Editor: Nguyệt Trường Ly"Chân mày bị gãy, chị sợ bất cẩn đè lên mày, Tiểu Hắc, ngoan, chờ đến khi chân mày lành rồi, chúng ta lại ngủ chung, được không? Mày cũng sẽ không muốn làm một con mèo bị què chân cả đời đúng không? Phải biết rằng, rất nhiều tàn tật là do phải chịu hai lần thương tổn mới hình thành!"Diệp Vi Vi vừa đấm vừa xoa, mắt thấy móng vuốt của mèo đen giật giật, cô nhẹ nhàng thở ra, giơ một cái thủ thế chỉ thắng lợi Yes ở dưới đáy lòng.
"Tiểu Hắc, chị vẫn yêu thích dáng vẻ đi đường đẹp trai khí thế của mày nhất!"Diệp Vi Vi tung ra đòn cuối cùng.
Bởi vì ba chữ yêu thích nhất này, Phong Sở Mạc hơi do dự, buông lỏng móng vuốt ra, nghĩ, thôi, Diệp Vi Vi cũng là vì tốt cho anh, cô ấy nói cô ấy thích tư thế đi đường của mình nhất, tư thế đi đường mọi ngày của mình thật sự rất tuấn tú sao? Có nên, tiếp tục điều chỉnh tiếp không đây, cho càng đẹp trai hơn?Bởi vì một câu yêu thích nhất của Diệp Vi Vi, chỉ số thông minh của Phong Sở Mạc, trực tiếp offline.
Sau đó, anh ngoan ngoãn để Diệp Vi Vi đưa mình đến ổ mèo mềm mại, đến khi cảm nhận được dưới thân đang đè nặng con Miêu Linh ở dưới gối đầu còn đang nằm vui vẻ kia, Phong Sở Mạc cạn lời, cũng tỉnh táo lạiChân mèo đen bị gãy, là gãy thật, Phong Sở Mạc ở trong cơ thể của mèo đen, tinh lọc những tử khí đó, lại truyền cho Diệp Vi Vi một ít âm khí thuần tịnh, cho nên hiện giờ, anh tạm thời không có năng lực làm chút chuyện khác.
Phong Sở Mạc nhìn người phụ nữ đã cuộn tròn cuốn mình vào chăn ngủ một cách thơm ngọt kia, mắt mèo mở to, sau đó, một móng vuốt hung hăng ấn cái đầu của Miêu Linh chui ra từ bên dưới cái gối kia xuống, ngu xuẩn, nếu thích cái gối này như vậy, vậy đêm nay mi cứ nằm ở dưới cái gối đầu này cả đêm luôn đi!- -Diệp Vi Vi cảm thấy ngủ giấc này xong dậy thật sự là, thần thanh khí sảng, quả nhiên có thể tùy ý quay cuồng một mình trên giường là thoải mái nhất, chăn bị vặn thành bánh quai chèo, Diệp Vi Vi lại đang cười ngây ngô, mọi chuyện không thoải mái, tất cả đều bị vứt bỏ, về sau nhất định sẽ càng tốt hơn, duỗi người, đón ánh nắng sớm, Diệp Vi Vi ngửa đầu, đang định hút một hơi không khí buổi sớm.
Chỗ cổ thấy hơi lành lạnh, hình như là có thứ gì nhìn chằm chằm cô.
Diệp Vi Vi chậm rãi quay đầu, tức khắc trông thấy một đôi mắt mèo đen nhánh, không biết có phải do ảo giác hay không mà Diệp Vi Vi cảm thấy, chỗ lông dưới mí mắt của Tiểu Hắc hình như đậm hơn so với chỗ lông xung quanh thì phải.
Ha ha, ảo giác, ảo giác, Diệp Vi Vi ra