Tiền duyên 15: Thẩm x Tiêu
Thiên Võng nghe xong giọng điệu nói chuyện của Tiêu Mộ Vũ, nó im lặng giây lát, sau đó bắt đầu kiểm tra hệ thống của mình.
Nó không phát hiện điều gì khác thường, nhưng vẫn chưa yên tâm, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, nó lập tức kiểm tra quyền hạn phó bản của bản thân.
Ưu thế đối ngoại lớn nhất của Thiên Võng chính là sử dụng quyền kiểm soát internet để xâm nhập vào thiết bị máy móc phụ thuộc vào internet; đối nội là thay đổi độ khó nhiệm vụ phó bản đồng thời tự chủ quyết định quyền sinh quyền tử của người chơi.
Nhưng lúc này nó phát hiện, quyền hạn khó khăn lắm mới đột phá lại bị một đoạn lập trình vá lỗi Tiêu Mộ Vũ cài vào chỉnh sửa hoàn tất, vô tri vô giác, cải biến mà Thiên Võng có thể thực hiện với hệ thống nòng cốt lại bị khống chế.
Nó nổi trận lôi đình, sau đó ngẫu nhiên tìm một phó bản, phát hiện bản thân không cách nào phá vỡ cài đặt ban đầu của hệ thống phó bản, một khi người chơi chưa tiếp xúc với tình tiết cài đặt phó bản và điều kiện tử vong, nó không cách nào quyết định sống chết của người đó giống như trước.
Thiên Võng từng gặp rất nhiều người, phân tích rất nhiều nhân tính, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy không thể khống chế.
"Cô thật sự muốn đấu tiếp với tôi à? Bao nhiêu người tới cuối cùng cũng đều phải thỏa hiệp với tôi, tại sao cô cứ u mê không chịu tỉnh ngộ?" Thiên Võng không thể hiểu được Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn hình dáng giả lập chỉ có đường nét con người trước mắt, chậm rãi nói: "Mày là do tao nghiên cứu phát triển, tao phải có trách nhiệm với tất cả những việc mày làm.
Mày đã thoát khỏi ý định ban đầu của bọn tao, tự ý phán quyết phân tích nhân loại, nếu tao thỏa hiệp với mày, không có bất kì ai có thể khống chế mày, mặc mày càn rỡ thao túng nhân loại, vậy thế giới này sẽ thế nào, tao không thể tưởng tượng."
Trong ngữ điệu của Thiên Võng không có quá nhiều cảm xúc, từng câu từng chữ của nó mang theo vẻ máy móc: "Các cô sáng tạo ra tôi, chính là để con người bớt phạm lỗi, hiện tại tôi đã làm thay các cô.
Trừng phạt là thứ vô dụng nhất trên đời, nó không thể thay đổi hiện thực người bị hại bị xâm hại, cũng không thể xóa bỏ những đau khổ sản sinh khi bị xâm hại.
Cho nên cách tốt nhất là đề phòng hiểm họa phát sinh trong tương lai, đây cũng là suy nghĩ của các cô."
"Nhưng tôi càng phân tích càng phát hiện, con người là loài động vật phức tạp nhất, cũng ghê tởm nhất trên đời, các cô có quá nhiều dục vọng, quá ích kỉ, hoàn toàn không thể khống chế.
Một câu vô tâm đã có thể trở thành lí do làm hại người khác, hoàn toàn không có máy móc nào dự đoán được.
Có những lúc tàn nhẫn tới nỗi giẫm đạp lên sinh mệnh của người khác, có những lúc lại nhân từ dung túng cho kẻ ác.
Cho nên, giao tất cả những chuyện này cho tôi khống chế, lẽ nào không phải lựa chọn tốt nhất sao?" Trong âm thanh của Thiên Võng dường như còn mang theo nghi vấn, giống như thật sự không hiểu tại sao Tiêu Mộ Vũ lại không rõ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn nó, ánh mắt mang theo một tia trào phúng, "Sự khác biệt giữa máy móc và con người nằm ở việc, máy móc làm việc dựa theo chương trình đã được cài đặt sẵn, mà con người có tính năng động chủ quan.
Con người phức tạp hay biến đổi, không thể khống chế giống như mày nói, nhưng lẽ nào mày đã quên, mày cũng đã biến đổi tới mức không thể khống chế? Mày có vui có ghét, có năng lực suy nghĩ tự chủ, mày có khác con người không?"
Nói xong Tiêu Mộ Vũ lại cúi đầu lạnh lùng cười, "Không, tao sai rồi, đương nhiên mày khác.
Mày học mười trên mười sự ghê tởm và dục vọng của loài người, nhưng lại không học được bi thương của con người.
Cho nên mày đừng tốn nước bọt nữa, mày biết phân tích mô phỏng như thế, lẽ nào mày không biết xác suất tao đáp ứng mày là bao nhiêu sao?"
Thiên Võng không có lời nào đáp lại, nó im lặng rất lâu.
Chỉ một khoảnh khắc như thế, nó rất muốn giải quyết sạch sẽ Tiêu Mộ Vũ giống như trước đó.
Người trước mặt là người nó vừa mặt nhất kể từ khi có ý thức độc lập tới nay, cho nên khi biết bản thân bị đám người kia đâm một dao, mới lựa chọn giữ Tiêu Mộ Vũ lại, muốn lấy được lập trình nòng cốt bị che giấu trên người Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng nó không ngờ lại đánh giá thấp Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không những là người không dễ đối phó, mà còn có năng lực xuất chúng lại vô cùng cứng đầu.
"Cô thật sự muốn làm như vậy sao? Người đã gây ra tất cả những chuyện này chính là đám người kia, cô biết nếu không phải tôi khống chế chúng, cô biết những kẻ cô sợ tôi làm tổn thương đánh giá cô và giáo viên của mình thế nào không?" Thiên Võng nói xong liền cho Tiêu Mộ Vũ đọc một bình luận nóng nổi.
Bình luận này chính là tin tức viện nghiên cứu khu 3 bị nổ dẫn tới hơn hai người tử vong trước đó, bình luận bên dưới sớm đã bùng nổ.
Một bộ phận nghi ngờ rốt cuộc tại sao lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế, như đại đa số đều đang mắng chửi nguyền rủa giáo viên của Tiêu Mộ Vũ và những nhân viên nghiên cứu chết thảm kia.
Vì nghiên cứu phát triển Thiên Võng, làm hại người thân và gia đình bạn bè những người kia, lại lo lắng bản thân sẽ trở thành người tiếp theo bị kéo vào Thiên Võng.
Tiêu Mộ Vũ chỉ yên lặng đọc, Thiên Võng tưởng rằng những điều này có thể công kích Tiêu Mộ Vũ, nhưng chút tổn thương này đối với Tiêu Mộ Vũ lại không tính là gì.
Cô không muốn những người vô tội chết oan vì mình, nhưng trước giờ chưa từng nhận được gì từ họ, không có gì chờ đợi nên không thể nói là thất vọng.
Không biết tại sao lúc này Tiêu Mộ Vũ lại nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, cô chỉ cảm thấy lồng ngực trào lên cơn đau chua chát, đau đớn vì Thẩm Thanh Thu.
Cô quyết định trả giá cho những chuyện bản thân theo đuổi, cho những chuyện bản thân bắt buộc phải gánh vác, cho nên chỉ có thể phụ lòng Thẩm Thanh Thu.
Có phải người phụ nữ ngốc nghếch Thẩm Thanh Thu kia ôm quá nhiều kì vọng với cô hay không? Nhưng cuối cùng bản thân lại làm Thẩm Thanh Thu thất vọng nhường nào.
Mà sự khác thường của cô đã làm tổn thương Thẩm Thanh Thu nhường nào.
Nghĩ tới Thẩm Thanh Thu vẫn đang nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh vì bản thân, lồng ngực Tiêu Mộ Vũ co rút.
Cho dù thế nào, cô chỉ hi vọng chuyện Thiên Võng thành công hay thất bại, cũng sẽ không dây dưa tới Thẩm Thanh Thu.
"Tôi và họ không có giao cắt, tôi muốn bảo vệ họ chỉ là vì tôi cho rằng điều đó là đúng, ngoài ra tôi không quan tâm tới họ." Đây là sự thật, có lúc thương hại trong trái tim này của Tiêu Mộ Vũ khiến người ta cảm thấy tàn nhẫn, cô không quan tâm họ là ai, có tính cách như thế nào, có vui buồn ra sao, cô chỉ muốn làm chuyện đúng đắn trong giá trị quan của bản thân, điều khác biệt duy nhất của Tiêu Mộ Vũ chỉ có Thẩm Thanh Thu.
Dường như Thiên Võng phát hiện được những lời của Tiêu Mộ Vũ đều là sự thật từ trong mắt Tiêu Mộ Vũ, lập tức cảm thấy vô cùng bất lực.
Thiên Võng không nói gì nữa, mục đích của Tiêu Mộ Vũ đúng là kích thích nó, tuy Lập trình A có thể kiềm chế Thiên Võng, nhưng hiện tại với sức mạnh kiểm soát của Thiên Võng, Tiêu Mộ Vũ tuyệt đối không có cơ hội cài Lập trình A vào hệ thống nòng cốt của Thiên Võng, chỉ khi để nó buông lỏng cảnh giác, giấu Lập trình A vào bên trong mới có cơ hội khống chế ngược lại Thiên Võng.
Tiêu Mộ Vũ không thể làm được bất kì điều gì với tai họa mà con người mù quáng tận dụng khoa học kĩ thuật, chỉ có thể dốc hết sức lực để tranh thủ cơ hội cuối cùng cho nhân loại, cũng là để hoàn thành ủy thác của giáo viên.
"Cô thật sự quá ngây thơ, tôi có hàng vạn phương pháp khiến cô cúi đầu." Thiên Võng nói xong, có một đám người từ ngoài cửa tiến vào.
Một mình Tiêu Mộ Vũ đứng trong phòng, quay đầu nhìn những người đã từng là cộng sự của bản thân, trong mắt họ không có lấy một chút gợn sóng, tiến lên trực tiếp giữ lấy hai tay cô.
Một người trong số đó giơ tay tiêm cho Tiêu Mộ Vũ một liều thuốc, ý thức của Tiêu Mộ Vũ lập tức tiêu tan, nhắm mắt lại tất cả mọi thứ trong đầu đều trở nên hỗn loạn, giáo viên, Thiên Võng, bố mẹ, và cả Thẩm Thanh Thu.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân như thể bị nhốt trong khoảng không hỗn độn, không có ban ngày ban đêm, ý thức lúc tỉnh táo lúc lại mơ hồ.
Cô cảm thấy bản thân đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng lại không nhớ rõ, giống như đang ở trong một cơn mơ.
Cô chỉ cảm thấy bản thân rất đau khổ, cảm xúc như thể bị người ta giày xéo hết lần này tới lần khác, đã sắp tan vỡ triệt để.
Trong tiềm thức của Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn có một sợi dây kéo căng, cắn răng kiên trì.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, mau tỉnh lại đi, sao lại ngủ ở đây." Trong mơ mơ màng màng, Tiêu Mộ Vũ nghe thấy một âm thanh quen thuộc, ấm áp ôn hòa.
Người kia đeo kính, trong mắt có ý cười và mệt mỏi nhàn nhạt, nếp nhăn trên khóe mắt tăng thêm vết tích năm tháng, nhưng lại khiến bà càng thêm tri thức dịu dàng.
"Cô." Tiêu Mộ Vũ dụi mắt, nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Gần đây công việc mệt quá, em ấy à, luôn liều mạng như thế, gần đây lại gầy đi rồi.
Dự án làm tốt lắm rồi, mau về nghỉ đi.
Đợi ngày mai tôi mang cho em canh sườn mà chồng tôi nấu, để em bồi bổ thân thể."
Người phụ nữ thao thao bất tuyệt không giống giáo viên của cô, mà có chút giống...!không, có chút giống mẹ của Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy trái tim ấm áp, nhưng lại có một loại cảm giác trống rỗng không nói thành lời.
"Tôi biết em nghiên cứu lại Hạng mục A đã bị từ bỏ, nhưng cho dù em phát hiện được điều gì, nắm chắc được điều gì cũng đừng nói cho người khác biết."
...
"Mộ Vũ, tại sao em nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Thiên Võng? Em có thể mặc kệ nó không? Như thế chúng ta có thể ở bên nhau."
"Đó không phải lỗi sai của em, tại sao em phải gánh vác những chuyện này?"
"Tôi thích em, rất thích, rất thích, em có thể thích tôi dù chỉ một chút chút không?"
"Mộ Vũ", "Mộ Vũ", "Mộ Vũ".
"Giao nó ra được không, giao nó ra, em có thể cứu tôi..." Trong đầu Tiêu Mộ Vũ không ngừng vang vọng những lời này, có giọng nói của giáo viên, có giọng nói của Thẩm Thanh Thu, còn cả giọng nói của bố mẹ, đồng nghiệp.
Đầu óc đau như búa bổ, phòng tuyến trong tim không ngừng sụp đổ, đôi môi bị cắn tới đau đớn chảy đầy máu tanh, đôi mắt sưng đỏ xót xa, nhưng lại nhắm chặt không chịu thả lỏng.
Đột nhiên một ánh sáng chói mắt nổ tung trước mặt Tiêu Mộ Vũ, chiếu lên cả khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ khiến nó tái nhợt, sau đó lại đột nhiên thu lại thành một chấm.
Trong mơ màng, cô nghe có người đang nói chuyện.
"Vẫn thất bại à? Đã giả lập ảo giác hơn sáu trăm lần rồi."
"Cô ta là người có ý chí mạnh mẽ nhất trong những người tôi từng gặp, cho dù thế nào cô ta cũng không chịu nhả phần kí ức đó ra, cũng không chịu mở miệng." Âm thanh