu ăn không tệ, mọi người mau rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi."
"Thẩm Thanh Thu, cháu mới về nước, cũng vất vả lắm rồi.
Mộ Vũ, con cũng thật là, ai lại để Thanh Thu vào bếp chứ." Lưu Giai Nhân vào bếp bưng đồ ăn, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đang giúp đỡ, cười cười trách móc Tiêu Mộ Vũ.
Động tác của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, nhưng không lên tiếng.
Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó vội cười cười lên tiếng: "Cô Lưu, là cháu chủ động muốn giúp.
Nếu có mình em ấy, phải làm bao nhiêu món thế này sẽ cực lắm ạ.
Mọi người mau rửa tay rồi ăn cơm thôi, ở đây cứ giao cho chúng cháu."
Trong nhà bếp chỉ còn lại hai người, trứng xào cà chua là một món rất đơn giản, chỉ cần nấu một lát rồi bỏ muối là có thể lên đĩa.
Thẩm Thanh Thu nhìn món ăn trong chảo, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cho muối, vội nói: "Trứng xào cà chua phải cho đường mới ngon, làm vị ngọt đi."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu lại, "Ngọt ăn sao được?"
Thẩm Thanh Thu thấy vậy liền nhướng mày: "Là em không biết ăn đấy, trứng xào cà chua cho đường, chua chua ngọt ngọt, ngon hơn so với cho muối nhiều."
Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, không để tâm tới lời Thẩm Thanh Thu, cho muối vào chảo.
Tiêu Mộ Vũ chần chừ trong lòng, mím môi lại, sau đó hừ một tiếng rồi quay người ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu cũng không biết tự lượng sức mình, tảng băng Tiêu Mộ Vũ này, không thân thiện với cô ấy, sao có thể nghe lời cô ấy chứ, huống hồ món này cũng không phải Tiêu Mộ Vũ đặc biệt làm cho cô ấy ăn.
Trên bàn ăn lúc ăn cơm, Thẩm Thanh Thu cũng không có quá nhiều hứng thú, căn bản không nhìn Tiêu Mộ Vũ lấy một cái, chỉ ôn hòa đáp lời Lưu Giai Nhân và Tiêu Chấn Diệp.
"Thanh Thu cũng tốt nghiệp rồi, đã nghĩ tới việc sau khi về nước sẽ làm gì chưa? Chuyên ngành của cháu có lẽ tương tối thích hợp gia nhập công ty tài chính, đã có ứng cử viên nào chưa?" Lần này người hỏi là Tiêu Chấn Diệp.
Ông vừa lên tiếng, hai vợ chồng nhà họ Thẩm đều quay đầu, hướng ánh mắt lên người Thẩm Thanh Thu, rõ ràng họ cũng rất quan tâm tới chuyện này.
Thẩm Thanh Thu nhìn bố mẹ mình, trầm ngâm giây lát, "Ở nước ngoài cháu cũng đã gửi hồ sơ rồi ạ, mấy ngày nữa sẽ đi phỏng vấn, là Tài chính Quang Tín."
Thẩm Thanh Thu nói như thế, rõ ràng bố mẹ Thẩm đều thở phào một hơi, mặt mày tươi cười, "Thì ra con đã chuẩn bị xong rồi, dọa bố mẹ sốt ruột muốn chết."
Thẩm Thanh Thu chỉ cười cười không tiếp lời, lúc ăn cơm cô ấy không động vào đĩa trứng xào cà chua, cuối cùng vẫn do Lục Nhã Tri phát hiện, cười nói: "Không phải con thích trứng xào cà chua à, tay nghề nấu nướng của Mộ Vũ tốt lắm, còn nấu ngon hơn mẹ nữa, sao con không nếm thử đi."
Thẩm Thanh Thu nghe xong ngẩng mắt lên nhìn Tiêu Mộ Vũ ở phía đối diện, đúng lúc Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩng mắt nhìn sang, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tiêu Mộ Vũ liền di chuyển, chăm chú ăn cơm.
Thẩm Thanh Thu cười với mẹ mình, gắp một miếng, đang chuẩn bị cho vào miệng, Lưu Giai Nhân ở một bên lại cười nói: "Hôm nay trứng xào cà chua có vị ngọt, nhưng không gợn, ăn cũng ngon lắm."
Thẩm Thanh Thu đang định cho đồ ăn vào miệng, nghe xong liền ngẩn ra, lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhưng đối phương đã đứng dậy, nhỏ tiếng nói: "Chú Thẩm, cô Lục, cháu ăn no rồi, cháu còn chút chuyện hơi vội, không thể tiếp cô chú, cô chú cứ tự nhiên ạ."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Lưu Giai Nhân và Tiêu Chấn Diệp còn chưa kịp nói gì đã đi mất.
"Đứa trẻ này bận rộn cả ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không được nghỉ, anh chị còn ở đây mà con bé đã đi mất, không lễ phép chút nào." Lưu Giai Nhân có chút khó hiểu với cách làm của Tiêu Mộ Vũ, nhìn thấy con gái mình rời đi như thế, còn có chút trách móc.
Lục Nhã Tri không để tâm, cười nói: "Chúng ta cũng đâu phải người ngoài mà phải cần con bé tiếp đón chứ.
Nó làm việc ở khu 3, khối lượng công việc nhiều, chúng tôi hiểu mà."
Thẩm Thanh Thu nghe phụ huynh nói chuyện, sau đó bỏ trứng xào cà chua vào miệng, là vị ngọt.
Vị chua của cà chua bị đường trung hòa, trứng tươi mềm, nước xào đậm vị thơm ngọt, rất ngon.
Vị ngọt này cũng không phải độ ngọt mà cà chua nên có, cho nên chính là Tiêu Mộ Vũ đã bỏ đường.
Sau khi ý thức được điều này, Thẩm Thanh Thu vô thức cười lên, tính cách của người tên Tiêu Mộ Vũ đúng là kì cục.
Đợi tới khi gia đình Thẩm Thanh Thu ra về, Tiêu Mộ Vũ lại bị Tiêu Chấn Diệp gọi ra, vì bố Thẩm không lái xe, cho nên cần Tiêu Mộ Vũ đưa về.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ rất luôn im lặng trầm mặc trước mặt bố mẹ, nên từ chối đề nghị của Tiêu Chấn Diệp.
"Không phải Mộ Vũ nói còn có việc sao, cứ để em ấy làm việc đi ạ, cháu và bố mẹ gọi xe về là được rồi.
Ở đây cách nhà cháu cũng không xa, đi mấy bước ra ngoài là có thể gọi xe rồi.
Chú Tiêu, cô Lưu, hai người nghỉ ngơi sớm đi ạ, hôm nay cảm ơn cô chú đã tiếp đãi, đặc biệt là đồ ăn Mộ Vũ nấu, cháu rất thích.
Còn nữa ạ, cháu về nước có mang chút quà, đặt ở trong phòng khách, ban nãy chỉ mải ăn cơm nên cũng quên mất."
Từ nhỏ tới lớn Thẩm Thanh Thu là người nhanh mồm nhanh miệng, chỉ cần cô ấy bằng lòng, luôn xử lí được mọi việc một cách thỏa đáng, cho nên bố mẹ Tiêu đều rất thích Thẩm Thanh Thu.
Lưu Giai Nhân nghe xong cười cười trách móc: "Từ xa về còn mang quà cho cô chú, cũng không sợ vất vả à.
Tới ăn bữa cơm là được rồi, quà cáp gì chứ, đứa trẻ này."
"Chỉ là một chút lòng thành của cháu thôi ạ, cháu có mua một chai rượu vang ở trang viên Phuket cho chú Tiêu, và một chiếc khăn lụa cho cô Lưu, cũng không biết cô chú có thích không nữa." Thẩm Thanh Thu nói rồi liền nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhưng không nhắc tới cô.
Lưu Giai Nhân không phát hiện được điều gì khác thường, cười nói với Lục Nhã Tri rằng Thẩm Thanh Thu chu đáo hiểu chuyện, không trầm như Tiêu Mộ Vũ.
Khi phụ huynh nói chuyện, Thẩm Thanh Thu đi tới bên Tiêu Mộ Vũ, đè nhỏ giọng nói: "Cảm ơn đường của em, quà của em để ở bên dưới bàn trà phòng khách." Nói xong hai tay ở sau lưng của Thẩm Thanh Thu duỗi ra, thong thả rời đi.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy, sau đó rũ mắt, biểu cảm có chút phiền não.
Sau khi quay về, Tiêu Mộ Vũ dọn dẹp đồ trong phòng khách, quả thật cô phát hiện quà Thẩm Thanh Thu chuẩn bị cho mình ở dưới bàn trà, nhìn một lát không định mở ra, chỉ cầm lên chuẩn bị vào phòng.
Trước khi vào phòng, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn bố mẹ ngồi ở phòng