"Cô thấy, đúng không?"
Giọng nói của người đàn ông mang theo cảm giác ướt át, tay anh ta đặt trên tay của Diệp Vi Vi cảm nhận dính nhớp trên da thịt, khiến cô ghê tởm.
Nhìn thấy gì đó, trong đầu Diệp Vi Vi đột nhiên nhớ đến khuôn mặt của người phụ nữ kia, buổi sáng da dẻ của cô gái vẫn bình thường, buổi tối thì khuôn mặt kia lại trắng bệch giống như người chết.
Không có, tôi cái gì cũng đều không có nhìn thấy, Diệp Vi Vi muốn phủ nhận, muốn lắc đầu cho qua chuyện nhưng chỉ là tốn công vô ích.
Diệp Vi Vi mở to đôi mắt, muốn động đậy nhưng vừa cử động lại không động đậy được, muốn kêu lên thì lại kêu không ra tiếng.
Cảm giác như bị giam cầm trong biệt thự nhà họ Phong lúc đó cũng giống như vậy nhưng lần này thì khác, đối diện với Diệp Vi Vi là khuôn mặt đầy ác ý và sát ý, mặt Diệp Vi Vi trắng bệch.
Đằng trước là một khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, khuôn mặt có chút quen thuộc, đó là anh hàng xóm mà Diệp Vi Vi đã gặp vài lần, lúc này Diệp Vi Vi mới thấy trên khuôn mặt có phần quen thuộc đó hiện lên gần ngay lập tức, các vảy trải rộng hơn nửa khuôn mặt, giống như động vật bảo tồn nào đó có vảy màu xám trắng với khí chất lạnh lùng.
"Bởi vì cô đã nhìn thấy, như vậy, cô cũng sẽ trở thành thức ăn của tôi"
Khi người đàn ông đó nói, vảy trên khóe môi chuyển động, lộ ra một nụ cười vô cùng xấu xí và gớm ghiếc.
"Gầm"
Rầm một tiếng, miệng người đàn ông nhanh chóng há to, gần như to hơn đầu của Diệp Vi Vi, mùi hôi thối bốc ra, hàm răng sắc bén trộn lẫn với máu.
Nếu bản thân mình bị cắn đứt đầu, thì cô sẽ chết rất khó nhìn, không được!
Sau khi sợ hãi tới cực điểm, chính là khát vọng sinh tồn mãnh liệt, hàm răng Diệp Vi Vi đột nhiên cắn một cái vào đầu lưỡi, đau nhức ập đến, Diệp Vi Vi nếm thử mùi vị máu của chính mình.
Một dòng ấm áp xẹt ngang qua cơ thể, tay chân một lần nữa có cảm giác, cũng không quan tâm làm gì, Diệp Vi Vi lăn qua lăn lại, lăn đến một bên, ngẫu nhiên túm được đồ vật trong tầm tay hướng về phía cái miệng đầy máu kia ném tới không ngừng.
Rầm vài tiếng vang lớn, đuôi rắn quét ngang qua, tất cả những thứ Diệp Vi Vi ném văng ra toàn bộ đều trở thành mảnh vụn, một bóng đen cực lớn vụt tới, lúc đó Diệp Vi Vi nhịn không được lấy tay che mặt.
"Răng rắc" một tiếng, dường như là âm thanh xương cốt đứt gãy, cơ thể Diệp Vi Vi run lên, cô cảm thấy dường như mình đã chết nhưng một lúc lâu sau cũng không cảm nhận được đau đớn.
"Meo meo" một tiếng kêu chói tai vang lên, Diệp Vi Vi không dám tin mà mở to